Xin Chào! Nguyễn Tổng


Một cái tiểu hoa đồng Mộ Mộ này, đột nhiên làm thay đổi bức tranh phong tình này, làm chi người ở dưới sân khấu có chút dở khóc dở cười.
Không thể không nói, hôn lễ của Kỳ Duyên và Minh Triệu, không phô trương xa hoa, nhưng cách trang trí ở đây, làm cho người ta cảm giác được một tình yêu ngọt ngào.
Những bông hoa ở trong buổi tiệc đều là hoa baby (hoa Gypsophila) mà Minh Triệu thích, ngoài ra còn có những bông hoa hồng màu hồng phấn, vàng, trắng phối hợp, rất đẹp và lãng mạn.
So với cặp nhẫn giả trong quá khứ, chiếc nhẫn cưới này được được anh sang Pháp yêu cầu thiết kế đặc biệt.
Có thể thấy được, Kỳ Duyên rất yêu thương người vợ này.
Một bức tường hình trái tim được đặt ở bên góc bãi cỏ, tất cả ở trên đó đều là hình ảnh hai mươi sáu năm qua của Minh Triệu, số lượng hình khi còn bé không nhiều lắm, hình này là do ba Phạm và bác cung cấp, còn có những tấm hình Kỳ Duyên tìm được từ trường và bạn học của cô, nhưng mà đa số chỉ có hình tốt nghiệp đại học của cô.

Mà tất cả những tấm hình này đều là do Kỳ Duyên chụp, Minh Triệu cũng là trong lúc thấy hình, mới biết được thì ra anh chụp hình cô nhiều như vậy.
Sau khi kết thúc mọi nghi thức một nhà ba người đứng ở bức tường ảnh lưu niệm, Tiểu Đậu Nha cười thật tươi, đại khái là tự cảm thấy hôm nay mình là nhân vật chính.
Minh Triệu tựa vào vai Kỳ Duyên ,"Bình thường em tưởng anh chỉ chụp Mộ Mộ."
Kỳ Duyên khoác tay lên hông cô, "Bà Nguyễn, quên nói cho em biết, thời học sinh ảnh của chồng em chụp được không ít người khen, cho nên những năm tháng còn lại, anh sẽ giúp em chụp thật nhiều hình, sau này có thể cho cháu trai cháu gái của chúng ta xem, để cho chúng biết, lúc còn trẻ bà nội chúng cũng là một đại mỹ nhân."
Minh Triệu cười ha ha không ngừng, nhón chân lên hôn lên cằm anh một cái, "Chồng à, vậy thì cực khổ cho anh rồi."
Ngày đó, hoa tươi nở rộ, nhưng cũng không đẹp bằng nụ cười hạnh phúc của anh và em.
Tối hôm đó kết thúc tiệc cưới, phần lớn khách khứa ra về.
Rất nhiều bạn học thời cao trung của Minh Triệu ở lại, mọi người chuẩn bị tối nay hoàn toàn thả lỏng, dự định tiếp tục tụ họp ở đây một chút.
Vợ chồng Nguyễn thị đến đó nói một tiếng với bọn họ, "Mọi người cứ tự nhiên, tôi và Trịu Trịu về trước, ngày khác sẽ tụ họp."
Kỳ Ân hỏi: "Anh hai, Mộ Mộ đâu?"
Kỳ Duyên: "Nó không về, lát nữa bác dẫn nó đi."
Dứt lời, Kỳ Duyên và Minh Triệu rời khỏi khách sạn, xe đã sớm đổ ở bên ngoài chờ hai vị vợ chồng mới.

Tối nay bọn họ lên máy bay, đi đến đảo Bali, cuối cùng Kỳ Duyên cũng tự cho mình một kì nghỉ.
Lú này Lam Anh đổi sang đôi giày đế bằng mới có cảm giác sống lại, Tiểu Đậu Nha đi theo bên cạnh cô, "Dì nhỏ, sau này dì nhất định không được mang giày cao gót nữa, nếu không chân dì sẽ rất đau.

Mộ Mộ đau lòng."
Tần Hoành bên cạnh kinh ngạc nhìn tên tiểu tử kia, sờ sờ đầu của cậu bé, "Con thật là rất biết quan tâm người khác."
Tư Mộ gật đầu một cái, "Ba con đã nói, nếu con muốn trở thành một quý ông, thì phải biết quan tâm các cô gái."
Tần Hoành vẫn tiếp tục xoa đầu cậu, anh trầm giọng nói, "Bạn gái của chú thì không cần sự quan tâm của con."
Dĩ nhiên lời này, Lam Anh không nghe thấy, nếu không nhất định sẽ gấp đến độ trợn mắt.
Bạn học cao trung đều đang chờ hai người bọn họ, vừa đúng có Kỳ Ân ở đây, không tránh được trêu ghẹo mấy câu.

"Thật không thể nghĩ đến được, Minh Triệu lại người nhanh nhất trong tất cả chúng ta.

Nhưng mà, có phải cậu giới thiệu Minh Triệu cho anh cậu hay không?"
Kỳ Ân ngồi trên ghế, "Các cậu cảm thấy tôi sẽ như vậy sao? Nhưng mà, Minh Triệu trở thành chị dâu của tôi cũng không phải là tệ lắm."
Mọi người đều biết quan hệ trước kia của hai người không được tốt.
Tối nay dường như những người trong cuộc đều ở đây, trừ Thẩm Đình.
Tần Hoành và Lam Anh cũng quay lại, tất cả mọi người cười trêu ghẹo.

"Lam Anh, Lần sau chúng tôi cần phải uống rượu mừng của cậu."
"Đúng vậy, Lam Anh, sinh viên của cậu cũng đã tốt nghiệp rồi, khi kết hôn phải gọi mọi người trong lớp đến."
Từ trước đến nay Lam Anh luôn trong trẻo lạnh lùng, nhưng mà, mọi người đã nhiều năm không gặp lại nhau, đối với những câu chuyện cười của mọi người, cô cảm thấy tốt hơn nhiều so với trước đây.

"Hiện tại tôi vẫn độc thân, sau này kết hôn nhất định sẽ mời mọi người."
Tần Hoành ở bên cạnh, ánh mắt không dấu vết quan sát cô.
Nhất thời mọi người im lặng.

Tất cả mọi người đều cho rằng hiện tại hai người bọn họ ở cùng một chỗ, một bác sĩ ngoại khoa, một bác sĩ phụ sản, kết thành một tổ hợp hoàn hảo.
Tần Hoành vẫn không bày tỏ thái độ, nhất thời mọi người cũng không biết nói gì tiếp theo.

Vừa đúng lúc Tống Nguyên đến đón Mộ Mộ, Minh Triệu giao phó cho anh phải đặc biệt chiếu cố Lam Anh.

Trước kia Tống Nguyên cũng biết Lam Anh, một nữ học bá ở cao trung, anh rất tôn trọng Lam Anh, nhưng sự xuất hiện của anh khiến cho không khí vô cùng nóng ruột trong này trong nháy mắt lại thay đổi.
"Lam Anh, Trịu Trịu nói ngày mai chị phải về Tùng Bắc, vừa đúng lúc em không bận việc gì, em đưa chị qua đó."
Khóe miệng Tần Hoành ngưng đọng, sắc mặt hơi thay đổi.
Lam Anh: "Không cần phiền đến cậu, tôi tự lái xe được."
Tống Nguyên biết Lam Anh cũng ở thành phố B, "Gần đây tôi được nghỉ phép.

Đúng rồi, chị Lam Anh, tháng này em sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc cá nhân tại hội trường xx thành phố B.


Chị có thể đến nghe một chút được không?
Tần Hoành: "Có thể, lấy nhiều hơn mấy vé đi.

Chúng ta nhất đinh đi cổ vũ."
Tống Nguyên nhìn anh một cái, đây là người nào vậy, cố tình muốn đi à.
Lam Anh nhíu mày một cái, "Tống Nguyên, gần đây công việc ở bệnh viện của chị khá bận rộn."
Tống Nguyên tiến về phía trước, nhích lại gần Lam Anh, chưa kịp nói lời nào, liền bị người nào đó kéo sang bên cạnh.
Tần Hoành đen mặt lại, "Cô ấy là vợ tương lai của tôi." Vừa nói vừa kéo tay tay Lam Anh rời đi.
Tống Nguyên: "Chị tôi nói tôi phải chiếu cố chị Lam Anh thật tốt, anh là ai vậy? Chị Lam Anh, chị cẩn thận một chút."
Mọi người: Không phải là bạn gái mà lại có một ý tứ khác ----- là vợ đó.
Kỳ Ân nhìn bóng lưng rời đi của Tần Hoành, nhiều năm như vậy, anh ấy lại không có thay đổi gì.

Tính khí lưu manh lúc còn trẻ ở trên người vẫn còn có một chút ít, người đàn ông này dành tất cả sự ấu trĩ cho Lam Anh.
Ánh sáng tuổi thanh xuân, vẫn không thể trở về được nữa.
Nhiều năm sau, chúng tôi gặp mặt lại, những tình cảm hành động ngu muội hóa ra đã sớm không còn như ban đầu nữa.
Thì ra là, người tôi đã từng yêu, chỉ lưu lại trong dòng thời gian.
"Người đã đi rồi, còn nhìn?" Tống Văn Dịch không biết đã đến đây lúc nào, một tay nắm lấy cánh tay của Kỳ Ân.

"Có đẹp đến như vậy sao?"
Kỳ Ân mỉm cười với anh, "Nói thật, vẻ bề ngoài của Tần Hoành, quả thật là rất đẹp."
Tống Văn Dịch hừ lạnh một tiếng, "Đã đi rồi, hoa si."
Kỳ Ân bình tĩnh lại, "Em về cùng với cha mẹ."
Tống Văn Dịch nhíu mi, "Một người bạn trai đưa bạn gái của mình về nhà cũng là quá phận sao?"
Kỳ Ân biến sắc, nhưng mà cô là một diễn viên, đã sớm học được cách kìm nén tâm tình của mình.

"Bạn trai hay là bạn trai cũ?"
Diễn viên phái thực lực đối đầu với một diễn viên bình hoa, làm một trận so sánh kĩ năng diễn xuất.
Tống Văn Dịch đỡ hông của cô, "Em dám bỏ rơi anh?"

Kỳ Ân im lặng trong chốc lát, cắn răng, "Không dám."
Khóe miệng Tống Văn Dịch chợt lóe lên nụ cười rồi biến mất, "Đi thôi." Hai từ khô khan nhạt nhẽo, nhưng động tác lại rất cẩn thận.
"Kỳ Ân, lúc học cao trung anh cũng đã từng theo đuổi một cô gái cùng lớp, vóc dáng của cô ấy rất xinh đẹp khả ái, giống Như Minh Triệu vậy -----"
Kỳ Ân: "Tại sao trước kia anh chưa từng nói qua? Sau đó thì sao?"
Tống Văn Dịch: "Sau đó, cô gái kia lựa chọn học tập thật tốt, không muốn làm bạn gái của anh."
Kỳ Ân: "Vậy thì thật đáng tiếc.

Nếu lúc đó cô ấy chịu làm bạn gái anh, chụp được nhiều ảnh của anh lúc còn trẻ, bây giờ đều đã là ảnh độc quyền.

Cô gái kia thật không có mắt, bỏ qua cơ hội làm giàu tốt như vậy."
Mặt Tống Văn Dịch đen lại mấy phần, "Anh muốn nói là, cái người Tần Hoành đó, em cũng đừng suy nghĩ nhiều.

Chuyện tám năm trước, cảm xúc lúc đó có thật sự là nghiêm túc không?"
Kỳ Ân nhướng nhướng mày, giọng nói rung động, "Em đã sớm không nghĩ đến rồi."
Ngày thứ nhất Minh Triệu đến đảo Bali, liền bắt đầu nhớ Tiểu Đậu Nha, thuận miệng nói với Kỳ Duyên một câu, "Không biết Tiểu Đậu Nha thế nào rồi?"
Kỳ Duyên dở khóc dở cười, "Nó sẽ quen dần."
Mấy ngày đó, mỗi ngày trôi qua đều rất nhàn nhã, đi dạo ở bãi biển, ăn hải sản.
Dưới sự hướng dẫn của Kỳ Duyên, Minh Triệu còn đi lặn xuống biển.
Buổi tối, cô nhàn nhã nằm ở ghế trên bãi cát, nghe âm thanh của sóng biển, nhìn những ngôi sao lóng lánh trên bầu trời đêm, "Nếu mỗi ngày đều như thế này thì thật hạnh phúc." Kỳ Duyên cầm ly nước trái cây, anh nâng lên uống mấy ngụm.

"Được, sau này mỗi năm chúng ta đều đến đây."
Minh Triệu cười hì hì một tiếng, "Em ghi nhớ thật kĩ.

Thật ra thì -----" lời còn chưa nói hết, đột nhiên cô cảm thấy một trận khó chịu, cô vội vàng cúi người ói ra ngoài.
Kỳ Duyên đỡ cô, "Sao vậy?"
Hai mắt Minh Triệu ngấn lệ rưng rưng, "Có phải là em mang thai rồi không?"
Sắc mặt Kỳ Duyên không phải vui sướng, mà là khiếp sợ.
Minh Triệu không phát hiện được, cô cẩn thận nằm xuống.

"Điện thoại di động của em đâu? Em đã quên mấy số điện thoại của người thân trước khi đi?"
Kỳ Duyên nhíu mày một cái, "Trước tiên nên đến bệnh viện xem một chút."
Minh Triệu : "Sao phải gấp gáp như vậy? Ngày mai đi cũng được mà." Nhưng mà, Kỳ Duyên vẫn muốn có một đứa con gái.
Kỳ Duyên: "Anh sợ dạ dày của em khó chịu."
Minh Triệu không hiểu: "A---- suy nghĩ của anh thật kì lạ."

Kỳ Duyên đỡ cô dậy, hai người quay về phòng thay quần áo.

Lái xe đến bệnh viện, đến bộ phận cấp cứu.
Kiểm tra xong, thật ra Minh Triệu không mang thai, dường như Kỳ Duyên thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Duyên nói chuyện với bác sĩ bằng tiếng anh, Bây giờ tiếng anh của Minh Triệu đã không bằng con trai nhà anh rồi.

Cô nhìn có thể hiểu nhưng không cố biểu tình gì.
Minh Triệu lại có mấy phần mất mác, sau khi trở lại khách sạn, cô vô lực nằm trên giường, tự lẩm bẩm, "Lại là axit dạ dày.

Rõ ràng là lần trước em nghi ngờ có Tiểu Đậu Nha cũng là cảm giác này mà?"
Kỳ Duyên rót cho cô một ly nước nóng, "Hai ngày sau chúng ta không ăn hải sản nữa."
Minh Triệu than thở, tựa vào ngực anh, nhìn anh, "Nhìn anh không giống như đang thất vọng?"
Sắc mặt Kỳ Duyên ôn hòa.
Minh Triệu hỏi: "Sao vậy?"
Tay Kỳ Duyên đặt lên bụng cô, "Thật ra thì không có con gái, một nhà ba người chúng ta cũng rất tốt."
"Hả? Anh sao vậy?" Minh Triệu cười, "Anh sợ nếu em sinh con gái, em sẽ không quan tâm đến anh?"
Kỳ Duyên vuốt vuốt bụng cô, vuốt qua vuốt lại, trầm ngâm nói: " Trịu Trịu, có chuyện anh vẫn chưa nói cho em biết.

Khoảng thời gian trước anh có đi tư vấn với bác sĩ, bởi vì máu của em là máu gấu trúc, bác sĩ nói chúng ta không nên có đứa con thứ hai."
Minh Triệu chợt nghĩ đến điều gì, "Em cũng nghe qua rồi, nhưng mà không phải mẹ cũng sinh hai đứa con sao?" Cô cũng rất nhanh quên chuyện này đi.
"Anh không hy vọng em xuất hiện một chút ngoài ý muốn nào." Đôi mắt thâm thúy của Kỳ Duyên càng trở nên trầm lặng, anh không thể đánh cuộc.

"Anh yêu Mộ Mộ, nhưng anh yêu em hơn.

Bởi vì yêu ai yêu cả đường đi.

Cho nên, Trịu Trịu, một đứa bé là đủ rồi.

Anh đã có một đại bảo bối là em, có con gái hay không cũng không sao."
Minh Triệu từ từ tiêu hóa lời nói của anh, đáp một tiếng.

"Nhưng là, bây giờ chúng ta phải nói
với Tiểu Đậu Nha thế nào?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận