Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

Đợi đến khi Nhị phu
nhân bị đánh đến hả giận, 30 gậy mới vừa kết thúc, mà giờ khắc này Nhị
phu nhân cũng sớm đã bị đánh bất tỉnh hai lần, cả người xụi lơ nằm trên
mặt đất, nếu như không phải là Thư Hương Di dìu ở bên cạnh, sợ là cả
người cũng té xuống.

"Đem Nhị phu nhân cho đại phu xem một chút,
Hầu Gia không muốn mạng của bà ta, cũng không để bà ta đi phật đường
ngay bây giờ, đợi đến khi thương thế tốt lên một chút rồi hãy đi." Thư
Nhã Phù từ đầu tới đuôi đều nhìn Nhị phu nhân chịu phạt, đơn giản biết
Nhị phu nhân trong phủ nhiều năm vẫn còn lại chút uy thế, người làm sợ
cũng không dám đánh đập thật, chỉ là nàng ở một bên nhìn, những người
làm kia cũng chỉ có thể nhắm mắt thi hành mệnh
lệnh.die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on

"Đại tiểu thư, vậy Tam phu nhân. . . . . ." Một tiểu nha hoàn có chút do dự tiến lên, cung kính nhỏ giọng hỏi.

Tam phu nhân trúng độc, chủ mưu sau màn còn chưa có lấy ra, hiện tại hai
nha hoàn cũng vẫn còn quỳ ở bên trong không dám đứng lên, những người
khác cũng không dám tùy ý rời đi, sợ bị quy cho tội danh sợ tội mà chạy.

"Tất cả các ngươi đi xuống, cái gì cần làm thì phải làm đi, Đại Tổng Quản,
ngươi phái người chú ý các kho, trước khi Lục Liễu mang lại danh mục
sính lễ về, không cho phép động chạm vào bất cứ kho nào, những người
khác cũng đi xuống, ngươi đi theo ta!" Thần sắc Nhã Phù lạnh nhạt, trên
mặt tùy ý liếc qua người chung quanh, dặn dò Đại Tổng Quản một phen,
ngay sau đó nói với Tiểu Lan đang sợ hãi quỳ trên mặt đất, cùng con trai dẫn đầu rời đi.

Trở lại trong viện, Thư Vũ Trạch vừa vào viện,
ánh mắt chợt nhìn về một phía khác, đáy mắt mang theo khẩn trương, nhưng khi nhìn thấy một người nào đấy ở trên cây, khuôn mặt mới vừa căng
thẳng buông lỏng xuống, khôi phục dáng vẻ ưu nhã dễ thương như bình
thường.


"Mẹ, con đi ra ngoài một lát!" Thấy Lê Hi đột nhiên tới
đây tìm mình, khẳng định là có chuyện, Thư Vũ Trạch lôi kéo tay áo mẹ,
khéo léo thông báo một tiếng.

"Trở về sớm chút!" Bộ dạng vừa rồi
của Vũ Trạch cũng bị nàng xem ở đáy mắt, theo ánh mắt của cậu, nhìn kỹ
một chút là có thể phát hiện trên cây có người, nhưng nếu như không chú ý nhìn, không dễ dàng phát hiện như vậy.

Trở lại trong viện, Nhã
Phù ngồi ở trên ghế, nhìn vẻ mặt sợ hãi của tiểu nha hoàn, khẩn trương
đứng ở một bên, đôi tay cũng không biết nên để chỗ nào, khẩn trương cúi
đầu không dám nhìn nàng.

"Ngươi tên là gì?" Nhã Phù mới vừa ở chỗ Tam phu nhân, nhìn tiểu nha hoàn này mặc dù trên mặt sợ hãi, nhưng tâm
tư cẩn thận, nói tới nói lui cũng rất mạch lạc rõ ràng.

"Thưa đại tiểu thư, nô tỳ tên Trác Tiểu Lan." Tiểu Lan tuổi còn nhỏ, nhưng dáng dấp cũng mi thanh mục tú.

"Ngươi đã ở trong phủ bao lâu?"

"Nô tỳ là người hầu trong phòng bếp, nữ đầu bếp Lâm là mẹ nô tì, cha giúp
đỡ Đại Tổng Quản trong Tiền viện một tay."diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Đối với đáp án này Nhã Phù vẫn rất hài lòng, tiểu nha hoàn này, trong hoàn
cảnh khẩn trương đó còn có thể đáp lời mạch lạc rõ ràng, hơn nữa còn
biết đem chính mình phủi sạch, ngược lại đem Lục Liễu liên lụy vào, hấp
dẫn tới sự chú ý của người khác, đủ thông minh tỉ mỉ.

"Tiểu Lan,
ngươi ở trong viện Tam phu nhân làm cái gì? Có nguyện ý tới làm việc bên cạnh ta hay không?" Tâm tư Lục Liễu quá nhiều, hơn nữa lai lịch cũng có chút không rõ ràng, cho nên Nhã Phù cũng chuẩn bị tìm mấy nha hoàn có

thể tin tưởng ở bên người, tiểu nha hoàn này bồi dưỡng tốt lắm, mặc dù
tuổi nhỏ, học không nhiều nhưng so với tâm tư của các nha hoàn khác, tốt hơn nhiều.

Nhìn y phục của tiểu nha hoàn, cũng đoán được chỉ là
một nha hoàn tam đẳng, phần lớn là làm chút việc vặt, bây giờ Tiểu Lan
nghe đại tiểu thư có ý tứ để cho nàng phục vụ bên người, thân phận của
nàng từ nha hoàn tam đẳng trực tiếp bay lên thành nha hoàn thân cận
nhất, chuyện tốt như vậy dĩ nhiên là không ngừng đồng ý, vẫn luôn sợ hãi cho là mình bị trách phạt, trên mặt một mảnh thần sắc vui mừng.

"Đại tiểu thư!" Vừa vặn lúc này Lục Liễu trở lại, sau khi đi vào nhàn nhạt
liếc mắt Tiểu Lan bên cạnh một cái, đáy mắt mang theo vài phần khinh bỉ, nhưng trên mặt là nét vui mừng cũng không chút nào che giấu.

"Mang danh mục sính lễ về rồi sao?"

Nhã Phù nhàn nhạt mỉm cười hỏi, đưa tay cầm bình trà trên bàn lên, rót cho
mình một ly trà, lần này lấy thêm một phần danh mục sính lễ, thật ra
cũng không có gì, cùng lắm thì, bản thân nàng muốn Liễu Trì phụ trách
đưa sính lễ, tìm y là được rồi, nàng lại không biết, Liễu Trì đã đem
tinhg hình về nàng nói cho Tề vương Nam Cung Thần, chuyện sính lễ cũng
không ngoại lệ.

"Tiểu thư. . . . . . Nô tỳ đi Tề Vương phủ gặp
Liễu thị vệ, nhưng cũng không lấy được danh mục sính lễ. . . . . . Liễu
thị vệ nói là. . . . . ." Lục Liễu thận trọng đáy mắt còn có mấy phần
vui mừng: "Liễu thị vệ nói Vương Gia sẽ đích thân đem danh mục sính lễ
đưa tới trong phủ!"

"Phốc ——! Khụ khụ! Ngươi nói cái gì?"

Nhã Phù vừa mới uống một hớp nước trà vào trong miệng, chợt bị lời nói của

Lục Liễu làm cho cả kinh, một ngụm nước trong miệng trực tiếp phù một
tiếng tất cả đều phun ra ngoài, phun ở trước mặt Lục Liễu, y phục trước
mặt một mảnh ướt nhẹp, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Tề vương Nam
Cung Thần trong truyền thuyết, thần bí không có mấy người được gặp, vị
hôn phu của nàng, hôm nay lại muốn tới Hầu phủ!di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

Dáng vẻ Nhã Phù đang thanh thản tự nhiên, hiện tại có chút không bình tĩnh!

Mặc dù nàng quan tâm đến chuyện sính lễ, nhưng cũng không đại biểu nàng
thật sự muốn gả cho Tề vương, Tề vương này hình dạng thế nào nàng chưa
từng thấy qua, một người đàn ông không minh bạch như vậy, còn kinh tài
diễm tuyệt trong truyền thuyết, tính tình lại cổ quái, Tề vương Nam Cung Thần.

Tính tình cổ quái, lạnh lùng vô tình! Từ ngữ miêu tả Nam
Cung Thần trong truyền thuyết như vậy lại xuất hiện nhiều lần, mặc dù
trong truyền thuyết nói cũng không nhất định là thật, rất có thể chỉ là
lời đồn mà thôi, nhưng cũng có một chút căn cứ, giống như nàng vậy,
chuyện biến thành người khác thật sự là ít có.

Bên này Nhã Phù
vừa nhận được tin tức, bên kia, Lục Liễu vừa vào cửa đã sai một tiểu nha hoàn khác đi báo cho Hầu Gia, Hầu Gia cũng đã nhận được tin tức.

Lập tức, bởi vì chuyện của Nhị phu nhân, Tam phu nhân, trên dưới Hầu phủ đã bận rộn hơn nửa ngày, hiện tại đột nhiên bởi vì một lệnh của Hầu Gia,
tất cả người làm cũng không thể nghỉ ngơi, đều bận rộn chuẩn bị đồ, mà
Hầu Gia cũng tự mình đến trước cửa lớn chờ Tề vương đến.

Tề vương được cưng chiều nhất trong các hoàng tử, mặc dù rất ít xuất hiện ở
trước mặt người khác, nhưng bọn họ cũng không thể không đối đãi thận
trọng.

Mà Nhã Phù cũng được Hầu Gia phái người đến thông báo, nói nàng chuẩn bị ra gặp Tề vương, điều này làm cho khóe miệng Nhã Phù
không nhịn được co rút mấy cái, làm nàng có cảm giác chuẩn bị đi xem
mắt.


Tất cả mọi người đều hiếu kỳ Tề vương sẽ có hình dáng như
thế nào, Tề vương trong truyền thuyết không chỉ kinh tài diễm tuyệt, còn là mỹ nam tử hiếm có, chỉ là những thứ này tất cả đều là tin đồn, thật
sự trông thấy hắn rất ít.

Thư Nhã Phù cũng từng tưởng tượng ra
Nam Cung Thần, mặc kệ trên danh nghĩa hắn là chồng chưa cười của mình,
hay nguyên nhân bởi vì các tin đồn, đối với Tề vương Nam Cung Thần này,
nàng vẫn có mấy phần tò mò, có tưởng tượng các loại dáng vẻ.

Nhưng ngay cả có tưởng tượng nhiều hơn nữa, thật sự đến lúc nhìn thấy Nam Cung Thần, nàng vẫn bị khiếp sợ sững sờ tại chỗ!

Loại da thịt trắng sáng lộ ra như vậy, cánh môi mềm mại như hoa đào càng
thêm mỹ lệ, con ngươi màu hổ phách lạnh lùng trong trẻo, đảo quanh ánh
sáng kín kẽ, tóc đen áo trắng, đơn giản lộ ra trong trẻo mà lạnh lùng,
xiêm áo màu trắng hình như khiến cho hắn càng thêm chói mắt.

Giữa hàng lông mày điểm một chút Chu Sa, kiều diễm ướt át, như lửa linh động bốn phía, mang theo vẻ lạnh lùng và cao ngạo.

Chu Sa giữa mi tâm, lại không che giấu được mặt mày bén nhọn tuyệt trần của người đàn ông này, cao ngạo kiên nghị, không giống Chu Sa mềm mại của
một nữ nhân, càng thêm phần tà mị của người đàn ông.

Dung mạo
khuynh quốc và khí chất độc nhất vô nhị, làm cho người ta cũng không chú ý tới nam tử này đang ngồi trên xe lăn.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

Mà người ngồi ở trên xe lăn, được Liễu Trì đẩy vào cửa, chính là đương kim Tề vương Nam Cung Thần!

Khi Nhã Phù lần đầu tiên nhìn thấy mặt của Nam Cung Thần, một đôi mắt to
xinh đẹp, càng thêm trợn to giống như gặp quỷ, khuôn mặt khó có thể tin, thân thể vốn vẫn tùy ý tựa vào trên khung cửa, đột nhiên càng thêm đứng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú trên người nam tử.

"Tại sao có thể như vậy? Hắn chính là Nam Cung Thần?" Đáy lòng cực kỳ chấn động, tâm tình Nhã Phù khó có thể bình tĩnh, hiện tại sắc mặt rất quái dị,
ánh mắt cực kỳ đờ đẫn, nội tâm rất bàng hoàng!

Khiến cho nàng
khiếp sợ không phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành của Nam Cung Thần, không phải khí chất lạnh lùng của hắn, cũng không phải là hắn không thể đi được!

Chỉ vì —— gương mặt đó lại giống như đúc với con trai của mình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận