Vương Tử Kỵ Sĩ

“Các bạn học, đây là học sinh mới chuyển tới lớp chúng ta, cũng là trung khảo trạng nguyên năm nay. Uấn Chi vốn là nên ở trung học Sáng Nhã nhưng lại chuyển tới trường chúng ta, cùng nhau trở thành bạn bè đồng học. Hi vọng ba năm học sinh cấp ba chúng ta sẽ chung sống hòa thuận. Nào, trước tiên em giới thiệu về bản thân mình với các bạn đi.”

Một trận vỗ tay nhiệt liệt vang lên, trong tiếng xì xào bàn tán thiếu niên đứng trên bục giảng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt có chút lạnh lùng. Chỉ thấy cậu đứng cạnh lão sư cười hòa ái, nhàn nhạt mở miệng.

“Các bạn hảo, tớ gọi Dương Uấn Chi.”

Tám chữ đơn giản, phòng học ầm ĩ nhất thời an tĩnh lại. Tất cả mọi người đang chờ câu sau của cậu, mà thiếu niên nói xong mấy chữ kia sau liền an tĩnh đứng ở nơi đó, không có ý định mở miệng.


Bầu không khí nhất thời có chút quỷ dị.

Trên bục giảng nữ lão sư lúng túng cười cười, sau đó làm như rất tự nhiên mà nói: “Dương đồng học giới thiệu nhiều thêm một ít để chúng ta có thể hiểu nhau hơn, các em nói có đúng hay không?”

Ở dưới lớp còn ồn ào, tại lúc mọi người không chú ý, Dương Uấn Chi lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, sau đó mở miệng nói thêm một câu: “Người mà không biết giận biết hờn, chi tử vu quy.”

Lớp học phát ra tiếng than thở, nữ lão sư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói thêm vài câu liền ra hiệu cậu có thể trở về chỗ ngồi. Nhìn bóng lưng thiếu niên đang đi xuống phía dưới lớp, nữ lão sư trong lòng cảm khái. Hài tử ưu tú như vậy làm sao lại có tính cách bị khuyết thiếu đây.

Danh tự Dương Uấn Chi hầu như không có giáo viên nào không biết, từ khi lên tiểu học tài năng đã vô cùng xuất chúng thế nhưng đồng thời ai ai cũng biết đứa bé này tính cách vô cùng quái gở, hoàn toàn không giống đứa nhỏ mười mấy tuổi. Trước đây lão sư dạy sơ trung của cậu còn nói y dạy cậu đã ba năm chưa từng thấy cậu cùng bạn học khác kết giao, hơn nữa luôn luôn ngồi ở góc lớp. Sau đó những lão sư kia không làm gì được cậu, nhìn thành tích phi thường ưu tú của cậu cũng lười xen vào nữa.

Trước đây nàng còn cảm thấy những lão sư kia quá khoa trương, thế nhưng ngày hôm nay vừa nhìn, thật giống như lời đồn. Bất quá đã đến lớp này… Nàng không thể bỏ mặc cậu như vậy, nếu như tính cách không hảo, thành tích hảo thì có ích lợi gì đây. Sau đó căn bản là không có cách nào đặt chân vào xã hội. Cậu trước kia là người như thế nào không quan trọng, nàng nhất định sẽ hảo hảo giáo dục cậu, ít nhất hôm nay có thể tự giới thiệu mình, nàng đã phá vỡ thông lệ chỉ nói tám chữ của em ấy.


“Lão sư, em ngồi chỗ nào ạ.” Vào lúc nữ nhân không ý thức được mình đang đứng trước lớp ngửa mặt lên trời cười to, một âm thanh lạnh lùng truyền tới như một gáo nước lạnh giội tỉnh nữ nhân đang mơ mộng.

Nha, làm sao quên mất cái này! Nữ lão sư suýt chút nữa vỗ đầu. Ngày hôm nay bởi vì không có thời gian, sáng sớm đến trường mới biết được hôm nay có học sinh chuyển đến ban mình. Học sinh như Dương Uấn Chi, vốn là các trường luôn tranh giành nhau cướp về. Tuy rằng cậu đã điền nguyện vọng rõ ràng nhưng họ đều mắt nhìn chằm chằm chuẩn bị “Đục khoét nền tảng”. Trường bọn họ cũng nằm trong số muốn tranh giành nhưng cậu cũng không có đến.

Bất quá chẳng ai nghĩ tới, sau khai giảng một tuần, cậu đột nhiên muốn chuyển trường, nghe nói cậu muốn chuyển đến trường này, hiệu trưởng cũng cười đến nứt miệng, rõ ràng có ý không chịu buông người, trực tiếp gửi cậu đến lớp bọn họ, tất cả thủ tục còn lại bọn họ sẽ giúp hắn làm thỏa đáng. Vì vậy sáng hôm nay mình vừa tơi liền không nói hai lời đem cậu nhét vào tay nàng, bảo nàng cứ mang lên lớp.

Mà là bởi vì thời gian quá nhanh, bây giờ mới nhớ tới phòng học chỗ ngồi hình như không đủ. Nữ lão sư nhìn chung quanh, lúc này mới đột nhiên phát hiện ở phía sau cùng còn một chỗ trống. Bất quá… Nàng đột nhiên nhớ lại một người học sinh khác, huyệt thái dương cũng đau. Gọi là Ngô Thắng Vũ đi? Không biết là trong nhà có tiền hay là thân thích hiệu trưởng, thành tích như vậy cũng có thể vào lớp nàng, còn thông báo hắn làm gì cũng phải nhắm một mắt mở một mắt. Sau khai giảng cũng không có tới lớp, lúc phân chỗ ngồi cũng không nói không rằng đơn độc ngồi ở cuối cùng, sau đó cũng không xuất hiện. Vị trí kia vẫn luôn trống không, bất quá lão sư cũng lười quản hắn.


“Nếu không Uấn Chi ngươi ngồi đỡ nơi đó đi. Cô sẽ bảo đồng học chuyển thêm một cái bàn tới.” Hắn đã lâu không tới rồi, hôm nay chắc cũng không đâu ha, vì vậy nữ lão sư mở miệng phân.

Nhìn bề ngoài rất bình tĩnh, thế nhưng vừa trải qua một khúc nhạc đệm, nữ sinh hiện tại cơ hồ đều xuẩn xuẩn mơ hồ, hai má cũng đỏ lên. Trước bỏ qua danh hiệu trạng nguyên của Dương Uấn Chi, trước đây bọn họ cũng không nghĩ bộ dạng cậu sẽ đẹp đến vậy. Vẻ đẹp không mạnh mẽ như Ngô Thắng Vũ trong truyền thuyết mà là rất thanh tú sạch sẽ, đặc biệt vừa mắt. Nguyên bản còn tưởng rằng sẽ như một con mọt sách, ai ngờ lại là vương tử trong truyện tranh. Tâm tư nữ sinh đều bị cậu câu đi, chỉ có mấy nười đang nghe giảng bài. Bất quá đây là tiết của chủ nhiệm cũng không ai dám làm rộn làm càn, nếu không nhất định tất cả đều sẽ quay lại nhìn lén.

Bất quá cũng may những người kia không có dám quay đầu lại, cho nên không ai phát hiện, vương tử của các nàng lúc này trên mặt lại có một vệt đỏ ửng khả nghi, tư thế ngồi cũng có chút kì quái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận