Vương Vấn

-Em...huhu, thả tôi ra đi thả tôi ra! -Tuấn Minh nắm lấy chân cô lôi kéo, anh muốn về nhà, muốn gặp ba, chứ không phải cái chỗ này huhu.
-Con đĩ! Nếu anh không nghe lời thì cả đời còn lại ở đây!
-Hư...u,  thả tôi ra, tại sao? Tại sao cô lại bắt nhốt tôi? Sao tôi phải ở đây với cô, hư, tôi còn gia đình nữa, xin cô, tha cho tôi đi! -Anh không ngừng vùng vẫy muốn thoát ra, cánh tay bị còng rỉ cả máu, gương mặt phiếm hồng ướt nhẹp nước, thân thể cùng đủ loại dâm dịch pha trộn, tình cảnh thảm thương vô cùng
-Hu...ư, cô tha cho tôi...hư...
-Sao mà tha được! -Cô bế anh quăng lên giường, dùng tay bấu chặt phần thịt da mềm mại
Côn thịt cương cứng muốn đâm vào trong, liền làm hoa loa màn dạo đầu rồi đâm vào.

-A...a -Tuấn Minh mấy hôm nay ngày nào cũng bị vắt đến kiệt sức, nhỏ giọng kêu lên, cúc hoa nhỏ bị đâm đau, dâm dịch cứ phải chảy ra không ngừng.
Anh mệt lắm rồi, anh muốn được đi tắm, anh muốn được nghỉ, anh muốn được ngủ.
-Ha
_______
-A...hu -Tuấn Minh bị chọc đau, kêu lên thảm thiết. Dòng nước ấm dội vào trong người, như gột rửa thân thể nhơ nhuốc của anh. Tay vẫn bị xích chân vẫn bị còng, mang theo đau rát của vết thương đang rỉ máu.
-Tỉnh rồi hả? -Nguyệt Hương ngoài sau liên tiếp đâm vào, côn thịt tiếp xúc với nước liền tạo ra âm thanh tí tách, khoái cảm dồn dập khiến anh vò đầu rên rỉ.

-Ha...um, ha...em ơi! -
-Hửm?
-Anh đau quá, anh xót, tay anh đau quá! -Nguyệt Hương lúc này mới để ý đến tay của anh, haiz.
Cô bốc anh ra khỏi mặt nước, tháo xích chân cho anh rồi bế lên giường, xích lại chỗ cũ!
-Ưm...ưm
-Thay đồ! -Cô lấy cho anh một chiếc áo sơ mi tay dài, bên dưới vẫn nhất quyết không cho anh mặc gì. Khiến anh khổ sở nằm khóc nấc.
-Ngủ một chút đi! -Cô vừa nói vừa vuốt tóc anh. Muốn phạt con đĩ này thêm một chút nữa, nhưng xem ra cũng quá tay rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận