Vương Tử Kỵ Sĩ

Hai bên tai giấu trong tóc cũng ửng hồng, thân thể nhẹ nhàng giật giật. Vẻ mặt Dương Uấn Chi nhìn qua giống như đang rất nhẫn nại. Mấy vật kia bị nhồi hai nơi chèn ép lối vào nhỏ nhắn cùng vách thịt mỏng manh, khoái cảm như cơn sóng cứ nhấp nhô dâng lên, phía dưới cũng đã chảy dịch ướt đẫm. Cậu thầm thấp may mắn hôm nay đã mặc hai cái quần lót. Bây giờ chỉ cần động một cái mấy hạt châu sẽ chuyển động theo, ngang dọc hung hăng ma sát hai miệng huyệt mềm mại. Loại cảm giác như được gãi ngứa, mang theo dòng điện nhỏ nhỏ tê dại, nhét vào cũng không sợ không thể lấy ra, so với trực tiếp tiến vào còn tuyệt vời hơn. Nếu không phải còn trong lớp học, chỉ sợ cậu đã cao giọng rên rỉ.

Mỗi lần xuyên cái này mà ngồi xuống đều sẽ rất kích thích, Dương Uấn Chi bề ngoài bình tĩnh như mặt sóng xem sách nhưng bên trong đã bắt đầu dâng trào. Nếu không phải bàn tay cầm bút đang run run thật sự sẽ không phát hiện được khác thường của cậu.

“Báo cáo!” Lúc này cửa lớp phịch một tiếng bị đẩy ra, một âm thanh to rõ lại mang chút lười biếng vang lên, phòng học nhất thời tĩnh lặng.

Nữ lão sư trên bục giảng sửng sốt một chút, hồi lâu mới bắt đầu phản ứng quay đầu nhìn về phía người vừa mở miệng. Đây không phải là Ngô Thắng Vũ một tuần không đến lớp sao?

Có những người dù nhìn bao nhiêu lần cũng khó nhớ nhưng có những người chỉ cần nhìn một lần liền khắc sâu ghi nhớ mà Ngô Thắng Vũ chính là loại người thứ hai.

Hắn mười lăm tuổi đã cao một mét tám mươi, chưa bao giờ mặc đồng phục học sinh, tóc cũng không phải loại hình trường cho phép bất quá cũng may không có nhuộm thành đủ màu, lão sư đã thấy vui mừng.

Tuy không thể không thừa nhận dáng hắn rất ưu tú nhưng hắn vĩnh viễn là học sinh cấp ba khiến các lão sư đau đầu nhất. Trên người Ngô Thắng Vũ mang theo vài phần ngạo khí, cảm giác như người bên trên nhìn cấp dưới của mình, khi nói “Báo cáo” cũng làm cho người khác nghĩ hắn không phải đến trễ mà là đến thị sát.


Không đợi lão sư cho phép vào lớp, Ngô Thắng Vũ đã tự ý đến chỗ ngồi. Khi nhìn chỗ mình bị Dương Uấn Chi chiếm, mày cau lại.

“Cậu là ai?”

Nữ lão sư nhất thời thầm kêu không ổn! Nàng hôm nay là rốt cuộc là xui đến mức nào a? Ngô Thắng Vũ không phải vẫn luôn không đến lớp sao? Làm sao hôm nay tự nhiên tới, hơn nữa khẩu khí phi thường khó chịu, không phải là chỉ ngồi bàn của hắn mọt chút sao, cũng đâu có gì..

Mà Dương Uấn Chi nhìn người ta đi xuống bàn mình, sắc mặt hơi đổi một chút, cũng không ai phát hiện tay cầm bút của cậu đã siết chặt. Cậu há miệng muốn nói nhưng lại bị hắn đánh gãy.

“Lên, ghét nhất người khác ngồi vào vị trí của tôi, bẩn chết rồi.”

Âm thanh hắn không lớn nhưng cả lớp yên tĩnh nên mọi người đều nghe rõ ràng. Bầu không khí nhất thời lúng túng, sắc mặt lão sư cũng biến xanh biến đỏ.

“Ngô Thắng Vũ, em sao có thể nói như vậy?! Cô không quản ba em là ai, nơi này là trường học, em đến muộn đã bị kiểm điểm, còn không mặc đồng phục học sinh, lại ăn nói với bạn như vậy!”

Thấy lão sư cũng đi xuống, Dương Uấn Chi đứng lên nhưng bởi vì đứng dậy quá mau thứ đang kẹp bên trong nhúc nhích một chút, ma sát rìa ngoài mẫn cảm nhất của cậu. Nhịn không được mặt cũng đỏ lên, suýt chút nữa đã ồ ồ thở dốc, may mắn cậu cố gắng nhịn xuống được.

“Cậu ta không phải cũng không mặc đồng phục học sinh sao.” Ngô Thắng Vũ liếc Dương Uấn Chi một cái, tuỳ tiện nói. Nữ lão sư suýt chút bị hắn chọc tức nổ.

“Dương đồng học là vừa chuyển đến trường ta. Hơn nữa em ấy còn là trung khảo trạng nguyên, thái độ em với đồng học là như thế nào?!”

“Ồ? Trung khảo trạng nguyên?” Hắn đột nhiên nâng cao âm cuối, có chút trêu tức nhìn Dương Uấn Chi, “Chính là người thi hoá học trên đường đi té xỉu nhưng kết quả vẫn là đệ nhất trạng nguyên toàn tỉnh?”


Nghe đối phương đánh giá mình như vậy Dương Uấn Chi vẫn lạnh mặt như thế. Ngô Thắng Vũ ngược lại hứng thú nhìn cậu. Hắn so với tưởng tượng của mình không giống lắm, bất quá dù là như thế nào, có người tuỳ tiện ngồi vào chỗ mình cũng sẽ khó chịu. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn được người trong nhà nâng như ngọc thạch mà nuôi lớn, đối với những đồ hắn cảm thấy thuộc về mình, dục vọng chiếm hữu rất mạnh. Cho dù vật đó không có giá trị cùng bao nhiêu trọng yếu, chỉ là theo quán tính giữ lấy, nói trắng ra chính là bá đạo.

“Thật không tiện, vị trí đổi về cho cậu đi.” Cậu cũng không có thái độ gì, chỉ là cuối đầu nhìn. Nữ lão sư quyết định hảo hảo giáo dục Ngô Thắng Vũ xử xự làm người liền nghe đối phương tiếp tục nói.

“Không cần thiết, bị người khác chạm qua cũng ô uế, tôi không muốn.” Sau đó quay người tiêu sái rời phòng học. Toàn bộ quá trình nữ lão sư chưa kịp nói một câu.

Ngô Thắng Vũ vừa đi, phòng học nhất thời sôi sùng sục. Mà Dương Uấn Chi vẫn là kinh ngạc đứng ở đó, nhìn phương hướng hắn ly khai, không biết đang suy tư cái gì.

..

________

Ngày đầu chuyển tới trường học cũng kết thúc, ngoại trừ buổi sáng nhìn thấy hắn, nguyên ngày cũng không nhìn thấy lần nữa. Nghe đồng học nghị luận, cậu cũng biết được chút ít sự tích “Quang vinh.”

Về đến nhà sắc trời cũng có điểm tối, trong nhà vẫn là một mảnh u ám. Mở bóng đèn vì đã cũ mà chớp loé hồi lâu mới sáng lên, bất ngờ nhìn thấy mẹ đã sớm về đang ngồi trên ghế salong cũ kỹ.


“Sao không bật đèn.” Dương Uấn Chi nhàn nhạt hỏi một câu, dưới ánh đèn lờ mờ sắc mặt nữ nhân có vẻ hơi tiều tụy.

“Hắn đã trở lại…”

Dương Uấn Chi suy nghĩ một chút câu nói của bà, hồi lâu mới “Ồ” lên một tiếng.

“Em con cũng quay về rồi.”

“Nàng không phải em con.” Cậu thay giày, nói một câu liền vào phòng. Lúc này nữ nhân đột nhiên đứng lên “Tiểu Chi, đi làm giải phẫu đi.”

Nghe nữ nhân nói câu này, Dương Uấn Chi trầm xuống, “Không được!”

“Ầm” một tiếng, cửa bị đã khóa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận