Xin Chào Anh Chu


Bệnh nhân ở giường đó ở bệnh viện ba ngày, cũng may sau đó khá yên ắng, mấy tên em trai của anh ta cũng không gây chuyện nữa.

Nhưng có một điều đặc biệt cần chú ý khi kiểm tra phòng, ngoài trừ Chu Ngạn và Ôn Nhu, những người khác đều không được kiểm tra cho anh ta.
Nhưng mà.
Dưới sự giám sát của đàn anh Chu, Ôn Nhu…..

Đương nhiên phải đứng canh bên ngoài phòng bệnh.
Ba tuần thực tập thật sự quá nhanh, vào ngày kiểm tra phòng cuối cùng, Chu Ngạn đột nhiên hỏi cô:
“Sắp kết thúc thực tập rồi phải không?”
Ôn Nhu đang ghi chép, câu hỏi này của anh làm cô hơi bất ngờ, cô trả lời: “Chưa đâu, tôi còn phải thực tập vài tháng nữa, nhưng mà hôm nay kết thục lần thực tập ở khoa này.” Nói xong cô ngẩng đầu nhìn Chu Ngạn, cô cong mắt, cố tình dùng giọng yếu đuối: “Chờ lát nữa, tôi còn phải nhờ anh Chu đây ký tên vào sổ tay thực tập.” Nói xong cô chớp chớp mắt với Chu Ngạn.
Nụ cười tươi xán lạn trên mặt cô gái nhỏ vô cùng loá mắt, trong lòng Chu Ngạn bỗng nhiên có cảm giác khó chịu khó hiểu, anh chỉ “Ừm” một tiếng rồi không nói gì thêm, tiếp tục kiểm tra phòng.
Ôn Nhu ở đằng sau đáp lại ngọt ngào: “Cảm ơn anh Chu!”
Chu Ngạn không trả lời lại nhưng nghe bọn Tiểu Bắc trêu chọc phía sau:
“Ôn Nhu, em làm nghiên cứu sinh của khoa bọn tôi đi, chủ nhiệm Triệu chắc chắn sẽ giữ em lại đó!”
“Hay em nhìn thử khoa này xem, không khó đúng không, nhẹ nhàng hơn các khoa khác rất nhiều.”
“Ở đây còn có anh Chu, có anh ấy ở đây, chủ đề luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh gì đó, hay bài báo có điểm SCI cao đều không thành vấn đề!”
…..
Ôn Nhu chỉ cười, không đáp lại.

Cô thầm nghĩ, cô còn không biết mấy đàn anh này của cô đang nghĩ gì hay sao, đơn giản là vì cô làm việc chăm chỉ, có hiệu suất cao nên hận không thể giữ lại làm việc.
Nếu thật sự muốn tuyển nghiên cứu sinh, khoa ngoại này của bọn họ thích hợp nhất là nam, lúc phỏng vấn, yêu cầu về trình độ của nam không quá rõ.

“Ôn Nhu, Lưu Bình.” Hạ Dương từ phòng phẫu thuật trở về gọi hai người họ, lắc lắc sổ tay thực tập trong tay: “Đi thôi, chúng ta đi tìm anh Chu kí tên.”
Kí xong cầm đến trạm y tá đóng dấu, đợt thực tập ở khoa này xem như đã kết thúc.
Mấy người họ ngồi bên ngoài bổ sung nội dung vào số tay thực tập, Vu Tư Nhã lấy từ trong túi ra một xấp năm cuốn.
Lưu Bình: “…… Cần ký tên hết sao? Cậu không sợ anh Chu ném cậu ra sao!” Quá trớn rồi, một người kí một lần, vậy mà cô ấy kí một lúc cho năm người!
Cái này đồng nghĩa với ngoại trừ của bản thân Vu Tư Nhã, còn có bốn cuốn sổ tay cần kí tên, trong tương lai bốn người này có thể không đến khoa này thực tập!
Vu Tư Nhã cười hì hì: “Ai nha, thử xem sao! Không thử sao biết được, đúng không?” Nói xong cô ấy nhét vào trong lòng Ôn Nhu hai quyển: “Ôn Nhu, Ôn Ôn tốt, Nhu Nhu tốt, cậu giúp mình kí hai quyển đi.

Thời gian cậu ở cùng với anh Chu dài hơn, quan hệ của hai người cũng rất tốt, chắc chắc không thành vấn đề.”
Ôn Nhu dở khóc dở cười: “Hai chúng mình có chỗ nào tốt đâu? Cậu không thấy lâu lâu anh Chu mắng mình một trận sao?”
“Đó là coi trọng cậu!” Vu Tư Nhã cười nhìn cô: “Mình không cảm thấy anh Chu đang mắng cậu, cậu xem ánh mắt người ta mỗi lần nhìn cậu kìa, chậc chậc chậc.”
Ôn Nhu trợn mắt: “Không chừng cậu nhìn thấy mắt ai cũng nói đó là ánh mắt khác thường.”
Văn phòng.
“…… Không phải lần trước con đã đồng ý gặp mặt rồi sao? Bây giờ lại là chuyện gì đây?” Đầu điện thoại bên kia, mẹ Chu tức đến độ đau lồng ngực: “Đã hơn nửa tháng rồi, con lại dùng lời nói ngon ngọt để lừa mẹ có phải không?”
“Vâng, vâng, vâng.” Chu Ngạn không tập trung nói mấy câu: “Lần sau chúng ta lại nói, tháng sau đi mẹ, tháng sau lại nói, tháng này con bận lắm.”
“Có tháng nào con không bận, con đúng là…” Mẹ Chu mới nói một nửa đã bị Chu Ngạn ngắt ngang: “Được được, con còn có việc cần làm, lần sau lại nói.

Không phải bọn Thạch Đầu vừa về nước sao? Mẹ ở cạnh nó đi, lần trước nó gọi cho con có nói người nó nhớ nhất là bà ngoại.”
“Con bớt làm lơ đi.” Chuyển đề tài.
“Vâng vâng, cứ như vậy đi.” Chu Ngạn trực tiếp tắt điện thoại.
“Anh Chu?” Ngoài cửa ló ra một cái đầu, Ôn Nhu nịnh nọt hỏi: “Bây giờ anh có rảnh không?”
Trong đầu Chu Ngạn bỗng vang lên những câu vừa này nhắc đến nhắc lui.
【Con không muốn gặp mặt cũng được, con tự đào ra một người đi!】

【Gặp được người thích hợp lập tức chộp lấy, trong nhà cũng không bắt buộc đối phương phải có điều kiện, người tốt là được.】
【Con nhân lúc bây giờ tinh lực dồi dào, tiếp xúc một chút với mấy cô gái đi, qua mấy năm nữa con chỉ cắm đầu vào công việc, lại càng không muốn kết hôn thì sao, con có tin không!】
【Chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng có thể bồi đắp từ từ, con luôn……】
……
“Anh Chu? Anh Chu?” Ôn Nhu không nhịn được, nâng cao âm lượng: “Anh Chu!” Cô cảm thán trong lòng, hiếm khi thấy đàn anh Chu ngẩn ngơ như vậy, không biết là đang suy nghĩ chuyện lớn gì nữa.
Chu Ngạn trở về hiện thực, tức giận mắng: “Cô hét cái gì?”
Ôn Nhu cười trả lời: “Không phải tôi thấy anh đang ngẩn người ra sao?” Nói xong lập tức đứng thẳng lên, đưa tay đóng cửa lại, ngại ngùng đi đến.
Chu Ngạn ngừng lại, nhìn theo dáng vẻ kệch cỡm của Ôn Nhu, anh chau mày: “Cô làm gì đó?” Làm chuyện kì quái.
Ôn Nhu đảo mắt rồi nhìn vào đôi mắt Chu Ngạn, cười nhạt, mắt giống như mặt nước dịu dàng, cô thử dò xét: “Tôi muốn nói chuyện này với anh.”
Bộ dạng cười lên thật sự rất đẹp.
Trong nháy mắt Chu Ngạn có hơi hoảng hốt, lúc bình tĩnh lại, tim lập tức nổi trống, lồng ngực căng chặt, anh không biết cô muốn nói gì hay sắp nói gì.
“Khụ.” Chu Ngạn cố ý hắng giọng, điềm tĩnh: “Chuyện gì?”
Ôn Nhu mím môi, cô nhìn về phía anh cười lấy lòng.
Bỗng dưng, cô lấy ra năm cuốn sổ tay từ sau lưng.
“Anh Chu, anh có thể giúp tôi kí thêm mấy quyển được không?”
Chu Ngạn: “……”
——
Bốn người thu dọn xong chuẩn bị tan làm, anh hai muốn đi gặp Chu Ngạn nên lướt qua đây.

Nhìn thấy bọn họ, anh ấy cười hỏi: “Phải đi rồi à?”

Mấy người bọn Ôn Nhu gục đầu xuống, uể oải “Vâng.” một tiếng.
“Làm sao thế?” Anh hai thấy là lạ nên nhìn Chu Ngạn trong văn phòng, thấp giọng: “Bị mắng rồi hả?”
Ôn Nhu dặn dò: “Anh hai, lát nữa anh vào phải cẩn thận một chút, hôm nay anh Chu ăn phải thuốc súng, mới nói một chút đã bùng nổ rồi.”
“Em cũng bị mắng?” Anh hai bật cười: “Không phải hai hôm trước anh Chu còn khen em sao? Sao hôm nay còn mắng em?”
“Vậy sao?” Ôn Nhu giả cười: “Em là người bị mắng nhiều nhất đó.”
Anh hai đi vào văn phòng, đưa mấy báo cáo cuộc họp lần trước cho Chu Ngạn:
“Chủ nhiệm vừa điện thoại cho tôi, nói điện thoại cho anh mà anh không bắt máy.”
Chu Ngạn không thấy điện thoại đâu nên lật báo cáo trong tay trước, thuận miệng hỏi anh hai:
“Chuyện gì? Không lẽ anh ta còn chưa chịu về?”
Anh hai cười: “Phải về chứ, chưa đến một tuần nữa là về đến, không phải tháng sau có đại hội khoa ngoại quốc tế sao? Anh là Phó chủ tịch của hiệp hội khoa ngoại quốc tế, vậy anh có thể xin thêm vài ghế để mấy thanh niên trẻ tuổi mới đến năm nay học hỏi một chút.”
Khó khăn lắm bệnh viện bọn họ mới được giao trách nhiệm tổ chức một lần, anh thân là một người lãnh đạo, có thế nào cũng phải tranh thủ cơ hội có lợi cho bên mình.
“Tôi không đi.” Chu Ngạn trực tiếp mở miệng từ chối.
“Hả?” Anh hai kinh ngạc: “Sao anh không đi?”
“Không có tâm trạng đi.” Bây giờ anh đang bực bội, đừng nói đại hội khoa ngoại quốc tế gì đó, cho dù người của hiệp hội khoa ngoại toàn cầu đến, anh cũng không có hứng thú.
“Anh Chu, anh đùa thôi đúng không?” Anh hai sốt ruột: “Cái này không nói giỡn được đầu, trên đầu danh sách đại hội còn có tên của anh đó? Cuối tuần này còn có mười mấy nhà máy thuốc lại đây bàn chuyển hợp tác, anh đây…” Uống nhầm thuốc hay sao?
Chu Ngạn mím chặt môi, bây giờ báo cáo cũng không xem vào, anh nhìn anh hai: “Không cần tranh thủ cơ hội thêm danh sách.

Đến lúc đó tôi sẽ cho họ mấy thư mời, để họ tự đăng kí, ai có thì được vào, năm nay tôi không đi.

Để họ nghe nhiều một chút, nhìn nhiều một chút là được.”
Anh hai làm mặt khổ sở.

Anh Chu đang quậy cái gì vậy không biết, đại hội khoa ngoại quốc tế tổ chức mỗi hai năm một lần, hầu như nào giờ đều tổ chức ở nước ngoài, vất vả lắm năm nay họ mới đến đây, mà còn là do bệnh viện họ đảm nhiệm.

Anh Chu là người hiếm hoi trong nước trúng cử trở thành thành viên của hiệp hội, còn là chức Phó chủ tịch quan trọng, sao có thể nói không tham gia là không tham gia được.

Huống chi, bệnh viện đã chuẩn bị hơn nửa năm, người phát ngôn mở màn đại hội là đàn anh Chu, bây giờ đột nhiên nói không tham gia.

Vì chuyện này mà chủ nhiệm bọn họ đi dạo quanh viện cũng trưng ra dáng vẻ hất mặt lên trời, làm cho chủ nhiệm khoa ngoại tổng quát tức sắp chết, vì dù sao lúc trước anh Chu cũng chuyển từ khoa bên ấy sang khoa họ.
Nếu biết đàn anh Chu không tham gia đại hội, không chừng chủ nhiệm của họ sẽ quay về ngay lập tức, bảo đảm bà ấy bị nhồi máu cơ tim ngất đi.
“Anh Chu?” Anh hai dè dặt hỏi: “Có phải tâm trạng anh không tốt không?” Xem ra vừa nãy Ôn Nhu nói không sai, tâm trạng của đàn anh Chu thật sự không tốt.
Nét mặt Chu Ngạn lạnh tanh, không hé môi nói nửa chữ.
“Có phải mấy thực tập sinh kia vừa chọc tức anh không?” Anh đoán bừa, sau đó lập tức an ủi: “Việc gì anh phải so đo với bọn họ, đúng không? Đều là mấy đứa nhỏ chưa tốt nghiệp, không hiểu chuyện cũng rất bình thường.”
Chu Ngạn bỗng nhiên lên tiếng: “Mấy tuổi?”
Mấy tuổi? Anh hai sửng sốt phản ứng lại, trả lời không chắc chắn: “21? 22? Chắc tầm đó, anh xem, còn quá nhỏ phải không? Mới đầu hai mươi thôi, chúng ta cũng nhiều tuổi rồi, không cần chấp nhặt từng chút với họ.”
“Tôi già lắm à?” Chu Ngạn nhíu mày, ý anh rõ ràng đang hỏi nhìn anh già hơn tuổi vậy sao?
“Ừm” Anh hai nghẹn lời, tức khắc lắc đầu: “Không già, không già, anh Chu, anh mới bao nhiêu tuổi, 26 đúng không, anh cũng còn nhỏ……” Nói nói một hồi lại cứng họng, câu này hình như không đúng lắm?
Cẩn thận tưởng tượng, anh ấy đã 29 rồi, cảm giác đau buồn dâng lên trong lòng anh hai.

Nghĩ như vậy, những người như anh mới thật sự già, khoa bọn họ cho dù tốt nghiệp thạc sĩ hay tiến sĩ thì chức vị vẫn không lớn hơn đàn anh Chu, ngay cả một nửa năng lực của anh cũng không so bì được, vậy còn chưa đủ để gọi là đàn anh sao?
Chu Ngạn mím chặt môi, im lặng nhìn phía trước chăm chú, cũng không biết anh nghĩ gì, đột nhiên xua tay: “Cậu về văn phòng trước đi, lát nữa tôi nói với anh ta.” Đương nhiên anh ấy biết anh ta ở đây là chỉ chủ nhiệm Triệu.
Anh hai vốn định hỏi gì đó, nhưng thấy dáng vẻ của đàn anh Chu, anh ấy cũng ngại hỏi, chỉ có thể chờ chủ nhiệm của bọn họ lại khuyên.

Nhưng mà anh ấy thấy cũng lạ, mấy thực tập sinh kia làm gì mà đàn anh Chu tức đến độ đó?
Tác giả có lời muốn nói: Rạp hát nhỏ:
Hạ Dương: Không phải em, là cậu ấy!
Lưu Bình: Không phải em, là cậu ấy!
Vu Tư Nhã: Không phải em, là cậu ấy!
Ôn Nhu:…… Thật sự không phải mình mà!
Nhị sư huynh: Tốt lắm, vậy là em!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận