Vương Vấn

Nguyệt Hương bị cúc hoa của anh kẹp chặt, do sẵn cơn nóng nên tay cứ đánh mạnh vào mông anh, âm thanh rủ rỉ thảm thương cũng vang lên theo từng tiếng đánh của cô, hai cánh mông trắng mềm hằn đỏ những nhát đánh chí mạng.
-Ai?
Tuấn Minh bị cô "yêu thương" đã hơn một tiếng rồi, anh mệt mỏi nâng người lên gối để thoải mái hơn, rồi thở. -Hư...tôi không biết thật mà...

-O hư! -Nguyệt Hương lại chửi anh nữa, khiến anh ụ ụ mà ọc ra một bãi nôn, vương vãi trên ga giường, cũng may là không nôn chúng vào người cô, nếu không chắc lại bị đánh nữa rồi.
-Hư...ư...hic -Anh ói xong thì ngồi khóc ngon lành, đm!

- Đi! Qua đây.- Cô xoa xoa lưng anh an ủi, rồi để côn thịt của mình chui vào cúc hoa ấm áp, nửa thân dưới của hai người dính lấy nhau, anh mệt mỏi đau xót dụi vào hõm cổ của cô mà nấc.
Cô ôm anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đi ra ngoài, khiến anh ngượng ngùng không biết nên trốn ở chỗ nào, đây là khách sạn, có phải nhà riêng đâu. Nhưng mệt mỏi quá rồi nên chưa kịp sang phòng anh đã nhắm mắt thiếp đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận