Vũ Vương

Linh Vũ Thánh thành, Võ Công Điện.

Mộ Hàn lúc này hả giận, cười mỉm nhìn qua đạo khí được triệu hoán ra khỏi tâm cung, nhìn qua Câu Na nói:

- Câu sư tỷ, ‘ Thiện Âm Pháp Trượng ’ đã được sửa tốt, ngươi có thể kiểm tra thực hư.

- Cái gì?

Bốn người Câu Na, Tu Diệu Châu, Đường Hoan cùng Liễu Thúy Yên lúc này nghi hoặc nhìn qua Mộ Hàn vì sao lấy Thiện Âm Pháp Trượng ra, lại không nghĩ rằng hắn mở miệng lại nói một câu như vậy, đều có chút khó mà tin vào lỗ tai của mình, thẳng đến khi Mộ Hàn lập lại lần nữa thì bốn người mới hồi phục tinh thần lại.

- Nói đùa gì vậy?

Câu Na cầm lấy Thiện Âm Pháp Trượng, cười nhạo nói:

- La Thành, ta nhìn ngươi chữa trị đạo khí nhiều quá nên điên rồi, ngươi thu nó vào trong tâm cung nhưng bây giờ còn nói...

Nói còn chưa dứt lời tươi cười trên mặt của Câu Na cứng đờ, rót chân nguyên vào trong, Thiện Âm Pháp Trượng này óng ánh như ngọc.

Đông!

Ngay sau đó tiếng minh hưởng từ trong pháp trượng truyền ra ngoài.

Câu Na cũng không phải chủ nhân của Thiện Âm Pháp Trượng, chân nguyên của nàng mặc dù thắp sáng đạo văn nhưng lại khó có thể phát huy uy lực của đạo khí, cho nên khi âm phù vang lên cũng chẳng có uy lực gì cả.

Nhưng mà Câu Na vẫn giật mình như cũ, Thiện Âm Pháp Trượng suýt nữa rơi xuống mặt đất, ánh mắt khó tin nhìn qua đạo khí trong tay của mình, lúng ta lúng túng nói:

- Nó... Nó thật tốt...


- La Thành đại ca, ngươi đã sửa xong Thiện Âm Pháp Trượng rồi sao?

So với Câu Na chấn ngạc, Đường Hoan càng kinh hỉ nhiều hơn.

- La Thành sư đệ, ngươi... Ngươi làm thế nào được vậy?

Tu Diệu Châu thì mở to đôi mắt hạnh nhìn qua. Sóng mắt nhìn qua Mộ Hàn cùng và Thiện Âm Pháp Trượng vài lần, Câu Na phản ứng như vậy đã hoàn toàn chứng minh Mộ Hàn xác thực chữa trị Thiện Âm Pháp Trượng, chuyện này khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

- Nếu như Câu Na sư tỷ đã xác nhận kết quả, vậy thì nhiệm vụ này chấm dứt.

Mộ Hàn chỉ cười tủm tỉm nhìn qua Đường Hoan cùng Tu Diệu Châu gật gật đầu, sau đó ánh mắt nhìn qua Liễu Thúy Yên.

- Liễu sư tỷ, phiền toái ngươi thêm thù lao nhiệm vụ này cho ta.

- Ah, ah, nha... Ta sẽ...

Liễu Thúy Yên lúc này giật mình tỉnh mộng, vội vàng cưỡng chế rung động trong lòng. Thân hình khẽ nhúc nhích, nàng xuất hiện bên cạnh ngọc trụ, ngón tay thon dài nhanh chóng điểm qua ngọc trụ, trong chớp mắt sau hai chữ La Thành con số công huân đã biến thành sáu vạn năm ngàn.

- Câu sư tỷ, về sau có chuyện tốt như vậy nhớ rõ nên tới tìm ta đấy.

Một lát sau Mộ Hàn tiếp lệnh bài trong tay Liễu Thúy Yên sau đó cười ha hả nói với Câu Na một câu. Lại nhìn qua Đường Hoan sau đó đi ra khỏi Võ Công Điện, không qua bao lâu đã biến mất ở cửa điện.

- Hắn đã thu thập ‘ Thiện Âm Pháp Trượng ’ vào trong tâm cung, tại sao có thể chữa nó tốt lên được?

Qua thật lâu trong cung điện bỗng nhiên có tiếng thét phẫn nộ vang vọng, gương mặt Câu Na tái nhợt nhìn qua Thiện Âm Pháp Trượng trong tay, đôi mắt của nàng như phun ra lửa.

Năm vạn công huân đối với nàng mà nói mặc dù không phải số lượng nhỏ nhưng nàng chẳng đặt trong lòng. Làm nàng khó tiếp nhận chính là nhiệm vụ lần này thất bại!

Hai lần bị một đệ tử ngoại sơn Vạn Lưu Cảnh cho ăn thiệt thòi, chuyện này nàng sao không giận.

Đến ngày mai việc này nhanh chóng truyền ra khắp Linh Vũ Thánh thành, càng truyền vào trong bảy phong, nàng và Lâm Ngọc Bạch sau lưng nàng trở thành đè tài đàm tiếu của đệ tử trong Chân Vũ Thánh Sơn. Nghĩ đến đây Câu Na hận không thể lập tức chạy mau, triệt để đánh chết Mộ Hàn.

- Chuyện tên Lâm Ngọc Bạch kia không làm được không có nghĩa người khác không làm được.

Tu Diệu Châu trêu tức cười nói, nhìn qua gương mặt dữ tợn vặn vẹo của Câu Na thì nội tâm của nàng sảng khoái. Nhưng mà cùng lúc đó nàng và Câu Na càng hiếu kỳ Mộ Hàn làm sao chữa trị đạo khí.

Chữa trị đạo khí trong tâm cung, loại chuyện này quá khó tưởng tượng, Tu Diệu Châu cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua, nhưng hôm nay lại khiến nàng đụng phải.

- Tu Diệu Châu, ngươi không biết nói chuyện thì không nên nói cái gì!

Câu Na áp chế lửa giận trong lòng, oán hận nhìn chằm chằm vào Tu Diệu Châu, cầm lấy Thiện Âm Pháp Trượng bay ra khỏi điện.

- Ta cũng phải nhanh trở về

Đôi mắt của Tu Diệu Châu đảo một cái và nhanh chóng ra khỏi điện.

Chỉ qua một lát trong điện chỉ còn lại mình Liễu Thúy Yên, nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm vào bia công huân hồi lâu mới than nhẹ một câu:


- Xem ra trong Chân Vũ Thánh Sơn sẽ trở nên náo nhiệt rồi... Chân Vũ Thánh Sơn, Thiên Xu Phong.

- Cầm Cơ sư muội, ta cảm ứng đúng không? La Thành này đã chữa tốt ‘ Thiện Âm Pháp Trượng ’ của Lâm Ngọc Bạch? Trên vách đá có gió lớn thổi qua, tay áo của nam tử áo đen bay phần phật, nhưng nhìn qua hướng Linh Vũ Thánh thành với ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

- Đúng vậy.

Nữ tử tên Cầm Cơ bên cạnh gật đầu, trên gương mặt xinh xắn đầy ngạc nhiên.

- Vừa rồi Lâm Ngọc Bạch đã thông qua tâm thần lạc ấn của ‘ Thiện Âm Pháp Trượng ’ nhiễu loạn đạo văn, ta còn tưởng rằng La Thành đã không có khả năng thành công, không nghĩ tới hắn còn chiêu này.

Nam tử áo đen thở dài, nói:

- Chữa trị đạo khí trong tâm cung, người như vậy Mục Phong ta lần đầu tiên nhìn tấy, đêm nay đúng là được mở mang tầm mắt.

Cầm Cơ nỉ non nói:

- Muốn chữa trị đạo khí trong tâm cung chỉ có thể hoàn toàn dùng lực lượng tinh thần khống chế pháp lực, La Thành có thể làm được bước này thì khả năng khống chế tâm thân đạt tới đăng phong tạo cực, thật sự là không được, ta từng nghe phong chủ nói qua, chỉ có Đạo Văn Sư luyện chế ra thánh phẩm đạo khí mới có thể làm được ‘ tâm cung luyện khí ’.

- Ah?

Mục Phong thấp giọng hô:

- Người có thể luyện ra thánh phẩm đạo khí đã không còn là Đạo Văn Sư, mà là pháp sư. Cầm Cơ, ý của ngươi La Thành chính là... Pháp sư?

- Cũng không phải!

Cầm Cơ lắc đầu cười cười, nói:

- Tu vị của hắn quá thấp, cho dù pháp lực mạnh hơn nữa cũng không thể luyện thành thánh phẩm đạo khí, có lẽ hắn chỉ mới đụng chạm vào cánh cửa ‘ tâm cung luyện khí ’. Nhưng mà nếu để cho hắn tiến vào bảy phong, trở thành đệ tử chánh thức, không bao lâu hắn sẽ vượt qua ngươi, ta và Lâm Ngọc Bạch.

- Ta cũng có dự cảm như vậy...

Thiên Tuyền Phong.


- Lâm sư huynh.

Câu Na lúc này thân ảnh như gió bay vào trong điện, bay tới trước người Lâm Ngọc Bạch và trên mặt đầy xấu hổ.

- La Thành hắn...

- Ta cũng biết.

Lâm Ngọc Bạch vẫy tay, Thiện Âm Pháp Trượng đã rơi vào trong tay của hắn, nhẹ nhàng vuốt một cái mới nhìn qua Câu Na, ấm giọng nói ra:

- Việc này cũng không trách ngươi được. Lúc La Thành thu nó vào trong tâm cung thì ta cũng cho rằng hắn không thể thành công, ai có thể nghĩ tới hắn có năng lực chữa trị đạo khí trong tâm cung.

Câu Na nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói:

- Ta... Ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho tên La Thành.

- Câu Na, việc này ngươi không cần nhúng tay vào.

- Lâm sư huynh, ta...

Câu Na thấp giọng mở miệng, còn chưa nói xong Lâm Ngọc Bạch ở trước mặt nhắm mắt lại, nàng nhanh chóng nuốt lời phía sau lại, lặng yên không một tiếng động rời khỏi cung điện.

Thân ảnh nàng vừa biến mất con mắt Lâm Ngọc Bạch lại mở ra, sắc mặt âm trầm như nước.

- La Thành...

Trong miệng nói hai chữ này trong mắt Lâm Ngọc Bạch lãnh mang hiện ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui