Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Đêm giao thừa năm đó, khi từng đợt pháo hoa nở rộ rực rỡ trên bầu trời Vương Đô, người dân Trích Nguyệt và những gia đình ở ngoại ô còn đang mải mê chúc mừng, ca hát chào năm mới thì Nhị vương tử lại đạp tung cửa phòng một người mà xông vào, khiến người này giật nảy mình suýt chút nữa là rớt từ trên giường xuống.

Con người tội nghiệp đó là Kỷ Phong.

Tối nay Kỷ Phong được nghỉ. Sau khi hầu hạ Khung Dực thay quần áo để dự yến tiệc, hắn cũng rảnh rỗi, thế là nhân đêm giao thừa bèn chạy đi tìm đám Thủ Vệ Quân của Trích Nguyệt uống rượu nho, ăn bánh hạt dẻ, nhắm thịt nai khô. Sau khi đã ngà ngà say, hắn về phòng tắm rửa rồi đi ngủ. Những việc như ngắm pháo hoa mừng năm mới, hắn không có hứng thú.

Khi đang lim dim chuẩn bị vào giấc thì cửa phòng bị đạp tung, Khung Dực lao vào như một cơn lốc.

Nhìn nét mặt nghiêm trọng muôn phần của Nhị vương tử, việc đầu tiên nảy ra trong đầu hắn là: Khúc Băng có biến rồi sao? Hồ tộc tấn công? Tộc Dao Tán hay tộc Kỉ Di lại tràn xuống quấy phá, cướp bóc hoa màu? Hắn nhổm dậy, lập tức chờ lệnh thu dọn hành lý, ngay trong đêm quay về Khúc Băng.

"Kỷ Phong. Nếu ta không ghét một người, nhưng mà người đó lại hiểu lầm là ta ghét người đó, vậy phải làm thế nào?"

"Tuân lệnh Nhị... hả? Gì cơ?" Kỷ Phong khựng lại, chưng hửng.

Khung Dực vẫn nhìn hắn vô cùng nghiêm nghị: "Trả lời."

"Trả lời cái gì mới được cơ?" Kỷ Phong ngơ ngác.

"Ta phải làm thế nào."

Kỷ Phong từ từ ngồi xuống, tự trấn tĩnh rồi rót cho mình một chén trà.

"Thì... ngài đi giải thích là được."

"Giải thích thế nào?"

"Thì... có sao nói vậy đi? Ta-không-ghét-ngươi."

Khung Dực cụp mắt xuống.

"Nhưng... người đó có vẻ hiểu lầm rất sâu. Ta sợ ta nói người đó không tin."

Kỷ Phong khó khăn nuốt xuống một ngụm trà nữa, cố gắng chống đỡ. Chuyện quái gì đang xảy ra với Nhị vương tử nhà mình thế này? Thống lĩnh Nhạn Quân ngang tàng không sợ trời không sợ đất mà hắn biết bao năm nay đâu rồi?

"Nếu nói không tin thì thêm hành động vào là được..." Kỷ Phong dè dặt góp ý.

Khung Dực lập tức ngẩng phắt lên: "Hành động thế nào?"


"Thì... không ghét là có thể xem như bằng hữu đúng không? Bằng hữu thì phải quan tâm, giúp đỡ nhau, cùng nhau ăn cơm uống rượu. Đó, kiểu hành động đó đó!"

Khung Dực trầm ngâm. Hai chữ "bằng hữu" kiểu như loại quan hệ giữa hắn và Kỷ Phong mà đem ghép vào thân ảnh lam y nhỏ nhắn kia... nghĩ sao cũng thấy không đúng. Thế nhưng trước mắt hắn cũng không biết phải hình dung người kia như thế nào, dùng khái niệm nào để gọi tên thứ cảm giác kỳ lạ này. Có lẽ khi xin bánh hắn đã làm hơi quá rồi, cho nên bây giờ mới có chút áy náy chăng? Nhưng mà... cảm giác này có phải là áy náy không?

Điều quan trọng là Khung Dực cũng không rõ vì sao người kia hiểu lầm lại khiến hắn khó chịu như vậy. Cứ như có một con sâu nhỏ hỗn xược đang gặm cắn một góc trái tim.

Thôi, trước mắt cứ ưu tiên việc giải quyết hiểu lầm đã!

Nghĩ là làm. Sáng hôm sau, cũng là sáng mồng một Tết, Nhị vương tử đã nai nịt gọn gàng, dắt hai con ngựa đứng trước cổng chuồng ngựa chờ xuất phát. Hắn không biết ngựa của Ngọc Huyên là con nào, nên đành chọn một con ngựa tốt nhất trong bầy cho Ngọc Huyên. Con này không quá cao lớn, nếu Ngọc Huyên dùng thì rất vừa người. Lông nó đen tuyền, trên trán có một đốm lông trắng nhỏ, khiến cho gương mặt nó trông lém lỉnh, thông minh hẳn.

Hôm nay trời đã ngừng đổ tuyết, tuy nhiên vẫn còn khá lạnh. Khung Dực cẩn thận đem theo một chiếc chăn len nhỏ nhưng ấm, vài bình nước và một ít bánh khô. Đợi một chốc, mặt trời vừa ló ra khỏi đám mây, Khung Dực nghe tiếng cười nói từ xa vọng lại. Ngọc Huyên dắt tay Tiểu Huyền đi tới, bên cạnh có Khung Tuấn, cả ba người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Hôm nay Ngọc Huyên không búi tóc. Mái tóc đen dài được y xõa ra, buộc lại phân nửa sau đầu bằng một dây lụa mềm màu lam.

Lúc quay đầu nhìn thấy Khung Dực đang đứng đợi, Ngọc Huyên thoáng ngỡ ngàng. Nụ cười trên môi y vụt tắt. Y cúi mặt xuống, tránh nhìn Khung Dực.

Khung Tuấn vui vẻ bước lại, đồng thời ra hiệu cho người hầu dắt ngựa của mình ra.

"Đệ tới sớm vậy?" Đoạn, hắn quay sang bảo Ngọc Huyên và Tiểu Huyền: "Hôm nay nhị đệ cũng muốn đi với chúng ta, dù sao cũng là mồng một Tết nên ai cũng rỗi rãi."

"Vâng. Ngọc Huyên tham kiến Nhị vương tử." Ngọc Huyên hơi khom người hành lễ.

Thấy hôm nay người ta vẫn còn xa cách, cảm giác áy náy trong lòng Khung Dực lại trỗi dậy. Hắn ngập ngừng một lát rồi quyết định tiến lên một bước, dắt theo con ngựa màu đen có đốm trắng trước trán, đoạn nhìn Ngọc Huyên:

"Ta đã chọn cho ngươi một con ngựa tốt. Ngươi thử xem."

Ngọc Huyên ngạc nhiên ngẩng lên nhìn Khung Dực, rồi lại quay sang nhìn con ngựa, trong đôi mắt rõ ràng ánh lên sự hứng thú với chú ngựa tuyệt đẹp kia. Thế mà, y lại ngập ngừng.

Lúc này, Khung Tuấn mới lên tiếng giải thích: "Ngọc Huyên không biết cưỡi ngựa."

Khung Dực vô cùng ngạc nhiên, bật thốt ra một câu:

"Cái gì? Sao lại không biết cưỡi ngựa?"

Ngọc Huyên hơi xấu hổ, bặm môi không nói, còn Khung Tuấn thì ném cho nhị đệ một cái nhìn rất sâu xa, cơ hồ còn tóe lửa:

"Cưỡi ngựa dễ bị thương, Ngọc Huyên thân phận cao quý, chúng ta phải chăm sóc cho tốt. Trước giờ cần đi đâu đều ngồi xe ngựa hoặc đi cùng ta cả."


Khung Dực nghe xong liền hơi cau mày. Lúc này hắn đã hiểu, đại ca hắn e ngại Ngọc Huyên học trộm bí quyết thuần ngựa nên đã không dạy y cưỡi ngựa ngay từ đầu. Tuy nhiên, ở một đất nước như Đại Thương mà nói, không biết cưỡi ngựa chẳng khác nào không có đôi chân. Ngoài ra, việc đó cũng đồng nghĩa với việc mất đi khả năng cơ bản là tự bảo vệ bản thân và trốn thoát trong tình huống nguy hiểm. Khung Dực chợt nhớ lại hơn năm mươi mạng người ở nông trại bên rìa thị trấn Khúc Băng nơi từng bị Hồ tộc tấn công trong đêm giao thừa vài năm trước, trong số những nạn nhân bị bỏ mạng còn có vài thiếu niên mười hai, mười ba tuổi chưa biết cách cưỡi ngựa nên không thể trốn thoát và báo tin cầu cứu Nhạn Quân sớm hơn.

Càng nghĩ, Khung Dực càng cảm thấy không ổn, càng vô thức chau mày.

Nhị vương tử không biết rằng, cái chau mày của hắn đối với Ngọc Huyên có ý nghĩa khác. Ngay từ những ngày đầu gặp nhau vào ba năm trước, Khung Dực vẫn hay cau mày nhìn y đầy khó chịu như thế. Y cố giấu vẻ buồn bã, quay sang đưa tay khẽ vuốt tóc Tiểu Huyền, nựng nựng má em rồi gượng cười.

"Đại ca, nhị ca, chúng ta đi được chưa vậyyyyy?" Tiểu Huyền đứng chờ nãy giờ, bắt đầu mất kiên nhẫn, kiễng chân lên hỏi.

"Được, đi ngay đây." Khung Tuấn bật cười. "Ta và Ngọc Huyên cưỡi chung một con ngựa, đệ ôm Tiểu Huyền cùng cưỡi ngựa nhé."

Lúc này, Khung Dực mới sực tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man. Hắn nghe xong phân phối của đại ca, buột miệng hỏi: "Sao đệ lại đi chung với Tiểu Huyền?"

Khung Tuấn khó hiểu nhìn hắn:

"Trước giờ đệ chẳng phải không cho phép ai chạm vào Tiểu Hổ sao? Làm sao Ngọc Huyên ngồi cùng đệ được? Tiểu Huyền thì đã được đệ ôm cho cưỡi Tiểu Hổ mấy lần rồi kia mà. Đường đi cũng gần thôi, không cần xe ngựa phiền phức, cưỡi ngựa chưa tới nửa canh giờ là đến rồi."

Khoảnh rừng phía sau kinh thành Trích Nguyệt là một khoảnh rừng khá nên thơ, được dòng sông Vạn Kiếp uốn quanh. Trong rừng mọc nhiều cây hạt dẻ, hoa anh đào dại và một loài cây khác chỉ có ở Vương Đô, gọi là cây lá bạc. Do phiến lá của cây này có màu bạc thếch, khi gió thổi qua sẽ tạo ra âm thanh xào xạc như những phiến bạch ngân mỏng va vào nhau, thế nên dân Vương Đô cũng gọi khoảnh rừng này là Rừng Lá Bạc.

Đi tới bìa rừng, bốn người xuống ngựa rồi bắt đầu đi bộ tiến sâu vào trong.

Ngọc Huyên nắm tay Tiểu Huyền đi trước, chọn cành có lộc non đẹp. Bây giờ dù đang là mùa xuân nhưng trời vẫn còn lạnh, mấy hôm trước còn có tuyết rơi dày, do đó tìm được cành cây nào có ra lộc non đẹp để hái cũng không dễ. Ngọc Huyên đi qua vài cây có lá xanh mới nhú, thế nhưng lại không chọn được cành nào. Y tiếp tục đi, chẳng mấy chốc đã đến khoảnh rừng mọc toàn hoa anh đào dại, vài cây đang nở hoa lác đác.

Ngọc Huyên và Tiểu Huyền rất thích, tíu ta tíu tít chọn tới chọn lui được vài ba cành hoa đầy đủ lá non, hoa đang nở và hoa còn nụ. Khung Dực thấy người ta vui, bất giác cũng vui lây. Hắn bước lên, rút thanh đoản đao hôm nay mang theo ra, gọn gàng cắt lấy những cành hoa đó. Khi đưa chúng cho Ngọc Huyên, hắn cố tình nhìn vào mắt y, thế nhưng người kia đã cúi mặt lảng tránh. Y đưa tay đón lấy mấy cành đào, nói thật nhỏ:

"Đa tạ Nhị vương tử."

Vui chơi chán, mặt trời bắt đầu lên cao hơn, Tiểu Huyền cũng đã mỏi chân và thấm mệt. Khung Tuấn bèn chọn một chỗ dưới tán một cây lá bạc to, cành lá tỏa bóng mát sum suê. Bốn người ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn bánh, uống nước. Thấy mặt đất còn hơi ẩm, Khung Tuấn định bỏ đi tìm chỗ mới, còn Khung Dực đã nhanh tay cởi chiếc áo choàng nhung dài của hắn xuống, trải ra đất.

"Ngồi lên đây là được rồi."

Tiểu Huyền rất tự nhiên mà ngồi phịch xuống, còn Ngọc Huyên thì nấn ná mãi. Thấy thế, Khung Dực bèn lên tiếng: "Không sao, ngươi cứ ngồi đi."

Ngọc Huyên vâng lời, ngoan ngoãn cởi giày rồi mới ngồi lên. Vừa đang uống chút nước, y đã thấy một cái chăn len mỏng được đặt xuống giữa mình và Tiểu Huyền. Khung Dực điềm nhiên như không: "Tiểu Huyền lạnh thì đắp chăn nghe chưa."


Tiểu Huyền còn nhỏ, thân nhiệt cao hơn người trưởng thành, huống hồ nãy giờ chạy chơi khắp chốn, bây giờ toàn thân đã vã đầy mồ hôi. Quả nhiên, bé nhăn mặt chun mũi: "Đệ đâu có lạnh, đệ đang nóng đây này! Nhị ca quạt quạt!"

Trái lại, Ngọc Huyên cởi giày ra nên hai bàn chân quả thật có hơi lạnh. Khung Dực mặt tỉnh rụi, đi lại ngồi cạnh Tiểu Huyền, rất tự nhiên mà đẩy cái chăn kia sang phía Ngọc Huyên, làm như đang lấy chỗ cho mình ngồi. Sau đó, hắn nhón tay nhặt một phiến lá bạc to rụng dưới đất gần đó, làm quạt cho Tiểu Huyền.

Ngọc Huyên ngồi một lát, khẽ vươn tay ôm cái chăn vào lòng, phủ lên che hết hai chân.

Khung Dực không cần quay đầu sang, qua dư quang trong khóe mắt hắn đã thấy hết. Môi hắn khẽ nhếch lên, mắt vẫn nhìn Tiểu Huyền, tay cầm lá quạt khí thế khiến Tiểu Huyền cười rộ lên.

Khung Tuấn vừa đi dạo quanh một vòng, lúc này quay về, ngồi xuống hỏi Ngọc Huyên: "Chỗ này cũng gần gốc đại thụ mà năm ngoái đệ treo túi cầu phúc đấy. Có muốn năm nay lại đến đó cầu phúc luôn không?"

Ngọc Huyên đang ăn bánh khô, nghe vậy chợt có vẻ hơi xấu hổ, vội vã xua tay: "Thôi... thôi ạ, em không cần quay lại đó. Năm nay treo túi cầu phúc ở cây này cũng được."

Treo túi cầu phúc cũng là một tục lệ mừng năm mới của Kinh Lạc. Ngày đầu năm, người người sẽ viết những điều chúc phúc, những mong ước và ý nguyện của mình vào một thẻ tre nhỏ, sau đó bỏ vào một loại túi làm từ sợi vải cói được nhuộm đỏ rồi treo lên một nhành cây. Khi treo phải thành tâm cầu nguyện thì lời cầu phúc mới thành hiện thực.

Năm nay Ngọc Huyên cũng chuẩn bị một túi cói đỏ như thế. Y đứng dậy, nghiêm túc chắp tay cầu nguyện rồi nhón chân, treo lên một cành cây lá bạc cao cao. Xong xuôi, y quay lại nhìn Khung Tuấn, cười: "Vậy là được rồi ạ."

Tiểu Huyền ngước lên nhìn chiếc túi cói rồi lắc lắc tay Ngọc Huyên: "Ngọc Huyên ca ca cầu nguyện gì đó? Nói cho Tiểu Huyền nghe đi!"

Ngọc Huyên cười xòa: "Cầu cho gia đình bình an, bá tánh hai nước yên ổn ấm no thôi mà."

"Vậy ta phải thay mặt người dân Đại Thương đa tạ đệ mới được." Khung Tuấn cười cười nói.

"Anh Khung Tuấn đừng trêu em nữa mà!" Ngọc Huyên hơi xấu hổ, xua xua tay.

Khung Dực ở một bên, thấy Ngọc Huyên đối với Khung Tuấn rất tự nhiên thoải mái, còn đối với mình thì e dè, thậm chí xa cách, khiến hắn không khỏi dậy lên một cảm giác mất mát kỳ lạ.

Y chẳng qua chỉ là một con tin chính trị của bại quốc mà ba năm qua hắn trò chuyện còn chưa đủ mười câu. Suy cho cùng, Nhị vương tử hắn đã bỏ lỡ điều gì mà cảm thấy mất mát kia chứ? Là nụ cười kia ư, là sự dịu dàng của người đó ư?

Nực cười.

Trước lúc bốn người chuẩn bị ra về, Ngọc Huyên chợt bảo muốn đi ra bờ sông rửa tay, chạy vào khoảnh rừng trước mặt một lúc, mãi cho tới lúc Khung Dực bắt đầu lấy làm lạ, hắn mới thấy y quay lại. Khung Dực chợt nổi lên nghi ngờ nhưng cũng không nói gì. Đến khi lên ngựa, Khung Dực lẳng lặng để Khung Tuấn và Ngọc Huyên đi trước một đoạn xa. Thấy khoảng cách đã an toàn, hắn chợt quay ngựa, giục Tiểu Hổ chạy vào khoảnh rừng ban nãy. Lúc này, Tiểu Huyền đã gục trên lưng hắn lim dim ngủ.

Tìm quanh chốc lát, một màu đỏ tươi roi rói đập vào mắt hắn. Là chiếc túi cói giống chiếc ban nãy của Ngọc Huyên, treo lủng lẳng trên một cây lá bạc rất lớn, lá rất dày. Ngoài ra, trên cây còn treo một chiếc túi tương tự khác, chỉ có điều màu đỏ tươi đã phai nhạt nhiều, có lẽ là chiếc túi cầu phúc của năm trước đó.

Khung Dực cân nhắc một lát rồi quyết định tháo chiếc túi đã phai màu ra, nhìn vào bên trong. Trên thẻ tre nhỏ xinh nằm trong túi là một dòng chữ nắn nót, còn mang vẻ non nớt của thiếu niên.

Cầu người đi xa vạn sự bình an.

Hắn im lặng nhìn dòng chữ đó một lát rồi bỏ thẻ tre vào túi, treo lại vị trí cũ. Sau đó, hắn tháo chiếc túi cói năm nay xuống, lấy thẻ tre ra đọc. Dòng chữ trên thẻ tre năm nay đã cứng cáp hơn, tuy nét chữ vẫn rất mực dịu dàng.

Cầu người luôn vui vẻ, hạnh phúc.


Bên dưới còn một dòng chữ khác, nhỏ hơn.

Đừng ghét em nữa, có được không?

Trên đường về, Khung Dực giục cho Tiểu Hổ chạy nhanh hơn, đuổi kịp đại ca và người đó. Khi đã đến đủ gần, hắn nhìn kỹ suối tóc nhung của y bay trong gió, thấy tà áo lụa của y phấp phới lướt qua tâm hồn, cũng thấy bóng lưng y lúc xa lúc gần trong nắng sớm và gió xuân. Ba năm trước, trên đường hành quân từ Kinh Lạc về Vương Đô, người đó đã len lén nhìn hắn không biết bao nhiêu lần. Hầu như chỉ cần hắn quay lại là có thể nhìn thấy đôi mắt đen của y đang rọi vào hắn, mở to, mong chờ hắn hạ cố đáp lại ánh nhìn. Người đó còn để phần bánh cho hắn, là bánh gì nhỉ, hắn không nhớ tên, chỉ nhớ rõ mùi sen thơm ngọt.

Về đến hoàng cung, Khung Dực bế Tiểu Huyền đưa cho Khung Tuấn, vờ bảo rằng để mình dắt ngựa vào cho. Thông thường sẽ có hạ nhân làm, bậc Vương tử như hai huynh đệ hắn không cần động tay. Tuy nhiên Khung Dực trước giờ yêu ngựa, hay thích tự tay mình chăm Tiểu Hổ, thế nên Khung Tuấn cũng không thắc mắc.

Đợi Khung Tuấn xoay lưng đi rồi, mắt thấy Ngọc Huyên cũng khom mình cáo từ, Khung Dực chợt bước lên một bước, chắn trước mặt y.

"Ngọc Huyên."

Ngọc Huyên ngạc nhiên ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt đen trong veo thoảng qua vẻ mờ mịt, ngỡ ngàng.

"Ngươi có muốn học cưỡi ngựa không? Ta dạy ngươi."

"Sao cơ?" Ngọc Huyên thốt lên.

Khung Dực mềm giọng bảo: "Ta dạy ngươi cưỡi ngựa. Thế nào?"

Ngọc Huyên vẫn kinh ngạc nhìn hắn, cơ hồ không thốt nên lời. Mãi một lúc sau, y mới hỏi: "Vì sao Nhị vương tử muốn dạy Ngọc Huyên cưỡi ngựa?"

Vì ta khó chịu, cực kỳ khó chịu. Vì... vì sao nhỉ, rốt cuộc là vì sao?

Bao nhiêu ý nghĩ xộc lên trong óc, nhất thời Khung Dực không biết phải nói gì. Hắn chỉ biết đứng đó giương mắt nhìn Ngọc Huyên trân trối.

Thấy hắn im lặng không đáp, Ngọc Huyên cụp mắt xuống, đoạn xoay người dợm rời đi.

"Nhị vương tử không cần miễn cưỡng. Ngọc Huyên hiểu rõ, Nhị vương tử chán ghét Ngọc Huyên, thế nên..."

Khung Dực chợt chụp lấy cổ tay Ngọc Huyên, giữ y lại, không cho y rời đi.

"Chuyện tối qua là ta lỗ mãng. Coi như ta tạ lỗi với ngươi, đền bù cho ngươi."

Ngọc Huyên dừng bước.

Khung Dực ấp úng nói thêm: "Ta... không ghét ngươi."

Ngọc Huyên quay lại ngạc nhiên nhìn hắn. Khung Dực hơi bối rối, đưa tay lên gãi trán:

"Ta... không ghét ngươi thật mà."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận