Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Lúc Khung Tuấn trở về Vương Đô thì kinh thành đã chìm trong tuyết trắng. Sau chuyến đi dài, Đại vương tử khá mệt mỏi, bèn quay về cung điện của mình tắm rửa nghỉ ngơi. Hạ nhân biết ý, đã chuẩn bị sẵn nước nóng và một chút xúp ngô ngọt, vài món ăn nhẹ và ấm trà còn tỏa khói, chủ nhân tắm rửa xong là lập tức có thể dùng.

Khung Tuấn liếc mắt qua chỗ thức ăn rồi đi thẳng vào trong phòng tắm mịt mờ hơi nước. Lúc ngồi xuống bồn tắm lát đá hoa cương ngập đầy nước nóng, hắn khẽ thở ra một hơi dài, thân thể lập tức thả lỏng.

"Mang rượu vào đây."

Khung Tuấn ngửa đầu ra sau, hai tay gác lên bệ đá, mái tóc nâu sẫm dài xõa ra, bồng bềnh trong nước. Hai mắt hắn khép hờ, dường như đang ngủ, lại dường như không.

Sau khi trở về từ doanh trại quân đồn trú Mạc Bắc, hắn luôn không thể ngừng suy nghĩ về nàng Công chúa phương nam.

Chuyến đi này đã giúp hắn thu thập được vô số kiến thức lẫn tin tức quý báu từ vùng biên giới hai nước. Bài trí quân sự tại Mạc Bắc vẫn theo sắp xếp mà lão tướng Lưu Mục để lại, thế nên Quảng Ngân Trình cũng không phải vất vả nhiều. Phía Đại Thương có kỵ binh, bộ binh và cung thủ túc trực, trong khi phía Kinh Lạc thì chủ yếu lại là cung thủ và bộ binh. Tướng quân trấn ải Bạch Vân là Tống Cơ Long, một trong Tam Đại Soái. Xét về thực lực, Quảng Ngân Trình không thể nào đơn thương độc mã mà hạ được Tống Cơ Long, thế nên sau này khi nam tiến nhất định phải có Nhạn Quân của nhị đệ hắn tương trợ, tốt nhất là chính Thống lĩnh Nhạn Quân ra trận. Khung Tuấn cực kỳ coi trọng việc nam tiến, không phải bởi vì một lời sấm truyền, một quẻ bói vô căn cứ về Hỏa Xà và điềm báo Đại Thương vong quốc, mà bởi vì đây là cơ hội để hắn nắm được binh quyền.

Chuyến đi tưởng chừng như vô cùng thuận lợi, ấy vậy mà những ngày cuối cùng trước khi hắn quay về Vương Đô lại liên tiếp nhận được tin khiến hắn cùng Quảng Ngân Trình phải giật mình.

Tất cả đều liên quan đến nàng Công chúa phương nam nọ. Vũ Miên.

Hôm đó, Khung Tuấn đang cùng Quảng Ngân Trình đứng trên tháp canh của khu đồn trú Mạc Bắc nhìn về phía rừng mận đang lác đác nở hoa thì có quân thám báo dâng lên tin khẩn. Phía bên kia biên giới, tại ải Bạch Vân, quân Kinh Lạc dường như đang có một cuộc diễn tập quân sự do Bộ Binh của Tống Cơ Long chủ trì. Tống Cơ Long diễn tập quân sự ngay biên giới đã lạ, điều càng lạ hơn là lần này còn có cả Tượng Binh của Trần Lượng tham gia cùng.

Mà Công chúa Vũ Miên thì vận võ phục, khoác áo choàng màu vàng sáng, cưỡi trên con voi chiến đầu đàn, một tay phất cờ nhung đỏ thêu biểu tượng đầu voi của Tượng Binh, một tay cầm trường giáo, lừng lững tiến vào thao trường.

Từ tháp canh tại doanh trại quân đồn trú Mạc Bắc không thể nào nhìn thấy thao trường của ải Bạch Vân, thế nhưng mạng lưới thám báo và gián điệp mà Đại Thương dày công cài vào Kinh Lạc thì lại làm việc vô cùng cật lực. Ngoài ra, trước đó đã có lệnh của Khung Tuấn từ Vương Đô nói rõ các gián điệp phải lưu ý những diễn biến quân sự của Kinh Lạc, thế nên giờ phút này tin tức đi về như mắc cửi.

Buổi diễn tập này có vẻ như không phải được định sẵn từ trước mà chỉ là một phút ngẫu hứng của Chu An dành cho Công chúa duy nhất của mình. Khung Tuấn cùng Quảng Ngân Trình hồi hộp theo dõi từng tờ truyền tin dồn dập gửi về, cứ ngỡ như đang tận mắt chứng kiến toàn bộ buổi diễn tập ngay bên kia biên giới.

Công chúa Vũ Miên thi cưỡi voi ném giáo với Trần Vũ, Trần Duy Hưng, hai người con trai của Trần Lượng. Thi năm lượt, Công chúa thắng ba, không rõ có phải nhị vị công tử nhà Trần đại soái đã nhường hay không.

Công chúa Vũ Miên thi bắn cung với Liêm Thanh, cung thủ hàng đầu trong đội quân Tống Cơ Long đang đóng ngay biên giới, kết quả kẻ tám lạng người nửa cân, đành cho kết quả hòa.

Công chúa Vũ Miên thi đấu trận pháp dàn quân với Tống Hàn, đại công tử nhà Tống đại soái, kết quả Tống Hàn thắng cực kỳ vất vả, bị Tống đại soái mắng té tát giữa ba quân, Công chúa còn phải đứng ra xin giúp.

Khung Tuấn nhíu mày hỏi Quảng Ngân Trình: "Vị Công chúa này có thường tham gia việc quân hay không?"

Quảng Ngân Trình gật đầu, chậm rãi nói: "Bẩm Đại vương tử, Kinh Lạc đối xử nam nữ bình đẳng, dù là nữ nhi thì cũng được dạy dỗ và tham gia việc nhà, việc nước như nam tử. Chu An chỉ có hai người con, con trai duy nhất là Hoàng tử Ngọc Huyên đã bị nước ta giữ làm con tin mấy năm nay, thế nên vị Công chúa này trước giờ đều cùng Chu An tham dự mọi việc lớn nhỏ của Kinh Lạc."

"Xem ra năng lực nàng ta không tệ chút nào." Khung Tuấn trầm ngâm.

Thư từ qua lại với Vũ Miên mấy năm nay, cộng với ấn tượng lúc gặp nhau khi tiếp nhận Ngọc Huyên ngay biên giới cũng đủ để Khung Tuấn biết nàng là người có suy nghĩ sâu xa, lại khôn khéo biết trước biết sau, biết tiến biết lùi. Thế nhưng hôm nay hắn mới biết, nàng không phải chỉ có đầu óc mà còn biết võ nghệ, bắn cung, biết dàn quân đánh trận.

Tối hôm đó, tin truyền về vẫn chưa dừng. Nghe bảo rằng, Công chúa Vũ Miên và những công tử thế gia nhà Tống đại soái, Trần đại soái cùng nhau đi săn đêm trong núi rừng Mạc Bắc, lại cùng vào rừng mận đốt lửa trại, uống rượu thâu đêm suốt sáng. Đến hừng đông, không rõ kẻ nào tỉnh người nào say, thế nhưng vị Công chúa cùng những thế gia công tử đó vẫn có thể quay về thao trường đúng giờ, nghiêm túc ngồi nghe buổi bình giảng binh thư do Tống đại soái và Trần đại soái chủ trì.

Khung Tuấn nghe tin tình báo gửi về, không nói gì. Hôm sau, hắn hờ hững nói với Quảng Ngân Trình: "Không rõ vị Công chúa đó giờ đây trông như thế nào? Kể ra thì ta chỉ gặp nàng ta có một lần vào ba năm trước, dáng vẻ nàng ta ra sao, bổn vương cũng mơ hồ không nhớ rõ."

"Thuộc hạ đã căn dặn người chúng ta cài vào phía ải Bạch Vân. Tin chắc nay mai sẽ sớm có tranh gửi về thôi ạ."

Ngày hôm sau cũng là ngày Khung Tuấn quay về phương bắc, mà Vũ Miên cũng xuôi nam quay về Loa Thành, kinh đô của Kinh Lạc. Khi chuẩn bị bước lên xe ngựa khởi hành, Quảng Ngân Trình đã kịp dâng lên bức tranh vẽ Vũ Miên của năm mười tám tuổi. Đại vương tử mở ra xem ngay tại chỗ, vài giây sau mặt không đổi sắc trả tranh lại cho Quảng Ngân Trình rồi cứ thế leo lên xe ngựa mà đi.

Nhìn theo chiếc xe ngựa của hoàng tộc Đại Thương đang xa dần, Quảng Ngân Trình chầm chậm gật đầu tỏ ý hài lòng.


Nhìn thấy tranh mỹ nhân cũng không rung động, xem ra Đại vương tử không phải là loại người háo sắc, bị hồng nhan mê hoặc mà bỏ giang sơn.

Khung Tuấn không biết rằng, ngay lúc này ở phía bên kia biên giới, một ảnh vệ khẽ thì thầm vào tai Vũ Miên báo tin Đại vương tử đã khởi hành về Vương Đô. Công chúa khẽ cười, đoạn cúi đầu hành lễ với hai vị đại soái rồi bảo:

"Bác Long, bác Lượng, con về kinh đây!"

"Vũ Miên, đi đường cẩn thận."

"Dạ. Vài tháng sau tới mùa mận chín con lại đến!"

Nàng đi rồi nhưng đội Tượng Binh gồm hai ngàn chiến sĩ và một ngàn voi chiến vẫn để lại ải Bạch Vân, thành công củng cố hàng phòng thủ biên cương mà không giật đứt một sợi dây báo động nào từ phía địch.

Khung Tuấn vốc một vốc nước ấm vỗ lên mặt, đoạn với tay đến bình rượu để cạnh thành bể, ngửa cổ uống một ngụm to.

Là rượu dâu và nho rừng, ủ từ mùa xuân năm nay.

Hừ, sao hôm nay rượu này lại nhạt nhẽo như nước lã?

Đại vương tử chợt đứng dậy bước ra khỏi bể tắm, chỉ quấn sơ chiếc áo choàng dài lên cơ thể cao ráo của mình, mặc cho mái tóc dài còn đẫm nước, cứ thế đi chân trần ra khỏi phòng tắm, bước vào thư phòng. Hắn ngồi vào bàn, trải một tờ giấy tuyên xuống rồi cầm bút viết.

Đại công chúa,

Không biết rượu làm từ mận chín nơi biên cương Mạc Bắc sẽ có mùi vị thế nào?

Lúc này tại sườn núi phía đông của Tuyết Nhạn, liên quân năm ngàn người giữa tộc Hồ và tộc Kỉ Di đang chầm chậm di chuyển, hướng về phía dải Chinh Sa.

Trời đã vào giữa đông, ở sườn núi mà cũng có tuyết trắng phủ dày. Tuy vậy đứng từ độ cao này phóng tầm mắt về phía đông đã có thể thấy, xa xa thấp thoáng một dải cát vàng nơi tuyết không chạm tới.

Hồ Nhất Niệm ngước lên nhìn trời như thể đang tìm kiếm gì giữa không trung.

"Sao vậy đương gia? Liệp ưng đi săn chưa về đâu, nó mới bay đi lúc sáng thôi."

"Ừm, đi thôi." Hồ Nhất Niệm thu lại ánh nhìn, khoát tay bảo. "Bảo với trại chủ Phù A Xán phía Kỉ Di, chúng ta đi đường chính, hắn cứ theo đường mòn bọc hậu như đã bàn."

"Rõ, thưa đương gia."

Mùa đông năm đó, khi chỉ còn vài tháng nữa là Ngọc Huyên tròn mười sáu tuổi, liên quân tộc Hồ và tộc Kỉ Di đánh vào dải Chinh Sa, là đòn phủ đầu kiểm chứng sự vững chắc của hàng phòng thủ đông bắc Đại Thương. Sơn tộc không có ngựa chiến nên chỉ có bộ binh, tuy nhiên họ lại có lợi thế về kỹ năng bắn cung, ám khí, cài bẫy, tập kích bất ngờ, lấy ít địch nhiều. Dải Chinh Sa thì có bộ binh và kỵ binh, tuy nhiên lúc này kỵ binh đang để một phần ở lại Khúc Băng tham gia huấn luyện cùng lứa dân binh thiếu niên, một phần trải đều xuống tận vịnh Lam Thủy và dọc tuyến đường vận chuyển quân lương của Lê Quảng Mục, thế nên tình thế tạm thời hai bên ngang sức.

Vút vút vút. Một trận mưa tên tẩm độc trút xuống. Đinh Đại Đồng cùng binh lính ẩn mình sau lớp khiên sắt dày, bật ra tiếng chửi làu bàu.

"Bọn chúng cũng thông minh đấy. Không tấn công thẳng vào doanh trại dải Chinh Sa mà chọn một cung đường yếu nhất dọc tuyến quân lương để chọc thủng hàng phòng vệ."

Lý Tao Niên đưa tay quẹt đi mồ hôi trên trán, quay sang nói với Đinh Đại Đồng: "Chẳng phải việc này đúng như dự liệu của Thống lĩnh đó sao, ngươi càm ràm cái gì? Ráng kéo dài thời gian cho nhánh bên Kỳ Anh bọc hậu đi."

Lúc này bên phía Lăng Kỳ Anh cùng cánh quân bọc hậu của Đại Thương lại đang đối đầu với cánh quân bọc hậu của địch. Đây là điều mà phía Đại Thương chưa lường trước.


Xoẹt. Một vết máu đỏ tươi xuất hiện trên cánh tay phải của Lăng Kỳ Anh khiến hắn lập tức cau mày. Phù A Xán thu lại sợi roi dài làm từ dây gai và da thú, him híp đôi mắt âm hiểm mà nhìn chàng thiếu niên trẻ tuổi rồi nhếch mép cười:

"Nhóc con, có độc đấy, sợ không?"

Lăng Kỳ Anh cắm phập cây trường thương xuống đất, gỡ phăng sợi dây buộc tóc xuống khiến mớ tóc dài lẫn vô số bím tóc nhỏ thắt dây nhuyễn nhiều màu của hắn xổ ra. Chàng thiếu niên nhanh chóng quấn sợi dây siết chặt lại bắp tay đang nhỏ máu, đoạn hừ mũi bảo:

"Dùng độc là hèn đấy, ngài sơn tộc ạ!"

Trước khi nắm lấy trường thương tiếp tục lao lên phía trước, Lăng Kỳ Anh đã kín đáo đưa tay ra sau lưng ra hiệu cho những binh lính sau mình.

Địch có bọc hậu. Cần chi viện gấp.

Trong lều Thống soái, Khung Dực và Kỷ Phong đang gấp rút truyền đi vô số mệnh lệnh điều chỉnh tình hình tác chiến. Hai cánh quân tiên phong của Đinh Đại Đồng và Hồ Nhất Niệm đang giằng co, trong khi đó mãi chưa thấy nhóm của Lăng Kỳ Anh bọc hậu thành công như đã bàn.

"Thống lĩnh! Cấp báo! Cánh quân của Lăng Kỳ Anh đụng độ quân bọc hậu của sơn tộc, giờ đang cần chi viện gấp!"

"Cái gì?" Kỷ Phong mặt hơi biến sắc, lập tức đứng bật dậy.

"Là quân nào của sơn tộc? Tướng lĩnh bên đó trông như thế nào?" Khung Dực nhíu mày, đoạn cũng đứng dậy đeo giáp tay vào.

"Bẩm, tướng lĩnh bên đó trông có vẻ ngoài tứ tuần, sử dụng roi dài, tóc cắt ngắn sát đầu. Có vẻ..."

"Là trại chủ Phù A Xán của Kỉ Di!" Kỷ Phong hơi thất thanh kêu lên. "Thống lĩnh, tên này chuyên tẩm độc vào roi, Kỳ Anh chắc chắn chưa đụng độ qua với hắn! Hay là... để thuộc hạ dẫn quân chi viện cho!"

Khung Dực suy nghĩ một chút rồi hạ lệnh: "Ta đích thân đi. Kỷ Phong, ngươi ở đây làm một việc theo lời ta căn dặn. Tuyệt đối bình tĩnh, nghe cho kỹ."

Kỷ Phong nắm chặt hai tay đến mức hơi run nhẹ, thế nhưng hắn vẫn quỳ một gối xuống: "Thuộc hạ tuân lệnh."

Khung Dực khoác áo choàng, cầm theo trường kiếm, bước nhanh ra ngoài rồi nhảy lên Tiểu Hổ phóng đi. "Dẫn ba trăm cung thủ và hai trăm kị binh, theo ta!"

Cách lều Thống soái chừng năm mươi thước là lều của Ngọc Huyên. Y lặng lẽ nhìn Khung Dực dẫn quân lao đi, lòng như lửa đốt. Khi thấy Kỷ Phong mặt mày lo lắng đi lại, Ngọc Huyên vội bước lên hỏi: "Sao rồi Kỷ Phong?"

"Hoàng tử, hai quân đang giằng co, vẫn còn chưa biết được. Phía địch cũng có cánh quân bọc hậu chuyên dùng độc tẩm vào vũ khí, Thống lĩnh đích thân đi chi viện cho Kỳ Anh. Ngài có dặn ta cử người đưa Hoàng tử lùi sâu xuống phía nam một chút, lẫn vào trong thị trấn, nơi sơn tộc khó mà đánh tới. Lần này chúng ta đi thôi, Hoàng tử."

Ngọc Huyên suy nghĩ nhanh rồi vội nói: "Được, ta đi, nhưng mà Kỷ Phong, chờ ta thu xếp một lát." Nói rồi y chạy biến vào trong lều, lát sau khi quay trở ra, Ngọc Huyên đưa cho Kỷ Phong một mảnh giấy có vẻ như được xé ra từ một quyển sách nào đó.

"Gọi sẵn lang y trong trấn, lang y trong trấn sẽ rành hơn. Đưa cho lang y tờ giấy này, phòng hờ có việc cần đến."

Lúc này trên tiền tuyến, Đinh Đại Đồng và Lý Tao Niên nhận được mệnh lệnh mà Kỷ Phong truyền đến theo lời Khung Dực dặn dò trước khi đi.

Lui quân non nửa dặm.

Đinh Đại Đồng cau mày khó hiểu nhìn Lý Tao Niên, Lý Tao Niên chỉ nhảy lên ngựa rồi quay lại nói: "Làm thôi lão Đinh, nhìn cái gì?" Trong lòng Lý Tao Niên cũng có suy đoán, chỉ hy vọng là mình đoán đúng. Nếu như vậy, thế giằng co này sẽ chấm dứt đúng vào giây phút Hồ tộc đuổi kịp cánh quân tiên phong.


"Lui binh! Lui binh!"

Phía bên kia, quân Hồ tộc phấn khởi reo lên: "Đại Thương lui binh rồi!"

"Hahaha, bọn chúng lui binh rồi! Đương gia, chúng ta đuổi theo không?"

Hồ Nhất Niệm nhìn cánh quân Đại Thương đang rút dần về sau, trong lòng cồn cào bao nhiêu suy nghĩ.

Là bẫy hay không phải bẫy? Phía sau chưa phải là doanh trại dải Chinh Sa, thị trấn cũng nằm sâu bên trong, vậy tại sao lại lui binh?

"Đương gia, chúng ta chưa cướp được chuyến quân lương chuyển từ Khúc Băng sang nữa. Tộc chủ Hồ Kha đã hạ lệnh phải cướp được lương đem về, mùa đông năm nay rất lạnh."

Quân lương? Hồ Nhất Niệm như sực tỉnh. Hừ, vậy là không phải bẫy, chỉ là một ván cược của Nhị vương tử Đại Thương mà thôi.

"Toàn quân đuổi theo!" Hồ Nhất Niệm phất tay hạ lệnh.

Nếu Nhị vương tử đã có gan đặt cược, đương gia hắn đây sợ gì mà không theo hầu ván này. Thắng thua nửa do thực lực, nửa còn lại do ý trời định đoạt vậy.

Lúc này cánh quân của Lăng Kỳ Anh và Phù A Xán đang dốc sức giành thế thượng phong. Lăng Kỳ Anh bị thương tay phải, chỉ dùng một tay múa trường thương nhưng vẫn có thể cầm chân Phù A Xán đến giờ. Bề ngoài mặt hắn không đổi sắc nhưng tận sâu trong thâm tâm hắn biết mình không cầm cự được bao lâu nữa. Cánh tay phải hắn ban đầu nhức nhối tê rần, giờ phút này đã nặng như đá tảng, xung quanh vết thương cũng nổi lên máu bầm đen sẫm.

Ngay giây phút Kỳ Anh thấy mình sắp không xong rồi thì có tiếng vó ngựa và quân reo từ phía sau vọng đến. Kỳ Anh lập tức ngoái đầu ra sau nhìn rồi hơi xụ mặt. Người hắn mong chờ thì không đến mà sao đích thân Thống lĩnh lại chạy ra đây?

Khung Dực nhảy xuống ngựa, tuốt trường kiếm ra rồi nhìn về phía Kỳ Anh gật đầu: "Khá lắm Kỳ Anh. Giờ thì quay về doanh trại ngay lập tức, đi mau."

Thấy nét chần chừ hiện lên gương mặt của người thiếu niên gan dạ nhưng cứng đầu, Khung Dực cứ ngỡ thấy lại hình bóng của chính mình nhiều năm trước, khi hắn còn là một con ngựa non háu đá của Đại Mạc.

"Về đi, Kỷ Phong đang chờ." Khung Dực không phí lời, vứt lại một câu chuẩn xác đánh vào "tử huyệt" ít ai biết đến của Kỳ Anh rồi nhún chân phóng lên chắn trước mặt Phù A Xán.

"Trại chủ, lâu quá không gặp đấy. Năm nay tộc Kỉ Di có ủ rượu nếp mật không, gửi cho ta vài vò nhắm Tết đi nào!"

"Hahahaha Nhị vương tử, thắng trận này, cướp được lương rồi ta về ủ rượu cho ngài, thế nào?"

Vừa dứt lời, tiếng roi vun vút đã vang lên, hòa cùng âm thanh lạnh lẽo của trường kiếm vung lên trong gió.

Ở phía trước, cánh quân do Đinh Đại Đồng và Lý Tao Niên dẫn đầu đang lùi về nửa dặm đúng như lời Khung Dực dặn dò. Phía Hồ Nhất Niệm cũng ráo riết đuổi theo, vừa đi vừa lắp sẵn cung tên, thủ sẵn ám khí, chỉ cần lọt vào tầm ngắm là lập tức ra tay. Từ phía xa đã thấy bụi bốc lên mờ mịt, chứng tỏ đoàn người phía ấy cũng đang đến gần.

Lý Tao Niên ngồi trên ngựa phóng tầm mắt nhìn về đoàn người, đoạn kêu lên:

"Nhóm chuyển quân lương của Lê Quảng Mục tới rồi!"

Đinh Đại Đồng cũng hồi hộp nhìn theo, nín thở chờ đợi giây phút quyết định.

"Lão Đinh, lão Lý! Ta đến rồi đây!" Lê Quảng Mục dẫn đầu đoàn vận lương, từ xa phi ngựa lại hét lớn. Phía sau hắn là hàng trăm kỵ binh đang rầm rập theo sát, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm.

Hai đoàn quân của Đại Thương nhanh chóng sáp nhập làm một. Cánh quân kỵ binh cầm khiên của Lê Quảng Mục lập tức xông lên hàng đầu, tạo thành bức tường che chắn cho cánh quân còn lại lẫn đoàn xe lương thực phía sau. Ba vị tướng quân của Khung Dực tụ họp, nhìn nhau cười ha hả rồi quay ngựa lại sát cánh cùng đoàn kỵ binh, đối mặt với cánh quân truy đuổi của Hồ Nhất Niệm.

Hai bên đánh nhau từ sáng đến tận chiều, lúc này đã là hoàng hôn nhập nhoạng. Ở phía sau lưng ba vị tướng soái của Nhạn Quân, gió đông nam từ những đồi cát đằng xa bắt đầu thổi tới, làm lá cờ chiến đang phần phật tung bay lập tức đổi chiều.

Hồ Nhất Niệm rủa thầm trong bụng. Nhị vương tử thắng cược rồi.

Ở dải Chinh Sa, mùa này hay có gió lớn từ phía đông nam thổi ngược vào, mang theo cát bụi từ những cồn cát vàng rực kia, quất cho cay mắt, rát mặt. Sơn tộc từ trên núi xuống chắc chắn không quen với việc này, trong điều kiện chiến đấu bất lợi như thế tuyệt nhiên không thể bắn cung và phóng ám khí chuẩn xác. Những trận gió ngược chiều này đã quất tan ưu thế của Hồ tộc, làm nên tấm khiên vững chắc nhất che chắn cho phía Đại Thương.

Cái Khung Dực cược không chỉ là nhóm quân vận lương trước nay chỉ chuyên việc hậu cần của Lê Quảng Mục có thể phối hợp ăn ý với hai cánh quân tiền tuyến của Đinh Đại Đồng và Lý Tao Niên hay không, mà còn cược rằng ông trời sẽ giúp hắn.


Hồ Nhất Niệm quay đầu lại phía sau, vẫn chưa thấy cánh quân bọc hậu của Phù A Xán đuổi theo tương trợ. Vậy có nghĩa là hắn đã không vượt qua được vị tướng lĩnh ra quân đánh chặn.

"Rút đi!" Hồ Nhất Niệm nghiến răng hạ lệnh.

Đã là thiên mệnh. Suối không chảy ngược lên núi, người không đấu lại với trời.

Trước khi đi, hắn chợt quay lưng nhìn về phía doanh trại của dải Chinh Sa, ánh mắt mông lung suy tính.

Chiều muộn ngày hôm đó, Kỷ Phong ở doanh trại đi đi lại lại đến mòn cả giày thì Lăng Kỳ Anh được đưa về. Lúc này gương mặt thiếu niên thường ngày hay cười đùa ngả ngớn kia đã trắng bệch, người thì hầm hập sốt, vết thương trên cánh tay phải đã chuyển sang màu đen tím.

"Gọi lang y!" Kỷ Phong quát lên rồi bước theo vào lều, chợt hắn nhớ ra mảnh giấy Ngọc Huyên đưa cho mình trước khi đi, bèn vội vàng lấy ra nhìn kỹ.

Trên đó là hình vẽ kèm ghi chép về các loại cây cỏ có độc trên Tuyết Nhạn, cách bào chế độc cũng như những loại thảo dược có tính tương khắc, có thể dùng làm thuốc giải.

Cũng nhờ mảnh giấy kia mà lần đó Lăng Kỳ Anh giữ được mạng, cũng giữ lại được cánh tay phải sở trường.

Tầm một canh giờ sau, ba vị tướng quân kia đã về đến doanh trại. Sau khi kiểm kê thương vong và cho quân lương nhập kho, Đinh Đại Đồng, Lý Tao Niên cùng Lê Quảng Mục hội ngộ với Kỷ Phong. Lúc này Kỷ Phong vừa thở phào bước ra khỏi lều, lang y mới rạch tay lấy máu độc ra cho Lăng Kỳ Anh xong, cũng đã đắp thảo dược và cho hắn uống thuốc. Lăng Kỳ Anh vẫn còn sốt mê man chưa tỉnh nhưng trên mặt đã có huyết sắc trở lại, lang y cũng nói hắn đã qua nguy hiểm.

Kỷ Phong nhìn ba người kia rồi hỏi: "Các ngươi có làm theo mệnh lệnh Thống lĩnh đưa không đấy?"

Lê Quảng Mục gật đầu: "Dĩ nhiên là có. Lúc rút về bọn ta đã giả vờ đánh đổ hai xe lương thảo, để cho Hồ tộc quay lại cướp được."

Đinh Đại Đồng thắc mắc: "Hừ, vì sao phải để lại cho bọn chúng một ít chứ? Năm nay dải Chinh Sa ta đang mong chờ ngô ngọt từ Khúc Băng đấy!"

Lý Tao Niên quay sang lườm hắn: "Ngô ngọt còn đầy ra kìa, vả lại năm nay Vương Đô vẫn còn tiếp ứng kia mà, ngươi không phải sợ đói đâu!"

"Không cần dồn bọn chúng vào đường cùng, tránh việc chó cùng rứt giậu, bọn chúng liều chết làm càn. Nên nhớ chúng ta còn mục tiêu đông khởi nữa." Kỷ Phong nghiêm mặt bảo. "Ủa, mà Thống lĩnh đâu, sao không quay về cùng các ngươi?"

"Còn đi đâu được nữa! Ngài chạy vào thị trấn tìm người rồi!" Ba vị tướng quân kia đồng loạt kêu lên.

Trong thị trấn Chinh Sa, tại một căn nhà đơn giản sâu trong một con ngõ nhỏ kín đáo, Ngọc Huyên đang lặng lẽ đứng chờ trong sân. Ở đây không có gốc ngân hạnh như trước biệt viện của Khung Dực trong doanh trại Nhạn Quân mà chỉ có một giàn nho xơ xác. Y ngẩng đầu nhìn rồi đưa tay sờ thử một chiếc lá cong veo, lòng đang nghĩ gì không rõ.

Khi nghe tiếng vó ngựa quen thuộc vọng lên từ xa, Ngọc Huyên giật mình vội vã chạy ra.

Khung Dực đang cưỡi Tiểu Hổ phóng tới, chưa đến nơi đã thấy bóng dáng nhỏ xíu quen thuộc. Y đang chạy đến, chiếc áo choàng nhung hắn mặc cho y nằng nặng thốc ngược ra sau như níu y lại, thế nhưng y vẫn sải chân lao như bay.

"Anh Khung Dực!"

Khung Dực ghìm cương, nhảy xuống khỏi lưng Tiểu Hổ, vừa chạy vừa dang hai tay ra. Lần này Ngọc Huyên không chỉ lao vào lòng hắn mà còn nhảy lên ôm cứng lấy, hắn cũng thuận đà nhấc bổng y lên rồi xoay vài vòng trong không trung.

Tuyết không rơi ở dải Chinh Sa nhưng ban đêm rất lạnh. Khung Dực ôm chặt Ngọc Huyên, để cho y giúi mặt vào cổ mình rồi cứ thế bế người ta vào trong nhà. Mấy ngày nay tình hình chiến sự căng thẳng, tuy ở cùng doanh trại nhưng hắn chẳng gặp mặt Ngọc Huyên được mấy lần. Nhị vương tử đã nhớ người ta muốn phát điên.

Những nụ hôn dồn dập rơi xuống. Trán. Mắt. Mũi. Cằm. Dạo gần đây Ngọc Huyên cũng trở nên bạo dạn hơn một chút, đã biết chủ động ôm lấy hắn, hôn lên khắp nơi trên gương mặt hắn. Cả hai dừng lại nhìn nhau, hơi thở có chút dồn dập.

Còn lại đôi môi.

Xung quanh đang không có ai, nơi này cách xa doanh trại, lại cực kỳ riêng tư, giờ phút này mà châm lửa thì không biết liệu có dừng lại nổi hay không. Hay là... hay là "dạy" y một chút rồi thôi, nhỉ?

Đúng lúc Khung Dực ghé sát lại, Ngọc Huyên cũng hơi he hé đôi môi ra đón chờ thì một tiếng động khẽ vang lên ngoài cửa.

Nhị vương tử lập tức giật mình nhìn ra, đoạn mau chóng đặt Ngọc Huyên xuống giấu sau lưng mình rồi tuốt gươm ra quát lớn: "Ai?"

Bên ngoài, một bóng hắc y nhân khẽ khàng đáp xuống sân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận