Xuyên Thư Thành Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Một Sư Tôn Gương Mẫu


Mộ Từ Liên tỉnh lại từ trong cơn mê, bật dậy dáo dác nhìn xung quanh.
Trước mặt hắn là một mồi lửa đang cháy, Quân Hiên Thành gối đầu lên chân Mộ Từ Liên bị động tỉnh, mơ màng hỏi: "Sư tôn, người tỉnh rồi sao?"
Mộ Từ Liên xấu hổ chết mất, thế mà lăn ra ngất trước mặt đồ đề, thật không còn chút mặt mũi nào.
"Giờ nào rồi."
Đáng lẽ ra phải là "Ta ngất bao lâu rồi" thế nhưng Mộ Từ Liên không có dũng khí nói ra câu đấy, đành nói tránh đi.
Quân Hiên Thành biết hắn ngượng nên không đùa dai, dù sao hiện tại hình tượng của y cũng là một đồ đệ ngoan ngoãn mà, "Đúng ra bây giờ đang là buổi sáng, thế nhưng trong này trời lại tối, ánh sáng ít ỏi đều tới từ hai mặt trăng trên kia."
Mộ Từ Liên theo ngón tay Quân Hiên Thành chỉ lên, nhìn thấy đúng thật có tận hai mặt trăng, chúng to và sáng hơn bình thường rất nhiều lần.

Cấm địa ma tộc kia mà, mấy chuyện này cũng không hiếm lạ gì, Mộ Từ Liên nghĩ thầm.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đến chỗ tế đàn và tìm Chỉ Nhiên.


Mộ Từ Liên ghõ vào vòng tay hai cái, một đạo ánh sáng đỏ xuất hiện chiếu thẳng hướng rừng cây âm u phía xa xa.
Đây là chiếc vòng tay đặc biệt được chế tạo riêng, ánh bạc tinh xảo, ngọc thạch xanh bắt mắt xinh đẹp, hoàn toàn trùng khớp khí chất thường ngày của Mộ Từ Liên.
Không những có tính thẩm mĩ, chiếc vòng này cũng rất hữu dụng, ví như hiện tại chỉ cần đi theo vệt sáng đỏ kia thì sẽ tìm được Chỉ Nhiên chẳng hạn.
"Chúng ta đi tìm Chỉ Nhiên nhé."
"Vâng." Quân Hiên Thành cười.

Thì ra tất cả đều nằm trong kế hoạch của sư tôn, câu "xíu nữa gặp được ngay" là ám chỉ việc này sao.
Lại còn giả vờ như người chỉ quan tâm mỗi ta, không phải cuối cùng đều là chạy đi tìm người khác sao.
Mộ Từ Liên không hiểu sao thấy ớn lạnh sau lưng nhưng hắn cũng chỉ nghĩ do vết thương lại tái phát, chốc lát đã gạt phăng vấn đề này để tiếp tục quay sang hỏi han đồ đệ nhỏ:
"Con không có thắc mắc gì sao?" Bị ném vào nơi tối tăm, kỳ lạ, rồi sư phụ thì lại hành động tự nhiên như chuyện đã trong dự tính, hỏi ra xem có đứa trẻ nào không sợ cho được.

Mộ Từ Liên vẫn đinh ninh là thế, cho tới khi Quân Hiên Thành dùng giọng nói thản nhiên mà tinh nghịch của thiếu niên mới lớn đáp lại:
"Sao phải thắc mắc, người đã hứa sẽ bảo vệ đồ nhi mà, những chuyện khác con không quan tâm, chỉ cần sư tôn ở đây là được."
Mộ Từ Liên như bắt được vàng, quay sang nắm tay Quân Hiên Thành chặt hơn.
Mọi trẻ con trên đời đều ngoan ngoãn như vậy thì tốt rồi, quả nhiên nam chính nhà ta là đỉnh của đỉnh, phải đối tốt với y nhiều hơn nữa mới được.
Mộ Từ Liên cười, Quân Hiên Thành cũng cười.
Phải, chỉ cần sư tôn 'mãi mãi' ở đây là được.

–------------
Xuyên qua cánh rừng âm u là một tàn tích bỏ hoang đồ sộ.
Những ấn chú phức tạp và tinh vi bị nứt vỡ nham nhở xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Mộ Từ Liên và Quân Hiên Thành tiến vào trung tâm, men theo những bậc thang cao to và chiếc cổng chính đã sụp mất một nửa, đi thẳng qua dãy hành lang đổ nát đến tế đàn lộ thiên ở vị trí cao nhất, ánh trăng nhu hòa rọi sáng cả một vùng.
Đứng trước công trình này, Mộ Từ Liên chỉ có thể không ngừng cảm thán, hai từ "hoành tráng" cũng quên mất ghi như nào.

Một quá khứ từng huy hoàng như thế, giờ đây lại chỉ còn vài vết tích nằm lại trơ trọi, ai gặp cũng phải thở dài một tiếng.
Nhưng không để Mộ Từ Liên thôi tiếc nuối, hình bóng Chỉ Nhiên nằm trong vũng máu đập ngay vào mắt hắn.
Não Mộ Từ Liên tắt cái 'bụp'.
Trong nguyên tác ải tế đàn ma tộc, Quân Hiên Thành không phải người mở ra trận pháp mà là Chỉ Nhiên, hậu nhân của gia tộc Thánh nữ từng nổi danh khắp tam giới thời nhân ma còn thái bình.

Bao đời chủ trì tế lễ đã trở thành một bản năng, chỉ cần nhỏ máu thì những ấn chú khi xưa sẽ sống lại ngay tức khắc.

Mộ Từ Liên còn tưởng rằng chỉ cần một chút, ai ngờ… giờ nhớ lại hình như trong "Bá vương thăng cấp" cũng không đề cập nhiều đến tình trạng Chỉ Nhiên sau đó, chỉ mô tả đơn giản vài dòng là bị dọa sợ ngất đi.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch mặt cắt không còn giọt máu của Chỉ Nhiên, Mộ Từ Liên nội tâm phỉ nhổ.

Con mẹ nó đây mà là bị dọa sợ ngất đi sao, tác giả có vấn đề về đạo đức hả, cô nương nhà người ta sắp mất máu đến chết rồi.
Tên điên kia cũng thật liều, vì tiến hành tình tiết mà hại người đến nỗi này, cũng may là máu ngừng chảy rồi, còn cứu được.
Mộ Từ Liên phất tay áo, Chỉ Nhiên theo một đạo ánh sáng đỏ trực tiếp chui vào chiếc vòng tay.
Mộ Từ Liên vẻ mặt nghiêm nghị, dắt tay Quân Hiên Thành lên giữa trận pháp đang sôi sục thấm đẫm máu của Chỉ Nhiên, thoắt cái biến mất sau làn sương trắng.

Ta lại muốn xem xem, ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào đến quấy phá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận