Xuyên Nhanh Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi


Cứ nói cứ nói, Nam Nhiễm dừng lại.

Bởi vì bạn học Nhiễm vẫn luôn đắm chìm trên móng tay của mình.

Nên không chú ý tới cảm xúc chợt lóe rồi biến mất của Bạc Phong ở đối diện.

Bàn tay đặt trên bàn của cậu, thoáng dùng chút lực.

Nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Ngữ điệu của cậu vẫn lạnh nhạt như cũ.

"Đi học."

Nam Nhiễm cầm cặp sách của mình lên, vất lên vai.

Đi ra ngoài.

Ừm.

Chỉ cần ăn ngon, tâm tình liền rất tốt.

Khi quay lại trong lớp.

Nam Nhiễm ngồi vào vị trí, không bao lâu lại mơ màng sắp ngủ.

Lúc này cô giáo dạy toán không thể nhịn được nữa,

"Nam Nhiễm!"

Dạy toán là một người phụ nữ.

Đeo mắt kính, toàn thân mang theo một loại khí chất nghiêm cẩn không chút cẩu thả.


Nam Nhiễm ngẩng đầu lên

"Hửm?"

Cô giáo dạy toán đem bài thi đập cái rầm lên bàn Nam Nhiễm.

"Em xem xem mình đã làm những thứ gì vậy hả?"

Thình lình, bài thi toán học của Nam Nhiễm đạt được thành tích tám điểm.

Nhìn ra được, cô giáo dạy toán thật sự tức giận.

Nam Nhiễm vươn ngón tay ra, cầm bài thi kia qua.

Cô giáo cố gắng hít sâu, làm chính mình bình tĩnh lại chút.

"Nam Nhiễm, em nghĩ lại tình hình học tập gần đây của mình đi.

Từ trước đến nay em luôn là một học sinh tốt không khiến thầy cô phải nhọc lòng.

Tuy rằng chỉ là một cuộc thi thử, nhưng cô hi vọng em có thể nghiêm túc làm bài."

Hiện tại cô giáo dạy toán còn có thể bình tĩnh như vậy.

Hoàn toàn là vì có sự chống đỡ của tình cảm trước kia đối với nguyên thân.

Nguyên thân học tập tốt, yên tĩnh, tương đối được thầy cô yêu thích.

Từ khi ký chủ bám vào người, đi đến nơi này.

Thời gian đi học không làm gì khác, ngủ, ăn đồ ăn vặt, ngủ, ăn vụng đồ ăn vặt, còn có ······ trốn học đi ngủ.

Sau khi cô dạy toán nói xong, thấy Nam Nhiễm cúi đầu một câu cũng không nói.

Sợi tóc che khuất biểu cảm trên mặt cô.

Cô giáo cho rằng là do bản thân nói nặng lợi quá.

Ngẫm lại tính cách của Nam Nhiễm rụt rè như vậy.

Bản thân giáp mặt nói mấy câu trách phạt thế này đúng là hơi nặng.

Thanh âm của cô giáo nhịn không được giảm nhẹ.

"Cô biết gần đây là do em không khỏe nên mới thi tệ như vậy, điều chỉnh trạng thái cho tốt, cô cũng hi vọng em có thể có được tương lai tốt."

Vừa nói xong, thấy Nam Nhiễm cúi đầu, thân mình lung lay.

Dường như đang sợ hãi.

Cô giáo thở dài

"Em là một đứa bé ngoan ······"

Vừa nói xong ba chữ đứa bé ngoan.

Liền nghe thấy rầm một tiếng.


Đầu Nam Nhiễm đập vào trên bàn học.

Tiểu Hắc Long nghĩ.

Nếu về sau nó có thể thăng cấp.

Trước hết hy vọng có được một đôi tay.

Có thể ở lúc xấu hổ, dùng đôi tay kia che hai mắt lại.

Ví dụ như hiện tại.

Nam Nhiễm ngẩng đầu, cứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy.

Ánh mắt kia một chút cũng không giống như đang ngủ, lỡ gục vào trên bàn.

Đối mắt với cô giáo.

Cô giáo tức giận,

"Em!"

Nam Nhiễm gật đầu.

"Em đã biết, em là một đứa bé ngoan, em sẽ làm thật tốt."

Cô nói những lời này rất thản nhiên.

Tiểu Hắc Long nghe thấy, lại càng nghe càng thẹn thùng.

Hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Rốt cuộc, ký chủ của nó làm sao có thể đúng lý hợp tình mà nói ra những lời này cơ chứ?

Đại khái là do ngữ khí của cô quá bình thường.

Khiến cô giáo cũng sinh ra ảo giác.

Có lẽ, vừa nãy cô không có ngủ, chỉ là quá khổ sở, nên gục vào trên bàn?

Cô giáo nhăn mày, nhìn Nam Nhiêm thêm vài lần.

Xoay người, rời đi.


Chờ tan học.

Nam Nhiễm nhìn bài thi tám điểm này.

Vo thành cục, nhét vào túi mình.

Tiểu Hắc Long nghi hoặc

【 Ký chủ? Sao vậy? 】

Nam Nhiễm

"Thành tích này, không xứng với tôi."

Tiểu Hắc Long

【········】

Nó nhỏ giọng nói:

"Ký chủ, cô trước hết vẫn là học được cách viết tên đi.
Đừng dùng phiên âm nữa."

Ký chủ có nghiên cứu rất sâu với đồ ăn vặt.

Mới có mấy ngày, đồ ăn vặt trong quầy bán đều đã bị cô ăn thử hết.

Nhưng tại sao khi đụng vào chuyện học tập, lại trì độn như vậy chứ?

Chẳng lẽ là do ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nghẹn mất đầu óc rồi?
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận