Xuyên Nhanh Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi


Trình Văn Hoắc đút tay vào túi quần, lại lui về sau một bước.

"Bạn học, bình tĩnh."

Sau khi cậu ta nói xong câu đó, cũng không biết có phải Bạc Phong thật sự bình tĩnh lại hay không.

Chỉ thấy sắc mặt cậu vẫn lạnh băng như cũ mà rời đi.

À, còn cầm cả bức thư tình màu hồng phấn kia đi theo.

Bạc Phong vừa đi.

Lực chú ý của Trình Văn Hoắc liền rơi xuống trên người cô gái trong phòng hội học sinh kia.

Nam Nhiễm không nói một lời, cô đang làm gì chứ?

Cúi đầu, nhìn về phía góc.

Ánh mắt dừng trên cái thùng rác bị nứt vỡ.

À, chuẩn xác mà nói là dừng trên cái bánh bao trong thùng rác.

Tiểu Hắc Long kéo vang chuông cảnh báo,

【 Ký chủ! Cô tuyệt đối đừng nhặt bánh bao lên đó, ký chủ! Hệ thống cầu xin cô! 】

Cuối cùng, Nam Nhiễm không có làm ra hành động nhặt bánh bao.

Không biết từ khi nào, Trình Văn Hoắc đã xuất hiện trước mặt cô.


Một đôi mắt đào hoa của cậu nheo lại, hàm chứa ý cười

"Bạn học, lợi hại nha."

Trong lời nói như suy tư điều gì.

Nam Nhiễm liếc hắn một cái, đang tự hỏi gì đó.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến thanh âm quen thuộc của cô gái.

"Tiểu Hoắc, cậu ······"

Tả Hàm đứng ở cửa, nói một nửa, liền dừng lại.

Hai tay Trình Văn Hoắc đút trong túi, tinh thần phấn chấn lại đẹp trai ngời ngời.

Không biết đang nói gì đó với một cô gái, bộ dáng tươi cười thực vui vẻ.

Trình Văn Hoắc quay đầu lại nhìn.

Mà lúc này, Nam Nhiễm mở miệng:

"Này, nhặt bánh bao lên."

Tiểu Hắc Long.

【·······? 】

Còn có thao tác này?

Nam Nhiễm vừa mở miệng, Tả Hàm đứng ngoài cửa vốn đang có chút mất mát, phút chốc ánh mắt sáng lên một ít.

"Ân nhân?"

Vừa kêu, vừa đi nhanh về phía Nam Nhiễm.

Trình Văn Hoắc nhìn Tả Hàm, ý cười trong mắt cậu có chút chân thật.

"Một tiếng trước tôi gửi tin nhắn cho cậu, bạn học Tả Hàm, cậu là đến trễ hay là quá trì độn?"

Tả Hàm không muốn phản ứng Trình Văn Hoắc.

Cô kéo tay Nam Nhiễm.

"Ân nhân, sao cậu lại ở chỗ này?"

Trên mặt Tả Hàm mang theo vui vẻ tươi cười.

Vừa nói, cô vừa nhìn hộp cơm trong thùng rác mà Nam Nhiễm đang nhìn.

Cô mở miệng.

"Ân nhân, cậu đói bụng hả?


Tớ mời cậu ăn gì nhé."

Nam Nhiễm nghe được lời Tả Hàm nói, lực chú ý cuối cùng cũng dời khỏi thùng rác.

Tả Hàm nghĩ, mỗi lần cô nhìn thấy ân nhân, ân nhân dường như đều có vẻ rất đói bụng.

Cô bắt đầu lo lắng.

"Ân nhân, cậu không có tiền ăn cơm hả?"

Vừa nói, Tả Hàm vừa móc ví tiền của mình ra.

Từ trong cái ví nhỏ, mò mò lấy ra một tấm thẻ.

Sau đó đưa cho Nam Nhiễm.

"Ân nhân, cái này cho cậu, bên trong có mười vạn đồng."

Vừa nói xong, Nam Nhiễm không có nhận.

Ngược lại Trình Văn Hoắc ở bên cạnh lại là mí mắt nhảy dựng.

Tả Hàm cho rằng ân nhân ghét bỏ quá ít.

Lập tức lại lục soát ví tiền của mình.

Ánh mắt của cô sáng lấp lánh.

"Ân nhân, nơi này còn một tấm thẻ năm mươi vạn, nhưng mà tiêu phí trong thẻ này thì ba ba sẽ nhận được thông báo nhắc nhở."

Nói xong lại nhét vào tay Nam Nhiễm.

Sợ cô ghét bỏ.

Trình Văn Hoắc duỗi tay, rút tấm thẻ kia lại.

Sau đó gõ đầu Tả Hàm một chút.


"Cậu ngu ngốc hả?"

Cậu ta có chút bất đắc dĩ.

Nam Nhiễm không có khái niệm gì về tiền.

Đưa thẻ, cô càng không hiểu được giá trị.

Cho đến khi Tiểu Hắc Long làm một phép so sánh cho ký chủ,

【 Ký chủ, tấm thẻ thứ nhất, đủ cho ký chủ ăn mười năm bánh bao.

Tấm thẻ thứ hai, đủ cho ký chủ ăn cả đời bánh bao.


Sau khi thanh âm của Tiểu Hắc Long vừa dừng lại.

Nam Nhiễm đã duỗi tay, đem tấm thẻ Tả Hàm nhét vào trong tay mình kia bỏ vào trong túi.

Cô tương đối vô tư mà gật đầu.

"Được, tôi sẽ ăn hết."

Trình Văn Hoắc nhìn hành động của Nam Nhiễm, ánh mắt hiện lên một tia sáng.

Khẩu vị thích người của Bạc Phong······ thực đặc biệt nha.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận