Xuyên Nhanh Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ


Giang Yển cảm thấy mình đã mơ một giấc mộng dài.

Hắn mơ thấy bản thân khi còn nhỏ, một nhà ba người sống trong chung cư.

Hàng ngày, mẹ sẽ tiễn hắn tới xe buýt trường mẫu giáo, rồi đến buổi chiều cười tươi đứng ở cửa mà chờ hắn trở về, trên bàn luôn bày biện đồ ăn nóng hổi.

Trong ấn tượng của hắn, mẹ rất ôn nhu, nhưng ba lại hung dữ, bọn họ chưa làm gì ông ta cũng nổi cáu, mẹ vừa nói một câu đã bị ông túm tóc đánh đập.

Mỗi lần ấy, hắn chỉ biết co người rúc ở trên tầng, qua kẽ hở của lan can mà nhìn thấy dáng vẻ thô bạo của cha.

Ngay thời khắc đó hắn đã thề rằng, sau này khi trưởng thành rồi sẽ mang mẹ rời khỏi đây, hắn phải bảo vệ bà.

Nhưng mẹ lại không cho hắn cơ hội này, đến năm hắn được mười ba tuổi, mẹ đã bỏ hắn mà đi.

Giữa bồn tắm là thi thể lạnh ngắt của mẹ, máu tươi nhuộm nước thành màu đỏ nhạt.

Bà nhắm chặt hai mắt, không bao giờ muốn nhìn thấy hắn nữa.

Những kí ức cứ lật từng trang này đến trang khác, thế giới trong mơ u ám vô cùng, và hắn nhìn thấy mọi thứ hiện ra trước mắt mình, như thể một người ngoài cuộc.

Cho đến khi bóng dáng của một cô gái xuất hiện, cô nở một nụ cười, đôi mắt mị hoặc hệt như ánh trăng rằm, bên má trái có lúm đồng tiền ngọt ngào.

Giang Yển nhìn thấy cô, con tim chết lặng bỗng nhiên càng đau đớn, ngay cả linh hồn cũng run rẩy kêu gào.

Giang Yển tỉnh khỏi giấc mộng, lọt vào trong tầm mắt là trần nhà trắng tinh, hắn vẫn còn sống.

Đáy lòng không hề gợn sóng, hắn quay đầu đi, rồi nhìn thấy bên cạnh mình có một người đang gối đầu.

Dường như là bị động tác của hắn làm cho thức giấc, cô lập tức mở đôi mắt có chút sưng đỏ, mỉm cười nhẹ nhàng với hắn.

- Anh tỉnh rồi.

Đó là lời hỏi han quen thuộc luôn được cất lên vào mỗi sáng.

- Đường Ngọc Phỉ.

Giang Yển nghẹn ngào nói ra cái tên này, nhưng ngay sau đó lại trở mình, giọng nói khàn khàn vang lên hung hăng đè cô xuống mặt đất, đôi tay bóp chặt lấy cái cổ mảnh mai.


Hốc mắt hắn đỏ đậm, trong mắt toàn là nồng đậm hận ý, không chút do dự muốn bóp chết cô.

- Đường Ngọc Phỉ, sao cô còn tới đây gặp tôi nữa?
Tại sao còn xuất hiện trước mặt hắn, cô thật sự cho rằng bản thân hắn sẽ không hạ thủ được sao?
Nhưng người con gái kia lại không hề phản kháng, chỉ lẳng lặng nhìn hắn, rồi đột ngột nước mắt lăn dài.

Cô nói.

- Giang Yển, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.

Cô nói.

- Giang Yển, thật may khi anh còn sống.

Giọng của cô vậy mà còn khàn hơn cả hắn, không còn sự mềm ấm lúc trước nữa.

Ngàn lời nghẹn ngào ứ đọng trong cổ, Giang Yển cảm thấy mũi đã rất đau, không thể nói được lời nào.

Trong lòng yêu hận đan xen, rõ ràng hắn nên giết cô không chút do dự, rõ ràng hắn mới là người nên rơi lệ, nhưng hắn lại bởi vì nhìn thấy cô mà hạnh phúc, bởi vì nhìn cô khóc mà đau lòng, Giang Yển cảm thấy giờ khắc này bản thân đã chật vật bất kham.

Hắn không thể hạ thủ được, cho dù cô chính là người phản bội.

Mấy tên lính nghe thấy tiếng động liền mở cửa phòng, bọn họ kéo Giang Yển đi, nhưng lại có ai la hét về vụ đánh nhau ở phòng 0173, nên bọn họ đành lôi Giang Yển ra rồi ném ở phòng tạm giam.

Trong căn phòng nhỏ chật hẹp, tứ phía đều chỉ là những bức tường trắng, như thể cách biệt với thế giới con người.

Giang Yển cuộn tròn ở góc tường, vùi đầu vào lòng bàn tay, lọn tóc xuyên qua kẽ ngón, im lặng không một tiếng động.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng tạm giam lại được mở ra một lần nữa, Giang Yển không có di chuyển.

Trước mặt vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, có người tới gần hắn, rồi ngồi xổm xuống, ngay sau đó, hắn được đôi bàn tay mềm mại ấm áp ôm lấy.

- Em nói rồi, em không thích bị người khác hiểu lầm, em thực sự không biết chuyện này.

Đường Ngọc Phỉ nỗ lực muốn sưởi ấm cho Giang Yển.

Thiếu niên trong lồng ngực càng gầy hơn trước, cô rất vất vả mới nuôi hắn béo lên một chút, vậy mà trong mấy ngày ngắn ngủi này, hắn lại bị tra tấn thành như vậy, cô thực sự đau lòng vô cùng.


- Giang Yển, anh không nên ở chỗ này.

Hắn vốn dĩ nên có nhiều thứ hơn.

Cô muốn thay đổi kết cục của hắn, muốn hắn sống như một người bình thường, muốn hắn có một cuộc đời đầy màu sắc, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn không thể làm được gì.

Cô không có cách nào mang Giang Yển khỏi nơi bệnh viện tâm thần đầy rẫy nguy hiểm này, thậm chí cô không biết đến khi nào thì bản thân sẽ bị loại bỏ khỏi thế giới.

Số phận cứ vòng vo, rồi Giang Yển cũng sẽ bị kết án tử hình.

Đường Ngọc Phỉ nghĩ đến đây, nước mắt không khỏi trào ướt đẫm, cô đứt quãng mà nói nhỏ, xin lỗi hắn.

- Thực xin lỗi, Giang Yển, thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi...!
Cô đã giúp được nhiều nhân vật nam phụ như vậy, mà tại sao, tại sao lại không thể cứu hắn?
Giang Yển cuối cùng cũng ngẩng đầu, hốc mắt ửng đỏ, cặp mắt đen nhanh chứa đựng sự dịu dàng khiến người ta đau đớn, đưa tay lên xoa hàng nước mắt của cô như thể muốn trấn an, hắn nhẹ giọng nói.

- Anh tin em, Đường Ngọc Phỉ.

- Đừng khóc nữa.

Ngay cả khi cô có nói dối, thì trong giây phút cô ôm hắn mà rơi lệ kia, hắn đã không cần oán hận thứ gì nữa.

Hắn đã từng nghĩ tới vô số lần, nếu Đường Ngọc Phỉ biết bản thân hắn còn âm u đê tiện gấp vạn lần so với suy nghĩ của cô, thì cô sẽ phản ứng như thế nào.

Hắn sợ rằng cô sẽ ngờ vực, khinh miệt nhìn hắn, sợ rằng cô sẽ không chút do dự mà bỏ đi, để hắn ở lại cô độc một mình.

Nếu vậy, hắn sẽ thật cẩn thận lén lút lừa gạt cô, nhưng hắn cũng không ngờ rằng, mặt nạ của mình lại bị vạch trần sớm như vậy.

- Cho dù là hiện tại, em cũng sẽ không rời khỏi anh sao?
Giang Yển yên lặng nhìn cô gái trước mắt, trong mắt ẩn chứa chút hi vọng cùng lo lắng.

Đường Ngọc Phỉ mím môi, đáy lòng dâng lên một mảnh thê lương.

Nếu có thể, cô rất muốn làm bạn với hắn cả đời, nhưng cô lại không thể bảo đảm, dù sao thì cô cũng không đành lòng lừa dối hắn.

Giang Yển thấy cô chậm chạp không trả lời, tia sáng trong mắt cũng dần dần mờ đi.


Ngay trong giây phút hắn muốn rụt tay lại, Đường Ngọc Phỉ lại nở nụ cười thật tươi nhìn hắn, chỉ vào chiếc áo bệnh nhân của mình.

- Anh xem em đang mặc thứ gì?
- Tại sao em lại mặc bộ đồ này?
Giang Yển miễn cưỡng áp xuống sự mất mát trong lòng, lên tiếng hỏi cô.

- Chỉ cần ở bên cách vách anh, như vậy thì ngày nào em cũng có thể được gặp anh rồi.

Chóp mũi của Đường Ngọc Phỉ vì khóc mà ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ, giọng điệu vô cùng ôn nhu, cố gắng cho hắn thấy dáng vẻ lóa mắt nhất.

Cô nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, để trên gương mặt hấp thụ hơi ấm, cặp mắt ướt át dịu dàng nhìn lại.

- Em muốn ở bên cạnh anh, Giang Yển.

Dù chỉ còn một ngày, một giờ, một phút, cô vẫn sẽ vững vàng đứng bên cạnh hắn, vô điều kiện mà thiên vị.

Bởi vì lời nói của cô, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên niềm vui sướng vô cùng lớn, như là pháo hoa vừa nổ tung, lộng lẫy bắt mắt.

Hầu kết Giang Yển giật giật, rất lâu sau đó mới nói ra một chữ.

- Được.

Ngày hôm qua hắn còn cảm thấy mình đang ở địa ngục, không còn lưu luyến như trước nữa, nhưng bây giờ chỉ cần có cô ở bên cạnh, hết thảy cực khổ hắn đều có thể chịu đựng.

Đường Ngọc Phỉ, đến tột cùng em có biết hay không, rằng anh đã thích em tới bao nhiêu?
Bàn tay khẽ cong vuốt ve lên gương mặt đầy hoài niệm, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên da thịt, chỉ có như vậy trái tim treo cao mới dịu đi một chút.

Nhận được câu trả lời của hắn, Đường Ngọc Phỉ thở dài nhẹ nhõm, sau đó liền duỗi bàn tay nhỏ xinh của mình đến trước mặt hắn, giọng điệu đáng thương nói.

- Anh có biết mấy ngày này bởi vì tìm anh, mà em đã chạy đến nhiều nơi lắm hay không? Chân em vẫn còn rất đau a.

Có vài vết rộp máu trong lòng bàn chân nhẵn nhụi mềm mại kia, nhìn qua thật sự thảm không nỡ thấy, nhất định là rất đau.

Lúc bình thường có một chút việc nhỏ thôi cô cũng phải ồn ào bên tai, vậy sao cô có thể mang theo sự sợ hãi, đau đớn mà kiên trì tìm kiếm hắn?
Giang Yển đau nhói trong lòng, dưới ánh mắt kinh ngạc của Đường Ngọc Phỉ, hắn nhẹ nhàng nhấc chân cô lên, hôn nhẹ lên mu bàn chân, động tác thành kính tựa như người hành hương.

Da mặt dày cộp của Đường Ngọc Phỉ vẫn không khỏi bỏng rát, đỏ đến tận mang tai, kinh ngạc nhìn hắn.

Đây có lẽ là hành động ngang ngược nhất mà Giang Yển từng làm.

Lần đầu tiên, chàng thiếu niên ấy thể hiện tình yêu sâu đậm rõ ràng như vậy, Đường Ngọc Phỉ chua xót, nắm chặt tay hắn nói.


- Giang Yển, tất cả đều sẽ tốt lên thôi.

Dù có phải ra đi bất cứ lúc nào, thì cô vẫn muốn nỗ lực đến phút cuối cùng.

Nếu có một phần mười cơ hội giúp cho Giang Yển thoát khỏi nơi này, cô cũng muốn thử một lần.

Là do cô nợ hắn.

Giang Yển tất nhiên gật đầu, hắn nói được.

Đường Ngọc Phỉ đã từng ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần ở bên cạnh hắn, kết cục của Giang Yển vẫn sẽ có khả năng xoay chuyển.

Nhưng mọi chuyện lại không như mong đợi của cô, ngay cả khi Giang Yển không hề tiêu cực mà tự tử, thì nỗi đau thể xác cũng chẳng thể nguôi ngoai như hy vọng.

Bệnh tình của hắn càng ngày càng chuyển biến xấu, bóng ma thời niên thiếu đã từng bước đẩy hắn tới bờ vực của căn bệnh trầm cảm, rối loạn nhân cách dần dần trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Giang Yển cứ chìm vào giấc ngủ sâu mà không hề báo trước, và hắn thường mất trí nhớ về những điều đã xảy ra trước đó.

Cảm xúc dao động càng lớn, hắn lại càng rơi lệ vô cớ, lúc thì bóp cổ Đường Ngọc Phỉ cho tới chết chỉ vì nghĩ rằng bản thân không quen biết cô, lúc thì tỉnh lại rồi nhốt mình vào một góc không chịu gặp ai, lại vừa cắn nát ngón tay của mình.

Đôi bàn tay mảnh khảnh đã dần dần hằn lên những vết thương và cả vết máu, không còn nguyên vẹn như trước nữa.

Giang Yển cáu kỉnh rất dễ dàng khiến cho mình bị thương, những đồ vật nguy hiểm trong phòng bệnh đều được đem đi, chiếc giường cũng được bọc miếng xốp rất dày.

Chỉ cần hắn xúc động, nhân viên chăm sóc sẽ nhanh chóng đẩy cửa vào và tiêm thuốc an thần, dùng dây trói nhốt hắn trên giường sắt một cách an toàn.

Đường Ngọc Phỉ biết thứ đó khó chịu tới thế nào, quả thực có thể khiến người ta sống không bằng chết.

Nhưng cô lại chỉ có thể vô lực trông thấy Giang Yển chậm rãi yếu ớt, cùng với mắt cá chân đã hoàn toàn là máu, bị cơn đau đớn giày vò tới nỗi không cam lòng mà ngủ thiếp đi.

Ngay cả khi hắn đã ngoan ngoãn uống thuốc ngủ, thì vẫn sẽ lâm vào cơn ác mộng, khóc thét lên và co giật vì đau đớn.

Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể trộm đi tới phòng hắn, gắt gao ôm hắn rồi hết lần này tới lần khác gọi tên, như thể làm vậy mới giúp cho hắn không lạc trong giấc mộng, sẽ khiến hắn cảm thấy bản thân không hề cô độc một mình.

Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn Giang Yển dần dần gầy yếu, cặp mặt vốn dĩ xinh đẹp đã mất đi thần thái, chậm rãi nhìn cô một cách trống rỗng.

Khi Giang Yển tỉnh lại trong vòng tay của cô, lần đầu tiên hắn vùi đầu trong ngực, khóc nức nở đến bất lực như vậy.

Đôi vai hắn yếu ớt rung lên, mái tóc đẫm mồ hôi vì cơn ác mộng, cơ thể cố gắng cuộn tròn lại, như là đứa trẻ đang tìm hơi ấm trong lòng mẹ.

Hắn nâng lên bày tay chảy đầm đìa máu, dường như muốn đụng vào gương mặt cô.

- Đường Ngọc Phỉ, anh rất khó chịu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận