Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

"Thư Nhã Phù!" Nhị
phu nhân cắn răng nghiến lợi, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nặn ra mấy chữ, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Nhã Phù.

"Được rồi! Sau này tất cả chuyện lớn nhỏ trong phủ đều nghe đại tiểu thư phân phó! Hành vi của Nhị phu nhân không thích đáng, còn không biết hối cải, đánh 30 gậy, bắt đầu từ hôm nay úp mặt vào tường sám hối nửa năm ở Phật Đường! Không có sự đồng ý của đại tiểu thư, tất cả đều không được thăm hỏi!" Hầu Gia vung tay lên, tức giận lạnh giọng hạ lệnh, ngay sau đó giận dữ nhìn Nhị phu nhân dưới đất đã không còn hồn phách, phất tay áo chuẩn bị rời đi.

Cả người Nhị phu nhân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất ngất, bà ta
khổ tâm nhiều năm như vậy, thật vất vả mới có thể leo lên vị trí hôm
nay, không nghĩ tới bây giờ lại bị Thư Nhã Phù một người mà bà chưa bao
giờ đặt ở trong mắt, làm hỏng tất cả, điều này sao bà ta có thể không
hận được!

"Cha, mẹ đã biết sai rồi, 30 gậy, như thế mạng của mẹ sẽ mất đấy, cha!"

Thư Hương Di không nghĩ tới chuyện lại đến nước này, Nhị phu nhân luôn sống an nhàn sung sướng, một nữ tử yếu đuối bị đánh 30 gậy, có thể còn dư
lại một hơi hay không cũng khó nói, nhìn Hầu Gia chuẩn bị rời khỏi, Thư
Hương Di nhào tới, lôi kéo tay Hầu Gia khóc lớn kêu lên, không ngừng cầu xin.

"Cha. . . . . . coi như nể tình mẹ chăm sóc cha nhiều năm
nay, hơn nữa nhiều năm như vậy, mọi việc trên dưới trong phủ mẹ đều xử
lý gọn gàng ngăn nắp, lần này nhất thời không suy nghĩ cẩn thận nên làm
chuyện sai lầm, tội cũng không đáng chết! Cha!" Thư Hương Di không
ngừng lắc cánh tay Thư Diệu Kỳ, gương mặt đầy nước mắt chảy xuống, nàng
ta không thể bỏ mặc Nhị phu nhân, mẹ làm tất cả đây cũng là vì nàng,
nàng không thể để cho mẹ bị Thư Nhã Phù làm hại ngay cả mạng sống cũng
không còn.

Thư Diệu Kỳ mặc dù tức giận, con gái thứ hai lại cầu
xin như vậy, cũng có mấy phần không đành lòng, dù sao cũng là nữ nhân
của mình, mặc dù giận đi nữa, thế nhưng cũng đã nhiều năm, luôn thay ông xử lý chuyện lớn nhỏ trong Hầu phủ lớn như thế này.


Nhìn sắc
giận trên mặt Thư Diệu Kỳ từ từ phai nhạt, có mấy phần không đành lòng,
đáy lòng Thư Hương Di một hồi vui vẻ, biết cha đối với mẹ không đành
lòng, vội vàng quỳ xuống dập đầu trên đất.

"Cha, Hương Di nguyện ý nhận tội thay mẹ, muốn đánh liền đánh Hương Di, trước đây thân thể mẹ
gầy yếu, mấy gậy đánh xuống, nhất định sẽ mất mạng, cha hãy để cho Hương Di chịu phạt thay mẹ!"

"Ngươi cũng biết một nữ nhân yếu đuối
đánh 30 gậy sẽ mất mạng rồi, nhưng khi ngươi đánh người khác làm sao lại không biết điều này?!" Nhã Phù mắt lạnh nhìn Nhị phu nhân trên đất,
nhìn Thư Hương Di không ngừng quỳ trên mặt đất dùng sức dập đầu, bên
khóe miệng kéo ra một nụ cười thản nhiên, thần sắc giễu cợt không chút
nào che giấu lộ ra ở đáy mắt.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

"Ngươi
vì đối phó ta, đem sính lễ dấu đi để kiếm lời đút tiền riêng, cắt xén
một phen, ngươi có nghĩ tới, chuyện này một khi truyền ra ngoài, truyền
tới tai người của hoàng gia, truyền tới tai hoàng thượng, người của Hầu
phủ chúng ta sẽ bị thế nào, sính lễ của hoàng gia ngươi cũng có lá gan
cắt xén, nếu như không phải ta phát hiện điều tra chuyện này trước, ngày khác sự việc bại lộ, ngươi cảm thấy trên dưới Hầu phủ này có bao nhiêu
cái mạng có thể đi ngăn được lửa giận của hoàng thượng! Nhị phu nhân,
nhị tiểu thư, các ngươi có mấy cái đầu tới gánh chịu!"

Từng chữ
từng câu vang vang có lực, và kiên quyết chứa đựng uy quyền, tròng mắt
Nhã Phù phảng phất như giữa kẽ nứt đầm băng ngàn năm, đem sắc mặt xanh
xao của Nhị phu nhân chặn trước mặt, không ngừng lắc đầu, thần sắc hoảng sợ.

Bị Nhã Phù nói như thế, Nhị phu nhân cũng sợ thêm vài phần,

gương mặt trắng bệch như tờ giấy, há miệng muốn nói điều gì cuối cùng
cũng không nói ra gì được, bà ta cũng chỉ nghĩ tới chuyện muốn đối phó
với Thư Nhã Phù mà thôi, nhưng căn bản cũng không suy nghĩ nhiều, chuyện này sau lưng có thể dính dấp ra ngoài, sính lễ hoàng gia thì làm sao có thể cho người ta tùy ý động vào, chuyện này liên quan đến uy nghiêm
hoàng gia, mặt mũi hoàng gia!

"Đại Tổng Quản, trước tiên ngươi
phái người đến Tề Vương phủ tìm Liễu thị vệ, đến đó xin danh mục sính
lễ, nói là ta cho ngươi đi xin!" Xoay người, Nhã Phù trực tiếp hạ lệnh
cho Đại Tổng Quản, muốn đem vật sở hữu kiểm kê lại đầy đủ hết, còn cần
danh mục sính lễ mới được.

"Cha, chuyện ở đây giao cho nữ nhi tới xử lý! 30 gậy không lấy được mạng của Nhị phu nhân, chỉ là muốn chịu chút tội thôi!"

Nhìn Hầu Gia đã có mấy phần không đành lòng, Nhã Phù tự nhiên sẽ không để
cho ông thay đổi lời nói, trực tiếp một câu lại một câu đem sự tình
nghiêm trọng nói ra, mà sau đó càng thêm trực tiếp ra lệnh sai Đại Tổng
Quản đi lấy một bản danh mục sính lễ, đơn giản đúng là phải nói cho Hầu
Gia, chuyện này không thể tùy ý mềm lòng.

"Ừ, vậy chuyện này giao cho con làm, để cho đại phu chăm sóc Tam phu nhân thật tốt!" Thư Diệu
Kỳ nghe, thần sắc cũng nặng nề mấy phần, trực tiếp bỏ lại một câu liền
phất tay áo rời đi.

Đợi đến khi Thư Diệu Kỳ vừa rời đi, Nhã Phù
xoay người ngồi lên vị trí người chủ trì, mà Vũ Trạch cũng rất tự giác
đứng ở bên người mẹ mình, bưng trà ngon lên phục vụ mẹ.

"Người

đâu, đánh cho ta!" Ngồi ngay ngắn ở trên vị trí chủ trì, ngạo nghễ liếc
mắt nhìn Nhị phu nhân ở phía dưới một cái, lạnh giọng hạ lệnh.

"Thư Nhã Phù! Ngươi dám!" Nhị phu nhân tức giận trợn trừng mắt nhìn mặt Thư
Nhã Phù ngạo khí cao quý, cắn răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ từ trong kẽ răng.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Nhìn lướt qua người làm xung quanh không dám tiến lên hành động, giọng nói Nhã Phù lạnh lùng trong đó có
thêm một phần nguy hiểm: "Lời của bản tiểu thư nói các ngươi đều không
nghe thấy hả, đánh cho ta! Không đánh xong 30 gậy, không cho phép
ngừng!"

Ban đầu, khi muốn đánh Thị Thư, họ xuống tay không lưu tình, bà ta cũng không có ý định buông tha các nàng.

Nàng cũng không phải là người đại từ đại bi gì, cho tới nay nàng là người có thù tất báo, mặc dù đi tới cái thế giới này cũng vẫn là như vậy, Thị
Thư vì Thư Nhã Phù mà bị đánh, bảy năm trước bởi vì vết thương trên
người, bệnh nặng lại phải chăm sóc nàng mang thai, cuối cùng bệnh cũ mới hoàn toàn lui xuống, hiện tại họ cũng có thể đem phần này trả lại rồi.

"Đánh thật nặng cho bản tiểu thư, đánh nhẹ bản tiểu thư cho các ngươi đẹp mắt!"

Vốn còn chỗ cố kỵ, người làm xuống tay không dám dùng sức, nghe Nhã Phù nói, càng thêm tăng sức lực hung hăng đánh xuống.

"A ——! Buông ta ra, các ngươi, bọn khốn kiếp kia, buông ta ra! A —!"

"Mẹ ——!"

Từng phát từng phát nặng nề đánh xuống trên người Nhị phu nhân, mà bình
thường Nhị phu nhân đối đãi người làm, thủ đoạn đều rất tàn nhẫn, hiện
tại mấy người làm dưới sự giám thị của Nhã Phù, càng thêm dùng sức, dùng sức đánh xuống, mới đánh mấy gậy, màu đỏ của máu từ trên người Nhị phu
nhân theo y phục chảy ra, đau nhức càng làm cho Nhị phu nhân khó có thể
chịu được hét thảm lên.

"Mẹ, mẹ, tỷ tỷ hãy tha cho mẹ đi! Người
không chịu nổi đâu." Thư Hương Di muốn nhào tới che chở Nhị phu nhân,
nhưng bị hai người làm kéo lại, không thể động đậy.


"Trời làm bậy thì còn đường sống, tự mình làm bậy thì không thể sống được! Đây là bà
ta gieo gió gặt bão đấy!" Từ từ nhận lấy ly trà Vũ Trạch khéo léo đưa
lên, mùi Trà Hương nhàn nhạt, chậm rãi uống xong một ngụm, trên mặt lạnh nhạt mở miệng.

Trong Tề Vương phủ.

Nam Cung Thần đang ở
trong thư phòng, trên bộ mặt yêu nghiệt tuyệt mỹ lành lạnh tuyệt diễm,
tròng mắt thâm thúy màu hổ phách làm cho người ta khó có thể suy đoán.

"Vương Gia, mới vừa rồi nha hoàn Thư gia nói là phụng lệnh đại tiểu thư Thư
gia, tới phủ muốn cầu xin thêm một bản danh mục sính lễ!" Liễu Trì vẻ
mặt tò mò, có chút hăng hái mở miệng nói.

Hiện tại y càng tò mò
đối với vị vương phi tương lai này, danh mục sính lễ đưa vào Hầu phủ,
hiện tại lại để cho người đặc biệt tới xin một bản danh mục nữa, chắc
trong Hầu phủ đã có chuyện gì xảy ra, nếu không cũng không cần thiết xin thêm một bản danh mục sính lễ nữa.dღđ☆L☆qღđ

Băng Đồng không có biểu cảm đứng ở một bên, tận đáy lòng cũng có mấy phần nghi hoặc, cuối cùng thì nữ nhân kia muốn làm cái gì?

Thần sắc Nam Cung Thần lạnh lùng cùng tà mị, tùy ý liếc mắt nhìn Liễu Trì
đang tràn đầy tò mò nghi vấn một cái, mặc dù chỉ là ngồi ở trên xe lăn
không thể đi lại, nhưng một ánh mắt cũng đã lộ ra uy thế khiến người
khác không dám kháng cự.

“Muốn một bản danh mục sính lễ? Liễu
Trì, chuẩn bị xe ngựa, Bổn vương tự mình đưa đến Hầu phủ!" Ánh mắt lóe
lên, một câu nói lành lạnh, cũng khiến Liễu Trì cùng Băng Đồng vô cùng
khiếp sợ.

Hai người hai mặt nhìn nhau, không ngờ Vương Gia lại tự mình đi Hầu phủ, chẳng lẽ là vì đưa một bản danh mục sính lễ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận