Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

"Thái tử!!! Dừng lại đi, Thái tử! Không thể đi thêm nữa đâu!!! Phía trước là..."

Khung Vũ mặc kệ tiếng kêu gào của đám thân vệ sau lưng. Phiền chết đi được! Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một khu rừng mận ngút ngàn đang nở hoa trắng xóa một vùng. Khung Vũ không suy nghĩ, cứ thế giục ngựa lao thẳng vào trong.

Vút.

Thân là Thái tử vừa được sắc phong cách đây không lâu của Đại Thương, Khung Vũ dĩ nhiên hiểu rõ, khu rừng này là cấm địa. Nó được xem là biên giới tự nhiên phân chia hai nước Kinh Lạc và Đại Thương.

Hừ, phân chia thì đã sao nào? Bổn Thái tử đang chán chết, vào dạo một vòng thì có chết ai? Ta không tin mình đen đủi đến mức vừa vào đến là...

"Kẻ nào???"

Một giọng nam nhân chợt cất lên từ phía trước, kèm theo đó là tiếng vó ngựa đổ dồn.

Không phải chứ!!!

Khung Vũ thầm rủa trong bụng rồi ngước mặt lên nhìn, đập vào mắt hắn là một nam nhân Kinh Lạc đầu chít khăn lụa thẫm, thân vận võ phục tinh xảo, một tay cầm thương bạc, tay kia đang nắm chặt dây cương của con ngựa chiến lông vàng như tơ.

Gương mặt hắn cương nghị nhưng nhu hòa, ánh mắt thì sáng như sao.

Hừ, hắn có vẻ trạc tuổi mình.

"Ngươi... Ngươi là võ tướng Đại Thương?" Nam nhân kia sau khi nhìn rõ y phục của hắn thì gầm lên, gương mặt bắt đầu nhuốm màu thịnh nộ.

"Ngươi cả gan xông vào tận đây???"

"Nói nhiều!" Khung Vũ quát lên, đoạn tuốt trường kiếm ra rồi đâm tới.

Đánh trước đã, việc khác tính sau!

Nhiều năm sau nghĩ lại, Khung Vũ lúc này đã là Hoàng đế Đại Thương cũng không khỏi lắc đầu ngao ngán. Thì ra năm xưa mình lại ngông cuồng vô pháp vô thiên như thế!

Kengggggggggg!!!

Hai bên lập tức lao vào đánh nhau long trời lở đất.

Khung Vũ tấn công như vũ bão, thế đánh dũng mãnh lại có phần hung ác, đúng theo lối đánh đặc trưng của Đại Thương. Nam nhân kia thì dùng thương pháp Kinh Lạc, vừa uyển chuyển vừa khéo léo, chú trọng lấy nhu thắng cương, lấy mưu địch dũng.

Hai bên so chiêu mê mải, bất giác đã đánh vài trăm hiệp mà vẫn chưa phân rõ thắng thua.

"Ngươi có gan thì xuống ngựa mà đấu với ta!" Khung Vũ quát lên rồi tự mình nhảy xuống ngựa trước. Cái tên nam nhân Kinh Lạc này đã chạm vào lòng tự ái cao ngất trời của hắn. Ở Đại Thương, chưa từng có ai dám so tài ngang ngửa với Thái tử mà chẳng hề nể nang gì như thế này.

Người kia cũng không nao núng, lập tức nhảy khỏi lưng con ngựa chiến của mình, đoạn múa thương lao tới. Mặt hắn hơi đỏ do nãy giờ dùng sức nhiều, trán đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

Hai người lại tiếp tục đấu kiếm pháp, thương pháp, rồi còn dùng đến cả quyền cước, bất giác chẳng để ý thời gian. Họ cũng không hề hay biết, nãy giờ mải lo so tài cao thấp, cả hai người đã lùi dần vào một khoảnh rừng âm u, ánh sáng bên ngoài không rọi tới.

Soạt.

Trong khi lùi lại một bước tránh cú đấm của tên nam nhân Kinh Lạc kia, Khung Vũ chợt thấy chân mình nhẹ hẫng, cả người mất đà ngã ngửa ra sau. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn quơ tay theo bản năng túm chặt lấy cổ tay người trước mặt. Không ngờ, kẻ kia đang thuận đà lao tới, thế là cũng bị hắn túm lấy, cùng nhau ngã xuống.

Rầmmmmmmmm!

Khung Vũ chỉ cảm thấy trời đất xoay cuồng, phút chốc mọi thứ đảo lộn trên đầu, tay chân đập vào đất cát, còn va phải tên nam nhân Kinh Lạc thối tha kia nữa.

Sau khi hoàn hồn lại, Thái tử Đại Thương thấy mình đang nằm dưới một cái hố sâu đen kịt.

Khung Vũ còn đang ngỡ ngàng thì chợt lãnh trọn một cú đấm từ sau lưng, nhắm đến bả vai mình mà ra đòn không thương tiếc.

"Ngươi ngã thì ngã một mình đi, còn kéo cả ta xuống đây???"

Khung Vũ nổi quạu, đang định xoay người ra sau đánh trả thì chợt thấy bả vai đau nhói một cái, tay cũng không giơ lên nổi.

Trật vai, hay là gãy tay rồi???

Hắn nhăn nhó dịch chuyển người một chút, lúc này mới thấy tên nam nhân Kinh Lạc kia đang ngồi tựa lưng vào vách hố mà ôm chân, đoạn nhìn hắn đầy oán giận.

"Hahahahaha, ngươi gãy chân rồi sao? Đáng đời ngươi lắm!"

"Câm miệng! Từ lúc ta gặp ngươi, không có gì tốt hết!"

"Nói gì đấy? Ta cũng xui rủi lắm mới gặp phải ngươi!!!"

Hai bên chí chóe một hồi, sau cùng cổ thì khô người thì mệt, chẳng mấy chốc đã lăn ra mà thở.

Khung Vũ vừa tựa người vào vách đất ẩm ướt sau lưng, vừa cau mày suy nghĩ.

Thân vệ không thể kéo nhau chạy vào rừng mận tìm hắn, làm như vậy có nghĩa là phát động chiến tranh. Nếu lâu quá mà hắn chưa trở về, bọn chúng chỉ còn cách quay lại bãi săn ở Đại Mạc rồi tìm người quyền cao chức trọng một chút mà báo về.

Cho dù phụ hoàng ở kinh thành nhận được tin thì sao, có phái người đi tìm hắn hay không cũng chưa chắc. Đó là một việc cực kỳ hệ trọng, không đơn giản phái binh xông qua biên giới là xong.

Nhìn đi nhìn lại, cách tốt nhất bây giờ là trông chờ vào cái tên Kinh Lạc kia. Nếu hắn tìm được ai đến cứu, biết đâu mình cũng có thể nhờ đó mà thoát khỏi đây.

"Ngươi... là võ tướng của quân đồn trú Mạc Bắc?" Nam nhân Kinh Lạc kia đăm đăm nhìn hắn rồi chợt hỏi.

Khung Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Còn ngươi? Nhìn y phục và binh khí của ngươi, ngươi cũng là người của ải Bạch Vân?"

Hắn rủ mắt, cũng không thèm đáp.

"Người của ngươi có đi tìm ngươi không?" Khung Vũ mặt dày hỏi tới.

Tên kia im một chút, sau đó khẽ lắc đầu.

"Ta tự mình đi, không ai biết hết."

Bỏ mẹ rồi. Khung Vũ thầm than.

Cuộc trò chuyện cứ thế rơi vào bế tắc.

Đúng lúc đó, trên mặt đất bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân rất rõ. Có vẻ như có khá nhiều người đang kéo tới đây.

Được cứu rồi!

Khung Vũ mặt mày sáng bừng, toan hô to kêu cứu thì nam nhân Kinh Lạc kia đã chồm qua bịt mồm hắn lại.

"Im miệng! Im miệng ngay!"

Khung Vũ bị gãy một tay, bả vai còn đang trật khớp, nhất thời chỉ có một tay thì không giãy ra nổi, chỉ đành trừng mắt mà nhìn tên kia, phừng phừng lửa giận.

Ngươi làm cái gì đó??? Thả ra!!!

Nam nhân Kinh Lạc kia cũng khó chịu không kém, thế nhưng vẫn nhịn xuống mà hạ giọng nói nhỏ, chỉ đủ để hai người bọn họ nghe:

"Là thổ phỉ."

Thế nhưng có vẻ như đã không kịp nữa rồi.

Ánh sáng trên miệng hố bị rất nhiều người che khuất. Từ bên dưới nhìn lên, Khung Vũ chỉ thấy những tấm áo sặc sỡ kỳ quái, những chiếc mặt nạ được tô vẽ vô cùng dữ tợn, theo đó là rất nhiều âm thanh lao xao, rộn rã.

"Ái chà chà, xem kìa! Những hai tên!"

"Kỳ này được no bụng rồi, hahahaha!"

"Lão Đại, Lão Đại ơi, mau đến đây nhìn đi!"

Một người từ phía sau rẽ đám đông bước tới, đoạn cúi người nhìn vào hố. Hắn cũng đang mang một chiếc mặt nạ lưỡi đỏ nanh vàng, tóc tai giấu kỹ trong mũ trùm, trông dáng vóc thì cũng chẳng cao to là mấy, ấy thế mà lại là Lão Đại.

Lão Đại không nói không rằng, chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, một làn khói trắng tức thì thổi tới, bay xuống mịt mù.

Thuốc mê!

Trước lúc mơ màng thiếp đi, Khung Vũ còn nghe loáng thoáng một giọng cười lanh lảnh.

"Ngươi nghĩ thế này là ý gì?" Nam nhân Kinh Lạc kia nhìn mâm cơm vừa được đưa vào, đoạn cất giọng hỏi nhỏ.

"Ta nghĩ..." Khung Vũ liếm môi, "Chẳng lẽ họ nuôi chúng ta cho mập rồi thịt?"

"Nói nhảm cái gì đấy?" Hắn quát lên. "Thổ phỉ này nhìn đi nhìn lại cũng đâu giống bọn ăn thịt người???"

"Vậy chứ sao mấy ngày nay, chúng chỉ bắt ta về nhốt lại, còn băng bó, cho thuốc để dưỡng thương, ngày ba bữa cơm bưng nước rót??? Hả???"

Lúc này thì gã kia ngậm họng, rõ ràng cũng không biết phải giải thích làm sao.

Mấy hôm nay Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc này bị nhốt trong một gian phòng nhỏ, dù khá cũ và xập xệ thế nhưng cũng có màn chiếu đàng hoàng. Bọn thổ phỉ kia thì ngày nào cũng bưng cơm nước vào tận nơi, còn đưa đến thảo dược, thuốc men cho bọn họ, sau đó lại khóa cửa rời đi.

Điều kỳ lạ là, lần nào cũng là tên Lão Đại kia đích thân đưa đồ tới.

Hắn luôn đeo mặt nạ, che kín tóc tai và dáng người, luôn luôn dùng tay ra hiệu chứ không chịu mở miệng, cũng không chịu trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc. Những mâm cơm hắn đưa đều là những bữa cơm của nhà nghèo, chỉ có khoai sắn, cháo loãng, vài nắm xôi, sang lắm là hai quả trứng luộc, chưa bao giờ có thịt. Khung Vũ cũng không hiểu là bọn thổ phỉ này nghèo, hay cố tình cho bọn hắn ăn nghèo nữa.

"Không thể như thế này mãi được." Nam nhân Kinh Lạc hít vào một hơi rồi nói. "Vết thương ở tay và vai ngươi đỡ chưa?"

"Ngươi tính làm gì? Muốn đào tẩu hả?" Khung Vũ nghe thấy, bật dậy hỏi ngay.

"Ừm. Chân ta không gãy, chỉ bong gân hay cùng lắm là nứt xương thôi. Ngày mai khi hắn quay lại, ta và ngươi cùng xông lên. Ta không tin chúng ta đánh không lại hắn."

Nam nhân Kinh Lạc hất hàm nhìn Khung Vũ rồi nói thêm:

"Tuy bị lấy binh khí đi hết rồi nhưng dùng quyền cước vẫn được, phải không?"

Khung Vũ ngẫm ngẫm một chút rồi gật đầu đồng ý. Thật ra tay hắn đỡ nhiều rồi, có vẻ không phải bị gãy thật. Bọn thổ phỉ tưởng hai người gãy tay gãy chân, thế là sơ suất mà không hề trói lại.

"Được. Quyết định như thế đi."

Sáng hôm sau, Lão Đại lại mở cửa bước vào, theo sau còn có một tên đeo mặt nạ khác, trên tay hắn là một mâm cơm còn đang tỏa khói.

"Ăn đi." Tên đó đặt mâm cơm xuống, trong khi Lão Đại thì khoanh tay đứng nhìn. Lúc này Khung Vũ mới để ý, giọng nói của tên này dù đã cố tình đè xuống thấp, thế nhưng nghe kỹ vẫn có thể nhận ra, đây là giọng của thiếu niên còn chưa lớn.

"Hôm nay có..."

Vụt.


Khung Vũ không đợi hắn nói hết câu, lập tức lao lên đánh tới. Sau lưng hắn, nam nhân Kinh Lạc nọ cũng theo sát nút.

Rầm!

Khung Vũ hất đổ mâm cơm, đoạn tung vài cước vào tên đeo mặt nạ trước mặt, thế rồi lại bàng hoàng nhận ra... võ công của hắn cực kỳ kém. Hắn tránh không đặng, lĩnh xong hai cước là nằm bẹp luôn. Lão Đại thấy vậy lập tức lao lại chắn đòn cho hắn, một mình đương đầu với Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc.

Võ công của tên Lão Đại này khá hơn tên vừa rồi, thế nhưng cũng không phải là cao. Hơn nữa, một chọi hai, hắn làm sao mà đấu lại.

Xoẹt.

Nam nhân Kinh Lạc bên cạnh chợt uyển chuyển lắc mình một cái, sau đó trở tay túm lấy chiếc mặt nạ của Lão Đại mà giật xuống. Khung Vũ thấy vậy cũng không chịu thua kém, lập tức lao lên túm chiếc áo thùng thình đủ màu của hắn rồi kéo phăng.

Khung Vũ vẫn còn nhớ rất rõ, khi ấy là buổi sáng.

Qua cánh cửa đang khép hờ, một tia nắng mai đúng lúc rọi vào căn phòng tranh sáng tranh tối, đúng lúc chiếc mặt nạ và tấm áo kia bị giật ra khỏi người Lão Đại.

Lão Đại vội xoay người như tránh đi, thế nhưng không kịp.

Soạt.

Một mái tóc đen dài xổ tung.

Còn có một tấm lưng thon trắng muốt.

Cả Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia đồng loạt đờ ra, tay chân đều hóa đá.

Trong căn phòng chật chội, mảnh vỡ của mâm cơm văng tứ tung, còn nghe thoang thoảng mùi gì thơm ngầy ngậy, nàng đứng đó dưới vạt nắng mai, quay lưng về phía họ. Theo đà xoay người tránh đi của nàng ban nãy, mái tóc đen dày kia đang vắt ra phía trước, để lộ hoàn toàn tấm lưng trắng nõn, chỉ được buộc hờ bằng một chiếc yếm con.

Thời gian như dừng lại ngay tại giây phút đó.

Chẳng ai biết đã trôi qua bao lâu. Thế rồi, rất chậm, nàng xoay người lại.

Lúc ấy Khung Vũ không nhớ được gì, chỉ mơ màng biết nàng còn rất trẻ, tầm mười bảy mười tám là cùng. Ánh mắt Thái tử Đại Thương bị hút chặt vào một đôi mắt đen quật cường của người phương nam.

Ngang ngạnh, mạnh mẽ, thế nhưng nếu nhìn kỹ, ẩn dưới sự cứng cỏi đó vẫn là chút non mềm mong manh và thẹn thùng bối rối.

Lão Đại dùng đôi mắt đen đó mà nhìn Khung Vũ, sau đó lại chầm chậm nhìn qua nam nhân Kinh Lạc kế bên. Từ khoảng cách khá gần, cả hai nam nhân đều thấy được làn nước mỏng như sương phủ lên con ngươi đen láy. Tên nam nhân Kinh Lạc kia cũng đang đứng ngây ra như phỗng, nãy giờ vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục.

Thế rồi Khung Vũ dời mắt xuống, theo bản năng của một chàng trai trẻ.

Bên dưới dải yếm đã cũ sờn là một gò ngực tròn căng mẩy nhô cao. Dù đã được tấm vải nọ che đi, Khung Vũ vẫn có thể thấy thấp thoáng quầng ngực đầy đặn hiện ra lấp ló bên cánh tay, dưới viền khoét của chiếc yếm con con mềm mềm.

Phừng.

Một trận lửa từ đâu xộc ra, liếm lên hai gò má Khung Vũ khiến chúng nóng như hun.

"Trời ơi..."

Đúng lúc này thì gã đồng bọn kia gượng ngồi dậy rồi chợt rống lên đầy đau khổ. Chiếc mặt nạ của hắn cũng rơi ra, để lộ gương mặt thiếu niên non choẹt, áng chừng chỉ mười ba mười bốn tuổi là cùng.

"Thịt... Thịt đổ hết rồi! Bữa nay có thịt kho mà... Huhuhuhu... Hai ngươi không ăn thì thôi, sao lại hất hết đi? Uổng công chính tay Lão Đại nấu rồi đem vào cho hai ngươi!"

Tận lúc này, Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia mới bừng tỉnh.

Khung Vũ nhìn xuống tay mình, tấm áo thùng thình xù xì đầy màu sắc kỳ cục của nàng, bấy giờ nhìn kỹ mới nhận ra đó là những mảng vá được cố tình may loạn xạ, tạo thành một loại hoa văn và kiểu dáng vô cùng... thổ phỉ. Hắn nuốt khan, cảm thấy tấm áo nặng như chì, trả lại cho nàng cũng không được mà vứt xuống đất thì cũng không xong.

Đang lúc tiến thoái lưỡng nan, bên ngoài lại có tiếng chân dồn dập và một giọng nữ nhân khác gọi lên hốt hoảng:

"Thanh Thanh! Lão Nhị! Hai người đâu rồi?"

Khung Vũ đưa mắt nhìn về phía cửa, chỉ thấy nữ nhân vừa đến có vẻ trạc ba mươi tuổi, y phục tuy cũng đơn sơ không kém, thế nhưng không phải là loại áo quần thổ phỉ kia. Nàng ta vừa tới, nhìn thấy cục diện khó xử này giữa Thanh Thanh và hai người bọn họ, lập tức khựng lại ngỡ ngàng.

Thì ra nàng tên là Thanh Thanh.

"Dì Tuyết, sao vậy? Có chuyện gì?"

Thanh Thanh dường như đã lấy lại sự bình tĩnh, quay sang nhìn nữ nhân kia mà hỏi.

"Không... không thấy Tiểu Ngũ đâu! Vừa nãy nó còn chạy lẫm chẫm ngoài sân, loáng một cái đã không thấy. Dì tìm khắp nơi rồi, có khi nào..." Dì Tuyết run run nói, gương mặt đã bắt đầu hoảng hốt, càng nói giọng càng lạc đi.

"Có khi nào nó... nó ngã xuống giếng rồi không?"

Thanh Thanh nghe vậy liền quay sang liếc Lão Nhị một cái, ra hiệu cho hắn đi theo mình, sau đó xoay lưng chạy vụt ra ngoài.

Khi nàng quay người, mái tóc đen tung lên, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ.

Ơ kìa!

Khung Vũ nhìn xuống tấm áo của nàng, giờ vẫn còn trên tay mình.

Cứ thế... cứ thế... mặc yếm... chạy đi rồi?

"Ngu người đã chưa?" Nam nhân Kinh Lạc kế bên chợt huých vào vai Khung Vũ một cái khiến hắn lảo đảo suýt ngã. Khung Vũ bực bội quay sang toan trừng mắt thì đã thấy hắn sải chân bước ra ngoài.

"Còn không đi mau đi?"

Khi Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia bước ra ngoài, hai người bọn họ mới phát hiện, "sào huyệt thổ phỉ" này thật ra là một thôn nhỏ tạm bợ và xập xệ được xây trên lưng chừng núi, giấu mình dưới những tán cây rừng và vách đá lộ thiên. Thôn chỉ hơn mươi nóc nhà, nhà nào cũng trông đến là xơ xác, nhìn đâu cũng thấy hiện ra một chữ nghèo to tướng.

"Tiểu Ngũ! Tiểu Ngũ ơi!"

"Đệ đâu rồi? Tiểu Ngũ!"

Gã Kinh Lạc kia lại huých tay Khung Vũ một cái, sau đó hất hàm về phía đằng sau.

Hóa ra, bọn "thổ phỉ" trông có vẻ đáng sợ mọi hôm chỉ là một bầy thiếu niên loắt cha loắt choắt, giờ đây đang cuống quýt cùng với Thanh Thanh sục sạo khắp nơi đi tìm Tiểu Ngũ. Cả thôn náo loạn, chẳng ai hơi đâu nhìn đến Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc.

Khung Vũ nhìn cảnh tượng ầm ĩ trước mắt rồi đưa tay gãi cằm, lòng thầm nghĩ: Thanh Thanh lớn nhất, làm Lão Đại là đúng rồi!

Bên cạnh, nam nhân Kinh Lạc kia cũng đang lẩm bẩm:

"Không đúng, dì Tuyết lớn tuổi hơn, sao không làm Lão Đại?"

Khung Vũ quay sang nhăn nhó:

"Dì Tuyết đó đó hả, nhìn một cái là biết không có võ công rồi!"

"Ừ nhỉ."

Chợt, Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia đờ ra nhìn nhau, ngỡ ngàng.

Ủa khoan, sao lại để ý tới chuyện ai làm Lão Đại làm gì???

Chạy đi đã chứ!

Đúng vào giây phút cả hai vừa quay người toan lao xuống con đường mòn bên kia, trông có vẻ như là đường xuống núi, một câu nói từ mớ âm thanh hỗn tạp phía sau không rõ bằng cách thần kỳ nào mà bỗng dưng lọt vào tai hai người bọn họ.

"Để chị nhảy xuống giếng tìm. Tụi em lùi lại hết cho chị!"

Bước chân của Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia đồng thời khựng lại.

Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Khung Vũ lúc đó là: nàng chỉ đang mặc yếm, xuống giếng lạnh lắm!

Phải mất mấy giây sau, Thái tử Đại Thương mới phát hiện trọng điểm của mình sai sai.

Nam nhân Kinh Lạc kia cắn môi, đoạn đưa ánh mắt sang nhìn Khung Vũ, nửa như đoán ý, nửa như dè chừng.

Giờ sao?

Ài, tuổi trẻ ấy mà, đôi khi sẽ làm những chuyện hoang đường đến mức ngay cả bản thân mình cũng không hiểu nổi.

Lát sau, người nhảy xuống giếng tìm Tiểu Ngũ lại chính là Khung Vũ, còn nam nhân Kinh Lạc kia thì phụ trách kéo dây đưa cả hai người một lớn một bé lên an toàn.

Thanh Thanh nghiêm mặt ngồi đó, tay gõ gõ lên bàn, đoạn đưa mắt nhìn hai nam nhân trước mặt. Một trai Đại Thương một trai Kinh Lạc giờ đang ngồi cụp mắt im re, dù rõ ràng họ mới cứu Tiểu Ngũ dưới giếng lên xong.

Không rén sao được?

Một người thì giật mặt nạ của người ta, một người giật áo của người ta, nhìn đi nhìn lại giống hệt mấy kẻ vô lại đi ức hiếp thiếu nữ nhà lành.

"Hai anh hất đổ mâm cơm em nấu rồi!"

Đấy đấy, còn cái tội đó nữa!

"Là hắn làm." Gã Kinh Lạc thối tha kia phản ứng rất nhanh, lập tức chỉ tay sang Khung Vũ.

"Nhưng là ý kiến của hắn!" Khung Vũ cũng không vừa, đập bàn quát luôn.

Thanh Thanh lườm một cái, hai người lại lập tức im miệng.

"Lâu lắm mới được một bữa thịt, em kho từ tối qua có biết không?"

Khung Vũ thở dài trong bụng, sao mà biết được?

"Em dùng cách xưng hô Kinh Lạc, em là người Kinh Lạc à?" Lúc này, gã kia chợt ôn tồn lên tiếng hỏi.

Hắn hỏi như vậy cũng đúng.

Trong thôn nhỏ này, nói đúng ra là trong đám lâu la của Thanh Thanh, có thiếu niên Kinh Lạc, thiếu niên Đại Thương, thậm chí còn một số đứa trẻ với khuôn mặt hao hao dân du mục trên Đại Mạc.

"Em cũng chẳng nhớ, có lẽ là vậy."

Thanh Thanh xua tay, đúng lúc đó dì Tuyết cũng bưng lên một mâm cơm khác cho bọn họ. Vẫn những món nghèo y hệt ngày thường, thế nhưng có lẽ dì Tuyết đã vét nồi, cuối cùng chắt chiu ra được một bát nước thịt kho nâu quánh màu cánh gián, trông cực kỳ đẹp mắt.

"Hai anh ăn đi, em đói rồi." Vừa nói, nàng vừa bưng bát lên ăn, không thèm khách sáo.

Hì hục cả buổi sáng mới kéo được Tiểu Ngũ lên bình an vô sự, Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia đều đói ngấu. Thanh niên đang tuổi lớn, cả hai cũng không màng hỏi han gì nữa, cứ vậy sà vào cùng ăn.

Đó là bữa cơm đầu tiên của ba người bọn họ.

Sau cùng qua bữa cơm đạm bạc đó, Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia đã thành công khám phá ra nguồn gốc của sào huyệt thổ phỉ này.

"Toàn trẻ mồ côi cả thôi."


"Chiến sự liên miên, gia đình chết cả, chạy nạn lạc nhau... Ai cũng có hoàn cảnh riêng, nhưng rồi về đây, ai cũng như nhau hết. Dù là người Đại Thương hay người Kinh Lạc, đều như nhau, đều là một gia đình."

"Cha nuôi em nhặt được em trước, sau đó nhặt thêm đám nhỏ. Chúng em lớn lên ở đây. Hai năm trước cha nuôi bệnh nên mất rồi, chôn sau núi."

Thanh Thanh vừa thu dọn chén bát vừa kể. Gương mặt nàng vẫn bình thản, lời nói ra nhẹ tênh, cứ như đang kể với họ về hoa mận năm nay nở nhiều, mùa mưa năm nay đến sớm.

À đúng rồi, nhắc đến mùa mưa...

Ầm!

Một tiếng sấm vang trời nổ ra. Khung Vũ và gã trai Kinh Lạc giật mình nhìn ra ngoài, chỉ thấy bầu trời đã đen kịt từ lúc nào. Chẳng bao lâu sau, màn mưa trắng xóa phủ xuống, tối tăm mặt mũi.

"Lão Đại ơi! Lão Đại!!!"

"Nhà bên kia tốc mái rồi! Gió cuốn bay mất rồi!"

"Nhà bếp dột rồi!!!"

Thanh Thanh vứt chén bát ở đấy, vụt đứng lên rồi tất tả chạy đi, bỏ lại Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia còn ngồi chưng hửng.

ẦM!!!

Một tia sét lóe lên sáng rực, kèm theo đó là tiếng nổ dữ dội như trời sập.

Lần này thì Khung Vũ giật mình tỉnh lại trước.

"Mau mau! Trời mưa mà nàng định leo lên mái nhà kìa!" Hắn lao vội ra màn mưa giăng kín, bên cạnh hắn, gã Kinh Lạc thối tha kia theo sát không rời.

Mấy canh giờ sau, mưa ngớt. Khung Vũ, nam nhân Kinh Lạc và Thanh Thanh ngồi bệt ra sàn mà thở hồng hộc, cả người ướt sũng. Căn phòng duy nhất còn khô ráo chính là căn phòng Thanh Thanh dùng để nhốt hai người bọn họ. Cơn giông trái mùa thốc tung mái lá của ba bốn căn nhà trong thôn, ba người lớn nhất cùng dì Tuyết phải gồng mình ra xử lý để bọn trẻ có chỗ che đầu. Xong xuôi, họ lại chạy vào bếp bịt lại chỗ bị dột, nếu không tối nay làm sao mà thổi cơm.

"Á á á, Lão Đại ơi, nó giành giường của em!!!"

"Dì Tuyết, cho con ngủ với dì cơ huhuhuhu!!!"

"Lão Đại ơi, quần áo của tụi em ướt hết rồi!"

Khung Vũ thật sự muốn phát khùng. Cái thôn nhỏ này... cái trại thổ phỉ này không có được một khắc yên ổn hả trời???

Loay hoay vật lộn mãi mới xong chuyện của đám nhóc, nuốt vội vội vàng vàng vài miếng cơm lạnh ngắt, lúc Khung Vũ và nam nhân Kinh Lạc kia nhớ ra là bọn họ phải rời khỏi đây thì trời đã tối mịt, mà hai người cũng mệt rã rời.

Rầm.

Cả hai không nói không rằng, nằm vật ra giường, mắt thì díu cả lại.

"Ngươi... không đi nữa à?"

Trước khi cơn buồn ngủ ập tới, Khung Vũ còn cố gượng mà hỏi.

"Im mồm ngủ đi." Gã kia khẽ gắt, sau đó vứt hết dáng vẻ an nhiên đạo mạo trước giờ mà ngáp dài.

Cả hai vừa thiu thiu được một chốc, cửa phòng chợt cót két mở ra, sau đó nhanh chóng khép lại. Trong phòng tối mờ, góc tường leo lắt một ngọn đèn con.

Khung Vũ mở mắt không nổi, đang nghĩ thầm chắc là gió lùa mà thôi thì bỗng dưng chăn được giở ra, cùng lúc đó một tấm thân mềm mại ấm nóng chui vào.

Phút chốc, không khí thoang thoảng mùi thơm cỏ cây hoa lá gì đó, trong lành, sạch sẽ.

Khung Vũ mơ màng, hít vào một hơi, ôi thơm quá.

Ủa? Khoan...

Hắn hoảng hốt bật dậy, cùng lúc với gã trai Kinh Lạc.

Cả hai nhìn nhau như không tin nổi, sau đó chầm chậm cúi đầu nhìn vào trong chăn.

"Thanh Thanh!"

Nàng mặc yếm bên trong, áo ngủ quấn bên ngoài, tóc dài mới gội, mới lau khô xong, hơi ẩm còn vương trên gối.

"Giường trong phòng em ướt mất rồi." Thanh Thanh cuộn người, khẽ hất mái tóc dài ra sau, đoạn nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

"Khoan đã! Không được! Thế này... không ổn đâu!" Gã Kinh Lạc vội vàng nhảy khỏi giường.

"Nàng làm vậy sẽ tổn hại thanh danh nàng đó." Khung Vũ cố tỏ vẻ nghiêm trang đúng mực mà bảo, cơ mà hắn cũng không làm lố đến mức giãy nảy lên như tên kia. Nệm chăn đang ấm, chả muốn nhảy ra chút nào.

Thanh Thanh mở mắt, buồn cười nhổm lên nhìn bọn họ:

"Hai anh nghĩ em giữ thanh danh thì sẽ có người chịu cưới em à?"

Hai gã trai cứng họng.

"Ngủ đi, đêm nay trở lạnh. Chui vào chăn, nằm đất sẽ ốm đấy, em mệt lắm không chăm thêm ai nổi đâu."

Nói rồi, nàng cứ thế nhắm mắt, chọn tư thế thoải mái để chìm vào giấc ngủ.

Khung Vũ và gã Kinh Lạc trừng trừng nhìn nhau qua lại, thi gan một hồi, rét mướt bắt đầu thấm qua vách gỗ, len lỏi vào trong phòng, bủa vây lấy mọi người mọi vật. Mặt đất dưới chân cũng dậy lên hơi ẩm, chạm vào lạnh ngắt như băng.

Lát sau, Khung Vũ và gã Kinh Lạc kia vẫn trừng trừng nhìn nhau thi gan qua lại, thế nhưng là trừng nhau trong chăn. Thanh Thanh cuộn mình nằm giữa bọn họ, mắt nhắm nghiền.

Không gian im ắng, nghe được cả tiếng thở đều đều, tiếng con tim đập nhanh hơn mọi lần, tiếng người khẽ trở mình trên gối.

Bỗng dưng, Thanh Thanh thì thầm:

"Mọi lần bọn em chỉ đánh thuốc mê, sau đó cướp của, chưa hề mang ai về thôn cả."

Khung Vũ ngạc nhiên mở mắt, bắt gặp nam nhân Kinh Lạc bên kia cũng đang nghiêng mặt nhìn sang.

Thanh Thanh vẫn nhắm mắt, miệng lại cười khúc khích. Nàng vòng tay trái choàng tay Khung Vũ, tay phải choàng tay gã trai Kinh Lạc kia, kéo họ sát lại một chút như tìm nguồn nhiệt ấm.

"Nhưng ai bảo hai anh khôi ngô tuấn tú quá làm chi?"

Giữa đêm đen rét mướt, có giường ấm, có chăn dày, lại có người để ôm, Khung Vũ bất giác nghiêng người, vòng tay sang kéo chăn lên đắp kín cho cả ba người bọn họ.

Giấc ngủ dịu êm kéo đến, chầm chậm đẩy lui mọi ý nghĩ "rời đi".

Ài, tuổi trẻ ấy mà, đôi khi sẽ làm những việc ấu trĩ dại khờ tới mức, nhiều năm sau nghĩ lại vẫn còn thấy buồn cười, lại thấy vui vui.

Những ngày sau đó, Khung Vũ lẫn nam nhân Kinh Lạc đều tìm đủ mọi cớ, nấn ná việc rời đi. Khung Vũ không thấy phía Đại Thương có động thái gì trong việc tìm người, thầm nghĩ chắc phụ hoàng chưa quyết định, hoặc giả cố ý muốn dạy hắn một bài học nhớ đời nên mặc kệ. Nam nhân Kinh Lạc kia cũng chẳng sốt ruột là bao. Giữa hai người bọn họ còn nổi lên một trận so kè kỳ quặc.

Á à, hôm nay ngươi vẫn chưa rời đi à, vậy ta cũng không rời đi đấy, ngươi làm gì được ta?

"A Ngưu A Mã ơi, giúp em với!"

Ngoài sân, Thanh Thanh kêu váng cả lên.

Sau cái đêm mưa gió đó, sáng ngày ra nàng đã hỏi tên bọn họ. Cả hai đều há miệng ra nhưng lại ấp úng mãi một hồi, không thốt nên lời. Đúng ra bọn họ có thể chọn bừa một cái tên giả mà đưa cho nàng, thế nhưng không hiểu sao, bọn họ lại không muốn.

Họ không muốn dối gạt Thanh Thanh.

"Vậy gọi anh là A Ngưu, anh là A Mã đi." Thanh Thanh chỉ vào Khung Vũ, sau đó lại chỉ vào nam nhân Kinh Lạc kia mà nói.

"Xin lỗi, em không biết chữ, cũng chẳng biết đặt tên gì nghe cho hay hết."

Khung Vũ khẽ thở dài. Ừ thì thôi, làm trâu làm ngựa cho nàng vậy.

Một lát sau, Thanh Thanh ôm Tiểu Ngũ ngồi ngoài sân, híp mắt cười nhìn A Ngưu và A Mã của nàng hì hục đào đất. Hôm nay trời nắng ráo, chẳng mấy chốc cả hai nam nhân đã nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại, bèn cởi bớt áo ngoài ném qua một bên rồi đào tiếp.

Thanh Thanh ngồi đó, ngẩn ra mà nhìn.

Lát sau không nhịn được nữa, A Mã ngừng tay rồi quay sang nàng, vừa bật cười vừa dịu dàng hỏi:

"Em nhìn gì đó?"

A Ngưu của nàng cũng quệt mồ hôi mà dừng tay, quay lại nhìn nàng đầy khó hiểu.

"Nhìn hai anh đó." Thanh Thanh thản nhiên đáp, đoạn chỉ tay vào bọn họ:

"Nhiều cơ bắp chưa này, em thích lắm."

Ặc.

Khung Vũ vất béng chiếc cuốc mà lao lại, suýt chút là đưa tay ra bịt mồm nàng:

"Sau này ra ngoài không được nhìn người khác như thế này, cũng không được nói mấy lời đó, nghe chưa???"

Thanh Thanh nghiêng người tránh đi rồi cười rũ ra, Tiểu Ngũ ngồi trong lòng nàng, nghe không hiểu mấy lời đó, thế nhưng cũng ngây ngô cười theo.

A Mã cũng chỉ biết lắc đầu cười, sau đó quay sang lườm Khung Vũ:

"Qua đây đào cho xong đi, đừng có trốn."

"Hừ, ai thèm trốn?"

Cứ thế, một ngày của họ xoay vần theo một ngày của nàng, xoay vần theo lũ trẻ trong thôn, theo từng bữa cơm, từng giấc ngủ.

Ngày qua ngày, A Ngưu A Mã nằm xuống gối, trước khi ngủ đều nhủ thầm trong bụng, phải quay về đi thôi.

Thế nhưng đêm từng đêm, khi nghiêng mặt sang, thấy nàng đang ôm cứng lấy bọn họ mà ngủ thật an nhiên yên bình, họ lại nhủ thầm, để lợp xong bếp sau, đào xong cái giếng, cuốc xong mảnh vườn cho nàng và lũ trẻ... rồi đi cũng được.

Năm nay mùa mưa đến sớm, nàng vin vào cớ đó, nhất quyết không về phòng mình mà ngủ.

Bọn hắn ngăn không được, cũng có khi là chẳng muốn ngăn, cứ thế hàng đêm nằm bên nhau.


Dục niệm khi có khi không, cứ nổi lên mơ hồ rồi lại mơ hồ chìm xuống. Đọng lại cũng chỉ là những giấc ngủ trong veo, những tháng ngày tự tại, những bữa cơm đạm bạc nhưng ngon và lành.

Ở lại đây rồi họ mới phát hiện, hóa ra Thanh Thanh còn biết ủ rượu mơ. Cha nuôi nàng đã dạy nàng từ khi nàng còn bé, thế nên vị rượu nàng ủ vừa đậm vừa thơm, cay và ngọt hòa quyện rất sâu, ngây ngất, uống một ngụm rồi lại muốn uống thêm.

Thanh Thanh bận bịu nên không có sức ủ nhiều rượu, mỗi năm chỉ làm một mẻ khi gốc mơ già sau núi cho quả chín. Năm nay khi A Ngưu A Mã đến, nàng bảo họ ra sau bếp đào lên mấy vò rượu hạ thổ từ năm trước. Tối đó, cả ba trèo lên mỏm đá thật cao, nhìn trời đêm đầy sao sáng, uống rượu đến say chuếnh choáng cả người.

Khi say, mỗi người một vẻ.

Tên A Mã kia chợt trở nên xúc động, tự dưng quỳ sụp xuống, mặt thì hướng về phương nam rồi dùng bộ lễ cha con mà lạy, miệng thì lẩm bẩm cha ơi con có lỗi với cha, sau đó còn quay lại lè nhè giảng giải cho hai người còn lại, bộ lễ này trang trọng thế nào, tư thế phải ra sao mới chuẩn.

Thanh Thanh gật đầu liên tục như gà mổ thóc, không biết có nghe vào chữ nào hay không, còn Khung Vũ thì ngồi đó cười ngây ngô, nghĩ thầm sao đêm nay nhìn ai cũng đáng yêu hết.

Thanh Thanh luôn đáng yêu thì không nói rồi.

Mà sao ngay cả tên Kinh Lạc thối tha kia cũng trở nên đáng yêu thế nhỉ?

"Thanh Thanh..." Trong cơn say, Khung Vũ nghe giọng mình khàn khàn cất lên.

"Nàng thích ai?"

A Mã khựng lại, quay đầu mờ mịt nhìn Khung Vũ, còn Thanh Thanh thì híp mắt cười. Nàng vẫy tay gọi A Mã đến ngồi cạnh mình, lại ngoắc ngoắc ra hiệu cho A Ngưu tiến sát lại.

"Em không chọn, em lấy hết!"

Ài, tuổi trẻ ấy mà, đôi khi sẽ làm những việc mạo hiểm đến mức nhiều năm sau nghĩ lại, vẫn thấy điều đó đẹp đẽ xiết bao.

Lần đó, Thanh Thanh khăng khăng đòi đi cướp một chuyến xe của triều đình Kinh Lạc.

Khung Vũ nghe chuyến xe chở hàng hóa của triều đình địch quốc thì khoái chí lắm, đồng ý ngay, chỉ có A Mã là lườm hắn đến mức ánh mắt như muốn chọc thủng người.

Khà khà, ngươi cứ lườm đi, ta cứ đưa nàng đi cướp hàng của Kinh Lạc đấy!

Thế rồi A Mã không yên tâm, cũng chạy theo bọn họ xuống núi.

Thanh Thanh bảo, không sao đâu, đoạn đường này vắng, hơn nữa bọn họ không cướp hết, chỉ trộm lấy những thùng hàng cuối cùng, sẽ không nguy hiểm gì cả.

Ba người nấp trong rừng mận, đợi đoàn xe rầm rập đi ngang.

Chẳng mấy chốc, đoàn xe đã tới.

Đó là một đoàn xe rất dài, xe hàng nối đuôi nhau, thùng gỗ liên tiếp thùng gỗ, buộc trên mình bao nhiêu là hàng hóa. Khung Vũ nhìn một lúc rồi ngẩn ra. Ơ... đây dường như là chuyến xe chở đồ tiến cống sang Đại Thương kia mà?

Vậy... mình tự cướp của nhà mình ư?

"Đi thôi đi thôi!"

Hắn chưa kịp nghĩ xong, Thanh Thanh đã lên ngựa rồi lao ra ngoài.

"Đợi bọn anh đã, Thanh Thanh!" A Mã hoảng hốt gọi với theo, đoạn cũng nhảy lên lưng ngựa.

Vút.

Ba con chiến mã sải vó, đuổi theo đoàn xe phía trước.

Thanh Thanh duy trì khoảng cách tương đối với đoàn xe. Kinh Lạc dường như chủ quan vì đã đi qua đoạn đường này nhiều lần, phía cuối đoàn chẳng có ai đi sau bọc hậu. Khi thấy đã đến lúc, Thanh Thanh rút cung tên mang trên lưng mình ra, vừa cưỡi ngựa vừa nhắm bắn.

Vút vút vút.

Ba mũi tên lập cập bắn ra, cả ba mũi tên đều bắn hụt.

"Để cho ta đi!" Khung Vũ cười rồi giục ngựa lên cạnh nàng, Thanh Thanh hiểu ý ném cung tên sang cho hắn.

"A Ngưu giúp emmmm!"

Khung Vũ chộp lấy cung tên, giương cung, ngắm kỹ rồi thả dây.

Phựt phựt phựt.

Ba mũi tên lao đến ghim vào thùng xe đi cuối. Dây thừng buộc hàng bung ra, chiếc rương gỗ tuột dần, sau cùng rơi khỏi xe.

"Được rồi!" Thanh Thanh vui sướng thét lên. "A Ngưu giỏi quá!"

Đoàn xe ngựa vẫn không hề hay biết, cứ thế lao đi phăm phăm. Đúng lúc Khung Vũ nghĩ đến đây là xong rồi, Thanh Thanh chợt ồ lên một tiếng.

Cả A Ngưu và A Mã nhìn theo ánh mắt của nàng, lập tức hiểu ra nàng đang mê mẩn cái gì.

Sau khi thùng hàng cuối cùng kia rớt xuống, thùng hàng kế tiếp lộ ra. Từ xa nhìn lại, bọn họ thấy rõ những dải lụa rực rỡ còn chưa dém hết, lúc này đang lộ góc vải ra ngoài.

"Lấy về, em may áo mới cho lũ trẻ đón Trung thu!" Thanh Thanh hét lên rồi giục ngựa đuổi theo.

Lấy một thùng còn khó bị phát hiện, nhưng nếu lấy nhiều hơn, sức nặng của xe sẽ khác đi rất rõ.

"Thanh Thanh, coi chừng nguy hiểm!" Khung Vũ khản giọng gọi nàng, A Mã thấy vậy cũng cắn răng đuổi theo.

Lúc này, đoàn xe đã dần tiến sát bìa rừng mận. Khung Vũ có thể nhìn thấy khoảng không xanh ngát xa xa phía trước. Đó chính là núi non Mạc Bắc, địa phận của Đại Thương.

Không được! Ra khỏi đây rất dễ bị phát hiện!

"A Ngưu, bắn cung!" Thanh Thanh giục ngựa đi đầu, quay lại hét lớn với hắn. Đúng lúc đó, con ngựa chiến của A Mã chợt lao vọt lên trên.

Hắn nhanh chóng giật cung tên trong tay Khung Vũ rồi nhắm bắn.

Vút vút vút.

Thanh Thanh quay đầu nhìn về phía trước, Khung Vũ cũng ngẩng mặt lên, vừa đúng lúc đoàn xe vọt ra khỏi rừng mận tán lá ken dày.

Đồng cỏ xanh ngát của Mạc Bắc lộ ra, ánh nắng rót xuống đầy ăm ắp.

Tơ lụa bị tháo tung rồi được gió thốc lên cao, bay phấp phới dưới trời xanh nắng vàng.

Thanh Thanh thét lên đầy phấn khích. Một tay nàng nắm dây cương, tay kia rướn lên trời, cố bắt lấy những tấm lụa mềm là đà bay trong gió. Mái tóc đen của nàng cũng xổ ra, bay vần vũ như mây.

Vào giây phút đó Khung Vũ thật sự tin rằng, thế gian không còn gì đẹp hơn được nữa.

Tối đó, bọn họ đem chiến lợi phẩm về, thôn nhỏ vui như trẩy hội. Lũ trẻ hò reo tranh nhau xí phần, màu này của em, màu này của anh. Thanh Thanh và dì Tuyết cười không ngớt, còn bàn nhau ngày mai xuống núi vào thôn Bạch Vân, đem rượu mơ đổi chút kim chỉ, vải bông may áo, còn đổi thêm rượu thịt.

Rốt cuộc sáng hôm sau, người bị sai đi chợ lại là A Ngưu A Mã.

Hai người mỗi người đều gùi trên lưng một cái giỏ mây to, bên trong chất đầy rượu mơ, cứ thế ì ạch xuống núi. Đổi được hàng rồi, lại vác thêm chút gạo nếp để thổi xôi, chút ngô khoai để luộc, sau đó lại ì ạch gùi hàng chuẩn bị leo ngược lên.

Dọc đường về, Khung Vũ thở hổn hển, xua xua tay với A Mã:

"Mệt quá, nghỉ một lát đã."

A Mã không phản đối, cùng hắn dừng lại dưới một gốc đa to, đoạn gỡ giỏ mây ra rồi tựa lưng vào thân cây mà thở.

Hai người ngồi nghỉ được một chốc, phía bên kia gốc cây to chợt ló ra một cái đầu xù.

A Ngưu A Mã giật mình quay lại, chỉ thấy một lão đạo sĩ giang hồ quần áo bẩn thỉu lôi thôi, cả người thì nồng nặc mùi rượu. Hắn nhìn cả hai rồi lảo đảo bò sang, lè nhè hỏi:

"Hai vị xem bói không? Hức, ba đồng một quẻ mà thôi."

"Không xem, không xem!" Khung Vũ chán ghét xua tay, sau đó quay mặt đi. A Mã thì lịch sự hơn, từ tốn lắc đầu, sau đó chợt nghĩ nghĩ một chút rồi chìa bình nước ra cho lão, mời lão một ngụm.

Lão đạo sĩ nhận lấy tu ừng ực, không hề khách khí.

Xuống nước thỏa thuê xong, gã như tỉnh rượu hơn phân nửa. Lúc này, lão đạo sĩ mới lùi ra một chút, nheo nheo mắt nhìn bọn họ cho kỹ. Bất chợt, lão ồ lên một tiếng thật to.

"Thú vị! Thú vị thật đấy! Hahahahaha!"

Khung Vũ khó chịu quay sang nhìn lão, không rõ lão đang cười cái quỷ gì. Lão đạo sĩ có vẻ chẳng hề để bụng, ngồi xán lại rồi thân thiện mở lời:

"Hôm nay có duyên gặp mặt, lão xem cho hai vị đây một quẻ, không lấy tiền. Nào nào, ngồi gần lại chút."

Khung Vũ bĩu môi rồi quay mặt đi. Hừ, nghe y như lừa đảo, đừng tưởng ta không biết.

Lão đạo sĩ lấy trong túi vải rách nát của mình ra một cái đĩa gỗ, sau đó lại lấy ra hai chiếc túi nhỏ hơn. Một chiếc túi chứa toàn đậu đen, chiếc kia chứa toàn đậu trắng. Lão lấy ra một vốc đậu nhỏ mỗi loại, sau đó rải xuống trước mặt A Ngưu A Mã.

"Cứ chọn một loại đậu tùy thích, sau đó ném vào đĩa gỗ. Lấy bao nhiêu hạt cũng được, ném thế nào cũng được. Lại đây lại đây, từng người một, ai xem trước nào?"

A Mã nhìn hai vốc đậu trên nền đất, gương mặt thoáng chút hiếu kỳ. Lúc hắn chầm chậm vươn tay ra lấy lên vài hạt đậu trắng, Khung Vũ chợt nảy ra một ý.

Roạt.

A Mã chậm rãi thả xuống đĩa một nắm đậu trắng con con.

Đúng lúc lão đạo sĩ ghé sát vào săm soi chiếc đĩa, Khung Vũ chợt nhón tay nhấc lên một nắm đậu đen, thoắt cái ném bừa cả vào trong.

"Hahahahahaha!" Khung Vũ vỗ đùi cười ha hả, trong khi A Mã thì quay sang nhìn hắn đầy mất hứng.

"Ngươi mấy tuổi rồi, còn làm trò này?"

"Thì sao nào? Hahahaha, ngươi mấy tuổi rồi, còn đi xem bói?"

Hai nam nhân lớn xác chí chóe nạt nhau, không để ý nãy giờ lão đạo sĩ vẫn luôn sững sờ, nhìn chằm chằm vào trong đĩa gỗ.

Mãi cho đến khi cảm nhận được sự im lặng kỳ quặc từ lão đạo sĩ giang hồ, A Ngưu A Mã mới chột dạ nhìn sang.

Lão đạo sĩ chợt ngửa đầu ra sau, cười một tràng thật dài, thật to.

"Hahahahaha, tự làm tự chịu! Tự làm tự chịu!"

"Xem ra sau này số phận những đứa con của hai người bọn ngươi sẽ đan chặt lấy nhau, duyên duyên nợ nợ khó xá khó phân, không biết khi nào mới dứt. Hahaha, thật thú vị!"

Sao cơ? Con cái gì ở đây?

A Ngưu A Mã ngẩn ra.

Bảo xem bói cho mình, vậy mà chỉ nói về con cái mình, vậy là không phải xem bói cho mình rồi!

"Ngươi, ngươi đó." Lão chỉ vào Khung Vũ, trong hai con mắt đã mờ chợt lấp lóe một thứ ánh sáng lạ kỳ, khó hiểu. "Ngươi nghe cho kỹ."

"Sớm muộn gì Đại Thương cũng trải qua một kiếp nạn vong quốc."

"Tuyết Nhạn giấu Hỏa Xà. Hỏa Xà xuất sơn, tộc Hồ sẽ vong, Đại Thương cũng diệt."

Im lặng bao trùm.

A Mã quay sang nhìn A Ngưu, sau đó lại chầm chậm nhìn lão đạo sĩ. Trong suốt thời gian vài giây đó, Khung Vũ không thốt nên lời.

Chẳng lẽ... lão biết thân phận của mình sao?

Lão đạo sĩ hấp háy mắt cười, từ đầu chí cuối vẫn không rời mắt khỏi Khung Vũ. Sau cùng, lão nhìn xuống chiếc đĩa gỗ có đậu đen đậu trắng lẫn lộn đan xen, chậm rãi nói tiếp:

"Ngươi sẽ có ba người con trai."

"Hai người con trai đầu, số phận gắn liền với bảy chữ: được rồi mất, mất rồi lại được. Thế nhưng đối với một người thì đó là thiên hạ. Đối với người còn lại thì là giai nhân."

"Người con trai thứ ba thì sẽ sinh ra sau một chút. Đứa trẻ này cả đời vô lo, mặc người cười khóc."

Nói rồi, lão cũng chẳng để tâm đến Khung Vũ đang đờ người ra đó, tiếp tục quay sang nhìn người còn lại:

"Còn ngươi, ngươi chỉ có hai người con, một trai một gái. Số mệnh cũng vất vả, long đong, nhưng rồi sẽ an ổn cả."

Lão cười cười, nhìn A Mã rồi bảo:

"Nhìn đi nhìn lại, mệnh của con ngươi cũng giống như mệnh của con hắn mà thôi."

Lão không giải thích gì thêm, chỉ đưa tay gom đậu cho vào túi vải, đoạn cất chiếc đĩa gỗ vào, đứng dậy xoay lưng rời đi.


"Phàm là kẻ đã sinh ra trong vương thất, số mệnh đều như nhau cả."

Đạo sĩ giang hồ đã đi xa rồi, giọng cười vẫn văng vẳng vọng lại, cứ như đã vượt muôn trùng sông núi mà truyền tới:

"Tay giữ tình riêng, tay định sơn hà."

Một lúc sau, trên con đường mật đạo cheo leo dẫn vào thôn nhỏ trong lòng núi, A Ngưu A Mã im lặng đi cạnh nhau, không nói không rằng.

Cả hai trầm mặc theo đuổi những suy nghĩ riêng, chân cứ bước theo bản năng. Mãi cho đến khi đứng trước thôn nhỏ rồi, bọn họ mới sực tỉnh.

Ngày hôm nay trời lại nắng.

A Ngưu A Mã chợt quay đầu lại, nhìn về phía xa. Bên dưới là rừng mận ngút ngàn, lá xanh mơn mởn tạo thành một dải lụa thênh thang phân chia biên giới. Dạo trước khi còn đương xuân, rừng mận nở hoa trắng xóa, từ trên đây nhìn xuống cứ ngỡ như thôn nhỏ này đang trôi nổi giữa một biển mây vô tận.

"Ta luôn nghĩ nên đặt cho nơi này một cái tên." A Mã chợt lên tiếng.

"Vân Trung Cổ Trấn, ngươi thấy thế nào?"

A Ngưu gật đầu, sau đó nghiêng sườn mặt sang nhìn A Mã.

"Tên hay lắm."

Ngừng một chút, hắn bổ sung:

"Chu An."

Chu An cũng nhìn lại hắn, chầm chậm gật đầu:

"Khung Vũ."

Tối hôm đó, không hẹn mà gặp, hai nam nhân cùng mất ngủ. Đêm nay Thanh Thanh vui vì đổi được vật liệu may áo mới cho lũ trẻ, sau bữa cơm lại kéo bọn họ lên mỏm đá cao cao kia, lôi ra hai vò rượu rồi uống sạch. Cười nói huyên thuyên một hồi, nàng gối đầu lên đùi Khung Vũ, chân thì gác trong lòng Chu An, điềm nhiên ngủ.

Khung Vũ và Chu An cùng cúi xuống nhìn nàng thật lâu.

Lát sau, Khung Vũ đắp áo choàng lên người nàng, đưa tay vuốt nhẹ tóc nàng rồi khẽ nói:

"Ta sẽ mang nàng về Đại Thương."

Chu An nghe xong, sững người.

"Nàng sẽ không đồng ý đâu." Hồi sau, hắn lắc đầu.

"Ta biết. Nhưng cuộc sống này quá vất vả, lại còn nguy hiểm. Ta và ngươi... cũng không thể ở đây bảo vệ, chở che cho nàng mãi."

Chu An rủ mắt, lặng im không đáp.

Dĩ nhiên bọn họ biết, rồi cũng sẽ đến lúc phải rời khỏi đây. Khoảng thời gian tươi đẹp nhưng hoang đường này không thể kéo dài mãi. Những lời ban sáng của gã đạo sĩ giang hồ đã nhắc nhở họ về thân phận cũng như trách nhiệm của mình. Chưa bàn đến việc quẻ bói nói đúng hay sai, dăm ba câu mơ hồ không rõ ý đó thôi cũng đủ khiến họ bừng tỉnh.

Sớm thôi, họ sẽ phải đăng cơ. Lập phi, lập hậu, nối dài huyết mạch hoàng tộc.

Trong viễn cảnh tương lai đó, Thanh Thanh ở chỗ nào?

"Cho dù là thế, ngươi cũng không nên ép buộc nàng, hay dối gạt nàng để nàng đi theo ngươi." Chu An chợt nghiêm giọng rồi rọi thẳng ánh mắt vào Khung Vũ.

"Nàng nên có quyền tự quyết định cuộc đời mình. Chúng ta không nên can thiệp quá sâu, cho dù chúng ta làm thế vì muốn tốt cho nàng đi chăng nữa."

"Chu An, nếu hôm nay không có hai chúng ta, và nếu nàng bị phát hiện, nàng đã cầm chắc cái chết." Khung Vũ khẽ nghiến răng.

Chu An không nói, lát sau chỉ lẳng lặng thở dài.

"Hai anh... Hai anh phải đi rồi à?" Thanh Thanh lùi ra sau một bước, như thể không tin nổi, ánh mắt thì ngỡ ngàng và hụt hẫng.

"Thanh Thanh." Chu An bước lại gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng. "Em cũng biết bọn anh không thể ở lại đây mãi."

Thanh Thanh như vỡ lẽ ra, à một tiếng, sau đó hơi cúi mặt xuống, không rõ đang nghĩ điều gì.

"Anh đi đâu?"

"Về Loa Thành." Chu An đáp.

"Còn anh?" Nàng quay sang Khung Vũ.

"Về Vương Đô."

"À... Xa nhỉ."

Khung Vũ chợt bước đến trước mặt Thanh Thanh rồi xoay vai nàng qua để nàng nhìn vào mắt hắn:

"Nàng theo ta về Vương Đô đi. Ở đó, ta... gia thế ta không tệ đâu, ta có thể chăm lo cho nàng rất tốt."

"A Ngưu." Chu An khẽ quát.

Khung Vũ mặc kệ, vẫn tiếp tục nói:

"Nàng tin ta đi. Thỉnh thoảng, ta sẽ đưa nàng về đây thăm mọi người."

Thanh Thanh ngẩn ra nhìn hắn. Nói vậy là... nàng đi một mình ư?

"Thanh Thanh, em phải hiểu là, nếu em đi theo A Ngưu về Vương Đô, hoặc giả đi theo anh về Loa Thành, em sẽ không còn được sống tự do tự tại thế này nữa." Chu An gỡ tay Khung Vũ ra, đoạn từ tốn nhìn cả hai người bọn họ rồi nói.

"Một khi ra khỏi đây rồi, cuộc sống của em sẽ hoàn toàn khác. Em sẽ... không hình dung nổi đâu."

"Thanh Thanh, đừng nghe hắn nói. Ta... ta sẽ bảo vệ nàng, chăm sóc nàng thật tốt, luôn làm nàng vui vẻ." Khung Vũ gấp gáp bước lại gần hơn một chút. Dĩ nhiên hắn cũng không muốn ép buộc nàng, thế nên giờ phút này hắn chỉ có thể cố gắng hết sức thuyết phục nàng mà thôi.

Thanh Thanh lùi lại nửa bước, ngắm nhìn A Ngưu của nàng, rồi lại nhìn A Mã của nàng thật kỹ. Nàng đưa tay lên khẽ vuốt má A Ngưu, sau đó quay sang A Mã, vươn tay ra khẽ xoa xoa hai đầu mày nãy giờ vẫn đang co lại kia.

"Ăn với em bữa cơm đã, rồi hẵng đi."

Sau này, Khung Vũ không tài nào nhớ nổi bữa cơm chia ly đó đã diễn ra như thế nào. Hắn chỉ mơ màng cảm nhận được mùi vị rượu mơ nồng đậm quấn quýt cả tối. Hơi ấm. Tiếng cười. Nước mắt. Bàn tay siết. Mái tóc đen dài.

Và một đôi mắt phương nam.

Khung Vũ quay về, đối mặt với cơn thịnh nộ ngút trời của Hoàng đế, suýt chút là bị truất ngôi Thái tử. Hắn bị đánh gậy sắt, bị nhốt trong Trích Nguyệt cả mấy tháng trời, bị giám sát cả ngày lẫn đêm. Rồi dòng xoáy tàn khốc của việc tranh giành quyền lực trong triều, của công cuộc chuẩn bị chiến tranh lại lũ lượt kéo đến. Lúc Khung Vũ tìm được chút thời gian để mà thở thì trời đã vào hè.

Khi hắn đi chỉ mới giữa xuân.

Mới đó đã mấy tháng rồi.

Năm đó triều đình Đại Thương lại tổ chức đi săn trên Đại Mạc. Khung Vũ hiển nhiên dẫn đầu một trong những đội săn dũng mãnh nhất. Hắn thầm tính toán, nếu có cơ hội chắc chắn sẽ lại tách đoàn, chạy về phương nam.

Rồi cơ hội đến.

Khi đội của hắn tỏa ra vây bắt một đàn sơn dương, hắn vờ như đang hăng máu, cứ thế quất ngựa phăm phăm chạy. Chiến mã của hắn là chiến mã thượng đẳng, một khi đã quyết bỏ đoàn thì không ai theo kịp. Sau khi chắc chắn cả đội thân vệ đã mất hút rồi, Khung Vũ mới kéo cương, cho ngựa chạy về rừng mận.

Trái tim đập rộn rã, tươi vui trong lồng ngực. Hắn sắp được gặp lại nàng rồi! Lúc nãy đi vội quá, chẳng kịp nhét vào áo chút bánh kẹo nào cho lũ trẻ. Thôi kệ, lần sau hắn lại tìm cách vậy. Không biết nàng đang làm gì, nàng có ở nhà hay không?

Thế nhưng khi vào đến thôn rồi lại chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một nấm mồ mới lập sau núi, dưới gốc mơ già.

Khung Vũ cảm thấy trời đất quay cuồng, hai gối khuỵu xuống, trái tim cơ hồ ngừng đập.

Không lâu sau khi hai người rời đi, Thanh Thanh nghe bảo triều đình Kinh Lạc sắp chuyển tới một chuyến hàng đặc biệt, có rất nhiều dược liệu. Nó khăng khăng đi cướp lấy, mang về cho lũ trẻ. Lúc đó Lão Tam đang bị phong hàn. Ai ngờ chuyến hàng này có rất nhiều binh sĩ bảo vệ, Thanh Thanh không cướp được, còn bị trúng tên. Về đến thôn, sau vài ngày thì mất.

Những lời dì Tuyết vừa khóc vừa nói cứ trôi tuột qua, Khung Vũ nghe mà không hiểu.

Hắn không hiểu được, thật tình không hiểu được.

Trước lúc mất nó bảo, nó không muốn để A Ngưu A Mã của nó trông thấy cảnh này. Nó ra đi nhanh lắm. A Ngưu, đừng quá đau lòng.

Hắn ngã quỵ xuống nền đất cứng, gục mặt xuống gốc mơ, hai tay vòng qua ôm lấy tấm bia còn mới.

Vì sao nàng đột ngột xuất hiện, rồi lại đột ngột rời đi như thế? Đây là thứ duyên nợ khốn kiếp gì?

Hay... tất cả chỉ là một giấc mộng mà thôi?

Nàng. Thôn nhỏ này. Khoảng thời gian đó. Còn có cả đêm trước ngày chia ly, cái đêm hư hư thực thực.

Có lẽ mọi thứ đều chưa từng tồn tại.

Khung Vũ nằm gục ở đó rất lâu, rất lâu, không ai dám tiến lại làm phiền đến hắn. Sau cùng, khi mọi nghi hoặc, đớn đau, nhớ nhung, tiếc hận đều từ từ lắng xuống, trong tâm khảm hắn lại nổi lên một cái tên.

Chu An.

Câu chuyện xảy ra ngày hôm đó, rốt cuộc biến thành chủ đề cấm kị trong quân đội hai nước. Chỉ có một vài vị tướng lĩnh cấp cao đóng quân tại ải Bạch Vân mới được chứng kiến chuyện này.

Nghe kể lại rằng, ngày ấy Thái tử Khung Vũ của Đại Thương không hiểu bằng cách nào lại chạy đến trước cửa doanh trại ải Bạch Vân, gào thét gọi tên Chu An.

"Gọi Chu An ra đây cho ta!!! Bảo hắn, có Khung Vũ đến tìm hắn!!!"

Thái tử địch quốc vượt biên giới sang tận đây, còn gào thét gọi tên Thái tử nước mình, cả doanh trại chẳng mấy chốc rung chuyển. Tình cờ lúc đó Chu An cũng đang ở Nam Biên, thế là Tống Cơ Long, lúc này chỉ mới là tướng quân, lập tức cho người chạy đi báo tin.

Nghe kể lại rằng, Thái tử Chu An nhận tin, không nói không rằng tức tốc chạy đến. Thái tử Khung Vũ vừa nhìn thấy ngài là điên cuồng lao lại, vừa đánh đấm loạn xạ vừa gào khóc khản cả giọng.

"Tất cả là tại ngươi!!! Tất cả là tại ngươi!!! Ngươi đã hại chết nàng!!! Chu An, ngươi đã hại chết nàng!!!"

Thái tử Chu An nghe xong thì sững ra, sau đó cũng từ từ thả tay, mặc cho Thái tử Khung Vũ đánh mình, thậm chí còn quát lên bảo rằng không ai được quyền can thiệp.

Họ đánh nhau, họ khóc, họ lại đánh nhau đến tận đêm.

Đêm đó, Thái tử Chu An và Thái tử Khung Vũ uống say mèm. Khi rượu hết, họ đập vỡ bình rượu, đập vỡ chung rượu, rồi gục xuống.

Sáng hôm sau, Thái tử Chu An đích thân dẫn một con ngựa chiến ra khỏi rừng mận, đi về phía quân đồn trú Mạc Bắc của Đại Thương. Thái tử Khung Vũ nằm ngủ say trên lưng ngựa, hoàn toàn không hề hay biết gì. Thái tử Chu An lặng lẽ thả dây cương, vỗ lưng ngựa mấy cái cho nó tự đi về phía trước, rồi lặng lẽ nhìn theo.

Một thời hoang đường cưỡi ngựa chiến, cướp tơ lụa, truy đuổi hồng nhan, đến đây là kết thúc.

Từ đó trở về sau, hai người bọn họ chỉ gặp nhau trên chiến trường.

Khung Vũ đăng cơ Hoàng đế, rất nhiều lần tự mình thống lĩnh đại binh, giao tranh với Kinh Lạc. Chu An trở thành một trong Tứ Đại Soái, Thống lĩnh Kị Binh, đăng cơ muộn hơn Khung Vũ vài năm.

Mỗi một lần gặp nhau trên chiến trường, Hoàng đế Khung Vũ đều tự mình tìm đến Vua chủ Chu An, tự mình giao chiến.

Sau mỗi trận đánh, sáng ngày ra, trước doanh trại của Đại Thương lại xuất hiện mấy vò rượu mơ vô chủ. Ban đầu binh sĩ sợ địch hạ độc vào rượu, thế là lập tức đổ đi. Kết quả khi Hoàng đế biết được, ngài nổi trận lôi đình, suýt chút là lôi mấy tên lính đó ra chém.

Bao nhiêu trận đánh là bấy nhiêu lần Khung Vũ nhận được những vò rượu mơ vô chủ.

Lần nào hắn cũng uống cạn. Lần nào mắt hắn cũng đỏ ngầu, sáng hôm sau trên chiến trận lại dường như vô tình hơn, lãnh khốc hơn.

Dĩ nhiên, lần nào Vua chủ Chu An cũng bình tĩnh lao lên, tự mình ứng chiến.

Mỗi lần ánh mắt họ chạm nhau, giữa những mũi đao, giữa những đường thương đi lạnh lẽo, họ đều tự hỏi.

Thứ tồn tại giữa hai người bọn họ, đến sau cùng là tư thù, hay là quốc thù?

Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ biết được.

Chỉ có điều, bao nhiêu lần chạm trán trên chiến trường, cả hai đều đã có rất nhiều cơ hội để lấy mạng người kia. Thế nhưng đúng vào giây phút quyết định, họ lại ngừng tay.

Có lẽ, họ sợ nàng đau lòng.

Hoặc cũng có lẽ, họ còn nguyên nhân nào khác. Tư thù hay quốc thù, mãi mãi không phân biệt rõ.

Chỉ có duy nhất một điều là rõ ràng mà thôi.

Tuổi trẻ ấy mà, tuổi trẻ đã qua rồi.

- -------------------------------------------------

Phiên ngoại tiếp theo siêu ngọt nhaaaaaa!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận