Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi

“Tiểu thư, tiểu thư…”

Lan Nhi hớt ha hớt hải chạy từ ngoài vào, vừa chạy vừa hô to, tay chân còn vung loạn xạ.

Kỳ Tuyết còn đang bận tập lại mấy ngón võ học được khi ở hiện đại, quần áo trên dưới có chút thoáng mát, nghe được Lan Nhi đang gọi mình, liền dừng tập.

Nàng nhìn bộ dáng thở không ra hơi của Lan Nhi mà cảm thấy buồn cười, “Làm sao thế?”

Lan Nhi hít hít cái mũi hồng hồng, khuôn mặt thanh tú tràn ngập sự vui vẻ, “Tiểu thư, tối nay Kinh thành có lễ thi thả đèn trời, chúng ta có thể đi không?”

“Đi? Đi bằng cách nào?”

[…]

Kỳ Tuyết nhìn lỗ chó, lại nhìn đến bộ dạng hớn hở bất chấp của Lan Nhi, thật sự không nỡ làm nàng ấy mất hứng, bất đắc dĩ thở dài một cái, nói: “Lan Nhi, cách mà em nói, là chui lỗ chó hả?”

“Tiểu thư, thật xin lỗi…”

Kỳ Tuyết xua xua tay, tự mình chui ra trước, “Không sao không sao, ta cũng không có để ý đâu!”


[…]

“A Xuân, ngươi nói tiện nhân kia đã ra ngoài rồi?”

Mộng Điệp không thèm nhìn đến A Xuân, ngọc thủ nhẹ nhàng rót trà thượng hạng ra chén, khói trắng nhàn nhạt toả ra hương thơm ấm áp. Mộng Điệp nhìn khói trà bay lên, khuôn mặt khả ái ngập tràn sự toan tính lả lướt.

Mà A Xuân đứng đối diện thân mình cứng đờ, mặt cứ cúi gằm xuống, mồ hôi sau lưng cứ túa ra như tắm, “V…Vâng!”

Không biết là Mộng Điệp đang ủ mưu gì, chỉ thấy ánh mắt thỉnh thoảng lập loè hơi loé lên tia ngoan lệ, môi đỏ mím chặt lại, ngọc thủ bóp chặt chén trà nóng trong tay.

“Bốp” Nàng ta đặt mạnh chén trà xuống bàn, nước trà nóng văng tung toé, bắn cả vào bàn tay trắng nõn, nước trà trôi đi, chỉ để lại những vệt bỏng đỏ nhỏ. Hồi lâu sau, nàng ta mới buông chén trà ra, cười khẽ:

“A Xuân, người đi chuẩn bị xe, tối nay chúng ta ra ngoài”

“Vâng, tiểu thư”

[…]

Trên đường lớn, người người đều đang thắp đèn cầu an, từng chiếc Khổng Minh đăng đỏ rực bay lên bầu trời. Lan Nhi thích thú reo lên, “Tiểu thư, người nhìn kìa, đẹp quá đi!”

“Ừ”

Cứ như vậy, hai người vừa đi, nô tỳ nói chuyện, chủ tử chỉ ‘ừ’.

“Tiểu thư, em vẫn còn nhớ rõ, năm ấy em bị người ta đánh đến gần tắt thở, là người cứu em”

Dưới ánh đèn, vầng sáng hắt lên khuôn mặt của Kỳ Tuyết, tạo nên một loại khí chất đặc biệt, “Nhưng ta đã không còn nhớ gì nữa”

Lan Nhi bình thường hoạt bát, hôm nay nhìn thấy đèn trời, cảm xúc ưu thương lại tràn về, “Không sao hết, em đã thề, từ đó trở đi sẽ bán mạng cho người, dốc sức bảo vệ người. Tiểu thư, cô có chuyện buồn gì không? A, em lại lắm mồm rồi!”

Kỳ Tuyết cười khẽ, “Có, nhưng hình như là ta đã bỏ quên rồi thì phải”


Đoạn ký ức hay xuất hiện ở trong mơ lại dần hiện ra trước mặt nàng…

“Hạ Nhi, mau, mau đưa em gái con rời khỏi Liễu gia, nhanh đi”

"Đoàng!"

“Mẹ!”

Khung cảnh đẫm máu đó gần đây luôn hiện ra trước mắt, Kỳ Tuyết nhớ mang máng khuôn mặt của người được gọi là Hạ, cực kỳ giống nàng, người mà nàng gọi là mẹ, nói đó là chị gái nàng, thật mơ hồ.

“Á, cướp, cướp”

Tiếng la thất thanh của Lan Nhi làm Kỳ Tuyết đang lạc từ trong ký ức trở về. Chỉ thấy lúc nàng giật mình nhìn lại thì đã thấy Lan Nhi đuổi theo tên cướp hầu bao, bỏ nàng lại một mình trên đường cái lớn.

“Haiiii, đành đợi ở đây vậy!”

Bỗng, có một người đội nón tre che kín mặt vỗ vỗ vai nàng, đưa cho nàng một tờ giấy Tuyên Thành, “Tiểu thư, có người nhờ tại hạ đưa cho cô cái này, người đó còn nói, không gặp không về!”

Kỳ Tuyết nhìn tờ giấy, mơ mơ hồ hồ, chỉ sợ nếu nàng đi, đến khi Lan Nhi quay trở lại không tìm thấy nàng sẽ lo lắng, nhưng tính tò mò bất giác nổi lên, nàng thầm nghĩ, đi một lúc thôi rồi trở lại.

Nhưng mà, vì sao, nàng rõ ràng là đã đi đúng hướng, sao càng đi càng giống như đi vào ngõ cụt? Chính xác là đã đi vào ngõ cụt.


Nàng không nhịn được mà chửi thầm, “Chết tiệt, là kẻ nào rảnh rỗi bày trò vớ vẩn”

Đang lúc nàng muốn quay về đường cũ, phía sau vang lên tiếng gọi quen thuộc, “Diêu Ái Phương”

Là Mộng Điệp, nàng nhướn mày lên, thần sắc lạnh nhạt nhìn nàng ta, “Người đang làm gì ở đây?”

Trong bóng tối, dáng vẻ kiều mỵ của Mộng Điệp dần hiện ra, nàng ta nhìn Kỳ Tuyết, cười lạnh một cái, “Sao vậy? Bất ngờ lắm sao? Ta đoán, cho dù hôm nay ngươi có chết thối ở nơi này, cũng sẽ không có ai biết đâu, nhìn xem, trường kiếm này sáng như vậy, hẳn là rất sắc đi?”

“Ngươi muốn làm gì? Ta nhớ rõ, chúng ta là không thù không oán! Ngươi giết ta như vậy, không phải là quá lộ liễu sao?” Kỳ Tuyết cười khẽ, có thể nghe ra, trong giọng nói của Mộng Điệp, mười phần mang theo thù hận oán độc.

Nàng ta quát lên, trong giọng nói tràn đầy chua xót, “Im miệng, người thì biết cái thá gì? Không thù không oán? Đừng có nói dễ nghe như vậy chứ!” Mộng Điệp nhìn trường kiếm trong tay, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý, cho dù hôm nay nàng ta có giết chết Diêu Ái Phương ở đây, Thái Tử cũng sẽ không đến mức sẽ điều người đi tìm, ha, giết người thủ tiêu xác, nàng ta có vô vàn cách. “Thái Tử vì ngươi mà trở mặt với ta, vì ngươi mà không chạm qua ta, cũng vì ngươi…Mà quên mất lời hứa năm xưa. Diêu Ái Phương, tất cả cục diện hôm nay, đều do ngươi. Ngươi phải biết rằng, những kẻ ngu ngốc ngáng đường Mộng Điệp ta, đều phải chết, nhất là ngươi. Đi chết đi!” Mộng Điệp nắm chặt trường kiếm trong tay, lao nhanh về phía Kỳ Tuyết, hẻm nhỏ như vậy, cho dù Kỳ Tuyết có muốn lách mình cũng khó, kết quả, vai trái của nàng bị chém sượt qua, y phục xanh ngọc nhiễm một mảng máu.

“Ngươi điên rồi!”

“Phải, do ngươi, ta điên rồi!”

Bất chợt, có giọng nói tà mị của nữ nhân vang lên ở phía cuối hẻm tối, giọng nói mang đầy vẻ xem kịch, “Ái chà, hiếm khi gặp cảnh hai mỹ nữ thanh lý môn hộ, đáng xem, đáng xem, haha…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận