Xuyên Vào Mạt Thế Ngăn Cản Nam Phụ Hắc Hoá


Không gian lặng ngắt như tờ.
Cố Tiêu lảo đảo lùi về vài bước, ngón tay thon dài ấn chặt lên vùng bụng, lúc này máu từ vết thương nhanh chóng thấm ra ướt sũng áo, trông hắn đặc biệt chật vật, khó coi.
Hứa Giai Ninh rơi nước mắt.

Phương Nhan và Tô Thế Dự cũng nóng nảy tiến thêm mấy bước.
“Lùi về.” Cố Thành hét lên.

Nòng súng chỉ vào người Phương Nhan và Tô Thế Dự.
Cả hai không cam lòng, tay nắm chặt thành quyền lùi về chỗ cũ, căm giận đề phòng nhìn gã.
Cố Tiêu lảo đảo vài bước rồi mới đứng vững được, mất máu quá nhiều khiến khuôn mặt của hắn dần dần tái nhợt, trở nên trong suốt, mồ hôi lạnh chảy đầy trên trán.
Không ai chú ý.

Tiểu Hắc yên lặng xuống xe từ lúc nào, đang tập tễnh núp một góc chờ đợi cơ hội.
Tiếng súng liên tiếp nổ lên, khiến đám tang thi ở xa nhạy cảm bởi tiếng động đều nghe được, dần dần xung quanh có thêm càng nhiều tang thi tiến tới.
Cố Thành nhìn một vòng, bắt đầu trở nên gấp gáp.

Gã chỉ còn hai viên đạn, không thể tiếp tục chơi đùa.

Đã đến lúc giết chết Cố Tiêu và cô ả này rồi tìm cách thoát thân.
Nghĩ xong, Gã nâng súng nhắm vào đầu Cố Tiêu, mà ngay khi ngón tay gã định bóp cò, Hứa Giai Ninh bên cạnh đột ngột di chuyển chân muốn dùng vai đụng mạnh vào gã lại bị Cố Thành phát hiện ra tâm tư, gã âm u dùng chân đạp xuống một cú thật mạnh vào khuỷu chân khiến cô ngã nhào xuống đất, nhưng cũng đồng thời cũng nhờ thế mà Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng thoát khỏi trói buộc bởi bàn tay của Cố Thành.
Cố Tiêu mở to mắt, nhắm đúng thời cơ, vội vàng la lên: “Ninh Ninh.

Vào không gian.

Ngay lập tức.”

Cố Tiêu bất chợt lên tiếng, khiến Cố Thành giật mình, còn chưa hiểu ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của hắn, gã cúi xuống, muốn tóm lấy Hứa Giai Ninh nhấc lên nhưng chỉ trong chớp mắt, cô đột nhiên giống như biến mất trong không khí.
Cố Thành sửng sốt, tay gã vồ hụt vào khoảng không, sau đó kinh ngạc đờ người ra, gã vội vàng nhìn trước nhìn sau vẫn không tìm ra thân ảnh Hứa Giai Ninh.

Quả thực Cô đã hoàn toàn tiêu biến một cách triệt để.
Cố Tiêu thấy Hứa Giai Ninh rốt cuộc đã thoát khỏi vòng kìm kẹp của Cố Thành, tảng đá đè chặt trong lòng cũng biến mất, hắn nhếch mép, vì không chống đỡ được bản thân mà trở nên hơi lảo đảo muốn gục xuống, mất máu quá nhiều, lại thêm trúng đạn và bị thương do dao đâm, tay hắn run rẩy, khó khăn nâng lên, một đoàn lửa bắt đầu xuất hiện trong không khí.
Cố Thành vẫn đang kinh ngạc, không hiểu ra sao, dị biến đột ngột sảy ra khiến gã trở tay không kịp.

Không còn lợi thế con tin để kiềm chế Cố Tiêu nữa, gã cắn răng quan sát đám zombie xung quanh, lại thêm Phương Nhan cùng Tô Thế Dự đang nhăm nhe muốn tiến lên đối phó gã.

Cố Thành nghiến răng quyết định, lập tức nâng súng nhắm vào đầu Cố Tiêu định bóp cò.
Không để cho gã đắc thủ, Tiểu Hắc từ trong bụi cỏ bất thình lình lao ra há miệng cắn phập vào cổ tay gã.

Đau đớn đột ngột đánh úp khiến Cố Thành hét lên một tiếng, khẩu súng trên tay liền rơi xuống đất, gã ghì chặt khớp hàm, mắt trợn trừng tràn đầy phẫn nộ, tay kia nâng lên túm lấy gáy Tiểu Hắc.
Dường như để lao được vào tấn công gã một lần cuối cùng này đã tiêu hao hết sức lực còn lại của Tiểu Hắc, nó bị Cố Thành dễ dàng tóm được, gã tức giận quăng mạnh nó vào bức tường phía trước, Tiểu Hắc va chạm thật mạnh với mặt tường phát ra tiếng “rầm” chói tai rồi rơi xuống, nằm yên dưới đất không nhúc nhích.
Cố Tiêu lo lắng liếc về phía con mèo đen mất tri giác nằm im, sau đó vội vàng đẩy nhanh tốc độ ngưng tụ dị năng lên bàn tay, cố hết sức ném ra một đoàn lửa cực đại vào người Cố Thành khiến cho gã trúng chiêu bay vọt ra xa, rồi rơi trên mặt đất.
Ném xong một chiêu, Cố Tiêu lập tức hết sạch sức lực mà khuỵu xuống, run rẩy.

vết thương trên người quá nặng, cả người hắn đều bị máu nhuộm thấm đẫm quần áo, máu theo chân Cố Tiêu chảy thành vũng lớn dưới đất.
Cố Tiêu nhớ tới lời Hứa Giai Ninh từng nói, vào không gian chỗ nào thì khi ra chỉ có thể xuất hiện đúng chỗ đó.

Hắn nhìn đám tang thi càng lúc càng nhiều đang chực chờ lao tới, vội vàng dùng tinh thần lực ra hiệu cho cô xuất hiện.
Hứa Giai Ninh nhận được tín hiệu lập tức ra ngoài, nhanh chân chạy về phía hắn.
Phương Nhan và Tô Thế Dự cũng không chậm trễ, tiến lên đỡ người Cố Tiêu.

Bốn người quay đầu nhìn chằm chằm Cố Thành ở phía trước.

Trong hỏa hệ của Cố Tiêu luôn trộn lẫn với ám hệ, nếu bị lửa của hắn cắn nuốt chắc chắn sẽ khiến vết thương bị ăn mòn, Cố Thành tất nhiên cũng không thoát được, gã la hét, lăn lộn trên mặt đất vì đau đớn, muốn đứng dậy bỏ chạy, nhưng đàn tang thi xung quanh lại càng lúc càng đông, ngửi được mùi máu bắt đầu điên cuồng nhào về phía con mồi dưới đất.
"Cút đi...!mau cút...!a...a....a...!lũ tang thi chúng mày...mau cút cho tao."
Cố Thành liên tục bắn ra dị năng giết chết tang thi tới gần gã, nhưng đau đớn trên thân thể khiến gã run rẩy, dị năng cũng nhanh chóng cạn kiệt, tang thi thì nhiều quá mức, cuối cùng gã chỉ đành trơ mắt nhìn đám tang thi nhào vào người mình cắn xé.
"Không...không thể được..."
Cố Thành bị cả đám tang thi bao vây, chỉ biết đau đớn hét lên trong vô vọng, tiếng hét của gã vừa không cam lòng vừa chứa đầy thù hận, phẫn nộ vang vọng khắp không gian.
"A...a...!không...!Cố Tiêu...!con mẹ mày...tao dù chết cũng không tha cho mày."
"A...cút ngay..."
"Cố Tiêu...!tao muốn giết mày..."
Trong không gian chỉ còn tiếng la hét phẫn nộ, tuyệt vọng của Cố Thành và tiếng gào rú, gầm gừ của đám tang thi đang chen chúc với nhau nhào vào con mồi tươi ngon dưới đất.
Một số con tang thi tinh mắt nhìn thấy bốn người ở xa muốn bỏ qua con mồi dưới chân để chạy tới.

Thấy tình hình không ổn, Phương Nhan vội chạy tới bức tường ôm theo Tiểu Hắc về rồi cùng Tô Thế Dự nhanh chóng đỡ Cố Tiêu đã sắp lịm đi và Hứa Giai Ninh lên xe.

Nổ máy rời khỏi.
Cửa xe vừa đóng lại, đám tang thi cũng vừa lúc nhào tới.

Phương Nhan bình tĩnh dẫm chân ga, xoay bánh lái lập tức mở đường tháo chạy.
Cố Tiêu và Hứa Giai Ninh ngồi ghế sau.

Cô không dám lãng phí thời gian, vội vàng nâng bàn tay bị còng khóa chặt lên, bắt đầu chữa trị vết đạn bắn trên người hắn.
Cố Tiêu vì mất máu quá nhiều vừa lên xe đã ngất xỉu.

Tô Thế Dự và Phương Nhan thỉnh thoảng lại ngoái đầu quay lại xem xét tình huống, thấy Hứa Giai Ninh nước mắt ướt đẫm trên khuôn mặt tái nhợt, đôi môi vì khẩn trương mà bị chủ nhân cắn tới bật máu, khắp người chật vật vẫn chăm chú chữa vết thương cho Cố Tiêu, bàn tay cô đặt lên vết thương của hắn không kiềm chế được mà run bần bật, tâm trạng hai người đều thoáng trùng xuống.

Phương Nhan nhìn bàn tay run rẩy của cô không nhịn được lên tiếng an ủi: “Tiểu Ninh.

Em đừng lo.

Lão đại không sao đâu.

Cậu ấy mệnh cứng lắm.

Em chữa hết vết thương là cậu ấy tỉnh lại ngay mà.”
Hứa Giai Ninh thấp giọng "vâng" một tiếng, nước mắt làm nhòe tầm nhìn khiến cô không thấy rõ Cố Tiêu, cô nâng khuỷu tay lau vội đi rồi tiếp tục mím chặt môi chữa thương cho Cố Tiêu.
Ba vết đạn bắn, hai vết dao chém cơ hồ đều khép miệng, mà Hứa Giai Ninh sau khi chữa xong cũng tái nhợt sắc mặt, Cô lấy linh thủy ra uống sau đó lại cố chấp chữa trị vết thương trong lòng bàn tay hắn.
Tô Thế Dự thấy cô sắp chữa xong cho Cố Tiêu, vội đưa Tiểu Hắc ngất lịm, thở thoi thóp xuống.

“À Hứa Tiểu thư.

Cô xem cho nó.”
Nhìn thấy Tiểu Hắc toàn thân đầy thương tích, Hứa Giai Ninh hoảng sợ, sắc mặt vốn tái nhợt càng trở nên trong suốt, luống cuống đỡ lấy con mèo trên tay y, Cô cắn chặt môi, cố bỏ qua cơn đau đớn đang giật điên cuồng trong đầu do tiêu hao dị năng quá sức mà tiếp tục chữa trị cho Tiểu Hắc.
Cho tới khi vết thương trên người nó biến mất, Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng buông thõng tay xuống rồi ngất lịm đi.
Phương Nhan và Tô Thế Dự thảng thốt quay đầu nhìn, không dám chậm trễ, nhấn mạnh chân ga, cố gắng tăng tốc độ trở về căn cứ.
Về tới nơi, Vu Lâm và mấy người trong quân đoàn vội vàng tiến lại đỡ Cố Tiêu, Hứa Giai Ninh và cả Tiểu Hắc vào phòng ngủ, đặt lên giường.
Tạ Tinh Lan, Tô Thế Dự và nhóm quân đoàn của căn cứ Lập Tân đều ở bên ngoài chờ đợi.
Phương Nhan và Vu Lâm sắp xếp xong cho hai người một mèo thì đóng cửa lui ra.
Hai người có mặt trên xe là Tô Thế Dự và Phương Nhan thay phiên nhau thuật lại mọi chuyện trên đường cho mọi người nghe, ai nấy đều vô cùng căm giận, sắc mặt cả đám đều đen xì, âm u thấy rõ.
“Gã chết đáng đời lắm.

Mẹ kiếp.

Lão tử hận không thể trực tiếp cho gã ăn vài viên đạn trước khi gã bị đám tang thi xâu xé.” Tống Dữ đập mạnh xuống ghế đứng dậy, phẫn nộ gằn lên.
Những người khác trong quân đoàn cũng đều hận không thể tới đó lôi Cố Thành đã chết giữa vòng vây của tang thi ra mà tự tay giết chết gã cho hả giận.

Vu Lâm không nói gì, nhưng sắc mặt y lúc này vô cùng kém.
Tạ Tinh Lan cũng nhíu mày trầm ngâm, Tô Thế Dự hỏi anh về tình hình của Trương Khánh Dư.

Anh lắc đầu thở dài nói: “Nghe xong liền ngất đi.

Đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy nổi.

Các bác sĩ còn đang túc trực chăm sóc.”
Nói xong anh quay sang nói với mọi người.

“Đã tối rồi.

Ai cũng cần nghỉ ngơi.

Mong mọi người chăm sóc tốt cho Cố Thủ lĩnh và Hứa Tiểu thư.

Chúng tôi xin phép.

Nếu họ tỉnh lại xin báo lại cho chúng tôi một tiếng.”
Vu Lâm gật đầu.

Tiễn họ ra cửa rồi phất tay ra hiệu cho mọi người trở về phòng.
Y trở lại phòng ngủ dùng dị năng cởi bỏ còng tay cho Hứa Giai Ninh, rồi kéo ghế ngồi bên cạnh giường nhìn hai người một mèo nằm im lặng trên giường lâm vào trầm tư.
Việc hôm nay sảy ra, lúc đó y vẫn còn đang ở phòng nghiên cứu, sau khi nhận được tin tức, y vội vã chạy về nhưng lại không thể làm gì khác ngoài việc ngồi ở nhà chờ đợi, cảm giác lo lắng, bất lực khiến Vu Lâm căng thẳng cả chiều nay.

Còn thêm cảm giác áy náy tràn ngập tâm trí chỉ bởi vì y quá mải mê với thí nghiệm mà không ở bên cạnh Hứa Giai Ninh, để Cố Thành chen được vào chỗ trống mà bày mưu tính kế khiến cô bị bắt cóc.
Vu Lâm xoa xoa khuôn mặt, mệt mỏi ngửa đầu về phía sau.
Trong phòng im ắng, chỉ có tiếng thở dài thỉnh thoảng cất lên, mang đầy tâm sự..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận