Xuyên Thư Là Pháo Hôi Tự Mình Tu Dưỡng

Vương Đinh rửa sạch tất cả phấn trên mặt xong rồi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, sau đó lại sợ ngây người.

Chỉ là lúc này không phải là bị dọa sợ do nhìn thấy cái gì xấu mà là khuôn mặt này đẹp đến nỗi đứng hình.

Không phải hắn tự luyến mà thực sự khuôn mặt này có vài phần tương tự hắn trong thế giới thực, lớn lên có vài phần xinh đẹp.

Tóc dài đen như mực tùy ý xõa tung trước ngực, làn da tinh tế trắng nõn không hề có một chút nếp nhăn, khuôn mặt trái xoan đầy tiêu chuẩn, lông mày không dày cũng không mỏng mà là thanh tú tuấn dật, mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận đầy gợi cảm, môi châu no đủ.

Kinh diễm nhất vẫn là cặp mắt nọ tràn đầy phong tình, hơi hơi xếch lên, là cặp mắt đào hoa.

Vương Đinh thử cười một chút, đôi mắt người trong gương khẽ gợn sóng, tràn đầy ẩn tình nhưng không hề ngả ngớn, là một loại ánh mắt thâm tình, hoàn toàn khác với đôi mắt cận thị si ngốc của hắn ở ngoài đời thật.

Hắn lùi lại ba bước, trong đầu vô pháp ngăn cản được lời kịch trong tiểu thuyết tổng giám đốc trào ra: Em, cái đồ yêu tinh này!

Xem ra, vị tả hộ pháp này ngũ quan có điểm giống hắn, nhưng so ra lại tinh xảo mang đầy phong tình hơn rất nhiều, tựa như khuôn mặt mình được nâng cấp lên vậy.

Vương Đinh nghĩ, khó trách hắn (nguyên chủ) đem mặt mình bôi đầy phấn như vậy, thì ra là muốn bảo vệ bản thân, gương mặt này mà lộ ra chính xác là họa thủy, chi bằng giả xấu để an toàn.

Nguyên nhân nhất định là thế.

Hắn đang đứng trước gương miên man suy nghĩ thì Nhị Cẩu chạy lại đỡ lấy hắn, “Chủ tử, nếu ngài cảm thấy khó chịu, chúng ta đem phấn vẽ lại đi ạ.”

Vương Đinh hỏi: “Cẩu tử, ngươi cảm thấy ta trang điểm thì sẽ đẹp hơn sao?”


Nhị Cẩu không chút nghĩ ngợi, “Đẹp a.”

“........” Vương Đinh cạn lời, thật vô nghĩa, hắn lại hỏi, “Vậy hiện giờ có đẹp không?”

Nhị Cẩu gật đầu, “Đẹp!”

“Vậy thì khi trang điểm với khi không trang điểm, cái nào đẹp?”

Nhị Cẩu nhìn nhìn hắn, rất nghiêm túc nói, “Trang điểm có cái đẹp của trang điểm, mặt mộc có cái đẹp của mặt mộc. Trong lòng con, chủ tử như thế nào cũng đẹp hết.”

Vương Đinh: “……”

Khẳng định là mắt đứa nhỏ này có vấn đề rồi nhất định phải mời Mã đại phu tới khám mới được; nếu không phải mắt có vấn đề thì chính là tâm cơ vô cùng thâm hậu, bằng không sao thuận miệng nói cho có lệ mà nịnh hắn đến vui vẻ như vậy.

“Sao có thể, trang điểm xong sao ta còn có thể đẹp bằng hiện tại.” Vương Đinh giả vờ sinh khí, “Ngươi nói thật đi, không cần nói dối.”

“Con thật sự không có nói dối!” Nhị Cẩu chu cái miệng nhỏ, “Vốn dĩ trước đây con cảm thấy bộ dáng tả hộ pháp trang điểm chẳng có gì đẹp, nhưng chính ngài nói là con chẳng hiểu thưởng thức, trang điểm làm lòng con người sung sướng, là một môn nghệ thuật.”

Khóe miệng Vương Đinh có chút run rẩy, “Ta có nói như vậy à?”

Hóa ra vị tả hộ pháp này không phải trang điểm để che dấu mỹ mạo mà là cảm thấy kiểu trang điểm giống quỷ này thật sự rất đẹp, khá khen cho thẩm mỹ của hắn (nguyên chủ)!

Này mẹ nó làm cho người ta cứng họng mà!


“Đúng vậy.” Nhị Cẩu tiếp tục nói, “Sau đó con tự kiểm điểm, dần dần con đã lĩnh hội được nét đẹp khi ngài hóa trang, con thật lòng cảm thấy ngài rất đẹp!”

Vương Đinh: “……”

Xong đời rồi, đứa nhỏ này bị thẩm mỹ kỳ ba của tả hộ pháp đồng hóa rồi.

Không được, hắn đến nơi này để đem quỹ đạo bị lệch sửa lại cho đúng, bằng không cốt truyện mới được nửa đường hắn đã đi bán muối thì toi.

Đang định nói thì bỗng nhiên nghe được tiếng huýt sáo từ nơi xa truyền đến.

Nhị Cẩu tức khắc có chút kích động, “Quả Nhi truyền tin đến cho con, ý là giáo chủ còn một khắc (*) nữa thì luyện công xong, chủ tử người thật sự không đi ạ?”

《Một khắc= 15 phút》

Quả Nhi là người sai vặt bên cạnh giáo chủ, tuổi không sai biệt lắm với Nhị Cẩu, thường ngày hai người chơi cũng khá thân. Với lại nhờ vào mật báo của Quả Nhi nên lần nào tả hộ pháp cũng đều có thể thành công chặn đường giáo chủ đúng lúc.

“Ai…..” Vương Đinh thở dài một hơi, rồi bắt đầu diễn xuất, “Hôm nay ta nằm mơ, trong mơ có một vị thần tiên nói với ta, ‘mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạt cưỡng cầu’, bảo ta tùy duyên, hiểu được buông được mới có thể tìm được hạnh phúc của đời mình.”

Nhóc Nhị Cẩu gãi gãi đầu, “Chủ tử, phức tạp quá, con không hiểu.”

“Ý ta là, về sau không cần trang điểm nữa, cũng không cần đi xem giáo chủ luyện công quấy rầy ngài ấy.” Vương Đinh uống một ngụm trà lạnh, “Ta muốn chuyên tâm sự nghiệp, đền đáp Ma giáo.”


Nhị Cẩu: “Thật ạ?”

Vương Đinh gật đầu, “So với trân châu còn chân thật hơn.”

Nhị Cẩu hoan hô, “Thật tốt quá!”

Vương Đinh có chút không hiểu được cấu tạo hoạt động của não Nhị Cẩu, “Ngươi không phải rất muốn ta đi sao?”

“Kỳ thật trong lòng con thật không nguyện ý để ngài đi tìm giáo chủ, chỉ là trước kia nếu ngài không gặp mặt được giáo chủ liền ăn không ngon, như vậy làm con lo lắng lắm.” Nhị Cẩu nghiêm túc nói, “Con nhận ra giáo chủ không thích ngài, mỗi lần con thấy ngài liều mạng đi lấy lòng giáo chủ như vậy lòng con rất khó chịu.”

“Ta cũng khó chịu.” Vương Đinh thật muốn khóc a, nghĩ đến việc nguyên chủ trước đây vứt hết mặt mũi, hiện tại hắn xuyên qua thân thể này hoàn toàn phải gánh hết. Đau lòng đến hít thở không thông mà, “Cẩu tử ngoan, về sau ta không đi nữa, ngươi cũng đừng đi tìm gây phiền phức cho Quả Nhi.”

Hai mắt Nhị Cẩu vụt sáng lên, lộ ra một nụ cười thật tươi, “Dạ! Tả hộ pháp đẹp như vậy nhất định sẽ tìm được một vị cái thế võ công hoặc một vị công tử anh tuấn tiêu soái.”

Vươnh Đinh xoa xoa đầu Nhị Cẩu, “Ngu ngốc.”

Nhóc con này kỳ thật cái gì cũng biết, lâu lâu còn nói ra những lời làm người ta ấm áp.

Bất quá hắn không tham cái gì công tử anh tuấn, hắn chỉ mong giữ được cái mạng mà trở về hiện thực.

……

Trong rừng trúc sau núi, một bóng dáng cao lớn màu đen ở giữa không trung xoay người, dáng người oai hùng nhanh nhẹn, trong tay y cầm một thanh kim sắc uy vũ chém gió, đao phong quét qua khiến cả rừng lá trúc phiêu linh loạn vũ, thoạt nhìn qua có cảm xúc tang thương.

Một bộ đao pháp luyện tới ba lần, Nhiếp Hạo Dương thu hồi nội lực, đem kim quang đao ném cho người hầu Quả Nhi đang đứng bên cạnh.

"Giáo chủ, Dương Toại Đao pháp người luyện càng ngày càng thêm sắc bén." Quả Nhi lớn lên mày rậm mắt to, rất là thông minh. Nhóc tiếp nhận đao, lộ ra biểu tình sùng bái.


Nhiếp Hạo Dương nhàn nhạt nói: “Ba hoa.”

Y một thân trường bào đen có kim văn, đai lứng màu đen phác họa thân hình thon dài, tóc dài tùy ý buông thả, mày kiếm tà phi nhập tấn, mũi cao thẳng, một đôi môi mỏng dường như hiện ra hơi thở lạnh như băng, cả người đều tản ra khí tràng cường đại, khốc huyễn.

Người đó chính là đại danh đỉnh đỉnh của Ma giáo, giáo chủ Nhiếp Hạo Dương.

Y xuất sư từ một vị cao nhân ẩn cư, tám năm trước tự tay mình thành lập nên Ma giáo, là người thâm trầm khí phách, lấy Dương Toại Đao Pháp mà nổi tiếng giang hồ. Y năm nay chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu vậy mà ở trên giang hồ đã có nhiều đối thủ. Y thường được người ta gọi là kim đao quỷ kiến sầu, có lẽ nguyên nhân chính là vì y luôn mặc một bộ đồ đen, 

Quả Nhi cươi, cũng không sợ y, "Hì hì, con nói thật mà, giáo chứ uy vũ khí phách, thiên hạ không có người nào sánh bằng."

“Thật biết vuốt mông ngựa ha.”

Nhiếp Hạo Dương nhìn nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng màu đỏ khiến lòng người run sợ xuất hiện, y hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời có chút nghi hoặc. Người kia mỗi ngày đều tới, giống như đánh mão vậy, đúng giờ liền tới, nhưng hôm nay lại không xuất hiện?

"Giáo chủ, làm sao vậy ạ?" Quả Nhi thấy giáo chủ không có hành động gì giống như lâm vào trạng thái ngẩn người, liền thật cẩn thận dò hỏi.

“Không có việc gì, chúng ta trở về thôi.”

Mặc kệ như thế nào, không tới chính là chuyện tốt, Nhiếp Hạo Dương áp xuống tia nghi hoặc, tâm tình cực tốt mà dắt Quả Nhi ra khỏi núi.

- -- ------ --------

17/7/2019

Khổ qua nhồi thịt nhắn với ta: "Chương mới, mau đăng đi, nếu không chắc t sẽ bị oán niệm khiến xuyên thư mất."

Ta: Thấy thương ghê )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận