[vtđd]_ánh dương rực rỡ

 
Chương 92: Ngoại truyện 11
 
Editor: Limoncello 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau Phương Chước liền đi nhận giấy kết hôn với Nghiêm Liệt, tránh cho cuộc sống hàng ngày của người ta không an nhiên, cứ luôn lải nhải bên tai cô.
 
Hôm nay Cục Dân Chính không nhiều người lắm, chỉ khoảng nửa giờ là Phương Chước đã lấy được quyển sổ nhỏ được đóng mộc đỏ kia.
 
Từ nay về sau mối quan hệ của hai người đã có ý nghĩa đặc biệt rồi.
 
Sau khi ra khỏi Cục Dân Chính, Nghiêm Liệt vẫn luôn gọi điện thoại.
 
Đầu tiên anh nói cho các bậc phụ huynh. Tuy bố mẹ nhà họ Nghiêm đã biết nhưng vẫn bị hành động nhanh chóng của anh làm cho kinh ngạc, phục hồi tinh thần lại thì bắt đầu kế hoạch muốn ăn tiệc mừng.
 
Nghiêm Liệt để bọn họ tùy ý sắp xếp, sau đó khoe khoang trên nhóm chat của các bạn học.
 
Lớp 1 đang bận rộn công việc của mình lại thấy ảnh của bạn cùng lứa, kêu gào “đồ khùm”, muốn đá Nghiêm Liệt ra khỏi đội ngũ cách mạng.
 
Thảm nhất chính là Ngụy Hi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gần đây cô ấy mới vừa lên chính thức, làm một cây đinh cần cù chăm chỉ. Sáng sớm mở họp xong thì thấy giấy hôn thú của Nghiêm Liệt trong nhóm chat cấp 3.
 
Cô ấy vừa nhiệt tình vừa chân thành thả meme (vỡ alo).
 
Chưa được năm phút, lại thấy trong nhóm chat của bạn cùng trường Đại học A nữa. Ngụy Hi gửi một cái (chúc mừng).
 
Nửa giờ sau, bố mẹ lại gửi ảnh chụp trong nhóm phụ huynh cho cô ấy, cũng than thở con nhà người ta đang hạnh phúc biết bao, hỏi cô ấy có bạn trai chưa.
 
Rất nhanh, mấy bạn cùng phòng lại gửi WeChat cho cô ấy, vội vã dò hỏi: “Nghe nói Nghiêm Liệt và Phương Chước kết hôn rồi ư? Phải vậy không chị em?”; “Bạn học đã kết hôn rồi, vì sao chúng ta vẫn độc thân chứ! (khóc dữ dội)”
 
Ngụy Hi đã tê rần rồi.
 
Cô ấy phạm lỗi sai gì mà phải bị trừng phạt như thế?
 
Ngụy Hi tìm được tài khoản của Nghiêm Liệt, ý muốn bảo anh ngừng ngay hành động giết chó độc thân này lại.
 
Ngụy cái gì: !!
 
Người này tên Liệt: Đúng vậy, tôi kết hôn rồi. Cảm ơn!
 
Ngụy cái gì: Nhìn tên của tôi đi!
 
Người này tên Liệt: À? Bởi vì lưỡng tình tương duyệt, tình cảm ổn định, mục tiêu tương giống nhau, nếu không cưới thì chịu rồi.
 
Ngụy Hi phẫn nộ gõ chữ, cơ tay cũng tê rần rồi. Cô ấy muốn hỏi rõ ràng là… vì sao Nghiêm Liệt kết hôn mà cô ấy lại phải chịu sấm chớp đùng đùng?!
 
Còn chưa gửi tin nhắn đi, danh sách liên lạc lại nhảy thêm một cái.
 
Người này tên Liệt: Đến lúc đó mời cậu uống rượu mừng. (cụng ly)
 
Ngụy Hi bình tĩnh lại, nghĩ không nên cộc cằn vào ngày vui này, xóa hết tin nhắn đi, chỉ hỏi: “Chúc mừng, vậy khi nào các cậu mời rượu?”
 
Người này tên Liệt: Chuẩn bị xong sẽ mời rượu.
 
Nhưng hôn lễ là một chuyện vô cùng rườm rà, cần phải chuẩn bị theo quy trình.
 
Nghiêm Liệt không đồng ý tạm bợ, sau khi khai giảng, tiến độ đã bị kéo dài.
 
Đến lúc chọn được ngày lành và cũng xác định thời gian cụ thể thì cũng đã là kỳ nghỉ năm thứ hai.
 
Khi giáo sư của Phương Chước nhận được thiệp mời thì rất kinh ngạc. Ông ấy nhăn mặt, nheo mắt liếc xéo người trước mặt mấy lần, thể hiện sự u oán của mình: “Kết hôn sớm vậy à…”
 
Nghiêm Liệt cười nói: “Kết hôn sớm cũng tốt mà, tình cảm ổn định rồi, Phương Chước cũng sẽ không vì vấn đề tình cảm mà ảnh hưởng đến kết quả học tập, cũng không phải đối mặt với người lớn giục gả, áp lực xã hội nữa.”
 
Giáo sư nửa tin nửa ngờ, giơ tay sờ đỉnh đầu bóng loáng của mình.
 
Không ngờ sống lâu vậy rồi còn có thể gặp được một thằng nhóc nhỏ tuổi dẻo mồm dẻo miệng lừa ông.
 
Thế nhưng ông có thể tin chuyện hoang đường của cậu ta chứ?
 
“Huống chi cuộc sống hôn nhân yên bình hơn yêu đương, em có thể giúp cô ấy xử lý chuyện vặt trong gia đình, cô ấy có thể bỏ nhiều công sức hơn vào chuyện nghiên cứu học thuật. Như vậy cô ấy có thể ổn định vượt qua giai đoạn nghiên cứu sinh, nói không chừng còn có thể học lên tiến sĩ như thầy.” Nghiêm Liệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chậm rãi tung ra chiêu cuối cùng: “Quan trọng là bọn em không vội sinh con.”
 
“Chí lí.” Giáo sư bị anh làm cho động lòng, vui mừng gật đầu: “Được, nếu tôi có thời gian thì tôi sẽ dắt đàn anh đàn chị của con bé đi cùng.”
 

Nghiêm Liệt nhanh chóng bắt tay ông, cười to: “Cảm ơn viện trưởng, bọn em sẽ để chỗ trống!”
 
Anh đi được hai bước, rồi quay đầu lại nhắc nhở một câu: “Viện trưởng, nhớ duyệt phép cho Phương Chước nha.”
 
Viện trưởng đưa tay lên, đan hai ngón tay, làm hành động (xem tấm lòng).
 
Nghiêm Liệt vui vẻ, ra dấu ok cho ông từ xa.
 
Phương Chước sửa sang số liệu tin nhắn trong một văn phòng công ty điện báo mô hình nhỏ.
 
Đây là công việc giáo sư giới thiệu cho cô.
 
Trên tay giáo sư có không ít đơn giới thiệu có thù lao không tệ, biết Phương Chước thiếu tiền nên bảo mấy sinh viên có hứng dẫn cô làm cùng.
 
Chị trợ lý phụ trách công việc tiếp theo bưng mấy ly cà phê lại, đặt trên bàn máy tính.
 
Phương Chước mới vừa khởi động máy, còn chưa kịp nói chuyện đã nhận được điện thoại của giáo sư.
 
Cô cho rằng ông có gì cần dặn dò, lập tức bắt máy, vừa mới có tín hiệu đã nghe âm thanh sang sảng của ông ấy: “Tháng sau em kết hôn mà sao còn chưa tới xin nghỉ vậy? Thầy duyệt cho em.”
 
Phương Chước nói: “Em vừa định nói với thầy.”
 
“Ừ, thầy biết rồi.” Giáo sư hỏi: “Cho các em một tuần có đủ hay không? Dù sao cũng sắp nghỉ hè rồi, tuần trăng mật thì tới kè các em hẵng đi, trước tiên cứ giải quyết hạng mục trên tay cho xong đã.”
 
Phương Chước cũng định nhiêu đó thôi: “Đủ rồi, em cảm ơn thầy.”
 
Cô cắt đứt điện thoại, chị trợ lý bên cạnh hỏi: “Ông chủ của em à?”
 
Phương Chước gật đầu.
 
Cô ấy nghe được một chút, hỏi tiếp: “Em sắp kết hôn ư?”
 
Phương Chước gật đầu một góc nhỏ, nói: “Chị yên tâm, công việc bên này bọn em sẽ làm cho xong. Đàn anh của em là một người rất chuyên nghiệp.”
 
“Chị không có ý đó.” Chị ấy vội huy xua tay, cười nói: “Năm ngoái chị cũng kết hôn, công tác chuẩn bị lúc đầu thật sự quá mệt mỏi. Sinh viên Đại học A như mấy em, muốn bảo đảm việc học còn muốn sắp xếp hôn lễ chắc cũng không dễ dàng lắm nhỉ?”
 
Phương Chước vẫn ổn, bởi vì phần lớn mọi việc chỉ có Nghiêm Liệt chuẩn bị, cô chỉ cần xem hiệu quả và bắt nhịp lúc cuối cùng là được rồi.
 
Chị trợ lý thấy vẻ mặt trầm tư của cô, cho rằng cô có trải nghiệm khổ sở giống mình, không khỏi quở trách: “Chủ yếu tên đàn ông không xài được, cái gì cũng là ông chủ chỉ tay năm ngón. Hỏi anh ta chọn váy cưới như thế nào? Chụp ảnh cưới ở đâu? Chọn khách sạn nào? Khách khứa sắp xếp như thế nào? Cái gì anh ta cũng mặc kệ, chỉ biết lấy cầm điện thoại nằm liệt trên sofa kêu mệt. Mệt cái gì mà mệt? Sao nửa đêm chơi Vương giả không thấy mệt đi? Tức chết chị rồi.”
 
Phương Chước không dám hé răng.
 
Tuy cô không có nằm liệt trên sofa nhưng cô thật sự cảm thấy rất mệt.
 
Đi dạo phố mệt với mẹ Nghiêm.
 
Chọn khách sạn mệt với bố Nghiêm.
 
Chụp ảnh cưới mệt với Nghiêm Liệt.
 
Nghĩ danh sách với Diệp Vân Trình cũng mệt mỏi.
 
Sau vài lần có lệ, cô đã bị mời ra khỏi nhóm nòng cốt quyết định.
 
Chị gái vỗ tay, căm giận bất bình nói: “Không thể để cậu ta rảnh rỗi, chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng như vậy được, ngày kết hôn không nghe lời, còn chọc cho chị tức khóc! Tức giận đến mức chị muốn ngừng kết hôn tại chỗ cho rồi.”
 
Phương Chước chột dạ cúi đầu: “Ồ…”
 
“Hơn nữa trong lòng em cũng sẽ có vướng mắt, cảm thấy sao người đàn ông này lại không đáng tin cậy, không trưởng thành như vậy?” Chị gái lấy thân phận người từng trải, nghiêm túc khuyên nhủ cô: “Cho nên em nhất định phải để cậu ta tham sự. Mặc kệ là nhiều hay ít việc, hữu dụng hay vô dụng, ít nhất phải cho cậu ta biết kết hôn là chuyện của hai người.”
 
Phương Chước rối rắm gật đầu như giã gạo.
 
Sau khi ra khỏi công ty, Phương Chước vẫn luôn lo lắng chuyện này, suy đoán có phải Nghiêm Liệt cũng sẽ âm thầm mắng mỏ cô ăn không ngồi rồi hay không.
 
Ngồi trên xe bus về trường, Phương Chước nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một hồi lâu, sau đó nhướng lông mày, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Nghiêm Liệt.
 
Mặt trời nhỏ: (Cốc cốc) Váy cưới lúc trước muốn sửa kích cỡ đã xong chưa?
 
Nghiêm Liệt trả lời rất nhanh.
 
Người này tên Liệt: Sắp sửa xong rồi, hai ngày nữa em đến mặc thử xem.
 
Mặt trời nhỏ: À, khách sạn gì đó chốt hết chưa?
 
Người này tên Liệt: Chốt rồi, khách sạn của bạn bố anh. Phòng lớn nhất tốt nhất để lại cho chúng ta.
 

Mặt trời nhỏ: Tốt tốt.
 
Bạn trai quá chu đáo. Phương Chước vắt hết óc tìm vấn đề.
 
Mặt trời nhỏ: Đường đón dâu thì sao?
 
Người này tên Liệt: Từ nội thành đến biệt thự, sau đó đến khách sạn. Cậu nói vậy là được rồi.
 
Không thể nào đón dâu trong phòng thuê được. Nên kế hoạch của mẹ Nghiêm là từ phòng nội thành của họ ra ngoài, sang biệt thự ở vùng ngoại thành, sau đó đón Phương Chước về khách sạn.
 
Một giao thông đoạn đường này tương đối nhanh và tiện, phong cảnh cũng khá đẹp, ảnh chụp ra khá dễ cắt ghép.
 
Phương Chước bỗng nhiên quan tâm khiến Nghiêm Liệt cảnh giác.
 
Người này tên Liệt: Em làm sao vậy?
 
Người này tên Liệt: Em thả lỏng một chút, thật ra không có phiền toái như vậy đâu, đến lúc đó anh sẽ ở bên em, em cứ đi theo anh đi là được.
 
Mặt trời nhỏ: Không có, không phải.
 
Mặt trời nhỏ: Chuẩn bị mấy thứ này mệt không?
 
Người này tên Liệt: Siêu cấp mệt! Phải chụm đầu tốn bao nhiêu tâm huyết! Bố mẹ cũng vẫn luôn trợ giúp!
 
Ba dấu chấm than.
 
Chứng minh giờ phút này Nghiêm Liệt đang vô cùng không bình tĩnh.
 
Trong lòng Phương Chước quanh quẩn câu nói “Tức giận đến mức chị muốn ngừng kết hôn tại chỗ cho rồi.” của chị gái kia, lập tức lo lắng bất an.
 
Tiểu Thái Dương: (ôm một cái)
 
Tiểu Thái Dương: (sờ sờ)
 
Tiểu Thái Dương: (dán mặt)
 
Một lát sau Nghiêm Liệt mới trả lời.
 
Người này tên Liệt: Xin hỏi ba cái meme này có bị gửi nhầm không?
 
Phương Chước hoảng hốt mất hồn, không đọc tin nhắn, cũng không nghe thấy thông báo đến trạm xe bus. Ngẩng đầu nhìn bốn phía mới phát hiện đã đến Đại Đại học A, vội vội vàng vàng chạy xuống từ cửa sau.
 
Khi cô xách túi về đến nhà khi, Nghiêm Liệt đang đứng trong phòng khách bực bội đi đi lại lại, lấy điện thoại tra Baidu “Nên tự trấn an khi lo âu trước kết hôn như thế nào?”.
 
Đáp án không hề đáng tin cậy chút nào, Nghiêm Liệt không thể tìm kiếm chút an ủi bản thân mình từ đó được.
 
Anh nghe thấy tiếng mở cửa, quay đầu lại, ánh mắt đen tối va vào đối phương, vẫn chưa sắp xếp lại câu hỏi thăm thì đã bị Phương Chước ôm eo.
 
Cơ thể Nghiêm Liệt lập tức ấm áp lên, tâm trạng nôn nóng cũng giống vũng nước trời hè tháng sáu, bị phơi đến mức không còn một mảnh.
 
Anh ghì tay lên lưng Phương Chước, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được, ái muội dịu dàng hỏi: “Có phải trình tự vận hành kế tiếp là chuyển đến phòng ngủ không?”
 
Phương Chước buông anh ra, trên mặt tràn ngập vẻ một lời khó nói hết: “Sao anh lại không trong sáng vậy hả?”
 
“Anh không trong sáng chỗ nào?” Lúc Nghiêm Liệt nói những lời này thì sắc mặt vẫn không thay đổi: “Sau khi kết hôn thì nó là chuyện đứng đắn.”
 
Phương Chước quan sát vẻ mặt của anh, cảm thấy trạng thái tinh thần của anh vẫn tốt, một lát sau do dự nói: “Em cứ cho rằng anh lo âu trước kết hôn…”
 
Nghiêm Liệt nhanh chóng nói: “Anh rất lo rằng anh mà lo âu thì em sẽ lo âu theo!”
 
Phương Chước bị anh quần đến choáng, mê mang nói: “Em đâu có gì phải lo âu đâu, em chưa làm gì hết mà.”
 
Nghiêm Liệt ấn hai ngón tay lên xương sườn, cảm thấy gần đây đúng là mình có hơi căng thẳng, đến nỗi có chút gió thổi cỏ lay thôi cung  bắt đầu lúc kinh lúc rống.
 
Anh cũng rất phiền mấy thứ này nhưng sợ Phương Chước sẽ phiền, đến lúc đó lại bỏ gánh không làm nữa thì sao.
 
Nhưng hiện tại thấy Phương Chước cẩn thận thì cảm thấy những cảm giác hấp tấp bộp chộp kia đã bị vuốt phẳng.
 
Tuy rằng sự cẩn thận này phơi bày ra giống tính cách Phương Chước, như hận không thể viết hết phiền não và buồn khổ mình không giải toả được lên mặt, khiến Nghiêm Liệt đồng tình tiết lộ đáp án cho cô.
 
Đây là học sinh hay gian lận, mà cô may mắn ở chỗ là gặp một giám thị không có nguyên tắc.
 

Nghiêm Liệt mở to mắt, giọng nói mềm đi, giống như làm nũng, lại như đang dung túng cho cô phạm sai lầm, mang theo ý cười hỏi: “Vậy em muốn làm cái gì đây?”
 
Thật sự Phương Chước không muốn làm gì cả. Có điều nếu phải nói thì cô vẫn có thể miễn cưỡng một chút.
 
Nghĩ thì nghĩ, vẻ mặt của cô cũng giãy giụa một phen, cũng không thể nói thành lời được.
 
Như vậy không được. Cô đúng là tra nữ* mà.
 
*giống với tra nam - đàn ông tồi thì tra nữ - phụ nữ tệ
 
Nghiêm Liệt nhìn cô, cảm thấy dáng vẻ tự biên tự diễn của Phương Chước cũng rất đáng yêu, kế sát vào, ôm lấy mặt cô, hôn một cái lên môi cô rồi nói: “Không nghĩ những việc này nữa, bạn học Phương Chước, cậu chỉ cần mang vợ của tôi lên sân khấu là được. Làm ơn phải khiến cô ấy luôn luôn vui vẻ, cũng giục cô ấy thuận lợi hoàn thành nghi thức kết hôn đi.”
 
Phương Chước gật gật đầu.
 
Theo thời gian, Phương Chước thật sự hơi nôn nóng. Cũng may mọi việc thuận lợi, đến ngày kết hôn cũng chưa xuất hiện bất cứ thứ gì ngoài ý muốn.
 
Một ngày trước mọi người đã kiểm tra đối chiếu quá trình, cũng diễn tập một lần tại khách sạn, sau khi ăn tối qua loa thì về chỗ mình nghỉ ngơi, không làm tiệc kỷ niệm độc thân gì cả.
 
Vu Thanh Giang và Ngụy Hi là phù dâu, sáng sớm đã thay quần áo xếp hàng trang điểm trong phòng.
 
Chiều cao của các cô gái không đều nhau, Ngụy Hi cảm giác như bị Vu Thanh Giang đè đầu, ước chừng cô ấy cũng thấp hơn gần mười centimet, chỉ có thể cố gắng siết vòng eo nhỏ của mình, thể hiện ưu thế ra.
 
Ngụy Hi nói: “Em gái, em không nên trách chị. Hôm nay chắc chắn có rất nhiều chàng trai độc thân chất lượng cao, chị sợ em không bắt được.”
 
Vu Thanh Giang vén làn váy của mình lên trên, làm ra vẻ nói: “Chị có thể thì em cũng có thể.”
 
Một đám con gái so độ trẻ con thì rất nhanh ầm ĩ lên, bắt đầu trêu đùa nhau.
 
Phương Chước thay quần áo ở bên khác, chỉ mặc bộ nội y bó sát người.
 
Ngụy Hi bỗng nhiên chạy tới sờ eo cô, phấn khởi kêu lên: “Ai da —” còn chưa kịp nói bậy đã bị Vu Thanh Giang túm đi trước một bước..
 
“Yêu râu xanh!”
 
“Nói bậy bạ!”
 
Hai người lại vui cười đùa giỡn, mãi đến khi bị chuyên viên trang điểm tách ra.
 
Cách mấy chiếc bàn trang điểm, các cô gái xinh đẹp sáng sủa vẫn đang thảo luận phải chuẩn bị đoạn trò chơi lúc sau thế nào.
 
Chị gái đang làm tóc cho Phương Chước nghe được vài câu, cười nói: “Hôm nay chú rể muốn lấy giày của cô dâu thì xem ra không dễ dàng đâu.”
 
Trong lòng Phương Chước nói, chị quá coi thường Nghiêm Liệt rồi, cũng quá coi thường con trai khoa IT.
 
Trong mắt trai thẳng không phân biệt giới tính, bọn họ mới là sự tồn tại đáng sợ.
 
·
 
Để đối phó với phù dâu chặn đường đón dâu, Nghiêm Thành Lý đã chuẩn bị trước vài trăm cái bao lì xì, chia ra từng túi rồi giao cho mỗi phù rể, mục đích là nói cho mọi người biết hôm nay không ai có thể ngăn cản con của ông kết hôn. Nếu có, ông lấy tiền đập.
 
Cách này đúng là dùng tốt, bao lì xì dày cộm của Nghiêm Thành Lý dường như đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Bạn bè được mời đến xem náo nhiệt cũng bị ông thu mua, rút sang bên cạnh để bọn họ đi qua.
 
Khi đến gần cửa phòng tân hôn, Nghiêm Liệt đứng trên bãi cỏ sân sau, cầm túi bao lì xì, xúi giục Ngụy Hi mở cửa sổ cho anh.
 
Ngụy Hi nghĩ mọi người đều là người văn minh, lúc ăn tiệc trưa cũng có vài vị giáo sư đến, sợ sẽ bị ảnh hưởng nên chắc chắn giúp con bé này thì không thể làm chuyện bạo lực phá cửa, thế nên cũng đồng ý.
 
Nghiêm Liệt thẳng tay vứt mấy chục bao lì xì vào trong, hào hùng hô lên: “Trong ba phút đếm rõ số tiền trong bao lì xì đi, tôi sẽ cho các cậu thêm gấp mười lần!”
 
Ngụy Hi thật sự không chịu được dụ hoặc, Vu Thanh Giang cũng vậy.
 
Làm trâu là ngựa trong công ty, họ rúc thành viên bi cũng chỉ vì muốn kiếm chút tiền mà thôi. Bọn họ có ý xấu gì đâu chứ?
 
Mấy phù dâu lập tức ngồi xổm trên mặt đất cắm đầu vào khui bao lì xì, sau khi mở mấy cái thì phát hiện mỗi bao lì xì ít nhất là 50, nhiều nhất là 500, xém chút nữa vui đến bật khóc rồi. Đang cảm thấy sắp phát tài thì vài người bạn của chú rể trực tiếp nhảy thẳng vào từ cửa sổ, trợ giúp Nghiêm Liệt bế người chạy.
 
Nhóm phù dâu bị dạt sang bên cạnh, không ngăn được đám người ồn à kia, nhìn bao lì xì bị dẫm mà đau lòng, nhìn Phương Chước bị cướp đi thì nóng vội. Khi Nghiêm Liệt nhân lúc hỗn loạn trốn đi mới tìm được khe hở, đuổi theo từ cửa, vẫy tay hô:
 
“Không chơi trò chơi à? Nghiêm Liệt à tốt xấu gì cậu cũng phải làm theo trình tự cơ bản chứ?!”
 
“Cậu không làm đủ kế hoạch ban đầu rồi!”
 
“Cận không chụp phòng tân hôn à?!”
 
“Không tìm giày luôn hả? Nghiêm Liệt cậu muốn làm thất vọng kế hoạch hôn lễ của cậu hả?!”
 
Nghiêm Liệt chạy trốn rất nhanh nhưng cũng rất vững, Phương Chước ôm chặt cổ anh, trong tầm mắt đong đưa qua lại thì thấy nét cằm của anh càng thêm rõ ràng vì cơ bắp căng chặt.
 
Lúc chạy qua giao lộ, Nghiêm Liệt cúi đầu nhìn Phương Chước, khóe môi cong lên, trong ánh mắt đều là tình yêu chứa chan. Quay đầu lại nhìn đám người chật vật phía sau, nụ cười càng trở nên đắc ý.
 
Đám người đông đảo kia vẫn không thấy.
 
Trong miệng của chàng trai tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ phát ra tiếng cười quái dị, hô hào rời đi khi cướp thành công.
 
Ngụy Hi xuyên không quen mang giày cao gót, đuổi được nửa đường phải bất đắc dĩ ngừng lại, nhìn bóng lưng dần biến mất của bọn họ, vô cùng đau đớn nói: “Thế mà cậu ta lại lợi dụng sự bần cùng của chúng ra! Có lý không hả trời?”
 
Vu Thanh Giang quay đầu lại nhìn một cái, sau đó cúi đầu nhìn tiền nóng trên tay mình, lập tức đưa ra quyết định, khẽ cắn môi nói: “Phải giữ đống bao lì xì đấy các chị em.”
 
Mọi người yên lặng nhìn nhau, sau đó mới nhấc váy lên, chạy vèo trở về như một cơn gió, lấy hết bao lì xì mới ra cửa ngồi lên xe đón dâu.
 

Ngụy Hi mới vừa chỉnh trang lại mái tóc tán loạn vì chạy nhảy khi nãy. Cô ấy ngồi ghế sau ô tô, nhìn gương sửa sang lại tóc mái, cũng bảo Vu Thanh Giang đưa giày bị bỏ lại cho bọn con trai.
 
Vu Thanh Giang mang đôi giày cưới đến đoàn xe phía trước tìm Phương Chước, qua lớp cửa xe, nghe thấy con trai lớp 1 đang hát hò với nhau.
 
Ngày vui như vậy, bọn họ lại hát “Đoàn kết là sức mạnh”.
 
Lúc hạ cửa sổ xe xuống, Nghiêm Liệt đang sửa sang lại quần áo cho Phương Chước, sau khi nhận được giày thì ân cần mang vào cho Phương Chước, không coi ai ra gì: “Thật ra bảo bối em không mang giày cũng không sao, mang giày cao gót rất không thoải mái, bước trên thảm đỏ mang một lát là được, đến chỗ khác anh có thể ôm em qua.”
 
Vu Thanh Giang cúi đầu nhìn mu bàn chân quá rộng mà phải mang đôi giày đế bằng, lại nghĩ tới đôi giày cao 5cm của Ngụy Hi, kết hợp với hình ảnh gian nan truy đuổi vừa rồi thì tức giận hừ một tiếng tỏ vẻ khiển trách.
 
Vốn định dạy dỗ người đàn ông không biết xấu hổ này cho người chị em, cuối cùng lại thấy Phương Chuóc bị sắc đẹp của Nghiêm Liệt mê hoặc, chỉ chuyên chú nhìn anh chứ không nói lời nào.
 
Vu Thanh Giang tức lồng ngực, xoay người trở về.
 
Bởi vì Nghiêm Liệt không làm theo lẽ thường, quá trình thiếu một bước so với kế hoạch, thế nên đoàn xe đến khách sạn trước một giờ, rất nhiều khách khứa vẫn chưa ngồi vào vị trí.
 
Đám người ngồi trong phòng tân hôn của khách sạn trước. Mẹ Nghiêm cũng có mặt, rất kinh ngạc hỏi chuyện như thế nào? Vì sao lại đến sớm như vậy.
 
Vu Thanh Giang cho giải thích biến cố cho bà, mẹ Nghiêm nghe xong cũng phải dở khóc dở cười nhưng lại không biết nói Nghiêm Liệt thế nào, chỉ có thể vỗ vỗ anh một chút.
 
Nghiêm Liệt lấy điện thoại hỏi: “Có đói bụng không?”
 
Phương Chước lắc lắc đầu.
 
“Em ăn sáng chưa?” Nghiêm Liệt vẫn click mở APP: “Đến lát nữa bắt đầu nghi thức sẽ không có thời gian ăn cơm, cho nên không đói bụng cũng phải ăn chút gì đó để lót bụng. Em muốn ăn cái gì?”
 
Thật sự Phương Chước không muốn ăn gì cả nhưng chắc do gần đây nghe người ta nói nhiều, thế nên cũng nói tên món ăn theo bản năng: “Tôm hùm đất nhé?”
 
Mẹ Nghiêm lập tức kêu lên: “Tôm hùm đất quá dầu mỡ, đừng làm bẩn mặt và quần áo! Ăn vài món tiện một xíu đi.”
 
Phương Chước cảm thấy cũng đúng, muốn gọi mì hoặc ăn chút bánh quy, Nghiêm Liệt lại không đồng ý mà xắn cổ tay áo lên, nói: “Không sao, con lột cho vợ con. Ngày kết hôn muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, làm gì có chuyện mới ngày đầu đã qua loa rồi?”
 
Anh nói như đúng rồi, khiến mẹ Nghiêm cạn lời vỗ trán.
 
Khách sạn có chuẩn bị tôm hùm đất, Nghiêm Liệt lập tức gọi hai cân lên. Sau đó dọn băng ghế nhỏ lột tôm cho Phương Chước, sau đó làm một chén mì cho cô.
 
Trước đó mẹ Nghiêm đã chuẩn bị vài món khác ở trong phòng, mấy phù dâu phù rể đều chịu đựng không ăn, nói muốn chờ lát nữa sẽ ngồi vào ghế ăn tiệc chính. 
 
Không lâu sau giám đốc khách sạn lại đây thúc giục, chuyên viên trang điểm trang điểm lại cho Phương Chước, nhanh chóng đi xuống cùng với bọn họ.
 
Quy trình tiến đến bước trò chuyện với khách quý.
 
Lưu Kiều Hồng và hai vị giáo sự lần lượt lên sân khấu tặng vài câu chúc phúc, khiến hội trường trở nên nghiêm túc hơn, MC phải mời ca sĩ khuấy động bầu bầu không khí, khiến hội trường sinh động lên.
 
Nhân viên công tác xung quay kiểm tra chi tiết mọi thứ một lần nữa, phản hồi bên phía sân khấu đã chuẩn bị tốt. Diệp Vân Trình đứng ở bên cạnh Phương Chước, chuẩn bị dắt cô lên sân khấu.
 
Khi cánh cửa gỗ dày nặng được đẩy ra, ánh đèn sáng ngời hắt lại đây.
 
Trong ánh sáng ấm áp mờ ảo, Diệp Vân Trình hồi hộp đến nỗi run cả cánh tay, không nghe thấy giọng của MC.
 
Đến khi nhân viên công tác bên cạnh vội bày động tác tay mới nhanh chóng cất bước về phía trước.
 
Bây giờ dáng đi của Diệp Vân Trình đã tự nhiên hơn rất nhiều, có điều thảm đỏ ngắn ngủn như thế mà ông vẫn cảm thấy rất dài và lâu. Lúc nhấc chân trái lên, cảm giác nửa người cũng trở nên trống rỗng, không có cảm giác gì.
 
Ông nghiêng đầu nhìn Phương Chước một cái, sau đó đi đến bóng người mình đã xác định trong ánh sáng chói mắt.
 
Bước chân dừng lại trước mặt Nghiêm Liệt, khuôn mặt cũng trở nên rõ ràng. Phương Chước kéo cánh tay đang siết chặt của ông, cuối cùng Diệp Vân Trình cũng có cảm giác mình đang đi trên mặt đất.
 
Ông nhìn hai đứa trẻ mình thương yêu nhất, hốc mắt vô thức chua xót, vẫn phải mỉm cười, đưa tay Phương Chước qua.
 
Âm nhạc và tiếng hô của MC quá mức náo nhiệt, khiến ông không thể sắp xếp những lời mình muốn nói được.
 
Diệp Vân Trình giật giật môi, đè mu bàn tay của Nghiêm Liệt, âm thầm truyền tín hiệu gửi gắm.
 
Phương Chước nắm lấy tay Nghiêm Liệt, mới phát hiện trong lòng bàn tay anh toàn là mồ hôi lạnh, cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.
 
Những người trên sân khấu đã thả hồn đi chơi rồi, nghiêm túc trả lời vấn đề của MC, không lộ ra chút yếu lòng nào. Khi kéo dài đến lúc mang nhẫn mới đột nhiên tỉnh lại.
 
Nghiêm Liệt lấy nhẫn từ tay phù dâu, trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh, giống như đã luyện tập mấy chục lần, đeo lên cho Phương Chước. Sau đó trong tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người, anh dắt tay Phương Chước, khẽ hôn lên đầu ngón tay của cô.
 
MC ở phía sau vội la lên: “Là hôn môi, không phải tay. Là hôn môi!”
 
Nghiêm Liệt không nghe thấy.
 
Anh cảm thấy việc Phương Chước xuất hiện trong thế giới của anh rất không chân thật, thế nhưng đến khi anh có được Phương Chước mới có thể cảm nhận được sự chân thật của thế giới này.
 
Giống như màn đêm trống trải bị pháo hoa đánh úp, thế giới cứ không ngừng đan xen giữa sáng và tối, ánh sáng lạnh giá âm thầm trôi đi theo dòng chảy thời gian, năm mới long trọng buông xuống trong ánh sáng chói lóa.
 
Tất cả nguyện vọng của Nghiêm Liệt được lưu giữ trong trí nhớ của Phương Chước cũng trở thành danh sách công việc đã hoàn thành được trong ngày hôm nay.
 
Anh cúi đầu, trong ánh mắt ẩm ướt đê mê của Phương Chước, hôn lên đôi môi mềm mại ướt át của cô.
 
Anh muốn từng giai đoạn trong tương lai đều in tên của nhau.
 
-----------[HOÀN TRUYỆN]------------
Team edit có đôi lời muốn nói:
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team Bạch Nguyệt Quang trong quãng thời gian event, bộ truyện lâu lắc với những editor/trans xinh đẹp của team đã kết thúc rồi. Chúc mọi người có một ngày vui vẻ, hẹn ngày tái nạm ^^
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận