Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Lão Đại


Edit: R.S
Beta: Bom
Ôn Noãn máu lạnh ư?
Đương nhiên là không.
Nếu gọi Ôn Noãn là kẻ máu lạnh, thì trên thế giới này chẳng còn ai là người tốt.
Cô không hề vô cảm chút nào.
Chỉ là Ôn Noãn không biết cách bộc lộ cảm xúc cá nhân, vẻ mặt cô lúc nào cũng lạnh lùng, thế nhưng trong thâm tâm luôn cháy bừng một ngọn lửa nóng bỏng.
Chỉ có những ai thân quen mới biết cô ấm áp đến nhường nào.
Đối với người của Ôn gia, Cố Thâm chưa bao giờ thấy cô cần phải tôn trọng họ, dù chỉ chút ít.
Câu hỏi lần trước thực ra là do lo lắng sau này cô sẽ hối hận, Cố Thâm không muốn cô phải quan tâm những kẻ ấy, nhưng cuối cùng vẫn chọn nói cho cô biết.
Không vì sao cả, chỉ là nghĩ rằng cô có quyền được biết.
Anh cúi đầu ngắm Ôn Noãn, nhéo má cô: "Chỉ vì chuyện này mà trốn anh hả?"
Ôn Noãn rầu rĩ gật đầu: "Không biết phải đối mặt anh như thế nào cả."
Cố Thâm dở khóc dở cười, gõ đầu cô: "Suy nghĩ nhiều quá rồi."
Anh nói: "Anh còn máu lạnh hơn thế cơ."
Ôn Noãn: "..."
Cô liếc nhìn Cố Thâm, bất đắc dĩ: "Đây là lúc để xem ai là nhất hả?"
Cố Thâm cười: "Biết thế rồi mà còn như này."
Anh lườm Ôn Noãn, giả vờ tức giận hỏi: "Nếu hôm nay anh không đến tìm em, vì chuyện này em không định gặp anh nữa hả?"
Nói đến đây, Cố Thâm thật sự hơi bực mình, anh cảm nhận được cảm giác bức bối trong lòng.
Tình cảm của Ôn Noãn có vẻ hơi nhạt nhòa.
Ôn Noãn sửng sốt lắc đầu: "Không phải mà..."
Thực ra cô định cuối tuần tìm Cố Thâm nói chuyện.
"Thật không?"
"Thật mà!" Ôn Noãn cười nói: "Anh nhanh bỏ em ra, có người thấy thì sao hả."
Cô nhẹ nhàng: "Em định ngày mai gọi anh rồi."
"Tìm anh làm gì?"
Cố Thâm nhìn không mấy vui vẻ.
Ôn Noãn bĩu môi, cười cười dỗ người đứng phía trước: "Tìm anh đi xem phim, được không?"
Cố Thâm kiêu ngạo suy xét: "Để xem ngày mai có thời gian không đã..."
Ôn Noãn: "???"
Thật à, kiêu ngạo thế luôn?

Cô bất đắc dĩ bày tỏ sự tiếc nuối: "Nếu anh không có thời gian thì em đành tìm bọn Ngu Thư vậy..."
Vừa dứt lời, Cố Thâm khó chịu nói: "Có!"
Anh nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai đi xem phim với em."
Ôn Noãn nghe, bật cười, ánh mắt rất lém lỉnh: "Ủa, tưởng anh bận cơ mà?"
Cố Thâm không hé răng, nhìn vẻ mặt gian xảo của cô không biết nói gì.
Cả hai chìm vào im lặng.
Ôn Noãn cười cười, cầm tay anh, hiếm khi mà làm nũng: "Bây giờ đi ăn cơm nhé, em đói rồi."
Cố Thâm trước giờ đều bất lực với cô, thật ra anh cũng không hiểu tại sao mình lại ngã vào người Ôn Noãn như này, còn chìm sâu như vậy.
Như thể không bao giờ rời nhau được.
Dù cho cô có làm gì thì anh đều không thể giận cô được.
Nghĩ vậy, Cố Thâm lắc đầu bất đắc dĩ.
Đây là trời định rồi.
Hai người đi ăn cơm, Ôn Noãn im lặng vui vẻ, ngắm người bên cạnh.
Cố Thâm chiều chuộng cô như nào cô biết hết.
Thế nhưng đôi khi, Ôn Noãn lại tự dặn bản thân, đừng quá ỷ lại, nhỡ đâu ngày nào đó không còn sự dung túng của anh, cô sẽ không thể nào quen được.
Chính vì vậy, dù thích Cố Thâm, cô cũng không trao hết lòng.
Nhưng làm như này rất không công bằng với Cố Thâm.
Ôn Noãn suy tư, mắt nhìn chân, không biết bản thân phải yêu như nào mới được.
Chìm trong dòng tâm trạng, giọng nói quen thuộc lại vang lên trên đỉnh đầu.
"Em muốn ăn gì?"
Ôn Noãn đáp lại một tiếng: "Gì cũng được."
Cố Thâm nhìn chằm chằm cô, biết cô thật sự "gì cũng được."
"Qua quầy đồ ăn xem đi, muốn ăn gì thì lấy."
"Dạ."
Hai người về nhà, đi song song nhau.
Ra khỏi góc khuất, họ đều không dám cách nhau quá gần, tuy buổi chiều được nghỉ học nhưng cũng không thể nào tránh khỏi có bạn học đi ngang qua.

Ôn Noãn và Cố Thâm đều không to gan như vậy, hai người đều rất khiêm tốn khi còn trong trường.
Chậm rãi tản bước, hoàng hôn rất đẹp.
Ôn Noãn ngước mắt xem, mắt sáng lên như tia nắng.

Cố Thâm đi chậm hơn một chút, ngắm bóng lưng cô rồi lại nhìn lên ánh chiều tà, chẳng ai biết được trong lòng anh đang nghĩ suy gì.

**
Cố Thâm tiễn cô tới cửa rồi về luôn.
Ôn Noãn dõi theo hình bóng anh một lát rồi thở dài vào nhà.
Dù cho đã nói rõ mọi chuyện nhưng dường như giữa hai người vẫn có một hàng rào ngăn cách.
Trong buổi livestream tối, Ôn Noãn có hơi không yên lòng.
Live xong Ôn Noãn lại đăng nhập Weibo như thường lệ ghi lại nội dung buổi live rồi đăng lên cho người cần.
Account này của cô càng ngày càng nhiều fan.
So với đời trước thì fan còn nhiều hơn.
Khi "Không muộn" phát trực tiếp chưa bao giờ làm việc gì thừa thãi, cô thuộc kiểu người livestream khá lạnh lùng, không thêm quảng cáo cũng không lợi dụng kiếm tiền gì mà chỉ tập trung giải đề thi, sau đó còn đăng Weibo nội dung trọng điểm.
Một KOL đơn giản không làm màu như vậy thì ai lại không thích cơ chứ.
Hơn nữa cô cũng chưa từng tham gia các sự kiện ngoài lề nào, như thể trừ việc phát trực tiếp với tóm tắt bài tập thì mặc kệ sự đời, không rảnh làm gì thêm cả.
Không ít người thích KOL khiêm tốn như này, sau một khoảng thời gian, danh tiếng của Ôn Noãn trong ngành càng cao hơn.
Chỉ là trước đến nay Ôn Noãn cũng không quan tâm mấy cái này lắm, cô không định tham gia vào mạng lưới quan hệ này, dù bình thường cũng hay hóng hớt drama nhưng cũng chỉ nói chuyện với mấy bạn nữ thân thiết thôi.
Hóng hớt cũng phải biết điểm dừng, ham vui quá mức giậu đổ bìm leo thì không nên chút nào.
Bình thường Ôn Noãn đi hóng chuyện cũng chỉ tâm sự với bọn Ngu Thư thôi, trên mạng cô không có bạn, cũng không định kết bạn nên mấy chuyện rắc rối như này cô sẽ không tham gia.
Sau khi đăng bài, Ôn Noãn xem hòm thư trên Weibo, cũng không xem hết mà chỉ nhìn tầm chục cái trên cùng thôi.
Khi đang xem vấn đề của mọi người, Ôn Noãn suy nghĩ một chút rồi ghi lại, định giảng lại trong buổi livestream tiếp theo.
Bây giờ các buổi live của cô đều ở cuối tuần, fans cũng nhớ lịch này.
Sau khi ghi xong, cô lại xem tin nhắn riêng.
Tin nhắn rất nhiều, dù hầu hết không đọc hết nhưng cô vẫn không lọc tin nhắn
Vừa mở ra, trên cùng có một tin nhắn mới, chữ số màu đỏ đã hiện lên tới vài chục (Thông báo thường hiện số để hiển thị số tin nhắn mới).

Tin nhắn gần nhất vừa được gửi xong.
Ôn Noãn nhướng mày, nhìn ID một lúc rồi mới mở ra.
Vừa ấn vào đã thấy một chương trình muốn mời cô.

Đối phương tự giới thiệu bản thân là staff một chương trình muốn cô dành chút thời gian tham gia.
Ôn Noãn không trả lời lại.
Cô không có hứng thú với cái này cho lắm.
Cô suy nghĩ một chút rồi mới nhắn lại: Ngại quá, mình không có thời gian để tham gia, cũng không có hứng thú cho lắm.
Vừa nhắn xong, đối phương đã trả lời: Cuối cùng cũng nhận được phản hồi của bạn, rất vui luôn! Bạn Noãn Noãn, tôi thấy chúng ta có thể bàn lại một chút, bạn có muốn xem qua bản thảo chương trình rồi trả lời sau được không?

Ôn Noãn suy xét chút rồi nghĩ đến lời khẩn cầu của bên kia nên nghiêm túc nói: Mình thật sự hơi bận á, bây giờ đã lớp 12 rồi.
Đầu kia: Không bị ảnh hưởng đâu, chương trình của chúng tôi vẫn trong khâu chuẩn bị thôi, chắc phải đến kỳ nghỉ đông mới bắt đầu quay.
Ôn Noãn không biết làm sao cả, bên kia nhiệt tình như thế nên cô đành nói: Mình vẫn hơi lo lắng chút.
Cuối cùng hai người đều cho nhau thông tin liên lạc để bàn bạc sau.
Ôn Noãn nhận được bản thảo, đợi tắm xong mới đọc.
Chương trình này thật ra khá vui đó, không chỉ đơn giản là quay ở đài truyền hình mà còn là một hoạt động trải nghiệm thoát khỏi mê cung.
Ở đây không có câu hỏi nào liên quan đến kiến thức cần mời học sinh giỏi lên tranh tài nên Ôn Noãn rất ngạc nhiên vì chương trình này lại nhắm tới mình.
Các địa điểm quay của họ cũng thay đổi liên tục, thời gian chỉ trong ngày nhưng tính thêm cả thời gian di chuyển thì chắc cũng phải mất bốn năm ngày.
Nhiệm vụ cũng khá hay ho, mọi người sẽ ở một nơi giống khách sạn, trong khách sạn có chủ, có người phục vụ, có quản lý.

Ai cũng có một thân phận riêng và làm nhiệm vụ của bản thân, bên cạnh đó còn có cả gián điệp.
Tóm gọn lại là không chỉ phải theo manh mối bên trong tìm ra bên ngoài mà còn phải tìm ra người đang nằm vùng.

Đặc vụ ngầm có thể loại bỏ ai thông minh.

Ai bị loại sẽ bị đưa ra ngoài ngay lập tức, ngược lại đặc vụ bị tìm ra cũng thế.
Nói chung là, cũng khá thú vị đấy.
Ôn Noãn ban đầu không định tham gia nhưng sau khi đọc kịch bản lại rất thích.
Nói thật thì cô rất thích mấy kiểu như này, trước đây cũng từng xem mấy chương trình thoát khỏi mê cung các kiểu rồi.
Đọc xong cô cũng không trả lời lại ngay.
Cô còn phải xem thời gian học hành, hơn nữa Ôn Noãn cũng không quá muốn vào giới giải trí.
Điều mà Ôn Noãn không biết là ngoài cô ra thì Cố Thâm cũng được mời.
Nhưng Cố Thâm quan tâm cũng không thèm, block người ta luôn.
Đến thứ Bảy, Đan Lễ gặp Cố Thâm.
Anh nhìn người đang ngồi trước máy tính, nhíu mày: "Sao hôm nay không đi chơi với Ôn Noãn hả?"
Cố Thâm liếc sang: "Có chút việc bận."
"Cậu có việc hay là Ôn Noãn?"
Cố Thâm: "..."
Đương nhiên là Ôn Noãn có việc rồi.
Cố Thâm dù bận thì đều để sau được, Ôn Noãn lúc trước trốn tránh anh nên đã hẹn Vương Giai đi chơi trước mất rồi.
Bây giờ họ đang ở Trung tâm Thương mại.
"Ôn Noãn, cậu định mua gì không?"
Ôn Noãn nhìn xung quanh một vòng: "Chưa thấy gì đáng mua cả."
Cô nhìn thấy hiệu sách đối diện lại cười nói: "Đến nhà sách ngắm tí nhá."
"Ok."
Vương Giai mua không ít đồ, khi chuẩn bị về Ôn Noãn bớt chút thời gian nhắn tin cho Cố Thâm.
Ôn Noãn: Anh đang ở nhà hả?

Cố Thâm: Ừ, sao thế?
Ôn Noãn mỉm cười: Một mình hả?
Cố Thâm liếc sang Đan Lễ đang ngồi lì trong nhà mình chơi game: Không, Đan Lễ đến chơi nè.

Muốn đến nhà anh hả?
Ôn Noãn: Đâu ra, em tiện tay nhắn hỏi thôi.
Cố Thâm: Vẫn chưa muốn gặp anh?
Ôn Noãn cạn lời: Đan Lễ vẫn đang bên í màaa
Cố Thâm: Thì đuổi về thôi.
Ôn Noãn: Như thế ngại chết!
Cố Thâm: Bình thường mà.
Ôn Noãn đọc tin nhắn của Cố Thâm là tưởng tượng ngay được vẻ mặt của người kia đang gõ chữ.
Nghĩ thế cô không nhịn được cười: Đừng đuổi đi, anh có muốn ra ngoài không?
Cố Thâm: Ừ?
Ôn Noãn bây giờ không ngại tí nào nữa mà nói thẳng: Đi hẹn hò nha!
Cố Thâm: Đi.
Bạn gái rủ đi làm sao có chuyện từ chối.
Cố Thâm đúng theo lời không đuổi Đan Lễ về nữa mà lên tầng thay quần áo, nói với người còn đang chìm trong game: "Tôi đi đây."
Đan Lễ đeo tai nghe đáp lại: "Ok."
Anh căn bản không nghe thấy Cố Thâm nói gì, chỉ theo bản năng đồng ý một câu.
Một lúc sau, Đan Lễ đánh xong một ván không thấy người đâu mới vội vàng nhắn tin hỏi.
Đan Lễ: Đâu rồi bro?
Cố Thâm: Ra ngoài chơi.
Đan Lễ: ????? Không phải chứ, đâu ra cái chuyện bỏ anh em ở nhà thế? Còn là anh em của nhau không vậy?
Cố Thâm: Không đuổi về đã tốt lắm rồi.
Nếu không anh đã có thể ở nhà hú hí với Ôn Noãn rồi.
Nghĩ vậy, Cố Thâm hơi nhếch môi, anh định từ lần sau cuối tuần phải cấm mấy người này đến nhà mới được.
Đan Lễ: ??????
Mấy dấu chấm hỏi này của anh ta đến tối cũng không nhận được hồi âm.
Khi Cố Thâm đến, Ôn Noãn đang đứng bên kia đường, chân di di viên gạch sứ vuông vuông, không biết đang nghĩ gì.
Anh khụ một tiếng.
Ôn Noãn ngẩng đầu cười tươi, vui vẻ gọi: "Cố Thâm!"
Ánh mắt Cố Thâm ấm áp nhìn cô, mỉm cười: "Anh đây."
Nhiều năm sau nhớ lại, câu nói này vẫn luôn in đậm trong lòng Ôn Noãn.
—— Anh đây.
Bất kể khi nào, Cố Thâm sẽ mãi bên cô..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận