Vương Phi Báo Thù


Lưu Biên cùng Trịnh Liệt sốt sắng nhìn nàng, tiêu rồi, Nhiếp Chính Vương để ý đến nàng, làm sao đây, nếu không khéo chọc giận ôn thần này thì không phải chịu chết à.

Lưu Yên Nghiên cúi thấp đầu, sợ sệt bước ra ngoài, ngẩng cao đầu nhìn thẳng hắn
" Nhiếp...Nhiếp Chính Vương Gia hảo, ta là Tiểu Uyên, ta...ta muốn gia nhập vào binh đội, ta biết tuy ta nhìn không khoẻ mạnh, nhưng ta có khả năng, xin ngài đừng đuổi ta đi "
Bạc Khinh Nhiễm mắt lạnh đánh giá thiếu niên trước mắt, tuy thân hình gầy gò như nữ nhân nhưng đôi mắt đen tuyền lại mang theo vẻ kiên định, quyết tuyệt.

Hắn khép mở môi mỏng " Tây Quốc binh lính không thu phế vật, ngươi biết chứ? "
Lưu Yên Nghiên tự tin trả lời " Tuy ta không quá tài giỏi, nhưng cam đoan không phải là phế vật, Nhiếp Chính Vương có thể tin tưởng Tiểu Uyên "
Hắn bước đến trước mắt nàng, Lưu Yên Nghiên chỉ cao đến hơn ngực hắn, Bạc Khinh Nhiễm cụp mi mắt nhìn xem biểu cảm của nàng, nguy hiểm nheo mắt lại " Từ trước đến giờ Bổn Vương chưa từng tin ai, chứng minh cho ta xem đi "
Nàng ngước đầu nhìn thẳng vào đôi mắt xám mang màu nguy hiểm, không chút sợ hãi " Tuân lệnh "
Hắn nhếch môi, áo choàng đỏ bay trong gió cát, đôi mắt xám ánh lên vẻ khát máu, cả người toát lên vẻ nguy hiểm làm các binh lính xung quanh không rét mà run.

" Hảo, mau đem hắn đến đấu trường lang "
Lưu Yên Nghiên chỉ hơi động mi, nghe tên là biết không phải thứ tốt, tên Nhiếp Chính Vương này đúng là không phải biến thái tầm thường.

Lưu Biên vội trợn mắt sợ hãi quỳ xuống " Vương Gia, không thể đâu, vào đó Tiểu Uyên sẽ chết "
" Đúng vậy Vương Gia, Tiểu Uyên còn nhỏ, có gì chỉ nên đuổi hắn đi thôi " Trịnh Liệt cũng cắn răng quỳ xuống cầu xin.

Đấu trường lang là gì? Chính là một mình không mang vũ khí đấu với ba con sói hung hãng.

Nam tử bình thường còn muốn chết đi sống lại, huống hồ Tiểu Uyên còn là nữ tử liễu yếu đào tơ.
Hắn phất áo bào bỏ đi " Bổn Vương không cần phế vật "
Lưu Yên Nghiên hơi lạnh giọng nói " Hai huynh đứng lên đi, ta lo được, không cần lo lắng "
Lưu Biên nhăn mày " Tiểu Uyên, đây không phải trò đùa, mau xin lỗi Nhiếp Chính Vương rồi rời khỏi đây đi, nếu không ngươi sẽ mất mạng "
Lưu Yên Nghiên chỉ cho hắn ánh mắt yên tâm, sau đó cũng đuổi theo Bạc Khinh Nhiễm.

Binh lính xung quanh bàn tán cất bước theo sau.

Trịnh Liệt, Lưu Biên lo lắng nhìn nhau rồi đi theo.
Trên sàng đấu rộng lớn, thiếu niên nhỏ bé đứng tại đó, gương mặt mĩ lệ ôn nhu, ánh mắt lạnh nhạt nhưng uy lực chầm chầm vào ba con sói hung dữ trước mắt.

Bên trên, Bạc Khinh Nhiễm lạnh nhạt xem cảnh tượng trước mắt.


Trịnh Liệt, Lưu Biên liên tục không yên.

Phải làm sao đây? Nếu công khai thân phận Tiểu Uyên cũng không tốt, nhưng nếu không nói, nàng sẽ mất mạng, mà nói thì nàng cũng mất mạng, phải làm sao cho tốt đây.
Một con sói hung ác nhào lên như thấy được miếng mồi ngon, nàng nhanh nhẹn tránh khỏi móng vuốt của nó, nhưng tốc độ bị cái gì đó ngăn cản, chiếc móng sắc nhọn xẹt qua làm rách tay nàng.

Lưu Yên Nghiên liếc mắt sang vết thương, mắt lạnh nhìn nó.

Trịnh - Lưu hai người đồng loạt che mắt, các binh sĩ còn lại cũng lo lắng nhìn nàng.

Chỉ riêng Bạc Khinh Nhiễm là không biểu hiện một tí cảm xúc nào, giống như điều xảy ra bên dưới cùng hắn không quan hệ.
Một nam nhân trẻ tuổi bên cạnh cung kính mở miệng " Tiểu tử này coi như xong rồi, hắn làm sao có thể đấu cùng ba con đói lang này được "
Người vừa mở miệng là Dự Chiêu Dư, tướng quân dưới trướng Nhiếp Chính Vương.

Hắn hào hứng nhìn thiếu niên bên dưới đang đối đầu với sói.

Lọt vào tầm ngắm của Nhiếp Chính Vương Gia coi như hắn xui xẻo.

Bạc Khinh Nhiễm đưa tay lên chống đầu nhếch nhẹ môi "Hoàng Thượng làm Bổn Vương đau đầu mấy ngày nay, phải tìm cái gì đó để giải trí "
Đang yên đang lành đột nhiên phát động chiến tranh với Nam Quốc, theo như điều tra thì lại do một nữ nhân, hơn thế còn là Vương Phi quá cố của Tiêu Dao Vương Nam Quốc.

Mạc Ly Hiên gặp nàng ta lúc nào? Đôi mắt xám khói nheo lại, Mạc Ly Hiên, có vẻ còn nhiều thứ bổn vương chưa hiểu về ngươi.
Dưới sàng đấu khắc nghiệt, phía trên binh sĩ căng thẳng.

Ba sói chờ chực khe hở, mùi máu tươi càng làm chúng điên cuồng, đôi mắt vằn tia đỏ khát máu.

Một con lại nhảy vào người nàng, đợt này, nàng không né, ngược lại còn chạy như bay đối diện với nó, móng tay duốt nhọn kéo một đường dài trên bụng sói.

Cũng may móng tay nàng để dài, đây là một thói quen khi còn làm sát thủ, một vũ khí vô hình.
Dự Chiêu Dư há hốc, không phải chứ, thiếu niên ốm yếu đó vừa dùng tay không giết sói.

Bạc Khinh Nhiễm trong đôi mắt xám hiện tia kinh ngạc.

Hai sói còn lại thấy đồng bọn chết liền điên cuồng nhào đến nàng.

Lưu Yên Nghiên dùng hết sức lực né tránh, móng vuốt cùng răng nanh đôi khi dính vào làm người nàng đầy máu tươi, khuỵ một chân xuống đất thở dốc.

Nàng vốn là Boss của Sát, nếu bị hai con sói này giết tại đây, không phải thành trò cười sao, nếu đối thủ của nàng biết được chẳng biết nàng ta sẽ cười nàng thành trò khôi hài gì.
Đột nhiên, đầu nàng hiện ra tia sáng.

Đối thủ nàng, Lạc Thiên Nhan.

Lưu Yên Nghiên nhếch nhẹ môi, bốc núm đất cát to từ dưới đất, dùng lực mạnh ném vào hai con sói.

Cát bụi văng vào mắt làm chúng nó đau đớn khép mắt lại, nàng nhân cơ hội chạy qua hai con sói rạch một đường ngay bụng.

Sức lực cuối cùng xài hết, Lưu Yên Nghiên mất lực ngã xuống, một tay chống đất.
Không ngờ có ngày nàng lại dùng chiêu bỉ ổi của Đệ nhất đặc công Lạc Thiên Nhan.

Nhớ khi đó nàng ta mất vũ khí, còn nàng thì cầm súng.

Lạc Thiên Nhan lại lấy cát chọi vào nàng sau đó chạy trốn.

Lạc Thiên Nhan, không có ta bên đó, nhiệm vụ giết ta của ngươi coi như không hoàn thành rồi.
Bạc Khinh Nhiễm tán thưởng, không ngờ một thiếu niên yếu đuối lại giết được ba sói hung dữ.

Nhân tài đúng là không nhìn bề ngoài.

Trịnh Liệt, Lưu Biên hối hả chạy xuống đỡ nàng, ánh mắt đầy hâm mộ " Tiểu Uyên, không ngờ ngươi lại mạnh như vậy "
Nữ tử chân yếu tay mềm lại giết được ba con sói hung dữ, không nể phục mới là lạ.

Lưu Yên Nghiên quay đầu lại nhìn Bạc Khinh Nhiễm " Vương Gia, ta đã thành công "
Hắn cười nhẹ, liếc qua những con sói nằm dưới đất thả một câu rồi bỏ đi " Tốt, vậy ngươi có thể ở lại "

Nàng nhìn theo bóng lưng hắn, mắt đen lại ngã xuống.

Trịnh Liệt hốt hoảng đỡ nàng " Tiểu Uyên ngươi tỉnh, tỉnh lại đi a "
Hắn ta bế nàng về trại, các binh sĩ còn lại cũng lần lượt bỏ đi.
.............
Trong Hoàng Cung Tây Quốc
Căn phòng tràn ngập khí lạnh lẽo, nam nhân hồng y ngồi trên long bàn.

Ánh mắt đờ đẫn nhìn sợi dây chuyền trên tay, mặt dây chuyền làm bằng đá cẩm thạch có hình bán cầu, phía trên khắc một chữ Ương.

Nghiên Nghiên, đã một tháng rồi, rốt cuộc nàng đang ở đâu? Ta sắp chống cự không được rồi, ta nhớ nàng đến phát ngất.
Nếu lúc đó ta đưa nàng theo, có lẽ nàng sẽ không chịu uất ức, là do ta quá tự phụ, lại hại mất nàng.
Bên ngoài vọng lên tiếng ái nam ái nữ của thái giám
" Hoàng Thượng, Nhiếp Chính Vương cầu kiến "
Mạc Ly Hiên cất vào sợi dây chuyền, chuyển lại trạng thái ngả ngớn thường ngày, đau thương trong mắt được che giấu kĩ lưỡng " Cho vào "
Cánh cửa đẩy ra, nam nhân tuấn lãng bước vào, vẻ đẹp của hắn không uỷ mị như Mạc Ly Hiên, nó mang theo sắc thái uy nghiêm cùng nguy hiểm.

Lúc này hắn đã thay ra chiến bào, diện trong người hắc bào.

Hắn ôm quyền hành lễ " Bạc Khinh Nhiễm bái kiến Hoàng Thượng "
Hai nam nhân - hai thái cực khác nhau, một người hồng y như lửa, một người hắc y sâu thẫm.

Kẻ chín lạng người nửa cân.

" Nhiếp Chính Vương đa lễ, không biết có chuyện gì mà ngươi đến gặp trẫm "
Hắn ngay thẳng đứng dậy, nhìn thẳng vào nam nhân hồng y trước mặt " Thần chỉ muốn khuyên ngài đừng vì một nữ nhân mà ảnh hưởng đến chính sự "
Mạc Ly Hiên nheo mắt đào hoa, bên trong ẩn chứa cơn giận.

Bạc Khinh Nhiễm, ngươi càng ngày càng khinh thường trẫm rồi " Chuyện đó tự khắc trẫm sẽ biết, Nhiếp Chính Vương cũng không nên lúc nào cũng theo dõi chuyện của trẫm "
Bạc Khinh Nhiễm trong đôi mắt xẹt qua tia nguy hiểm, đúng như hắn đoán, Mạc Ly Hiên bên ngoài háo sắc vô dụng, nhưng thực hư thế nào còn chưa rõ được.

Nữ nhân làm cho hắn ta thành ra như vậy, hắn cũng muốn gặp một lần, tiếc rằng nàng ta chết rồi.

Nàng đúng là một kì nữ tử, cướp được tâm của Tây Quốc Hoàng Đế, còn làm cho Tiêu Dao Vương Nam Quốc đau khổ vì nàng, hơn thế Chiến Thần Tam Vương Gia Nam Quốc cũng điên cuồng bởi nàng.

Tướng phủ Đại tiểu thư Lưu Yên Nghiên.
" Thần tuân chỉ " Hắn cụp mi che dấu suy nghĩ trong đôi ngân đồng.


Mạc Ly Hiên phất tay cho hắn lui ra ngoài.
Sau khi Bạc Khinh Nhiễm rời đi, hắc y nhân từ bên ngoài cửa sổ bay vào quỳ trước mặt hắn " Chủ nhân "
" Đã tìm ra tung tích của nàng? " Mạc Ly Hiên vội vã hỏi, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn hắc y nhân trước mặt.
Hắc y nhân bối rối, cúi thấp " Chủ nhân tha tội, thuộc hạ đã cố hết sức "
Mạc Ly Hiên ngã người ra sau ghế, đôi mắt đào hoa nhắm lại.

Rốt cuộc nàng đang ở đâu? Giọng hắn cất lên " Tiếp tục tìm kiếm cho Trẫm "
" Tuân lệnh " Hắc y nhân cung kính hành lễ rồi biến mất.

Từ xưa đến giờ, hắn chưa bao giờ thấy chủ nhân trở nên như vậy, hơn thế còn vì một nữ nhân.

Không, đúng hơn là nữ nhân của người khác, của Tiêu Dao Vương Nam Quốc.
............
Trong Tiêu Dao Vương phủ, mùi rượu tràn ngập trong phòng.

Nam nhân lục bào nằm vất vưỡng trong căn phòng, miệng liên tục thì thào " Nghiên Nhi, Nghiên Nhi, ta sai rồi.

Xin nàng về với ta đi, đừng bỏ ta "
Hắn khóc như một đứa trẻ, nữ nhân hắn yêu cũng không bảo vệ được thì còn năng lực gì nữa.

Nếu có ai nhìn vào cũng không nhận ra nam nhân này chính là Tiêu Dao Vương phong lưu rực rỡ như ánh mặt trời Long Minh Vũ.

Hắn bây giờ đầu tóc rũ rượi, đôi mắt đỏ ngầu, xung quanh là bình rượu lăn lốc.

" Nghiên Nhi, còn một chút nữa thôi, ta sẽ trả thù được cho nàng "
Đã một tháng nàng xa hắn, ngày nào không phải là địa ngục đối với hắn.

Hắn nhớ nàng da diết, ban ngày xử lí công vụ, ban đêm lại mượn rượu giải sầu, mong rằng nhờ đó trong mơ có thể gặp lại nàng, nghe giọng nói của nàng.

Hắn biết Tam ca vì nàng mà chinh chiến xa trường, có lẽ hắn muốn vì thế để xoa dịu nỗi đau mất nàng đi.
Dù thế nào, hắn cũng không tin là nàng đã chết, cho dù nhiều người kêu hắn chấp nhận sự thật.

Khi nào chưa tìm thấy xác, điều đó có nghĩa nàng vẫn còn sống.

Có lẽ đây là niềm hi vọng cỏn con còn xót lại của hắn đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận