XUNG HỈ


Sáng sớm mấy ngày sau, Tào Ý liền túm Lý Ngoan dậy, người bị giục tìm mọi cách không muốn, một chút thì nói đau đầu, một chút thì nói chân đau không đi được.

Tào Ý xốc chăn lên vỗ mông hắn: “Mau đứng lên, nói xong rồi hôm nay muốn đem đất đai dưới danh nghĩa ngươi bán, cửa tiệm dưới danh nghĩa cho thúc bá ngươi, trưởng bối trong dòng họ đều tới đang chờ ở bên ngoài kìa.”
Lý Ngoan ủy khuất kêu la: “Ai nói với ngươi đi! Nói rõ ràng là để cho người ta suy nghĩ thêm mấy ngày, ta còn chưa nghĩ rõ ràng ngươi đã gọi thúc bá tới, muốn bán phòng của ta bán đất của ta! Rõ ràng là ăn chắc ta sẽ nghe lời ngươi không có cách nào với ngươi mà.”
Tào Ý cười nói: “Ngay từ đầu đã không có ý thương lượng với ngươi, khách khí hai câu, ngươi còn tưởng thật, mau đứng lên.”
Lý Ngoan dựa vào người Tào Ý, tức giận hừ hừ rầm rì, hặm loạn ở cổ y, Đại Táo Tàm Đậu thấy thế, đem quần áo hôm nay Lý Ngoan mặc để xuống, cuống quít lui ra.
“Hai người bọn họ trở nên có mắt rồi.” Lý Ngoan hừ cười một tiếng, hô hấp nặng nề, ôm lấy mặt Tào Ý tinh tế hôn môi, môi răng quấn quýt hắn đột nhiên lui về phía sau, một tay vuốt ve khuôn mặt Tào Ý, nghiêm túc nói: “Ta biết chuyện phụ thân ngươi… không tính là oan uổng, nhưng chúng ta đi Giang Nam, sau này vô duyên với quan trường, lại muốn thay ông làm gì đó, cũng khó.”
Tào Ý gật đầu, giơ tay phủ lên tay Lý Ngoan.
Lý Kỳ mặc dù có tội thì phải chịu, nhưng cuối cùng cũng chết dưới tay Lý Ngoan, tuy có Hạ Minh giúp hắn che đậy, nhưng đến cùng trên người Lý Ngoan vẫn gánh một mạng người, lấy điều kiện tiên quyết như vậy bước vào quan trường, Tào Ý chung quy luôn phải lo lắng đề phòng.
“Vẫn là ngươi quan trọng hơn.”
Y bình tĩnh nhìn Lý Ngoan.
Lý Ngoan đột nhiên nở nụ cười, ôm lấy Tào Ý.

Thiếu niên mặt mày cong lên, y hệt năm đó, hôn nhẹ lên môi Tào Ý, lại đột nhiên ha ha cười ra tiếng, Tào Ý nghĩ thầm thằng nhóc này thực sự là cao thủ phá hoại bầu không khí mà, sao đến lúc này liền lên cơn.
Lý Ngoan cười ngã ngửa trên giường, dưới ánh mắt không nói gì vừa nghi hoặc của Tào Ý, kéo tay y từ từ thưởng thức.
Hắn đột nhiên nhớ tới năm đó ở trong kinh, lúc đám lục lâm kia trói Lý Kỳ đến nói.
“Cháu trai này đã đắc tội bao nhiêu người, sao còn có một đám người theo dõi hắn, thực sự là phí rất nhiều công sức.”
Lý Ngoan từ trên giường bật dậy, ôm Tào Ý hôn lấy hôn để, thấp giọng nói: “Không sao cả.” Tào Ý bị hắn hôn đến không thở nổi, còn chưa hỏi lời này có ý gì, Lý Ngoan liền tới cởi quần áo y, quả thực lo được mặt trên không để ý phía dưới, trong chớp mắt thở hồng hộc quần áo xốc xếch.

“Ai không đúng hả Tào Ý? Sao ngươi có thể nghe lời như vậy mặc ta muốn làm gì thì làm? Không phải nói thúc bá đã đến…”
Tào Ý gian nan thở dốc, nói chuyện đứt quãng: “Lừa, nói đến, a, lừa ngươi rời giường, buổi trưa, buổi trưa mới đến… Lý Ngoan!”
Đại Táo Tàm Đậu vốn định tiến vào, vừa nghe động tĩnh này, trong nháy mắt liền kiên trì rời xa.

Nửa tháng sau.
Phu phu Lý Ngoan Tào Ý thu thập hành trang, khởi hành đi Giang Nam, từ đó về sau không có ý định trở về Lưu Châu, đại bá nhị bá tất nhiên là một trận khóc trời gào đất, đối Tào Ý mọi cách khuyên bảo, Tào Ý cả ngày ra vào nhà bị hai bá theo đuôi lải nhải không ngớt, mãi đến tận Lý Ngoan tức giận, mới coi như thôi.
Đại bá nhị bá thấy thế, liền đi khuyên bảo Lý Ngoan, ai biết Lý Ngoan tay mở ra, vô tội nói: “Vậy không được, ta đương nhiên là nghe Tào Ý rồi, quý phủ này còn có người không biết sao? Tào Ý không có ta liền muốn chết muốn sống, cảm thấy ta một lòng một dạ đều lo kinh thương không có thời gian cùng y, đã cùng ta ồn ào nhiều lần, ta đây nên làm thế nào cho phải!”
Đại bá nhị bá vẻ mặt xem thường, lòng nói tiểu tử ngươi ngay cả sổ sách ra sao cũng không biết, sợ nương tử thì sợ nương tử, hào phóng thừa nhận không được sao.
Thấy phu phu hai người ý tứ đã quyết, nhất trí đối ngoại, đành phải tự mình tính toán khác, cả ngày phát sầu, hai năm sau miệng ăn núi lở, Ôn Như Hối làm thái thú Lưu Châu, chính thức tiếp nhận chuyện diêm trường Lý gia, thu về quốc hữu, cùng thế tử Hạ Minh thèm nhỏ dãi chuyện diêm trường cởi xuống một đoạn nghiệt duyên tiếp theo, đây thì nói sau, ấn xuống không nhắc tới.
Trên bến tàu Lưu Châu, một chiếc tàu buôn ba tầng đang chờ giương buồm xuất phát, thương khách vãng lai lục tục lên thuyền.
Lý Ngoan cà lơ phất phơ, treo ở trên người Tào Ý, lười biếng khoát tay với đám bằng hữu tốt đến đưa tiễn, trên người còn treo thêm Tề Uyển, không ngừng khóc lóc: “Lý nhị, ngươi sao đột nhiên muốn đổi chỗ ở, còn nói cho ngươi làm nghĩa phụ hài tử của ta, lớn lên đưa đến bên đệ muội học hỏi kinh nghiệm.”
Tào Ý nghe vậy, nhớ tới cái gì, từ trong bọc quần áo lấy ra khóa Trường Mệnh, để Tề Uyển chuyển giao cho nương tử hắn, bây giờ Thiếu phu nhân Tề gia đã mang thai ba tháng, khóa này Tào Ý sớm đã sai người chuẩn bị xong, làm lễ ra mắt nghĩa phụ.
“Tiệc rượu đầy tháng sẽ trở về.” Tào Ý cười, đem Tề Uyển từ trên người Lý Ngoan gỡ xuống.
Các công tử của khách trọ Thiêm Hương khóc thút thít nỉ non, cùng nhau tiến lên, đẩy Tề Uyển lọt lại phía sau cùng, giơ khăn tay xa xa đưa tiễn.
“Lý công tử! Đi đường bình an!”
“Đừng quên thường xuyên trở lại thăm chúng ta!”
Lý Ngoan biến sắc, chột dạ nhìn Tào Ý đứng bên cạnh, chỉ chỉ Hạ Minh, ý là hắn có tiền, đi nhào vào hắn.


Các công tử nhìn theo, thấy Hạ Minh là một nhân tài, khí vũ hiên ngang, đột nhiên nhớ tới vị này cũng từng đi cùng Lý công tử, chắc chắn ra tay cực kì rộng rãi, lúc này bỏ lại Lý Ngoan, đi hướng về Hạ Minh.
Hạ Minh từng người tới vui lòng nhận, trái ôm phải ấp, nói với Lý Ngoan: “Sau này nếu có việc tìm ngươi hỗ trợ, cũng không được từ chối, dù sao ta còn phải cùng đại bá nhị bá của ngươi giao thiệp hai năm, đúng rồi, bọn họ đâu, ngươi cũng phải đi, sao không thấy bọn họ?”
“Đừng nói nữa, vừa thấy ta và Tào Ý đã quyết đi, cũng không thèm để ý đến chúng ta, còn tới đưa? Không đạp ta mấy đạp là tốt lắm rồi.”
Hạ Minh thấy buồn cười: “Không có chuyện gì, người như vậy mới dễ ở chung, chỉ sợ người họ Ôn kia… Còn may chuyện diêm trường bây giờ vẫn còn do Lý gia gánh vác, bằng không thật đúng là phiền phức.”
Nhưng nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Chỉ thấy Ôn Như Hối thở hồng hộc, vừa chạy vừa gọi Tào Ý, phổi đều muốn ho ra ngoài, Ôn Như Hối xui xẻo cả đời trong chuyện với Tào Ý, cuối cùng cũng đuổi kịp y một lần.
Lý Ngoan trong nháy mắt cảnh giác.
Ôn Như Hối đổ đầy mồ hôi, từ trên vai lấy xuống bao quần áo giao cho Tào Ý, bị Lý Ngoan đưa tai giành lấy.
“Cái gì trong này vậy? Ta xem trước một chút.”
Mở ra xem, đều là chút châu báu, đồ ăn, Ôn Như Hối giận mà không dám nói gì, trừng mắt nhìn Lý Ngoan, lại từ trong ngực móc ra một phong thư giao cho Tào Ý: “Ta ở Giang Nam có một bằng hữu, nếu như ngươi mới tới sống không quen cần giúp đỡ, có thể tìm hắn.”
Tào Ý ôn thanh cảm ơn, Ôn Như Hối lại thừa dịp Lý Ngoan đang kiểm tra bao quần áo, một bước tiến lên, nhỏ giọng với Tào Ý: “—— Hồ sơ của Lý Kỳ ta đã sai người tiêu hủy.”
Vẻ mặt Ôn Như Hối phức tạp, nói xong liền lui lại, ngược lại Tào Ý nghe được lời này ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía hắn, sau đó trong tiếng kêu loạn của Lý Ngoan, cúi người hành lễ với Ôn Như Hối.
Ôn Như Hối khom lưng giơ tay, cũng dùng lễ tiết đáp lễ, nhưng thắt lưng cong xuống còn chưa nâng lên, dư quang liền nhìn thấy Hạ Minh bị một đám công tử ăn mặc trang điểm lộng lẫy vây ở giữa.
Ôn Như Hối nhận ra hắn là ai, biến sắc, vẻ mặt khiếp sợ, trợn mắt nhìn các công tử bên cạnh hắn, ý là “Ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, ngươi một người có ăn có học cư nhiên ở trước mặt mọi người ôm ấp kỹ nam, thực sự là xấu hổ nhìn mặt Hoàng đế.”
Hạ Minh thầm nghĩ không ổn, quạt xếp trong tay “xoạt” một tiếng mở ra, che mặt lại.
Ôn Như Hối bị bệnh nghề nghiệp, cắn răng nghiến lợi đứng giữa trời, không ngừng nhìn về phía Hạ Minh, cuối cùng không nhịn được, lấy ra khí thế nói chuyện trên triều đình, hùng hổ đi về phía bên kia, chính nghĩa lẫm liệt nói: “Điện hạ ——! Sao người có thể…”
Hắn còn chưa nói xong, Hạ Minh liền trốn sau lưng các công tử, nhỏ giọng nói: “Các tâm can, cứu ta, y đến đoạt mối làm ăn của các ngươi đó!”

Các công tử vừa nghe, trời đất bao la, chuyện làm ăn là lớn nhất, lập tức ngăn cản chặt chẽ Hạ Minh, ầm ĩ lao tới Ôn Như Hối.
“Các huynh đệ, lên, hắn dám cướp chuyện làm ăn của chúng ta!”
Ôn Như Hối bị la đến đỏ cả mặt, hận không thể từ trên bến tàu nhảy xuống, lau đầu xuống sông, lúc này đứng tại chỗ không dám tới gần, chỉ trợn mắt nhìn Hạ Minh, vẻ mặt đó rõ ràng đang nói “Không biết nhục, còn thể thống gì”.
Lý Ngoan thấy thế, đẩy Tào Ý đi lên thuyền.
Cánh buồm vừa giương lên, người lái bắt đầu thu neo, Ôn Như Hối vừa muốn tận tâm tận lực lôi Hạ Minh ra khuyên hắn giữ mình trong sạch, lại muốn nói lời từ biệt với Tào Ý, đúng thật tình thế khó xử, Tề Uyển đứng ở bến tàu phất tay nhảy loạn, hướng về hai người trên boong thuyền không ngừng hô to: “—— Nhớ thường xuyên trở về đó! Quay lại ta mang theo nương tử đi tìm các ngươi chơi!”
Lý Ngoan lười biếng vung tay lên.
Tàu buôn chậm rãi rời cảng, từ từ không nhìn thấy bờ, đem quá khứ của mười chín năm tuyết lớn, ân oán chất chồng lưu tại nơi xưa.

Tào Ý quay đầu lại nhìn, thấy viền mắt Lý Ngoan dần đỏ lên, trêu nói: “Ngươi sẽ không luyến tiếc chứ?”
Lý Ngoan hừ cười một tiếng, kéo tay Tào Ý cùng hắn mười ngón đan chặt: “Hừ, ngươi ở chỗ nào, nhà ở chỗ ấy, lời này không phải năm đó ngươi nói sao.

Đúng rồi, ta còn có niềm vui bất ngờ muốn cho ngươi, Đại Táo Tàm Đậu đi trước chúng ta một bước đến Giang Nam, phỏng chừng đã chuẩn bị xong.”
Tào Ý hiếu kỳ nói: “Cái gì?”
Lý Ngoan lại thần thần bí bí, không chịu nói.

Cho đến khi tàu buôn cặp cảng, hắn còn không cho Tào Ý xuống thuyền ngay, lấy ra miếng vải đen, muốn che lại mắt Tào Ý, xem như thỏa mãn khẩu vị.
Tào Ý buồn cười cản lại: “Làm gì?”
Lý Ngoan làm nũng nói: “Ngươi có tin ta không, ta dắt ngươi đi, nhất định không để ngươi ngã.”
Hắn che hai mắt Tào Ý, dắt y rời tàu, từng hàng dương liễu khẽ vuốt ve mặt nước trong mưa bụi mông lung, Tào Ý ngửi được mùi nước sông xen lẫn không khí tươi mát xông tới trước mặt.
Một đường ngồi lên xe ngựa, đi đến phủ đệ đã mua, người bên cạnh dắt y kiên nhẫn nhắc nhở y nhấc chân, cẩn thận ngưỡng cửa, phải rẽ.
Lý Ngoan nắm y đi vào bên trong phòng ngủ, tiếng Tàm Đậu Đại Táo vang lên.

“Thiếu gia, công tử, đều đã chuẩn bị xong.”
Lý Ngoan bảo bọn họ lui ra, trong phòng yên tĩnh lại.
“Lý Ngoan?”
Tào Ý gọi một tiếng, bởi vì Lý Ngoan đột nhiên buông tay y ra.
“Ở đây ở đây.” Lý Ngoan liền tiến lên trước, sờ cổ áo Tào Ý: “Đừng hỏi, nghe ta là được.” Ý cười nơi khóe miệng Tào Ý không đổi, đột nhiên biết tính toán của Lý Ngoan, mặc cho Lý Ngoan đùa nghịch.

Trước mắt y tối đen, y phục trên người bị người từng cái cởi ra, cảm giác kia giống như thân thể trần truồng đứng trong bóng tối, chỉ có Lý Ngoan không ngừng chạm vào là thật.
“Ngươi đang nhìn ta?” Tào Ý đột nhiên hỏi ngược lại.
Lý Ngoan hô hấp nặng nề ừ một tiếng, sau đó khắc chế mà thở dài, lại mặc y phục mới cho Tào Ý, Tào Ý sờ soạng, sờ lên hoa văn thêu phía trên cùng chất liệu quá mềm mại, càng xác định suy nghĩ trong lòng.
“Ngươi ở đây chờ ta một chút, một chút Đại Táo lại đây dẫn ngươi đi, ta cũng phải chuẩn bị một chút, nhưng không cho gỡ vải che mắt xuống… Nếu không, nếu không buổi tối ta liền bắt ngươi nhìn cho rõ!” Lý Ngoan phô trương thanh thế, ác thanh ác khí uy hiếp, liền cúi người mạnh mẽ hôn lên miệng Tào Ý cho đã nghiện, sau đó đi ra khỏi phòng.
Tào Ý một mình ngồi yên trong phòng, mắt không thể thấy, trong đầu hiện lên, lại là từng chút từng từng chút chuyện mười năm qua chung sống cùng Lý Ngoan.
Đại Táo gõ cửa, sau khi tiến vào để cho Tào Ý vịn lên cánh tay hắn, hai người xuyên qua hành lang dài, Tào Ý luôn cảm giác có thứ gì lắc lư trên đỉnh đầu, đột nhiên mở miệng: “Đây là đèn lồng Lý Ngoan kêu treo?”
Đại Táo cả kinh, ấp úng, không dám lên tiếng, lòng nói Tào công tử thực sự là đoán một cái là chuẩn thiếu gia nhà hắn.
Lý Ngoan đứng ở tiền đường, thấy Tào Ý đến, liền tự tay tiếp nhận, cẩn thận cởi tấm vải đen bịt kín mắt y xuống.
Trước mắt Tào Ý sáng lên, chỉ thấy Lý Ngoan đầu đội ngọc quan, mặc hỉ phục đỏ thẫm, nắm một đầu tơ lụa đỏ, Tàm Đậu đi lên trước, đem đầu còn lại giao cho Tào Ý.

Tào Ý cúi đầu nhìn, trên người mình cũng mặc hỉ phục tương tự Lý Ngoan, hai người hấp dẫn lẫn nhau, quả thực là “Ông trời tác hợp”.
Đèn lồng lụa đỏ trong phòng in vào mắt, khắp nơi đều dán một chữ “Hỉ”, phía sau cao đường bày lên rõ ràng là bài vị ba người mẫu thân Lý Ngoan cùng phụ mẫu Tào gia.
Thiếu niên phong thần tuấn lãng, anh khí bức người, không để ý lễ tiết, một tay dắt Tào Ý, như năm ấy lúc Tề Uyển thành thân, hắn nắm tay Tào Ý, giẫm lên pháo hồng giấy đỏ, hất ra đèn lồng đỏ thẫm trên đầu, hắn mang theo Tào Ý vừa chạy, vừa quay đầu lại cười.
Lý Ngoan cất cao giọng nói: “—— Đi, bái đường.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận