Xuyên Về Năm 70

“Được rồi mẹ, nói những lời này có ích gì? Ngày nào đó mẹ không động đậy được, còn không phải cần vợ chồng chúng con phụng dưỡng sao?” Chu Tiểu Mẫn nghe xong thì không vui. Con gái bà tốt, sao không thấy nó mang lại cho bà chút vinh dự gì? Bây giờ cứ lải nhải con trai không tốt, không nhìn xem ai nuôi bà?
Bà cụ ngừng khóc, gật đầu nói: “Yên tâm, tôi không cần hai người quan tâm, tất cả đều không cần hai người quan tâm, chỉ cần lần này hai người trị bệnh cho Nha Nha, sau khi Nha Nha trở về, tôi dẫn nó đến ở nhà Trân Nhi, không làm phiền hai người.” Năm đó Đoạn Ngọc Trân kết hôn cũng có nhà, chỉ là chồng nó về thành phố không có tin tức, cơ thể nó suy yếu, nhà đó luôn để trống.
“Mẹ?” Đoạn Vĩnh Quý bị lời mẹ nói làm khiếp sợ, hắn chỉ muốn đưa Nha Nha đi, không nghĩ đuổi mẹ hắn ra ngoài.
Hai mắt Chu Tiểu Mẫn lại sáng ngời, vội vàng đưa tay kéo tay áo chồng, để hắn ngậm miệng, sau đó hơi bất mãn nói: “Mẹ, xem mẹ nói kìa, chúng con cũng không muốn đuổi mẹ ra ngoài, hơn nữa mẹ dẫn Nha Nha đi, tới lúc ốm đau không phải vẫn quay về tìm chúng con sao? Nếu bọn con bỏ mặc hai bà cháu, để mọi người chỉ trỏ, bàn tán sau lưng chắc?” Bà cụ tuổi lớn, hiện tại cơ thể ngày càng không tốt, mấy năm trước còn giúp đỡ nấu cơm trông đứa nhỏ, bây giờ đứa nhỏ đã lớn, không cần trông, mắt thấy bà cụ ngày càng tốn kém, nếu có thể đuổi cả bà ra ngoài, thật sự là đẹp cả đôi đường.
“Lời tôi nói tuyệt đối giữ lời, sẽ không để ai chỉ trích hai người, chờ Nha Nha trở về, tôi tự mình đến chỗ trưởng thôn nói tôi muốn dẫn Nha Nha ra ngoài sống một mình, sau này hai bà cháu chúng tôi bệnh hay chết đều không liên quan đến hai người.” Bà quyết định, bà có chết cũng muốn tự nuôi lớn cháu gái, nếu không bà sẽ có lỗi với con gái đã mất.

Thấy sự hưng phấn trong mắt con dâu, lòng bà nguội lạnh, bà vì nó làm nhiều như vậy, rốt cuộc lại nhận được kết cục này?
“Vậy cũng được sao?” Trong lòng Chu Tiểu Mẫn vui vẻ, ngoài miệng vẫn là dáng vẻ do dự.
“Không có gì không được.” Nói đến đây, bà hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực, trịnh trọng nói với con dâu, “Còn nữa, hàng tháng hai vợ chồng các người đều phải cho tôi thức ăn, nếu không cho, đừng trách tôi tìm thôn trưởng, ông ấy sẽ không để yên cho hai người. Căn nhà đồ đạc đều cho hai người, nếu cả gạo đơn giản nhất cũng không cho thì hai người đúng là không có lương tâm.” Bà không có cách nào khác, con trai con dâu đồng lòng muốn đuổi Nha Nha đi, bà chỉ có thể dẫn cháu gái ra ngoài sống một mình. Bà lớn tuổi, không kiếm được tiền, hiện tại chỉ có thể mặt dày đòi cấp thức ăn, miễn có thể điền đầy bụng, chuyện sau này cứ mặc cho số phận.
“Ôi, mẹ, nghe mẹ nói kìa, yên tâm, đến lúc đó con sẽ kêu Vĩnh Quý mang đồ ăn ngon đến cho mẹ, mẹ già rồi không cần trông nom mọi chuyện trong nhà, chỉ ngồi hưởng phúc, sao con không nghĩ đến chuyện này sớm hơn.” Mặt mày Chu Tiểu Mẫn hớn hở, vội vàng gật đầu đồng ý.
“Cô?” Đoạn Vĩnh Quý nóng nảy, hắn vẫn rất thương mẹ, cha mất sớm, mẹ ngậm đắng nuốt cay (phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng mà không dám kêu ca, oán trách) nuôi hai anh em hắn lớn, bây giờ em gái không còn, nếu bản thân đuổi mẹ đi, hắn còn lương tâm hay không?
“Em làm sao? Mẹ ngày ngày ở nhà trông hai thằng nhóc rất mệt mỏi, anh không thể để mẹ đỡ phiền lòng hay sao?” Chu Tiểu Mẫn nhanh nhảu chặn miệng chồng, sau đó xoay người hung hăng trừng hắn một cái: nói nữa, đừng trách em không để yên cho anh!
Đoạn Vĩnh Quý bị vợ trừng mắt đe dọa, lập tức ủ rũ, nếu cô nổi giận hắn phải làm sao?
“Khi nào hai người lấy tiền chữa bệnh cho Nha Nha? Khi nào Nha Nha có thể trở về?” Đây là vấn đề bà ngoại quan tâm nhất, bây giờ bà không ôm hy vọng gì với con trai. Nghe con trai mới nói một tiếng rồi nín thinh, bà phát hiện mình cảm giác thất vọng đau khổ đều không có, xem như thật sự hết hy vọng sao? Bạn già, tôi có lỗi với ông, sao tôi sinh ra cho nhà họ Đoạn loại con cháu như thế?
“Đi liền, đi liền, chúng con không ăn cơm, Nha Nha quan trọng hơn, chúng con lập tức đóng tiền để bác sĩ chích cho Nha Nha.” Mắt thấy sẽ đuổi được hai người ăn nhờ ở đậu ra ngoài, không ăn một bữa cơm có sao đâu?

Chu Tiểu Mẫn giống như uống thuốc kích thích, vào nhà lục lọi một lát rồi ra kéo chồng cùng đi. Sở dĩ lôi kéo chồng cùng đi là vì sợ hắn ở nhà lại hối hận. Đoạn Vĩnh Quý ư? Hắn thật sự cảm thấy bản thân không có mặt mũi ở nhà nhìn mẹ, cho nên khi vợ lôi kéo cũng thuận thế đi theo.
Nhìn vẻ mặt con dâu hớn hở lôi kéo con trai ra khỏi nhà, hai tay bà ngoại run rẩy sờ cái bàn dùng nhiều năm bên cạnh, lại nhìn bài trí trong phòng, trong lòng rất nuối tiếc, nhưng không bỏ không được? Vì cháu gái, những vật chết này có gì bà không bỏ được? Chỉ tiếc căn nhà này, bà và bạn già thành thân ở đây, sinh con cái ở đây, trải qua hơn nửa đời người, vốn tưởng rằng nhiều năm sau, bà cũng nhắm mắt ở chỗ này, đi tìm cha con họ, hiện tại xem ra bà không thể về được nữa…
“Sao em có thể để mẹ đi? Đó là mẹ anh ——” Ra khỏi nhà rốt cuộc Đoạn Vĩnh Quý không nhịn được bùng nổ với vợ. Hắn tự nhận mình là đứa con hiếu thảo, không ai muốn mình là đứa con bất hiếu, hắn cũng vậy, lúc này bị vợ đe dọa nên đồng ý để mẹ ra ngoài ở, giờ chắc mẹ đang đau lòng ngồi trong phòng?
“Sao em không biết đó là mẹ anh? Em đối xử với bà như mẹ em, mỗi ngày em ăn gì cũng đâu thiếu phần bà ấy? Đây không phải do mẹ đề nghị sao? Em có đuổi bà đi không?” Chu Tiểu Mẫn mở lớn mắt, véo eo chồng gào lên.
Gặp khí thế chồng yếu xuống, cô nhẹ giọng nói: “Vĩnh Quý, anh không biết mẹ rất mệt mỏi sao? Bà ở nhà chúng ta, ngày nào cũng giặt cả đống quần áo, nấu cơm, sân trước sân sau đều mình mẹ dọn dẹp, rất vất vả đó, mẹ lớn tuổi sao không mệt được? Anh nghĩ xem nếu mẹ và Nha Nha chuyển ra ngoài ở, chúng ta đưa đồ ăn qua, mỗi ngày mẹ và Nhị Nha ăn không ngồi rồi, như thế chả tốt hơn à? Nếu thực có chuyện gì, cứ cho là chúng ta mặc kệ Nha Nha, nhưng liệu có thể bỏ mặc mẹ ruột của anh được không? Dù anh có muốn em cũng không thể làm thế, có phải anh để ý điểm này không?”
Đoạn Vĩnh Quý trầm mặc, qua một lúc lâu mới gật đầu nói: “Sau này mẹ ăn uống bên kia, em nhất định phải chuẩn bị nhiều chút, đừng để mẹ không nỡ ăn.” Có lẽ trong lòng hắn biết lời vợ nói không đúng, nhưng hắn vẫn buộc mình tin, đơn giản là so sánh với vợ, mẹ thật sự vô dụng. ( đúng là thằng con khốn nạn o(╯□╰)o )

“Ôi, anh cứ yên tâm, em còn không hiểu mẹ sao?” Chu Tiểu Mẫn cười đẩy chồng, sau đó bắt đầu tính toán với chồng, “Anh nghĩ xem lát chúng ta lên chợ nên mua gì cho chị em? Nha Nha ở nhà đó đến mấy ngày, không có chị em, chúng ta có thể thuận lợi như vậy sao?” Tối hôm qua hai người bọn họ đưa Nha Nha đến nhà chị cô, đi bệnh viện? Phi…hừ, Chu Tiểu Mẫn cô còn chưa tới bệnh viện, sao có thể đưa con nhóc đó đi? Cô đâu dại mà đi đốt tiền.
“Vậy mua đồ ăn đi, trời ơi, đó đều là chuyện của phụ nữ tụi em, hỏi anh làm gì? Anh hỏi em, Nha Nha thật sự không có việc gì? Tối hôm qua nó ói dữ dội, lúc chúng ta trở về con bé vẫn còn ngủ, thực sự không sao chứ?” Đưa cho người là một chuyện, nếu xảy ra án mạng bị kiện cáo lại là chuyện khác.
Chu Tiểu Mẫn liếc mắt chồng một cái: “Em làm việc anh còn lo lắng sao? Đó là thuốc chị em dùng để thúc đẩy ói nhiều ra, nhìn kinh tởm nhưng ói hết thì không có sao nữa. Em đâu dám làm bậy? Em không ngu.” Nói xong, Chu Tiểu Mẫn bắt đầu âm thầm tính toán, tí nữa cô nên mua gì đến nhà chị để tăng thể diện của mình? Sau này bớt đi hai gánh nặng, cuộc sống gia đình bọn họ còn không tốt hơn sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận