Xuyên Vào Tiểu Thuyết Dành Cho Nam FULL


Trans: Bạch Lan Tửu
Trương Túc vỗ vỗ lưng mẹ mình, sau đó buông bà ra.
"Ba, mẹ, anh, chị dâu." Trương Túc nắm lấy tay Tần Khiếu, cười khanh khách nói: "Đây là chồng con, Tần Khiếu."
"Anh ấy, ừm, anh ấy là chủ của một trang viên lớn ở nước ngoài."
Tần Khiếu nghiêng đầu, ý tứ sâu xa mà liếc nhìn cô một cái.
Ba Trương, mẹ Trương, Trương Hựu đều biết cô đang nói dối, nhưng đúng là Tần Khiếu cần có một thân phận.
Tô Tân đánh giá từ trên xuống dưới Tần Khiếu một lượt, trong lòng có chút bội phục.

Chị cảm thấy trên người đối phương có một loại khí thế người thường khó mà với tới được.

Hình dung thế nào nhỉ, ừm...!có một thành ngữ, không giận tự uy.
Đúng, chính là không giận tự uy.
Tần Khiếu và người lớn trong nhà giao lưu rất tốt, hắn vô cùng nhập gia tùy tục, biểu hiện cụ thể thì là, bắt tay hỏi thăm sức khỏe.
Trương Túc ở một bên mím môi cười mỉm.
"Mau vào đi, đừng ngây người ở đó nữa." Mẹ Trương càng nhìn con rể nhà mình càng cảm thấy vừa ý, tiếp đón rất nhiệt tình.
Trong lòng ba Trương có chút hụt hẫng, vẫn luôn cảm thấy thằng nhóc này đã bắt cóc con gái nhà mình.

Nhưng chuyện xảy ra trên người con gái quá ly kỳ, ông cũng đành nhịn.
Trước kia khi ở trong mộng, Túc Túc đã từng nói Tần Khiếu là một người thủ lĩnh.
Thủ lĩnh thì sao, thủ lĩnh thì ghê gớm à.
Trương Hựu cười với Tần Khiếu: "Người một nhà đoàn tụ nên làm chút đồ ăn, có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, còn xin thông cảm."
Tần Khiếu mỉm cười: "Trong nhà ấm áp."
Nhóm người ngồi xuống, Tần Bắc ngồi bên trái phụ hoàng nhóc, nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, trên mặt lại không có vẻ gì khác biệt.
Ba Trương và mẹ Trương thật sự thích đứa cháu ngoại này, thấy mắt nhóc dừng lại một hồi trên con cua đầy lưu luyến, lập tức cười ha ha nói: "Bắc Bắc là muốn ăn cua sao?"
Tần Bắc ngẩng đầu nhìn thoáng qua phụ hoàng nhóc, Tần Khiếu rũ mắt nhìn lại nhóc.
Vì thế Tần Bắc nhẹ gật gật đầu.
Mẹ Trương lập tức nhấc tay lột cua cho nhóc.
Ba Trương và Trương Hựu cũng lột cho Tê Tê và Viên Viên mỗi đứa một con, trẻ con đều rất nhạy cảm, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.
Trương Hựu và ba Trương sẽ ngẫu nhiên hỏi Tần Khiếu một số việc, Tần Bắc nghe đến ngốc cả người.
Phụ hoàng không phải Hoàng đế Xích Hạ triều sao, đứng trên trăm triệu người, vô cùng tôn quý, sao một tên chủ trang viên nho nhỏ có thể sánh bằng chứ.
Chẳng qua là đồ ăn của nhà ngoại tổ mẫu làm rất ngon, rất nhanh Tần Bắc đã không rảnh để suy nghĩ những thứ này.
Sau khi ăn xong, Tần Bắc bị Tê Tê và Viên Viên kéo vào phòng chơi.
Trương Túc và Tần Khiếu liếc nhau, sau đó cùng nhìn về phía ba mẹ Trương.
Trong lòng ba Trương và mẹ Trương lộp bộp, có một loại cảm giác cuối cùng cũng đến.

Bốn người bọn họ cùng vào thư phòng, Trương Túc do dự một lát, quyết định nói từ đầu: "Lúc trước, sau khi con cứu người, đúng là đã chết."
"Túc Túc, đừng nói như vậy, lời này không may mắn." Mẹ Trương muốn che miệng cô lại.
Trương Túc: "Mẹ, mẹ nghe con nói."
"Nhưng sau đó linh hồn con lại bị trói vào một hệ thống, mọi người biết hệ thống là gì không, nó tương đương với..."
Trương Túc vừa nói chính là cả một buổi trưa, trong đó có những cái Tần khiếu đã biết, cả những cái Tần Khiếu không biết lúc trước, hiện tại đều biết hết.
Hắn không biết Túc Túc đến bên cạnh hắn là bởi vì nguyên nhân thế này.

Có loại cảm giác trong ý muốn ngoài dự liệu.
Mẹ Trương lập tức nước mắt đầy mặt, cho dù Túc Túc đã miêu tả chuyện sinh hoạt trong đám dân chạy nạn hết sức nhẹ nhàng, nhưng bà cũng không ngốc, chỉ hơi ngẫm nghĩ đã biết khó khăn khổ cực đến mức nào.
Sau đó, con gái lại giả làm tiên nhân, cũng nhất định là do bất đắc dĩ.
Cô đang độ tuổi hoạt hát phóng khoáng nhất, vốn nên chơi đùa cùng bạn bè đồng trang lứa, lại phải ngày ngày nghiêm mặt, cẩn thận đối đãi với đủ mọi loại người.
Tiên nhân là dễ giả dạng vậy sao? Bá tánh nhận ngươi thì ngươi là tiên nhân.

Bá tánh không nhận, ngươi chính là yêu nữ.
Trương Túc lau nước mắt cho mẹ Trương, vui vẻ nói: "Sau khi con gặp được Tần Khiếu, ngày tháng đã dễ chịu hơn nhiều, anh ấy là ngôi sao may mắn của con."
Nghe cô nhắc đến Tần Khiếu, hiện tại ba Trương mẹ Trương nhìn hắn có chút mất tự nhiên.
"Không ngờ, con lại là Hoàng đế khai quốc nha." Sau một lúc lâu nghẹn lời, ba Trương bèn thốt ra một câu như vậy.
Mấy vị Hoàng đế khai quốc các thời, có ai không xuất sắc mọi mặt như văn hóa, giáo dục, võ công đâu.
Tần Khiếu: "Ít nhiều đều nhờ Túc Túc, không có cô ấy cũng không có con của hiện tại."
Trương Túc thầm nghĩ: Phải mới lạ đấy.
Không có em, anh vẫn là Hoàng đế.
Trương Túc: "Nhờ có hệ thống."
Hệ thống: "Nhờ có nam chính."
Trương Túc:...
Trương Túc bèn bán hệ thống đi không chút lưu tình, khiến cho mọi người đều cười ha ha.
Khóe mắt đuôi mày Tần Khiếu cũng lộ ra ý cười.
Trương Túc chăm chú nhìn hắn thật sâu.

Mọi chuyện đều có thể nói với anh, ngoại trừ chuyện thế giới của anh là một quyển sách.
Bí mật này, hãy để nó vĩnh viễn bị chôn vùi đi.
Trong những ngày sau, Trương Túc và Tần Khiếu đều cùng đi du ngoạn khắp nơi với ba Trương và mẹ Trương, tam quan của tiểu Tần Bắc bị đổ hết lần này đến lần khác, sau đó lại run run rẩy rẩy dựng lại.
Trương Túc có âm thầm lén đi tìm quyển sách kia, nhưng lúc này có tìm thế nào cũng không tìm ra.
Tựa như, trước nay đều chưa từng tồn tại.
Cô có hơi tiếc nuối, nhưng nhiều hơn chính là thoải mái.
Không tìm thấy cũng tốt.

Sau nửa tháng, Trương Túc nói phải rời khỏi.
Ba Trương mẹ Trương có cảm giác, lần này chia tay, chỉ sợ không biết lần gặp sau lại là khi nào.
Tê Tê và Viên Viên khóc đến mặt nở hoa, lôi kéo tay Tần Bắc, liên tục muốn nhóc bảo đảm, sang năm sẽ lại về.
Trong lòng tiểu Tần Bắc cũng có chút lưu luyến, gật gật đầu đồng ý.
Tô Tân vốn chuẩn bị tiễn bọn họ ra sân bay, kết quả bị uyển chuyển từ chối, Trương Hự cũng nói: "Đến sân bay, càng thêm buồn thôi."
Trước lúc sắp chia tay, Trương Túc ôm lấy mẹ Trương: "Đồ cho mọi người, đều phải ăn cẩn thận biết không, cách một khoảng thời gian con sẽ lại báo mộng cho mọi người."
"Mẹ, con chưa bao giờ rời xa mọi người."
Mẹ Trương rơi nước mắt như mưa, rất muốn hỏi cô: Có thể không đi không?
Trương Túc cũng rất bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi mẹ, thiên đạo ở đây không dung nổi con."
Mẹ Trương chỉ biết khóc, khóc đến không thở nổi.

Trương Túc đau lòng, đành phải thôi miên bà.
Kết quả lộ ra hơi thở, nháy mắt cô đã cảm nhận được sự bài xích.
Hệ thống: "Đi mau."
Trương Túc: "Biết rồi."
Ở thế giới hiện đại, Trương Túc vốn chỉ là một người thường, đột nhiên có tu vi thâm hậu nhất định sẽ bị coi như thứ bất thường mà bị bài xích.
Mà ở thế giới kia, cô và Tần Khiếu một tay lập lên Xích Hạ, có công đức cứu trợ vạn dân, còn đã trải qua thiên kiếp, chính là đã đạt được sự tán thành của thế giới đó.
Sau khi bọn họ trở về, Tần Khiếu vẫn cứ làm Hoàng đế của hắn, xử lý chính vụ, cùng tu luyện với Trương Túc, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài, thuận tiện dạy dỗ nhi tử.
Hắn dường như là người mong ngóng nhi tử mau trưởng thành nhất, hắn làm Hoàng đế vài chục năm, thật sự đã muốn buông tay rồi.
Mỗi khi Trương Túc nghe hắn nói như vậy đều cười hắn một trận ra trò.
Mà Tần Bắc, có lẽ bởi vì năm năm tuổi theo mẫu thân trở về thăm nhà mẹ đẻ một chuyến kia, cũng không biết trong nửa tháng đó đã xảy ra việc gì, dù sao sau khi nhóc trở về đã say mê việc nghiên cứu các loại sự vật.
Thơ cũng không làm, cờ cũng không luyện, mỗi ngày chỉ cầm một cây bút chì vẽ hết thứ này đến thứ khác, còn đặc biệt tả thực.
Trương Túc phát hiện nhi tử thay đổi, đương nhiên cảm thấy vui mừng, còn quạt gió thêm củi.
Tần Khiếu thở dài, còn lén lút dạy nhi tử đạo đế vương.
Một vị đế vương không cần học bất kỳ thứ gì, thứ thật sự cần có là cách nhìn người, dùng người, trị người.
Trương Túc:...
Sau khi Hệ thống biết được thì cười nhạo nàng khắp nơi: Không muốn làm nhà khoa học, làm chính trị gia không phải một Hoàng đế tốt.
Trương Túc: (╯‵□′)╯︵┴─┴
Năm Tần Bắc mười tám tuổi, Tần Khiếu lập tức thoái vị.
Đối với việc này, đại thần trong triều không phản đối lấy một lời.

Phản đối cái gì chứ, từ ngóng trông tân đế được sinh ra, lại đến chờ tân đế lớn lên, trước sau đã kéo dài đến năm mươi năm, ai có có thể truyền kỳ hơn nhà này chứ.
Cái gì mà tranh đoạt ngôi vị, âm mưu quyền lợi, đó đều không liên quan đến bọn họ.

Sau khi tân hoàng kế vị, Thái Thượng hoàng trực tiếp chơi trò mất tích.
Các đại thần:...
Nhưng rất nhanh bọn họ không còn chú ý đến Thái Thượng hoàng nữa, bởi vì tân hoàng muốn tăng nhiều thêm tính số và chiêm tinh!
Cái này không được đâu, đứa nhỏ trong nhà bọn họ đều không thông thạo mấy thứ này, liên quan đến quyền lợi sát sườn đấy.
Nhưng tiểu Hoàng đế cũng không phải cừu non gì, hắn cũng giống như phụ hoàng hắn, đều có thủ đoạn cứng rắn, nếu ai dám ngăn cản hắn, chỉ có thể lấy máu tươi để tạ tội.
Trong khi Tần Bắc tại vị đã phát triển giao thương trên biển và con đường tơ lụa đến cực hạn, hơn nữa còn đẩy mạnh cải tiến các loại nông cụ, kiến tạo sắt thép.
Hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được chấn động sau khi hắn biết nguyên lý để máy bay bay trên trời là gì.
Có lẽ cả đời này của hắn cũng không thể khiến cho Xích Hạ đạt đến trình độ đó, nhưng hắn có thể lấy đó làm nỗ lực chạy nước rút, kéo gần khoảng cách.
Trong vòng mười năm Tần Bắc lập được đủ loại công trạng, điểm công đức đều tích lên trên người Trương Túc.
Nhìn nhiều điểm công đức như vậy, Trương Túc đột nhiên nói: "Hệ thống, mua một thân thể hết bao nhiêu điểm công đức?"
Hệ thống: "Một trăm triệu."
Trương Túc cẩn thận tính toán một hồi, phát hiện còn có thể về nhà một lần, bèn nói: "Ngươi thích thân thể của nam hay là nữ?"
Hệ thống như dự cảm được điều gì, giọng nói máy móc cũng đều run rẩy: "Ký chủ có ý gì?"
Trương Túc: "Chính là ý ngươi nghĩ đến kia."
Trương Túc nghiêm mặt nói: "Hệ thống ca, ta mặc kệ thế nào, không có ngươi sẽ không có ta.

Làm người nên biết tri ân đồ báo."
Hệ thống: ...
Im lặng lúc này, là cảm động.
Kỳ lạ ghê, nó là một hệ thống cũng biết cảm động.
Hệ thống: "Nếu ta có thân thể, về sau sẽ giống như người thường."
"Hả?" Trương Túc trợn tròn mắt: "Tại sao lại như vậy, thật xin lỗi, ta."
Nàng nhớ rõ ràng là trước kia đọc tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, những sinh vật trí năng kia đều khát vọng có một thân thể mà.
Trương Túc tự hỏi xem làm sao đi lại, nàng thật sự không biết lại là hậu quả này.
Hệ thống lại nói tiếp: "Nhưng ta rất muốn trải nghiệm cảm giác làm người một chút.

Nếu không cứ sống mãi thế này cũng không có ý nghĩa gì." Nó hiếm khi nói được mấy lời dí dỏm.
Trương Túc thấp thỏm hỏi nó: "Ngươi nghĩ kĩ rồi chứ?"
Hệ thống: "Ừ."
Trương Túc sợ nó xúc động nhất thời, lại hỏi thêm một lần: "Ngươi thật sự nghĩ kĩ rồi chứ, đổi thành thân người thì về sau ngươi không thể không coi ai ra gì nữa rồi."
Hệ thống:...
Đây mọe nó hoàn toàn là nghịch biện, hệ thống có không coi ai ra gì hay không là do ký chủ quyết định, nói cách khác, về một khía cạnh nào đó, hệ thống là bị ảnh hưởng bởi tiếp quá nhiều ký chủ.
Ban đầu có lẽ không cảm thấy gì nhưng trải qua quá nhiều sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Hệ thống dỗi Trương Túc xong, do dự hồi lâu, sau khi nhìn thoáng qua Trương Túc lần nữa thì dứt khoát chọn thân nam nhi.
"Hệ thống ca, khoan đã, ta nhớ đến một chuyện."
Một tiếng kinh hô dọa hệ thống sợ tới mức run lên, sau đó không cẩn thận bấm vào nút thân thể nữ nhi.
Mỹ nữ lạnh lùng cao quý.
Hệ thống:...
Trời xanh ơi!
Trương Túc ngượng ngùng: "Cái kia, ta chính là muốn nói, ngươi biến thành người thường rồi vậy điểm công đức dư lại làm sao đây?"

Hệ thống tức giận: "Ký chủ tự xem giao diện cá nhân của mình."
Giọng nói vốn máy móc cũng biến thành giọng của ngự tỷ vô cùng anh khí, nghe không giống sát khí, ngược lại giống khụ khụ...
Trương Túc nhịn cười đến vất vả, nàng kiểm tra giao diện cá nhân của bản thân, sau đó kinh ngạc phát hiện, hiện tại không hề khác lúc trước, hơn nữa, hình như còn nhiều quyền hạn hơn.
Trương Túc: "Hệ..." Đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp thế này, nàng không khống chế được sửa lại xưng hô: "Tất cả, đây là có chuyện gì?"
Hệ thống hừ lạnh một tiếng: "Công năng dời đi."
Trương Túc: (⊙o⊙)(⊙o⊙)(⊙o⊙)
Còn có thể thao tác như vậy sao.
Đại mỹ nữ đi qua đi lại trong điện, thỉnh thoảng dậm chân: "Mệt chết được, mệt chết được, rõ ràng là ta chọn nam nhân cường tráng mà."
Trương Túc tự biết đuối lý, yên lặng làm chim cút.
Vừa khéo đúng lúc Tần Bắc hai mươi tám, gần ba mươi tuổi đến tìm Trương Túc, đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với một đôi mắt to sáng lấp lánh, một đôi môi căng bóng mê người, một khắc bốn mắt nhìn nhau kia, trái tim yên lặng hai mươi tám năm kia của Tần Bắc nhảy lên mãnh liệt.
"Mẫu thân, nàng, nàng là cô nương nhà ai ạ, sao trước kia chưa từng thấy bao giờ ạ?" Nói xong còn có chút ngượng ngùng.
Trương Túc: !!!
Hệ thống: Đột nhiên sinh ra một loại dự cảm điềm xấu.
Trong lòng Trương Túc có chút hoảng hốt, bèn nói chuyện này với Tần Khiếu, Tần Khiếu cũng hiếm có mà im lặng.
"Đây có lẽ là do trời cao xếp đặt rồi." Người nào đó tu luyện nhiều năm, hiện tại rất có tâm đắc.
"Tùy duyên đi."
Trương Túc:...
Từ đó về sau Tần Bắt bắt đầu triển khai kế hoạch theo đuổi mãnh liệt với hệ thống, à, hiện tại người ta không gọi là hệ thống nữa, nó là ngày sáu tháng sáu có thân người, bèn kêu Lục Lục đi.
Tuy rằng Lục Lục thành người thường nhưng tố chất thân thể lại là tốt đến đỉnh của đỉnh, đầu óc càng là trí tuệ hơn người.
Mỗi lần tiếp xúc với nàng, Tần Bắc càng yêu thích người hơn một phân.
Trương Túc và Tần Khiếu nhắm mắt làm ngơ, lén trở về hiện đại.
Hiện tại tu vi của bọn họ càng cao, nương theo sự che chở của điểm công đức có thể ở bên cạnh cha mẹ tuổi già, nói chút chuyện thú vị, dỗ bọn họ vui vẻ, đến tận khi bọn họ đi đến điểm tận cùng của sinh mệnh.
Đây cũng là phương pháp mà Trương Túc tra được khi có thêm nhiều quyền hạn.
Tê Tê và Viên Viên trưởng thành, bọn họ vẫn nhớ rõ em trai xinh đẹp từng gặp khi còn nhỏ, cũng vì đối phương lỡ hẹn mà vẫn luôn canh cánh trong lòng, ai khuyên cũng không được.
Đây cũng coi như một chút tiếc nuối nho nhỏ đi.
Sau khi ba mẹ Trương rời khỏi trần thế, Trương Túc cũng từ biệt anh trai, cùng Tần Khiếu trở về Xích Hạ.
Vừa lúc kịp hôn sự của Tần Bắc và Lục Lục.
Trương Túc: Tốc độ này cũng quá nhanh rồi.
Hệ thống: Ngươi thì rụt rè đấy.
Hệ thống (Lục Lục): Nàng sẽ không nói Tần Bắc lấy việc sau khi thành thân sẽ cùng nhau xây dựng Xích Hạ càng tốt hơn dụ dỗ nàng đâu.
Trong đầu nàng nhiều kiến thức như vậy, không mang ra xài cũng cảm thấy thật uổng nha.
Được rồi được rồi, ai kêu là nó nhìn Tần Bắc lớn lên chứ, muốn không có chút yêu thích nào là tuyệt đối không thể rồi.
Mà không bao lâu nữa Trương Túc và Tần Khiếu sẽ đột phá phi thăng, không có cách nào, đối với việc hai người bọn họ tu hành, Thiên đạo đã là chịu đựng hết sức, không có khả năng thêm được một người.
Vì thế Trương Túc vẫn luôn thấy hổ thẹn với nhi tử, ngược lại hai cha con Tần Khiếu lại nhìn rất thoáng.
Trương Túc lén để lại không ít thứ tốt cho nhi tử và hệ thống hiện tại đã là con dâu, mỗi cái đều đặc biệt kỳ diệu.
Tần Bắc và Lục Lục nhìn bọn họ phi thăng rời đi, sau đó bầu trời xuất hiện một mặt trời đặc biệt lớn lại cực kỳ sáng.
Cứ có cảm giác Thiên đạo ước gì phu thê hai người sớm ngày rời đi nhỉ ( ̄ー ̄)
Còn lại hai phu thê Tần Bắc và Lục Lục, một người quyết đoán, một người có tri thức, hai người nắm tay nhau dẫn dắt Xích Hạ tiến nhanh về phía trước.
----- TOÀN VĂN HOÀN -----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận