Xuyên Sách Trở Thành Nha Hoàn


- A Vân ngươi đi từ từ thôi, làm gì chạy nhanh vậy.
Tôi vừa đi được một đoạn liền bị tiếng của Hàn Tư Lam gọi lại, ngoảnh mặt ra đằng sau nhìn liền bắt gặp ánh mắt căm tức của Cẩm Tú khiến cả người không khỏi run lên.

Hàn Tư Lam kéo tay tôi rời đi, giọng điệu bình thản:
- Ta đến để gặp ngươi, ngươi lại bỏ đi như vậy, thật là…
Vừa nói vừa nhìn vào mắt tôi, hơi mỉm cười.

Dưới ánh nắng ấm áp, dung mạo của Hàn Tư Lam như tỏa sáng, góc nghiêng xuất thần khiến tôi không khỏi ngẩn ra.

Bờ môi mấp máy muốn nói lại thôi, bước chân dần chậm lại sau đó dừng hẳn, lấy tay gạt bàn tay của Hàn Tư Lam ra, cúi đầu nói:
- Hàn thiếu gia ngài là chủ tử, thân phận cao quý không nên hành động như vậy đâu.
- Ngươi…nói gì vậy.
Lâu nay tôi cứ nghĩ giữa hai chúng tôi chỉ là ghét nhau mới trở nên thân thiết như vậy nhưng bây giờ nhìn lại có lẽ là sự thân thiết quá mức đã khiến nhiều người hiểu lầm mà tôi thật sự không muốn vướng vào những rắc rối này.

Có lẽ bản thân cũng quá ích kỉ nhưng nơi này vốn chẳng phải nơi tôi thuộc về, tôi thật sự vẫn muốn giữ mình.

Mà hiện tại mọi chuyện dần quay về quỹ đạo rồi, Hàn Tư Lam là nam chính mà tôi chỉ là một nhân vật tầm thường không có sức ảnh hưởng, giữa hai người vẫn là nên giữ khoảng cách.
- Nô tì hiện tại còn phải làm việc không có thời gian tiếp ngài, Hàn công tử vẫn nên tìm nhị thiếu gia thì hơn.
Nói rồi liền quay người rời đi, mặc cho Hàn Tư Lam vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đứng bất động tại chỗ.

Tôi chỉ hơi nhìn lại rồi cụp mắt xuống bỏ đi, nếu không phải vì biết trước cốt truyện có lẽ tôi thật sự vẫn muốn làm một bằng hữu tốt với Hàn Tư Lam.
- Cô thật sự rất biết cách trèo cao, nhị thiếu gia không được nay lại chuyển mục tiêu sang Hàn thiếu gia.

Ta không biết nên nói cô ngu ngốc hay là mơ tưởng đây.

Linh Nhi giọng điệu khinh bỉ, ánh mắt cao ngạo nhìn xuống tôi.

Đương nhiên tôi cũng chẳng thèm để tâm đến nàng ta làm gì, cắm cúi tưới nước cho những bông hoa đang khoe mình rực rỡ.
- À, cũng phải thôi một kẻ có thân phận thấp hèn như cô, muốn hóa thành phượng hoàng cũng là điều dễ hiểu, chỉ có điều với dung mạo này chắc cũng khó.

Ha ha…
Tôi đang cầm bình nước nhịn không được mà nắm chặt lấy, đối diện với cái nhìn nhạo báng của nàng ta khiến tôi đứng bật dậy bước lại gần, bình nước trong tay vẫn còn lưng bình nhưng cũng đủ để khiến nàng ta sửa sạch những điều xấu xa trong lòng.

Linh Nhi đương nhiên sẽ không nghĩ tôi dám làm chuyện này, cho đến khi toàn thân ướt sũng mới nhận thức được vấn đề, hét lớn:
- Cô bị điên à.
- Đúng vậy, với lại hiện tại thân phận chúng ta ngang nhau, cô nói ta trèo cao chẳng khác nào nói bản thân mình.

Cũng không nhìn lại xem hiện tại bản thân đang đứng ở vị trí nào, tuy cô được thiếu gia cho hầu hạ bên cạnh nhưng lại cậy chức cậy quyền ức hiếp những vị tỷ muội ở đây.

Chẳng qua là ta không muốn làm mọi chuyện to hơn thôi, nếu không người như cô cũng không khiến ta phải khum núm đâu.
Dứt lời liền nhặt bình nước bị tôi ném ra xa, Linh Nhi lúc này mặt mày tím tái vào vì tức giận nhưng lại chẳng phản bác chỉ đứng yên một chỗ căm tức nhìn tôi rời đi.

Đến khi rời khỏi chỗ đó tôi mới thở hắt ra, trong lòng không ngừng cầu nguyện “Lại gây thêm thù nữa rồi, đúng là cái miệng hại cái thân mà”, vừa nghĩ vừa không ngừng lấy tay đánh vào miệng, thở dài.
- Không nghĩ là ta sẽ được chứng kiến một cảnh như này.
Giọng nói trầm thấp vang trên đỉnh đầu khiến tôi không khỏi đứng lại, vội ngẩng mặt lên nhìn.

Ánh mắt cao ngạo cùng nốt ruồi son bên măt trái tạo ra người khác cảm giác thu hút bởi mị lực của hắn, dung nhan tuấn tú, tuyệt mĩ dưới ánh nắng yếu ớt.

Nhận ra đó là Âu Thần tôi không khỏi giật mình bởi dù sao đêm hôm đó tôi vẫn chưa quên được:

- Nô tì tham kiến Ngũ hoàng tử.
Không nghe thấy tiếng trả lời, mọi thứ im lặng như tờ đến nỗi tôi còn có thể nghe rõ cả tiếng gió thổi.

Một cảm giác lo sợ hiện lên trong lòng, dù sao hắn là người mới xuất hiện mà tôi từng bị uy hiếp nên lúc này có phần đề phòng.
- Đứng lên đi.

Không phải vừa rồi ngươi rất hung hăng sao, sao bây giờ lại nhát vậy.
Lời nói châm chọc như vậy đương nhiên tôi nghe rất rõ, không trả lời chỉ cúi thấp đầu không đáp.

Tôi rất lo sợ cái miệng của mình nếu nói không hợp ý hắn có khi tôi đi chầu ông bà sớm mất.
- Nô tì bản tính nhát gan, lá gan lại nhỏ đương nhiên là sợ hãi những người cao quý như ngài rồi.
Giọng điệu nịnh nọt, có lẽ gương mặt tôi lúc này đáng đánh lắm.

Nhận ra chỗ bản thân đang đứng cách nơi vừa rồi mình gây ra chuyện không xa nếu để Linh Nhi trông thấy nữa chắc ngày nào tôi cũng sẽ bị ám mất.
- Ngũ hoàng tử ngài đến tìm nhị thiếu gia sao, phòng của ngài ấy nằm ở phía Tây cơ ngài đi nhầm rồi.
- Vậy sao, ngươi dẫn đường đi.
Tôi tính nhân chuyện này mà chuồn đi một cách êm đẹp ai ngờ hắn lại nói như vậy.

Thôi thì đã đâm lao thì phải theo lao vậy, mỉm cười tiêu soái đưa tay về phía trước cúi người.
- Mời ngài đi trước.
- Ta đi trước thì ai dẫn đường.
Tôi cười gượng lấy tay lau trán, đáp:
- Là nô tì, ngài đừng giận.

Đúng là thích bắt bẻ mà, tôi lúc này chỉ mong phòng của Bạch Tử Duệ gần ngay trước mắt thôi, đi cạnh mấy người này chắc tôi phải tổn thọ mấy năm mất.
Nhưng tại sao lại đi gặp nhị thiếu gia nhỉ, chẳng lẽ đêm hôm đó hai người họ đã tức cảnh sinh tình nên hôm nay mới đến đây bù đắp sao.

Chẳng lẽ là thật, chắc không phải đâu nhìn họ yếu ớt thế kia mà.

Ánh mắt lén nhìn Âu Thần, chỉ thấy hắn đưa tay sửa lại vạt áo, dáng vẻ nghiêm trang bỗng ánh mắt hắn liền nhìn về phía tôi khiến tôi có tật giật mình vội thu tầm mắt lại, niềm nở nói:
- Nhị thiếu gia chắc ở trong phòng, Ngũ hoàng tử mời vào, nhưng ngài nhớ đừng làm điều gì mạnh bạo cùng quá khích nha thiếu gia nhà nô tì chịu không nổi đâu.
- Ngươi nói gì vậy.
Âu Thần quay sang nhìn ta, giọng điệu lạnh nhạt.

Tôi thấy mình bắt đầu nói quá vội cười xua tay:
- Không có gì, không có gì.
Nói rồi liền chạy đi, đầu không may đập vào cây cột gần đó khiến tôi vừa đau vừa choáng.

Thấp thoáng còn nghe thấy tiếng của Âu Thần:
- Cô ta bị sao vậy, đúng là có vấn đề mà.
Nói rồi liền đẩy cửa bước vào, tôi vẫn ngồi trên mặt đất không khỏi xấu hổ.

Bởi dù sao bị người khác nghĩ là thần kinh tôi không nhục thì đúng là có vấn đề thật.

Ánh mắt không khỏi tò mò nhìn vào cánh cửa đã đóng sầm lại, trong lòng không ngừng vì Bạch Tử Duệ mà cầu phúc.
Bỗng Thúy Trúc từ xa đi đến trông thấy tôi liền ngạc nhiên hỏi:
- Cô xong việc rồi sao, ban nãy ta thấy Linh Nhi dường như đang tức giận điều gì đó, không biết ai lại có gan như vậy.
Tôi cười gượng, nhìn xuống bàn tay đang bê bình trà thì liền hỏi:
- Cô định mang vào phòng cho nhị thiếu gia sao, để ta bê hộ cho.
- Ừm…vậy làm phiền cô A Vân.
Thúy Trúc đưa bình trà đến trước mặt ta, mỉm cười rồi rời đi.


Ta đứng một hồi suy nghĩ thì quyết định đi vào.

Mở nhẹ cánh cửa, ánh sáng dần le lói vào căn phòng tối om.

Bên trong tiếng sột sạt phát ra khiến ta hơi chút nghi ngờ, từng bước tiến lại gần.
Nếu một lần chỉ là vô ý vậy thì lần này là gì chứ.

Trước mặt tôi lúc này là hình ảnh Bạch Tử Duệ gương mặt đỏ ửng nắm chặt lấy áo của Âu Thần với gương mặt kề sát mà Âu Thần thế nhưng lai bị thiếu gia đè ép, vậy chẳng lẽ suy nghĩ ban đầu của tôi là sai.

Nhị thiếu gia mới là công, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi thấy mình sáng suốt như vậy.

Tiếng gầm nhẹ của Âu Thần phát ra khiến tôi hoàn hồn vội chạy ra sau cửa:
- Biến ra ngoài.
Kiểu này là đang tận hưởng chắc luôn.

Nhận ra tôi đã phá đến hai lần chuyện tốt của họ thì không khỏi áy náy, cười gượng đặt bình trà lên bàn, cúi đầu tạ lỗi:
- Đã thất lễ, hai người tiếp tục.

Nô tì xin phép ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng tôi không nhịn được mà thốt lên:
- Rồi đâu mới là cốt chuyện chính.
Trong đầu bỗng lóe lên một ý khiến tôi thấy mọi chân lý trên đời dều đúng lắm:
- À hóa ra là vậy mấy nam chủ đồng ý về bên nữ chính là vì muốn qua lại với nhau.

Thảo nào đến bây giờ mấy người họ vẫn chưa tranh giành Hạ Diệu Âm thì ra là đang bồi đắp tình cảm rồi mới lên kế hoạch.

Vậy mà ta cứ tưởng sẽ được chứng kiến một màn tranh giành mỹ nhân chứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận