Xuyên Thành Tiểu Pháo Hôi Gả Thay


Bên này xảy ra chuyện, Thái tử cũng dẫn người tới, chỉ là biểu tình lại có phần không tốt, ánh mắt nhìn Giang Lâm giống như muốn giết người.
“Giang Lâm, ngươi thật to gan, chỉ vì một chút hiểu lầm liền dám đả thương người khác ngay trước mặt bá tánh, còn dám bất kính với cô, ngươi còn không biết tội!”
Giang Lâm hành lễ với Thái tử, “Điện hạ, vừa rồi xác thật là vì ta quá sốt ruột, nói chuyện có chút xúc động, Giang Lâm xin nhận lỗi với điện hạ.”
Còn tội thì Giang Lâm không nhận.
Ánh mắt Thái tử âm trầm, “Giang Lâm, ngươi chỉ nói một câu nhận lỗi liền muốn bỏ qua chuyện ngươi đã nhục mạ cô, si tâm vọng tưởng, nhục mạ Thái tử chính là coi rẻ hoàng thất, Quận vương, ngươi nói sẽ phải chịu tội gì?”
Thanh Hà quận vương cẩn thận liếc nhìn Thái tử một cái, “Đại bất kính, chém đầu tại chỗ.”
“Nếu đã như vậy, người đâu, kéo Giang Lâm ra ngoài chém cho cô.” Thái tử phân phó.
Người đứng phía sau Thái tử lập tức tiến lên, bắt giữ Giang Lâm.
Vệ Vân Gia và đám người Chu Thành Vọng liền muốn tiến tới ngăn cản, nhưng Giang Lâm lại lắc đầu với bọn họ, ý bảo đừng nói gì cả, thuận theo bị áp giải mang đi.
Hắn không hề biện giải lấy một câu, ngược lại liền khiến cho Thái tử cảm thấy có chút không thích hợp, hắn lại lên tiếng gọi người quay lại, “Đứng lại, Giang Lâm ngươi còn di ngôn gì hay không?”
Giang Lâm lắc đầu, “Quân muốn thần chết, thần không thể không chết, Thái tử muốn bá tánh chết, bá tánh tất nhiên là không dám không từ, tiểu nhân cũng không có di ngôn gì.”
Nói xong, Giang Lâm chủ động bước ra ngoài.
Sắc mặt của Thái tử lại càng thêm âm trầm, vô cớ muốn giết chết thần tử chính là hôn quân, mà Thái tử tùy ý chém một bá tánh, tất nhiên cũng không thể trở thành một vị minh quân.
Thái tử nghiền ngẫm ra ý tứ trong lời nói của Giang Lâm, sau đó lại càng muốn giết chết hắn, nơi này có rất nhiều người chứng kiến, nếu hắn thật sự làm như vậy, sợ là không chỉ truyền ra một câu lòng dạ hẹp hòi, mà sẽ càng bị đám người Đại hoàng tử Nhị hoàng tử bắt lấy làm nhược điểm, dùng việc này để đối phó với hắn.
“Giang Lâm, cô niệm tình đây là lần đầu tiên ngươi vi phạm, cho nên cũng không cần phải chém đầu, có điều tuy tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, cô liền phạt ngươi phải nấu cháo phân phát cho những khất cái trên đường ba tháng, ngươi có nhận không?”
Giang Lâm xoay người, “Tiểu dân xin nhận, điện hạ có phong độ như thế quả thật chính là có tác phong của một minh quân, tiểu dân đa tạ điện hạ.”
Thái tử tất nhiên cũng nghe ra ý tại ngôn ngoại của Giang Lâm, một Thái tử như hắn mà lại có tác phong của một minh quân, chính là đang nói rằng hắn mơ ước ngôi vị hoàng đế.

Nếu như để phụ hoàng biết được…… Hỏa khí trong lòng Thái tử bạo khởi, lại muốn răn dạy Giang Lâm, nhưng Giang Lâm lại cúi đầu hành lễ, hoàn toàn không để tâm đến hắn.
Cuối cùng, Thái tử vung tay áo, hừ lạnh một tiếng dẫn người rời đi.
Hắn đi rồi, những người khác mới thở ra một hơi, ánh mắt nhìn Giang Lâm cũng xuất hiện thêm vài phần bội phục, trước kia chỉ nghe tiếng Giang Lâm giỏi câu dẫn nam nhân, nhưng không ngờ lá gan của hắn cũng không nhỏ, dám đối nghịch với Thái tử.
Thái tử rời đi, Giang Lâm cũng cáo từ với Thanh Hà quận vương, dẫn theo Vệ Vân Gia về nhà.
Hắn không có chứng cứ chứng minh chuyện này là do Giang Cẩm Nguyệt làm ra, hạ nhân ở trong phủ nếu không phải bị mua chuộc thì chính là nghe lệnh của chủ tử, cho dù có hỏi thì phỏng chừng cũng không thể hỏi ra cái gì.

Nha môn bên kia thì lại càng không cần gửi gắm hy vọng.

Nhưng chỉ cần chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, khẳng định sẽ làm ảnh hưởng đến thanh danh của Thanh Hà quận vương phủ, sau này hẳn là sẽ khó mà tổ chức hoa yến hay thơ yến gì nữa.
Còn Giang Cẩm Nguyệt, trong khoảng thời gian này nếu nàng ta còn có mặt mũi mà dám ló mặt ra đường, Giang Lâm quyết định đến lúc đó liền làm cho nàng ta một lá cờ thiên hạ đệ nhất mặt dày để cắm trên người.

Giang Lâm phải đi, đám người Chu Thành Vọng cũng sôi nổi nói lời cáo từ, những người khác cũng không khác mấy, nháo thành như vậy, hoa cỏ ở nơi này cũng không đáng thưởng thức, không bằng cứ nhanh chân về nhà, kể lại chuyện hôm nay cho người trong nhà nghe, đó mới thật sự là trò hay.
Ra cửa, Giang Lâm liền nói với hai người Chu Thành Vọng, “Hôm nay đa tạ các ngươi, Vân Gia bị kinh hách, ta đưa muội ấy trở về trước, ngày mai chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ.”
“Được, vậy mai gặp, mau trở về đi thôi.” Chu Thành Vọng sờ sờ quyển ‘Ký Lục Bí Văn của Hầu Phủ’ nằm trong ống tay áo, ước gì có thể lập tức trở về giở ra đọc, cũng không mấy để tâm mà nói chuyện phiếm với Giang Lâm.

Đỗ Ngọc Linh đứng ở bên cạnh Chu Thành Vọng, gật đầu tỏ thái độ, thời điểm không có chuyện gì cần làm, huynh đệ cũng không quan trọng bằng thoại bản.

Giang Lâm trợn mắt, sau đó dẫn Vệ Vân Gia đi nói lời cảm tạ với Doãn Phỉ Phỉ, hôm nay nếu không có nàng, nói không chừng kế hoạch của Giang Cẩm Nguyệt đã thật sự được thực hiện.
Doãn Phỉ Phỉ hào phóng tỏ vẻ, “Một chút việc nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng, ta về trước đây, Vân Gia muội muội nếu nhàn rỗi thì có thể đến tìm ta chơi, lúc nào ta cũng có thời gian.”
Vệ Vân Gia gật đầu, “Cảm tạ Phỉ tỷ tỷ, muội sẽ tìm tỷ.”
Đám người từng người bước lên xe ngựa nhà mình, tách ra mà lên đường trở về.
……
Giang Lâm xoa đầu tiểu cô nương, “Có sợ không?”
Vệ Vân Gia gật đầu, còn có chút ngượng ngùng, “Sợ, người kia nấp trong nhà vệ sinh, muội vừa đi vào liền bị đánh hôn mê.

Phỉ tỷ tỷ nói thời điểm nàng vọt vào người kia đã sắp sửa cởi quần áo của muội, nếu như không có nàng, muội đã sớm……”
Vệ Vân Gia không dám nói thêm gì nữa, càng không dám tưởng tượng đến hậu quả nếu chuyện kia thật sự diễn ra.
“Là do ta đã làm liên lụy đến muội.” Giang Lâm áy náy nói, bởi vì chuyện của bản thân mà làm liên lụy tới người khác, trong lòng hắn thật sự không dễ chịu.
Vệ Vân Gia vội lắc đầu, “Chuyện này không trách ca ca, đều là tại nữ nhân kia quá xấu.” Vệ Vân Gia đã biết tất cả những chuyện này đều là do một tay Giang Cẩm Nguyệt an bài, nhắc tới nàng ta, Vệ Vân Gia cực kỳ tức giận bất bình.
“Nàng ta khẳng định là đã sớm có dự mưu, bằng không sao có thể đưa thiệp mời cho chúng ta, còn có nam nhân nấp trong nhà vệ sinh kia nữa, đều đã sớm an bài từ trước.

Nàng ta tính kế ca ca hết lần này đến lần khác, nữ nhân này quả thực còn ngoan độc hơn cả rắn rết.”
Kế hoạch của Giang Cẩm Nguyệt hôm nay không thể nói là hoàn mỹ, nhưng nếu Giang Lâm không có không gian hay nước linh tuyền mà nói, tám phần mười là sẽ mắc mưu.
Hạ dược vào trong rượu, đợi hắn uống say rồi sai nha hoàn làm bộ té ngã đẩy hắn xuống hồ, một người thần chí không rõ rơi xuống nước có khả năng sẽ không nhớ đến việc phải bơi, mà lúc ấy Giang Cẩm Nguyệt còn dẫn mọi người đi về hướng hoàn toàn ngược lại, đợi đến khi bọn họ nghe thấy tiếng động kịp phản ứng lại gọi người tới cứu hắn, quá trình này cần phải tốn không ít thời gian, một người trúng dược lại không biết bơi căn bản là không thể đợi được lâu như vậy.
Giang Cẩm Nguyệt muốn hắn chết đuối trong hồ nước kia.
Còn Vệ Vân Gia chính là kế một hòn đá trúng hai con chim của Giang Cẩm Nguyệt, nàng ta tin rằng, trong kế hoạch của mình Vệ Vân Chiêu nhất định phải chết, không có Vệ Vân Chiêu, Vệ gia liền không còn gì đáng lo, nhưng nếu có Vệ Vân Chiêu, người của Vệ gia chết đi sẽ có lợi cho nàng ta hơn.
Nàng ta cũng không hận Vệ Vân Gia, nhưng vẫn phải diệt trừ nàng bởi vì nàng mang họ Vệ, đồng thời cũng có thể lợi dụng việc Vệ Vân Gia xảy ra chuyện để đối phó với Giang Lâm.
Giang Lâm không nhất định sẽ chết đuối giống như trong dự tính của nàng ta, nhưng nếu Vệ Vân Gia được Giang Lâm đưa tới dự hoa yến bị người vấy bẩn hủy hoại thanh danh trong sạch, thậm chí là mất mạng, người của Vệ gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Nàng ta có thể mượn tay Vệ gia để diệt trừ Giang Lâm, thậm chí còn có thể lợi dụng Giang Lâm để đối phó với Vệ gia dưới danh nghĩa ‘báo thù cho huynh trưởng’.

Thái tử là trợ lực sau lưng nàng ta, sau khi có được nhược điểm, việc tiêu diệt Vệ gia liền trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Giang Lâm nghĩ, có lẽ không chỉ là một hòn đá trúng hai con chim, mà phải là một hòn đá trúng ba con chim mới đúng.
Giang Lâm tán đồng với Vệ Vân Gia: “Muội nói rất đúng, Giang Cẩm Nguyệt là một nữ nhân xấu nết, cho nên nàng ta sẽ phải trả giá đắt cho hành động của mình.”
……
Tin tức được lan truyền rất nhanh, khi bọn Giang Lâm trở lại Vệ gia thì Vệ Vân Chiêu đã chờ ở đại môn, thấy hai người nguyên vẹn trở về, y rõ ràng đã thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Y đẩy xe lăn về phía trước xem xét kỹ càng hai người, “Không bị làm sao chứ?”
Giang Lâm lắc đầu, “Hữu kinh vô hiểm, hiện tại không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Y nói, vẫy tay với Vệ Vân Gia, đợi người tới gần liền học theo động tác mà Giang Lâm thường làm, nhẹ nhàng xoa đầu tiểu cô nương, “Đừng sợ, đại ca sẽ bảo hộ cho muội.”
Vệ Vân Gia gật đầu thật mạnh, “Đại ca, muội không sợ.

Đại ca, muội có thể theo huynh học võ công không, học võ công thực sự.”
Trước kia cha và đại ca cũng đã dạy nàng một ít, nhưng nương lại không thích, mỗi lần nhìn thấy nàng luyện công ở trong sân đều sẽ giáo huấn vài câu, còn thường xuyên phạt nàng, lâu dần, nàng cũng không còn luyện nữa.
Nhưng chuyện hôm nay đã nói cho nàng biết, nếu mình giỏi võ công hơn một chút, lại biết cảnh giác đề phòng, thì đã không dễ dàng bị đánh ngất mặc cho người khác bài bố.
Vệ Vân Chiêu: “Ngoan, muội muốn học, đại ca sẽ bảo Tuân Thất dạy cho.”
“Vâng, cảm tạ đại ca, muội nhất định sẽ học nghiêm túc.” Vệ Vân Gia lập tức đồng ý, sau đó vẫy vẫy tay với hai người, trở về viện phủ của mình.
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu trở lại Chiêu Vân Uyển, hỏi: “Tuân Thất nói cho ngươi biết sao?”
Vệ Vân Chiêu hơi gật đầu, “Ừ, ta sai hắn ra ngoài xử lý chút việc, nghe được việc này ở trên phố.”
Kỳ thật tin tức truyền ra trước tiên chính là việc Giang Lâm nói Giang Cẩm Nguyệt và Triệu Thu Như trộm của hồi môn của mẫu thân hắn ở trước cửa Quận vương phủ, dần dần sau đó tin tức truyền ra càng ngày càng nhiều, Vệ Vân Chiêu mơ hồ nhận thấy có điểm không đúng, bảo Tuân Thất lưu ý một chút, nhưng không ngờ Giang Cẩm Nguyệt lại dám xuống tay tàn nhẫn như vậy.
Giang Lâm kể lại khái quát hành động hôm nay của Giang Cẩm Nguyệt, sau đó nói: “Vệ đại công tử, ngươi có từng nghĩ tới nếu trước kia Giang Cẩm Nguyệt không bắt ta đi gả thay mà tự mình gả tới, ngươi sẽ ra sao hay không?”
Vệ Vân Chiêu thật sự nghiêm túc suy tư một lát, đáp: “Có lẽ lúc này mộ phần của ta đã bắt đầu xanh cỏ.”
Giang Lâm bật cười, “Ta cảm thấy khẳng định là như vậy, đương nhiên, chúng ta đã nghĩ quá đẹp rồi, Giang Cẩm Nguyệt ước chừng là thà chết cũng không muốn gả cho ngươi đâu.”
Vệ Vân Chiêu gật đầu nhận đồng, y cũng thà chết cũng không muốn cưới.
Vào Chiêu Vân Uyển, Giang Lâm trước hết đi rửa mặt một phen, sau đó ăn cơm rồi mới hỏi Vệ Vân Chiêu về ân oán của Vệ gia với Thanh Hà quận vương phủ.
Dựa theo phỏng đoán của Giang Lâm, người nấp ở nhà vệ sinh đánh ngất Vệ Vân Gia, có ý đồ giở trò xấu với nàng là do Giang Cẩm Nguyệt an bài, nếu không nàng ta cũng không có lý do để đề nghị mọi người tới tiểu viện kia, rõ ràng chính là muốn dẫn người tới bắt gian.
Còn người muốn đưa Vệ Vân Gia ra ngoại thành bị Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh bắt được sau đó, nếu bên phía Giang Cẩm Nguyệt bắt gian thành công, Vệ Vân Gia khẳng định là sẽ nằm dưới mí mắt của bọn họ, người kia muốn mang Vệ Vân Gia đi hiển nhiên không phải là việc dễ dàng, Giang Lâm cảm thấy Giang Cẩm Nguyệt không cần thiết phải an bài một bước vô dụng như vậy.
Bởi vì trong kế hoạch của Giang Cẩm Nguyệt, bắt gian tại trận, đời này của Vệ Vân Gia xem như đã bị hủy hoại, mục đích của nàng ta cũng đã đạt thành.
Cho nên Giang Lâm hoài nghi người nọ là do Thanh Hà quận vương phủ an bài, còn việc đối phương định ra tay trước Giang Cẩm Nguyệt mà mang người đi hay sau khi đợi chuyện xong xuôi lại nghĩ cách trộm người, Giang Lâm tạm thời không rõ lắm.
Vệ Vân Chiêu hồi tưởng một lúc lâu, cũng có một chút ký ức mơ hồ, “Thanh Hà quận vương phủ từng mời bà mối tới cửa đề hôn sự.”

“Chuyện từ hai năm trước, năm ấy đánh thắng trận ta theo phụ thân hồi kinh, không quá mấy ngày liền có bà mối tới cửa, nói Thanh Hà quận vương phủ cố ý đính hôn đại tiểu thư ở trong phủ cho ta, dò hỏi ý tứ của Vệ gia.”
Giang Lâm chống cằm ngồi đối diện với y, bộ dáng ta đã chuẩn bị tốt để nghe ngươi kể chuyện rồi, ngươi mau kể đi.
Vệ Vân Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, “Không đợi bà mối tới cửa lần thứ hai nhận câu trả lời của Vệ gia thì ta lại phải theo phụ thân xuất chinh tới biên quan.

Trước khi đi ta đã nhờ mẫu thân hỗ trợ từ chối, ta hằng năm chinh chiến ở bên ngoài, tiểu thư của Tưởng gia ở cùng ta cũng không thích hợp.”
Sau đó y lại hồi kinh, cũng từng gặp qua Tưởng Nhu một hai lần, có điều lần nào cũng chỉ cho một ánh mắt chán ghét xem thường, Vệ Vân Chiêu không hề để trong lòng, chỉ là không ngờ chuyện trước kia vẫn còn có thể sinh phong ba đến tận lúc này.
Giang Lâm dựng thẳng ba ngón tay, “Theo những gì mà ta được biết, ngươi suýt nữa đã có ba vị hôn thê, Vệ công tử thật là diễm phúc không vơi cạn.” Khóe miệng của Giang Lâm hơi mỉm cười.
Vệ Vân Chiêu cười khổ, y thật sự là quá oan uổng mà, y thậm chí còn chưa nói chuyện với những người này được mấy câu.
Giang Lâm thấy y phản ứng như vậy, cũng không muốn trêu đùa y nữa, “Ta cảm thấy chuyện này ngươi nên đi hỏi mẫu thân ngươi một chút, nếu chỉ là từ chối không đáp ứng đơn giản như vậy, Tưởng Nhu hẳn là sẽ không vì yêu sinh hận đến mức này, hoa yến vốn là do Giang Cẩm Nguyệt đề nghị, người của Tưởng gia dung túng, thậm chí là tham dự vào trong đó, tính mục đích thực sự rất mạnh.”
Giang Lâm lại hỏi tiếp: “Ngươi cũng biết Tưởng Nhu hiện tại bao lớn rồi đúng chứ?”
Vệ Vân Chiêu: “Hẳn là khoảng mười bảy mười tám đi, lúc ấy bà mối nói tuổi tác không kém ta nhiều lắm.”
Hai năm qua đi, Tưởng Nhu vẫn chưa thành thân, ở thời đại này mười bảy mười tám mà còn chưa xuất giá đều có thể bị gọi là gái lỡ thì, hôm nay hắn cũng chưa từng thấy mặt Tưởng Nhu, Giang Lâm cảm thấy khởi điểm của chuyện này không hề nhỏ.
Vệ gia e là đã đắc tội nàng ta quá mức.
Vệ Vân Chiêu: “Ta sẽ hỏi rõ ràng, hai năm trước trong nhà rốt cuộc đã từ chối Thanh Hà quận vương phủ như thế nào.”
Giang Lâm thở dài, hắn lăn lộn lâu như vậy, việc đáng để cao hứng duy nhất chính là của hồi môn sắp sửa tới tay rồi.
Giang Lâm vẫn phải có một chút tự tin, bởi vì hắn tin rằng Triệu Thu Như và Triệu gia chịu vứt bỏ mặt mũi, nhưng An Dương Hầu thì sẽ không đáp ứng, cho nên An Dương Hầu phủ khẳng định sẽ buộc Triệu Thu Như phải trả của hồi môn.
Nhưng vì để có thể nhanh chóng lấy lại của hồi môn, Giang Lâm quyết định tăng thêm một chút đốc thúc.
Hắn dạo một vòng ở trong viện, sau khi trở về trong tay lại có thêm hai cây thảo dược mà người khác chưa từng thấy qua, Giang Lâm dập nát hai cây thảo dược bằng một cách hết sức thô bạo, chắt ra nước bên trong.

Sau đó rót vào một cái bình nhỏ, giao cho Tuân Thất, nhờ hắn tới An Dương Hầu một chuyến, rải nước trong bình lên gối nằm và quần áo của Giang Cẩm Nguyệt.
Tuân Thất phi thường vui mừng mà nhận nhiệm vụ, hắn cũng cực kỳ chán ghét nữ nhân tâm địa ngoan độc Giang Cẩm Nguyệt kia, nếu không vì không thể trực tiếp giết chết nàng ta, Tuân Thất nhất định đã lập tức động thủ.
“Thiếu phu nhân yên tâm, ta đảm bảo sẽ rải tất cả lên mặt và trên người của nữ nhân ác độc kia, không lãng phí một giọt!”
Giang Lâm cười, “Ta đây liền đợi phản ứng của An Dương Hầu phủ vào ngày mai vậy.”
……
“A!!!”
“Mặt của ta!!!”
Sáng sớm, An Dương Hầu phủ liền truyền ra một tiếng thét thảm thiết vừa thê lương lại vừa khó nghe.
“Mặt của ta, mặt của ta sao lại biến thành cái dạng này!?” Giang Cẩm Nguyệt không dám tin mà nhìn vào bản thân ở trong gương, vừa kêu vừa không ngừng lắc đầu, “Không thể nào, đây không phải là ta!” Cái người mặt mọc đầy bọc mủ này tuyệt đối không phải là mình, không thể là mình được!
Hôm qua nàng ta bị Giang Lâm siết cổ làm cổ họng bị thương, qua một đêm nhiều lắm cũng chỉ có thể nói một chút, nhưng giọng nói lại khàn khàn khó nghe, khi nói chuyện cổ họng vẫn còn rất xót.
Nhưng Giang Cẩm Nguyệt không có tâm sức đâu mà đi quản chuyện đó, giọng nói khó nghe cũng không quan trọng bằng việc mặt bị hủy dung.
Nha hoàn hầu hạ liên tục gọi nàng ta, “Tiểu thư, tiểu thư, cô đừng lo lắng, đã cho người đi mời đại phu rồi, rất nhanh là có thể tốt lên thôi.”
Nha hoàn bắt lấy bàn tay đang định cào mặt của nàng ta, “Tiểu thư, ngàn vạn đừng nên cào, sẽ để lại sẹo.”

“Ngứa, ngứa quá.” Giang Cẩm Nguyệt vừa phiền vừa khó nhịn, trong lòng còn cực kỳ tức giận, trên mặt mọc đầy bọc mủ nên không thể nhìn ra biểu tình, nhưng đôi mắt lại hiện ra màu đỏ đậm phảng phất như ẩn chứa một ngọn lửa, có khả năng sẽ phun trào bất kỳ lúc nào.
Giang Cẩm Nguyệt siết chặt nắm tay, hung tợn nói: “Là Giang Lâm, khẳng định chính là tên tiện nhân Giang Lâm kia muốn hại ta.”
Nàng ta một phen đẩy nha hoàn ra, “Mau tới Vệ gia gọi tên tiện nhân Giang Lâm kia về đây cho ta, hắn có thể động tay động chân với gương mặt của ta thì nhất định cũng biết cách giải, đi mau!”
Ngày hôm qua Giang Lâm chỉ làm tay nàng ta bị trật khớp, trở về mời đại phu chỉnh lại, sau đó tu dưỡng một chút là sẽ khỏi hẳn.
Nghe đại phu nói xong, Giang Cẩm Nguyệt liền biết Giang Lâm sẽ không buông tha cho mình dễ dàng như vậy, Giang Lâm nói muốn khiến mình cả đời phải làm một kẻ tàn phế, hắn nhất định sẽ tiếp tục xuống tay.
Giang Cẩm Nguyệt nhìn bản thân trong gương, càng thêm chắc chắn không thể nghi ngờ, đây nhất định là bút tích của Giang Lâm, hẳn đang trả thù mình, trả thù chuyện mình xuống tay với hắn và Vệ Vân Gia vào hôm qua.

Giang Cẩm Nguyệt rống xong, thấy nha hoàn không nhúc nhích, phủi tay tát một cái lên mặt nha hoàn, “Tiện tì, ta không sai sử được ngươi có phải không?”
Nha hoàn rõ ràng đã sửng sốt, sau đó cuống quýt quỳ xuống xin tha, “Tiểu thư, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ liền đi ngay.”
Nha hoàn nói xong vừa định đứng dậy, nhưng Giang Cẩm Nguyệt lại áp nàng không cho cử động, “Gương mặt này của ngươi trông cũng ưa nhìn quá nhỉ.” Khóe miệng Giang Cẩm Nguyệt gợi lên một nụ cười khiến người khác sợ hãi, “Nếu không thể mời tiểu tiện nhân kia đến đây, cẩn thận gương mặt này của ngươi.”
Ngón tay của Giang Cẩm Nguyệt xẹt qua trên mặt của nha hoàn, lại dùng móng tay chọc chọc, “Hủy rồi thì khó coi lắm.”
Nha hoàn theo bản năng liền co rúc thân mình, trong lòng sợ hãi, tiểu thư giống như đã hoàn toàn biến thành người khác, tính tình lớn hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, tâm địa còn cực kỳ tàn nhẫn.
Nha hoàn liên tục bảo đảm, “Tiểu thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ mời được người đến, mời không được nô tỳ liền thủ ở trước cửa Vệ gia, tiểu thư, nô tỳ đi ngay đây ạ.”
Nha hoàn hoảng loạn bò dậy, gấp gáp chạy ra ngoài, lúc đi qua cửa còn đụng phải Triệu Thu Như một chút, Triệu Thu Như không vui nói: “Cái thứ đi đường không có mắt, hoang mang rối loạn như thế làm gì.”
Nha hoàn lại lập tức quỳ xuống, “Tiểu thư sai nô tỳ đến Vệ gia mời đại thiếu gia trở về, mặt tiểu thư mọc ra vài thứ, cô ấy nói đại thiếu gia có thể giải.”
Triệu Thu Như cũng là vì nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Giang Cẩm Nguyệt nên mới sốt ruột đi đến đây, nghe vậy cũng không rảnh bận tâm đến nha hoàn kia, bước vào cửa hỏi Giang Cẩm Nguyệt, “Nữ nhi ngoan của ta, làm sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Cẩm Nguyệt nghe thấy giọng nói, quay đầu nhìn về phía cửa, gương mặt mọc đầy bọc mủ kia không khỏi dọa Triệu Thu Như nhảy dựng, “Chuyện… Chuyện này là thế nào?”
Nàng ta muốn tiến lên, nhưng lại có chút sợ, Giang Cẩm Nguyệt thì lại trực tiếp xông tới chỗ Triệu Thu Như, ủy khuất ôm chặt lấy nàng ta, khóc lên, “Nương, con bị hủy dung rồi, nương, con không muốn bị hủy dung, con không muốn biến thành bộ dáng xấu xí này, nương nhất định phải giúp con nghĩ cách.”
Triệu Thu Như do dự một lát, cuối cùng vẫn duỗi tay vỗ vỗ lưng Giang Cẩm Nguyệt, “Đừng lo lắng, nương sẽ nghĩ cách giúp con, để nương sai người đi mời đại phu, nhất định sẽ giúp con khôi phục lại bộ dáng như cũ.”
Triệu Thu Như ôm Giang Cẩm Nguyệt trấn an hồi lâu, lại nghe Giang Cẩm Nguyệt nói đây nhất định là do Giang Lâm động tay động chân, biểu tình trên mặt liền có chút khó coi.
Chuyện xảy ra ở trước cửa Thanh Hà quận vương phủ hôm qua đã truyền khắp Thịnh Kinh, thể diện của nàng ta và nữ nhi mất hết không nói, đã vậy còn làm ảnh hưởng đến Triệu gia.
Hôm qua trời đã tối mà Triệu gia còn phái bà tử tới truyền lời, bảo nàng ta nhất định phải xử lý tốt việc này, nếu bên ngoài còn tiếp tục đồn thổi nói Triệu gia là kẻ trộm cắp ăn cơm mềm của nữ nhi thì bọn họ sẽ lập tức trở mặt.
Còn có Hầu gia, hôm qua nữ nhi phải chịu ủy khuất như vậy, nhưng hắn cũng không thèm tới nhìn một cái, chỉ hung hăng phát hỏa với nàng ta một phen, cảnh cáo nàng ta phải lập tức đưa trả của hồi môn tới Vệ gia, bằng không thì mau cút khỏi An Dương Hầu phủ.
Ai cũng đều đang bức ép nàng ta, hiện tại mặt của nữ nhi còn biến thành cái dạng này, Triệu Thu Như ngoại trừ một cổ lửa giận không có chỗ để phát tiết thì cũng thật sự cảm thấy ủy khuất, nhưng không một ai chịu nghe nàng ta.
Nàng ta vừa mới trấn an Giang Cẩm Nguyệt xong, liền nghe Giang Cẩm Nguyệt nói: “Nương, trả lại mấy thứ kia cho Giang Lâm đi, hôm qua Thái tử đã bất mãn với con, nếu Giang Lâm còn tiếp tục nháo lên lần nữa, con sợ điện hạ sẽ……”
“Không được!” Triệu Thu Như cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, “Ai cũng đừng mơ có thể ép ta trả lại của hồi môn.”
“Nương!” Giang Cẩm Nguyệt không cao hứng, “Hiện giờ chuyện đã nháo thành như vậy mà nương còn không chịu trả của hồi môn, sau này nương làm sao có thể ra ngoài gặp người khác, nương bảo nữ nhi sau này phải làm sao để ra ngoài gặp người khác, chưa kể hiện tại mặt ta đã biến thành như vậy, vạn nhất thật sự chỉ có một mình Giang Lâm là biết cách giải thì sao, nương muốn ta phải đeo bộ mặt này mà sống đến hết đời sao?”
“Vậy nữ nhi còn có thể gả cho ai được nữa, Thái tử điện hạ sẽ càng không coi trọng nữ nhi, nương thật sự nhẫn tâm với nữ nhi đến như vậy sao?”
Gương mặt này thật sự không thể nhìn được, Triệu Thu Như nhìn xuống vị trí xương quai xanh của Giang Cẩm Nguyệt, ở đó cũng có bọc mủ màu đỏ, nàng ta duỗi tay kéo quần áo của Giang Cẩm Nguyệt xuống, suýt nữa đã ngất xỉu tại chỗ.
Giang Cẩm Nguyệt cũng nhìn thấy, bọc mủ trên cánh tay của nàng ta còn lớn hơn cả ở trên mặt, bởi vì trước đó lực chú ý đều dồn ở trên mặt, trên người lại không đau không ngứa, cho nên mới không nhận thấy là trên người cũng có, lúc này Giang Cẩm Nguyệt đã hoàn toàn hỏng mất, lớn tiếng khóc lên, kêu một tiếng tê tâm liệt phế, đứt từng đoạn ruột.
Triệu Thu Như há miệng muốn an ủi nữ nhi, nhưng nửa ngày cũng không thể phát ra giọng nói, thủ đoạn của Giang Lâm quả thật quá mức tàn nhẫn, đây chính là muốn hủy hoại hoàn toàn nữ nhi của nàng ta.
Không biết qua bao lâu, Giang Cẩm Nguyệt vốn còn bị thương cổ họng đã khóc không thành tiếng, Triệu Thu Như siết chặt cái khăn trong tay, nhắm mắt lại, thỏa hiệp nói, “Trả, ta sẽ trả tất cả của hồi môn cho tên tiểu tiện nhân kia!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận