Xuyên Qua Niên Đại Cô Vợ Bưu Hãn


Nghĩ đến khả năng này, người phụ nữ toát mồ hôi lạnh, cô ta không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao nếu ăn phải cái đó.vạn phần cảm kích nhìn Noãn Noãn."Thực xin lỗi tiểu cô nương, là ta hiểu lầm ngươi, xin lỗi."Nghĩ đến vừa rồi có người cứu mình, ma bản thân lại bày ra thái độ.Người phụ nữ có chút xấu hổ.Nhanh chóng lấy trong túi ra hai cái bánh hoa quế đường đưa cho Noãn Noãn.“Cái này coi như ta bồi tội.”Noãn Noãn chỉ nhàn nhạt nhìn cô ta một cái."Ngươi không cần khách sáo như vậy, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Lần sau cẩn thận một chút, đừng vì lợi ích vụn vặt mà hủy hoại cuộc đời.


Có ít người chính là chưa chắc tốt như mặt ngoài.

Bánh này đưa cho con ngươi ăn đi."Nói xong cô quay người lại vào tường.Người phụ nữ ngàn lần biết ơn.Đối diện người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn thoáng qua, cái gì cũng chưa nói.Người phụ nữ cầm bánh bao đi tìm tiếp viên.Dọc đường diễn ra bình yên, không ai quấy rầy.Noãn Noãn ăn cơm làm sẵn được mua trên tàu.Hương vị ổn, nhưng giá không hề rẻ.Cuối cùng thì cái đại nương kia cũng không tìm thấy được.Đoàn tàu bình tĩnh đi, năm ngày sau tới Đan Thị.Noãn Noãn thu dọn ba lô, theo mọi người xuống tàu.Trời xa đất lạ, cô rất cảnh giác với những người xung quanh.Khi bước ra khỏi cổng ga tàu, cô phát hiện ra phía sau có một vài người.Mấy người đàn ông thân thể khoẻ mạnh.

Vẫn luôn đi theo cô bốn phía, chặn hướng trốn thoát của cô.tình huống thập phần không đúng.phía chính phủ bên kia trông cậy không được, dù sao thì thân phận hiện tại của cô cũng không thể bị kiểm tra ra.Nhìn trái nhìn phải, trong lòng âm thầm nhớ rõ mấy người đó.Đại khái khoảng bốn người đàn ông, hai phụ nữ.Bên trong có một người đưa cô bánh bao lúc trước, xem ra bọn họ đúng là theo dõi mình.Cách ga xe lửa không xa, một nữ nhân đã đuổi kịp.Người nữ nhân kia cao gầy, xương hàm rất cao.Vừa thấy liền biết là người không tốt.Tướng mạo không tốt, còn thế nào cũng phải cười đến xán lạn, kia cảm giác cho người ta càng khủng bố.“Tiểu cô nương một người nha, tới Đan Thị là thăm người thân hay là về nhà nha?”Noãn Noãn nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới, nữ nhân kia đang giấu một con dao trên tay.xem ra là tính toán mềm không được thì mạnh bạo.cân nhắc một lúc sau, Noãn Noãn nở một nụ cười rất ngây thơ hiện trên khuôn mặt."Chào dì, ta đến Đan Thị để tìm ca ca, người biết nông trường Hồng Tinh không?"Nữ nhân vừa nghe đến nông trường Hồng Tinh, đôi mắt lập loè vài cái.Sau đó nắm lấy tay Noãn Noãn hết sức nhiệt tình."Ai u, hóa ra ngươi là muốn đến nông trường Hồng Tinh sao.

Trùng hợp a, nhà của ta ở đằng kia.


Chúng ta cùng nhau qua đi, ta dẫn đường cho ngươi, đỡ phải không quen đường đi lạc.""Thế thì tốt quá, vậy thì cám ơn dì."Nói xong, đứng đó với vẻ mặt khó xử.Nữ nhân lôi kéo tay cô chuẩn bị rời đi, kết quả không kéo động.Quay đầu nghi hoặc nhìn cô, hỏi: "Sao ngươi không đi?"Khóe mắt hơi giật giật khi nói, hướng phía sau nháy mắt với đồng bọn.Rất kiên nhẫn dỗ Noãn Noãn."Ngươi có chuyện phải làm sao? Có muốn dì giúp không?"Đôi mắt Noãn Noãn khẽ giật giật."Dì à, dì thật tốt bụng.

Ta đang đói bụng, chân cũng không thể nhấc được, trên đường tới đây ta chỉ có ăn một cái bánh bao với uống một cốc nước thôi."Khóe miệng người phụ nữ giật giật.Trên đường lúc trước có cho cô ta, cũng không thèm lấy a."Đói bụng đúng không? Dì nơi này có bánh bột ngô, ngươi mau ăn chút lót bụng."Nói xongg nhanh chóng lấy hai cái bánh bột ngô cứng ra khỏi túi của mình, có vẻ như nó hơi bẩn.Vẫn chưa được vào tay Noãn Noãn.Noãn Noãn liền ghét bỏ lui về phía sau một bước.Không tự chủ được, mất bình tĩnh, "Ta không cần bánh này, ta muốn ăn đồ ăn ngon.

Cứng như vậy, ăn cũng không nổi.


Dì à, dì tốt như vậy, nhất định sẽ mời ta ăn món gì ngon đi.

Bên kia hình như có tiệm cơm quốc doanh, chúng ta đến bên kia đi."Nón tay chỉ vào tiệm cơm quốc doanh cách đó không xa.Nụ cười trên khuôn mặt của nữ nhân không thể duy trì lâu hơn được nữa.Nha đầu này còn nghĩ đến đi ăn tiệm cơm quốc doanh, thật là lớn mặt.(hết chương).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận