Ỷ Sủng Mà Cưới


Editor:Tiểu Ngư(hannatieungu)
Beta-er: littlesunflower05
Chân thành cảm ơn Cá nhỏ đã giúp tui edit chương này nhaa Ngư có edit bộ Công chúa nhỏ của ảnh đế siêu ngọt í, hoàn luôn rồi đó, các bạn qua nhà Ngư đọc thử đi nè️
_____
Vẻ mặt của Hạ Thanh Trì ngưng trệ trong một giây, như thể con cháu nhà họ Ôn trước mắt này đang nói đùa.
Có ai gặp mặt lần đầu đã hỏi thông tin liên lạc của một cô gái trong hoàn cảnh như vậy?
Cô khẽ rũ mi, cảm xúc trong lòng không hề dao động, hoàn toàn không để lộ ra cảm giác căng thẳng của lúc trước khi có người muốn theo đuổi mình như ở trước mặt Ôn Thụ Thần.
Một lúc sau, Ôn Việt đã tự tìm được bậc thang đi xuống, sắc mặt có vẻ thoái mái, cũng không biết là thật hay giả: “Đùa em một chút thôi, thông tin liên lạc cá nhân của một cô gái làm sao có thể tùy tiện đưa cho một người đàn ông.”
Hạ Thanh Trì ngước mắt lên nhìn anh ta, khuôn mặt trắng nõn và chính trực không có biểu cảm gì, nhớ kỹ người này.
Ôn Việt dường như nhìn ra cô không thích bị trêu đùa cợt nhả như vậy, tự mình đi rót một tách trà, nhận lỗi với cô.
Không tiếp tục ở trong phòng khách làm cho bầu không khí xấu hổ, anh ta cầm lấy áo khoác tây trang của mình, chậm rãi đi lên lầu.
Có bảo mẫu theo sát và xách rương hành lý đi lên, nhưng Hạ Thanh Trì không biết người này là ai và thân phận của anh ta là gì trong suốt quá trình.
——
Hạ Thanh Trì ngồi trong phòng khách sau khi uống hai tách trà, Khâu Cẩm mới xuất hiện đi xuống lầu và đưa ra một lý do hoàn hảo: “Ba của Thụ Thần phải uống thuốc, bên cạnh cần có người chăm sóc, nên sẽ mất chút thời gian.”
Nhìn cơ thể của ngài Ôn vừa rồi không giống người yếu đuối mong manh như vậy, Hạ Thanh Trì không tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác quá nhiều, chỉ mỉm cười.
Khâu Cẩm lại bắt đầu dịu dàng hỏi cô thích ăn gì, không muốn ăn gì, bà ta rất vui vẻ chuẩn bị bữa tối.
Hạ Thanh Trì tiếp tục nở nụ cười trên khuôn mặt, nếu Ôn Thụ Thần xuất hiện bên cạnh cô vào lúc này, có lẽ cô sẽ nhảy dựng lên hỏi anh: Làm thế nào mà ở nhà anh lại có quan hệ tốt đến như vậy với mẹ kế?
Lúc này, ngoài cửa truyện đến giọng nói của bảo mẫu.
Hạ Thanh Trì nhìn về hướng đó và thấy Ôn Thụ Thần cuối cùng cũng từ từ xuất hiện.
Anh mặc một bộ tây trang dành cho những dịp quan trọng, áo sơ mi và cổ tay áo đều được ủi phẳng phiu, màu xanh đậm trần trụi tôn lên khí chất dịu dàng của anh, lại có chút điềm đạm và ung dung của một danh nhân trong giới kinh doanh.
Nhìn dáng vẻ này hình như anh trực tiếp về đây từ công ty hoặc một trường hợp quan trọng, thậm chí không có thời gian để thay một bộ tây trang.

Hạ Thanh Trì đứng lên, đối diện với ánh mắt rõ ràng của Ôn Thụ Thần.
Sắc mặt của Ôn Thụ Thần nhất thời không nhìn ra được gì, anh không nhận lấy trà nóng mà bảo mẫu đưa lên, dời tầm mắt, nhìn về phía Khâu Cẩm đang có mặt ở đây.
“Thụ Thần, ba con vừa mới nghỉ ngơi, trước đây dì từng gặp Hạ tiểu thư, dì rất vừa lòng với việc con bé làm con dâu nhà họ Ôn.” Khâu Cẩm chủ động mở miệng trước.
Ôn Thụ Thần đối với người mẹ kế này, không muốn để ý nhiều.
Anh đi đến trước mặt Hạ Thanh Trì, vẻ mặt tập trung, như thể anh chỉ quan tâm đến cô: “Có chuyện gì không?”
Hạ Thanh Trì cảm thấy câu hỏi này…… Có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ lo lắng nhà họ Ôn sẽ làm gì cô sao?
Ôn Thụ Thần đã nắm lấy tay cô, tự nhiên làm bộ muốn rời khỏi.
Trong tư thế này, khâu Cẩm vội vàng bước ra và nói: “Thụ Thần, ba con bảo Hạ tiểu thư ở lại ăn tối.”
Giọng nói trầm thấp thường ngày của Ôn Thụ Thần rất lạnh: “Bà Khâu, hãy nhớ kỹ bổn phận của bà.”
Sắc mặt của Khâu Cẩm trở nên khó coi, người khác gọi bà ta là bà Khâu, khác xa với sự châm chọc mà Ôn Thụ Thần chính miệng gọi.
Cho dù thật sự đã bước vào cửa nhà họ Ôn, nhưng trong mắt người thừa kế có huyết mạch chính thống, bà ta không phải là phu nhân nhà họ Ôn, thân phận bất chính, quyền lên tiếng cũng không có nhiều.
Khâu Cẩm đành phải ra đòn sát thủ, hít thở và nói: “Ba con đã cử người đến cầu hôn với Hạ gia, Thụ Thần, con với Hạ tiểu thư ở lại tối nay đi, cho dù là vì……”
Bà ta dừng lại hai giây, nói chuyện với Ôn Thụ Thần, nhưng lại cố ý nhìn về phía Hạ Thanh Trì: “Chuyện hôn nhân, con cũng nên nói chuyện với ba của con.”
Ánh mắt nặng nề của Ôn Thụ Thần không có chút dịu dàng nào, anh rất bất mãn với hành vi tiền trảm hậu tấu* của nhà họ Ôn.
(*)Tiền trảm hậu tấu: Chém người trước, tâu lên vua sau (một đặc quyền vua ban cho bề tôi thời phong kiến); thường dùng (với phong cách khẩu ngữ) để ví trường hợp tự ý giải quyết, xong rồi mới báo cáo, không xin ý kiến trước.

Nguồn: tratu
Có Hạ Thanh Trì ở đây, ngay cả khi nói chuyện anh cũng rất cẩn thận, nhưng lại cũng để Khâu Cẩm tìm được cơ hội: “Hạ tiểu thư cũng đã đồng ý với ba con, sẽ ở lại ăn tối.”
Hạ Thanh Trì ngây người trong một giây, vô thức nhìn về phía Ôn Thụ Thần.
Anh cũng cúi đầu nhìn qua, giọng nói không nghe ra cảm xúc; “Nếu em không muốn ở lại đây, thì không cần phải lo lắng cho mặt mũi của bất kì ai hết.”

“Em nghe theo anh……” Cho dù Hạ Thanh Trì là người ngoài, cô cũng đã nhận ra mối quan hệ giữa Ôn Thụ Thần và những người trong nhà cũ không tốt như những gì Khâu Cẩm thể hiện, cô nắm lấy bàn tay của người đàn ông bằng những ngón tay trắng nõn của mình, mặc kệ những lễ nghi của danh viện, hoàn toàn lựa chọn đứng về phía anh.
(*)Danh viện/ 名媛: có nguồn gốc từ thời cổ đại và trở nên phổ biến vào những năm 1930.

Họ thường dùng để chỉ những phụ nữ nổi tiếng và thường xuyên ghé thăm làng thời trang.

Những người nổi tiếng hiện đại bao gồm thời trang, người nổi tiếng và những người giàu có trong xã hội, bao gồm cả những người giàu có trở về hoặc con cái của họ, hoặc địa vị có được nhờ nỗ lực của chính họ.

Nguồn: baike
Ôn Thụ Thần không dễ dàng bị Khâu Cẩm nói vài lời, vì vậy anh dừng bước chân.
Nếu anh dễ nói chuyện như vậy, thì sẽ không phải là cục diện như hiện tại.
Sau khi rời khỏi nhà họ Ôn, lên xe, Ôn Thụ Thần kêu Tống Triều đưa Hạ Thanh Trì đến một ngôi nhà mà ít người biết đến của anh.
Hạ Thanh Trì ngồi ở ghế sau, ló đầu nhìn anh từ cửa sổ xe: “Anh thì sao?”
Ôn Thụ Thần cúi đầu xuống, ngón tay thon dài tùy tiện vuốt cằm cô, môi mỏng nhếch lên: “Tôi trở về nhà họ Ôn để nói một chuyện với ba tôi, đừng lo lắng, em trở về trước chờ tôi.”
Vừa rồi trong nhà cũ có Hạ Thanh Trì ở đó, nên anh không động thủ mà thôi.
Hiển nhiên là không muốn để cô tiếp xúc quá nhiều với những chuyện của nhà họ Ôn.
Mặc dù Hạ Thanh Trì còn có rất nhiều chuyện trong lòng muốn nói với anh, chẳng hạn như việc Ôn gia đến nhà cô để cầu hôn.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, nhất thời cũng không vội, cô để Ôn Thụ Thần đi, còn mình yên lặng ngồi ở ghế sau.
Xe chậm rãi khởi động, bóng dáng thon dài của người đàn ông đứng ven đừng ở bên ngoài cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Hạ Thanh Trì từ từ thu lại tầm mắt, lông mi rủ xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối của mình.
Trong bầu không khí an tĩnh như vậy, Tống Triều đang ngồi ở ghế phụ điều khiển đột nhiên lên tiếng: “Ôn tổng ghét nhất bà Khâu đó.”

Hạ Thanh Trì ngẩng đầu, thấy Tống Triều đang nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, giống như anh ta không không phải là người nói câu nói đó.
Không khí lại im lặng một lát.
Tống Triều vẫn nhìn chằm chằm phía trước, lên tiếng nói: “Bà Khâu có một đứa con trai, còn lớn hơn Ôn tổng một tuổi.”
“……” Đây là bí mật lịch sử gia tộc gì vậy?
Hạ Thanh Trì không thể nhịn được hỏi: “Tôi chưa từng nghe nói về anh trai của Ôn Thụ Thần?”
“Đó là do lúc trước khi còn sống, ông nội Ôn không cho phép con trai bà Khâu đoạt thân phận con trai cả và cháu trai cả của Ôn tổng, cho nên giới hào môn của Giang Thành chỉ biết rằng Ôn tổng là người thừa kế danh chính ngôn thuận và không biết sự tồn tại của một người khác.” Tống Triều đột nhiên quay đầu, nháy mắt vài cái với Hạ Thanh Trì: “Cho nên bà Khâu không phải là người mẹ hiền gì cả, bà ta sẽ làm mọi thứ vì con trai mình để tranh giành gia sản.”
Hạ Thanh Trì nghe những bát quái cũng hiểu.
Cũng hiểu tại sao thái độ của Ôn Thụ Thần đối với Khâu Cẩm lại lạnh lùng như vậy.
Tống Triều nói: “Cô Hạ, chờ Ôn tổng trở về cô nhất định phải an ủi ngài ấy, dùng cái ôm ấm áp của cô để an ủi…… Ôn tổng thật sự không có người thân ở Ôn gia, ông nội và mẹ đều đã qua đời, cha không thương, còn có một người mẹ kế ác độc.”
Một chuyện êm đẹp, sau khi được thêm mắm dặm muối từ trong miệng thư ký Tống nói ra……
Hạ Thanh Trì sao có thể không thông cảm cho Ôn Thụ Thần được chứ.
“Ôn tổng nhà anh đáng thương, vậy tôi không đáng thương sao?”
Cô cố ý xụ mặt, dỗi lại: “Chưa hiểu ra sao cả đã bị người ta đến Hạ gia xin cưới, lỡ như tôi bị ép gả, thì phải tìm ai để khóc hả?”
“……” Tống Triều quỳ.
*
Bốn mươi phút sau, tài xế điều khiển xe chạy đến trước một khu biệt thự yên tĩnh.
Nơi này là khu nổi tiếng của người giàu, người sống ở đây không phú thì quý, chỉ có năm sáu căn biệt thự, còn đứng cách nhau rất xa, có vài đội vệ sĩ được cử đi tuần tra suốt hai mươi bốn giờ, trông đề phòng rất nghiêm ngặt, không phải người bình thường có thể đi vào.
Hạ Thanh Trì không ngạc nhiên khi Ôn Thụ Thần có nhà riêng ở Giang Thành, bình thường anh ở khách sạn, phỏng chừng là một người cô đơn, vì để thuận tiện cho công việc kinh doanh.
Sau khi xuống xe đi vào, Tống Triều còn muốn vuốt mông ngựa* nói: “Cô Hạ, cô cứ coi nơi này như nhà mình.”
*Vuốt mông ngựa: ý nói nịnh nọt.
Hạ Thanh Trì nhìn thái độ của anh ta, thật sự giống như cô đã gả cho Ôn Thụ Thần, mà không phải là thân phận bạn gái bình thường.
Cô không lên lầu hai, chỉ tìm một cái sô pha trong phòng khách rất lớn rồi ngồi xuống, gác cằm lên gối chỗ, suy nghĩ về chuyện hôm nay.
Một lát sau, lại nhìn về phía Tống Triều tươi cười xán lạn: “Thư ký Tống, cơ thể của ba Ôn Thụ Thần bị sao vậy?”
Tống Triều bưng trà rót nước đã chuẩn bị xong, nói: “Không có gì, chỉ là ba năm trước đây sau khi Ôn tổng đoạt quyền ở Ôn thị, ông ta bị bệnh nặng, mấy năm nay cơ thể đã tốt hơn rất nhiều, hồi phục tốt.”
Giọng điệu chẳng hề để ý này, như thể đây chỉ là việc nhỏ.

Hạ Thanh Trì lại hỏi: “Ôn Việt là ai?”
Tống Triều đưa cho cô một tách trà: “Hạ tiểu thư không biết sao?”
Hiện tại Hạ Thanh Trì đã biết, đoán được từ lời nói của anh ta: “Trên mối quan hệ huyết thống của Ôn Thụ Thần…… anh trai?”
Tống Triều đột nhiên thấp giọng với cô: “Cô Hạ cô đừng bao giờ nhắc đến hai từ Ôn Việt này ở trước mặt Ôn tổng, đó là cấm kỵ!”
“Nhắc đến sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Có lẽ đêm nay Ôn tổng sẽ không muốn gặp cô.”
“……” Hạ Thanh Trì.
Tống Triều rất có kinh nghiệm, mặt đầy tự tin: “Tóm lại cô Hạ nên quên hết mọi chuyện của Ôn gia, nói chuyện yêu đương vui vẻ với Ôn tổng, cô sẽ rất hạnh phúc……”
Hạ Thanh Trì cúi đầu uống trà, muốn trợn trắng mắt.
Tống Triều không ngại nhiều lời: “Cô Hạ đã gặp qua Ôn Việt, cô có cảm thấy anh ta rất giống Ôn tổng không, ngay cả khí chất cũng giống nhau.”
Hạ Thanh Trì chậm rãi đặt tách trà xuống, nhìn anh ta một cái: “Không phải anh đã nói không thể nhắc tới người này sao.”
“Ôn tổng không có ở đây, tôi chỉ nói chuyện riêng với Hạ tiểu thư.” Nếu không phải Tống Triều đứng quy củ đàng hoàng ở một bên, sự nhiệt tình tám chuyện như này quả thực sẽ là một người bạn của chị em phụ nữ, anh ta còn nháy lông mày nói: “Không ảnh hưởng.”
Hạ Thanh Trì bị câu không ảnh hưởng này thuyết phục, cô nghiêm túc suy nghĩ về Ôn Việt, gật đầu nói: “Tầm vóc có hơi giống, mặt mày hai người đều giống ba, cử chỉ của anh ta……”
Lời nói dừng ở chỗ này, rồi đột nhiên dừng lại.

Hạ Thanh Trì biết rất rõ ràng Ôn Việt hỏi về thông tin liên lạc của mình, việc nói ra điều này không phải là một tiếng tăm tốt gì cả.
Hơn nữa để Ôn Thụ Thần nghe được, hẳn là trong lòng sẽ cảm thấy có chút chán ghét.
Cũng may Tống Triều không để ý đến vẻ mặt của cô, tiếp lời nói: “Ôn tổng của chúng tôi rất kín tiếng, giống như lời đồn đại bên ngoài nói rằng ngoài việc xã giao cần thiết, thì ngài ấy không tham gia bất kỳ sự kiện công khai nào.

Còn nhà họ Ôn tạo ra một người tương tự như Ôn tổng, đó còn có thể là tâm tư gì? Nếu một ngày nào đó Ôn tổng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Ôn Việt sẽ đứng ra thay thế thân phận của Ôn tổng, e là cũng sẽ có người tin.”
Đôi mắt của Hạ Thanh Trì run lên, nhìn thẳng về phía Tống Triều.
“Cho nên người được chọn làm vợ của Ôn tổng rất quan trọng, không thể có quan hệ tốt với nhà cũ.” Tống Triều nói lời này với vẻ mặt nghiêm túc.
Hạ Thanh Trì im lặng, lại uống ngụm trà…….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận