Vô Tự Thần Bi

***
Trong lúc quá tức giận Hạ Hầu Vân đã vô ý thi triển tuyệt kỹ của Lãnh Diện Tú Sĩ bị Tôn Lan Đình phát hiện, tự biết thân phận đã bị lộ không thể che giấu được, quyết tâm không thể dừng lại, lão vẫn tin chắc với bản lĩnh của mình và mấy ma đầu cao thủ thuộc hạ đủ sức để tiêu diệt bất cứ ai chống đối lại lão và nhiếp phục quần hùng.
Lão ngửa mặt hú lên một tiếng dài như tiếng rồng gáy, Tôn Lan Đình nhận ra tiếng hú này chính là tiếng hú của tên bịt mặt chàng đã gặp trên Kim Đỉnh sơn. Tiếng hú dứt, một con chim bồ câu truyền tin từ trong sơn trang bay vọt lên theo hướng phủ Nam Dương phủ. Sắc mặt Hạ Hầu Vân trầm trọng quét mắt nhìn một vòng chúng nhân, ánh mắt lão biến thành cực kỳ tàn khốc hiểm độc hung hãn, lão buông chuỗi cười hăng hắc, cười xong âm thanh lão biến thành lạnh như băng giá:
‐ Đúng vậy, lão phu chính là đồ đệ duy nhất của Lãnh Diện Tú Sĩ và Hắc Y giáo chủ đương kim Quân Vạn Lý. Các vị có mặt nếu tình nguyện quy phục Hắc Y giáo chúng ta coi như là bạn, còn trái lại hắc hắc, bản trang đã bố trí thiên la địa võng, các vị không thể sống thoát khỏi sơn trang này.
Dứt lời lão chỉ vào mặt Tôn Lan Đình:
‐ Tiểu tử, ngươi chớ cậy vào Tam Thanh Nhất Khí thần công mà cuồng ngạo không coi ai ra gì, nếu ngươi chịu quy thuận bản giáo sẽ tránh chỗ chết không chỗ chôn thây!
Thực ra vừa rồi Tôn Lan Đình chỉ suy đoán mà không giám khẳng định lão Hạ Hầu này là giáo chủ Hắc Y giáo, chàng còn đang sợ suy đoán của mình không đúng không ngờ lại quá đúng với sự thật, chàng tự mừng thầm bất giác lại cười lớn:
‐ Quân Vạn Lý, mối thù cha mẹ tại hạ bị ngươi đả thương, chính đến lúc phải thanh toán!
Công Tôn Cừu bước lên một bước quất cái đuôi sam sau ót, gầm to:
‐ Tiểu tử, ngươi chớ ngông cuồng quá sớm, muốn động thủ với giáo chủ chúng ta, trước tiên phải thông qua Sấu Sư Gia ta cái đã.
Tôn Lan Đình cung tay đáp:
‐ Vãn bối nào dám động thủ cùng lão tiền bối, công lực lão tiền bối tuyệt thế không hiểu sao lại đầu nhập làm thuộc hạ Hắc Y giáo cam chịu sự sai khiến của lão thất phu gian xảo này?
Công Tôn Cừu thấy chàng khiêm cung như thế không tiện xuất thủ trước liền gầm lên đáp:
‐ Thọ ân không báo không phải là quân tử, năm xưa lão chịu ân cứu mạng của Lãnh Diện Tú Sĩ tất phải phụ tá cho truyền nhân của người lập nên đại nghiệp, tiểu tử chớ nói bậy nữa, hãy động thủ với lão phu.
Tôn Lan Đình nghe câu ấy biết lão đã bị Quân Vạn Lý dùng hoa ngôn xảo ngữ dụ hoặc. Chàng lớn tiếng:
‐ Thọ ân báo là điều tốt nhưng biết rõ ân nhân là kẻ gian cũng không khuyên can trái lại còn giúp làm việc ác chẳng những không phải là báo ân mà còn là hãm hại, huống gì Quân Vạn Lý tuy là đồ đệ ân nhân của lão tiền bối nhưng lão đã đá đều tan chẳng là phản bội ân nhân lão tiền bối sao?
Công Tôn Cừu nổi giận:
‐ Không cần nói nhảm nhí nữa, lời của tiểu tử ngươi lấy gì làm bằng chứng?
‐ Đó là những lời do chính miệng u Dương Độc lão tiền bối nói ra.
‐ Gia sư ta từ lâu không xuất hiện tiểu tử ngươi làm sao gặp được. Ngươi nói chính miệng người nói ra lấy gì làm bằng?
Tôn Lan Đình quả thật không có chứng cớ, nhất thời không biết nói gì ngẩn người đứng tại chỗ. Quân Vạn Lý bên cạnh nghe hai người nói chuyện trong lòng lấy làm kinh dị tự nghĩ: “Tiểu tử này đối với chuyện ta và sư môn sao lại biết rõ lắm vậy? Lẽ nào sư phụ ta phục hồi công lực và gặp y rồi sao?”.
Công Tôn Cừu thấy Tôn Lan Đình không thể đối đáp liền buông hai tiếng cười lạnh lẽo:
‐ Ngươi chẳng đưa ra được bằng chứng nào chớ trách lão phu hạ thủ vô tình!
Cánh tay lão vung lên định động thủ, thình lình nghe bên ngoài có tiếng quát lớn:
‐ Hiền điệt chớ sợ, có Lưu Linh Hư đến đây!
Người theo tiếng đến, nhân ảnh chuyển động song song xuất hiện ba người, người chính giữa là Bất Lão Thần Quân Lưu Linh Hư hai bên là hai lão râu tóc bạc phơ chính là Nam Bắc Song Tẩu.
Ngay giữa lúc ấy, trong đám quần hùng nhảy ra một lão nhân râu trắng rống lên một tiếng:
‐ Nga My phái với Hắc Y giáo các ngươi có oán thù gì, lão phu liều mạng với ngươi!
Không cần tranh biện, chưởng phong rít lên đánh tới giữa ngực Quân Vạn Lý. Chúng người đưa mắt nhìn tới, đó là một chưởng lão của Nga My phái còn sót lại một trong Võ Lâm Thất Tuyệt Chu Thục Tuyền. Quân Vạn Lý thấy chưởng phong cuốn tới lão bật cười lạnh lẽo hữu chưởng đưa tay lên đẩy Chu Thục Tuyền lùi lại vào đám quần hùng.
Chu Thục Tuyền gầm lên một tiếng định nhảy tới nữa, Tôn Lan Đình vội chuyển thân chặn lại:
‐ Tiền bối hãy tạm dẹp lôi đình, đêm nay đã đến lúc phải tổng kết oan cừu cần gì phải gấp!
Trong lúc ấy Lưu Linh Hư lạnh lùng nói với Công Tôn Cừu:
‐ Việc hôm nay ta vốn không muốn xen vào nhưng lão đầu ngươi cậy lớn hiếp nhỏ khinh thị giai tế tương lai của ta, bất cứ lão đầu muốn tỷ thí gì ta xin cùng lão thử xem ai cao thấp.
Dứt câu ấy Lưu Linh Hư quay lại Quân Vạn Lý:
‐ Té ra Hắc Y giáo chủ lại là ngươi, sau khi giải quyết xong mọi chuyện, lão phu xin mời ngươi song đấu một phen.
Công Tôn Cừu chưa kịp đáp, Quân Vạn Lý đã bật cười ha hả:
‐ Mấy lần thần quân vô cớ xâm phạm bản giáo, tại hạ đã dung thứ nhiều rồi, tự vấn chưa hề đắc tội với thần quân, như nếu thần quân tự nguyện tham gia bản giáo cùng làm nghiệp lớn, tại hạ xin được hoan nghênh.
Lưu Linh Hư cười gằn:
‐ Ngươi mà đáng cho ta cộng sự ư?
Công Tôn Cừu đứng cạnh quát to:
‐ Lưu Linh Hư, ngươi đã dám khiêu khích chẳng lẽ Sấu Gia Sư ta lại sợ ngươi sao?
Lưu Linh Hư mỉm cười:
‐ Hai chúng ta chẳng ai sợ ai cả, hôm nay nếu ngươi chưa phân thắng bại chúng ta không được dừng tay!
Công Tôn Cừu gầm lên:
‐ Hay lắm! Hãy tiếp ta ba chưởng đây!
Lão lăng không thi triển phách không chưởng, thân hình chuyển động vọt lên trên cao, trên không trung lão vẫy mạnh thân đứng trên không phi thẳng xuống người Lưu Linh Hư, khi gần đến đầu đối phương, lão chuyển thân một cái biến thành đầu dưới chân trên xuất chưởng đè xuống đầu đối phương.
Chưởng ấy đã xuất hết mười hai thành công lực sức mạnh như núi non chụp xuống quả là uy thế kinh người. Lưu Linh Hư thấy chưởng chụp xuống đầu liền xuống đinh tấn không hề hoảng loạn, tay hữu đưa lên phát mười hai thành công lực nghênh tiếp. Chưởng lực hai bên đều vận dụng hết chân tài thực học. Hai chưởng chạm nhau phát ra một tiếng “bình” dữ dội, chưởng lực Công Tôn Cừu bị bắn lên cao ước chừng ba trượng, thân hình còn đang trên không lão đã “ọc” một tiếng miệng phun ra búng máu tươi, khi rơi xuống đất sắc diện lão xanh sạm lảo đảo như muốn gục. Độc Giác Thần Đà Pháp Nguyên vội vã tiến lên đỡ lão sang một bên để lão ngồi khoanh chân điều tức trị thương.
Lưu Linh Hư vẫn đứng yên tại chỗ hai bàn chân lún sâu xuống đất, sắc mặt cũng trắng dã phun ra một tia máu được Nam Tẩu Gia Cát Nguyên đỡ lấy vai dìu ngồi qua một bên không nói không động. Công lực hai người tương đương kết quả cả hai đều bị chấn thương chưa phân được thắng bại.
Giữa lúc ấy nhiều tiếng hò hét nổi lên, nhân ảnh chuyển động, có năm bóng người từ ngoài hoa viên phi thân vào đứng vào năm phương vị thành thế bao vây chúng người vào giữa. Nhìn kỹ lại thì ra là Cưu Trượng Bà m Tam Nương, Gian Cổ Ngô Tỉnh Ngô, Thác Bát Tiên Ông Trác Bát Quần và hai Phiên tăng áo đỏ mắt nhìn vào đấu trường, cả năm chưa ai biết rõ chân diện mục của Hắc Y giáo chủ bấy giờ thấy hiện trường không ai ăn mặc bằng cách bịt mặt đứng giữa chỉ có Hạ Hầu Vân và Tôn Lan Đình. Tiếng ồn ào của chúng nhân nổi lên chửi mắng Hạ Hầu Vân:
‐ Ngụy quân tử! Đồ chó!

‐ Đồ giả mạo hiền nhân nghĩa, bao nhiêu người võ lâm chúng ta đã bị lão lừa bịp, hãy giết chết lão đi!
*
*
*
Quân Vạn Lý nhìn thấy năm người mới đến mà không có ba tên Đại Thiết Vệ, không hiểu nguyên nhân, lão hú một tiếng nhỏ thân biến thành mũi tên rời cung bay vọt lên rơi xuống trên đầu một ngọn cây, ở trên nhìn xuống hai tay lão giơ lên cao mười ngón tay đan xen vào nhau như dấu hiệu cho năm lão ma đầu.
Đó là ám hiệu cho biết giáo chủ đang có mặt tại hiện trường, lúc đó năm lão ma đầu mới biết giáo chủ của bọn chúng chính là Nhân Nghĩa Hiệp Vương Hạ Hầu Vân chúng vội cung thân hành lễ đợi mệnh lệnh.
Quân Vạn Lý vẫn đứng trên cao hỏi xuống:
‐ Tại sao ta không thấy bọn Đại Thiết Vệ và Nhân Yêu?
Thác Bát Tiên Ông Trác Bất Quần cung thân đáp:
‐ Đêm qua chúng đi theo lệnh giáo chủ nhưng chưa thấy quay về, vừa rồi chúng môn hạ nhận được tin cấp tốc đến đây.
Quân Vạn Lý đang trầm ngâm chợt nghe Tôn Lan Đình lớn tiếng:
‐ Ba Đại Thiết Vệ và ba tên ở phân đàn Lạc Dương đêm hôm qua đã bị Lãnh Diện Tú Sĩ nhiếp phục bắt về Hoành cung hết rồi.
Quân Vạn Lý giật mình kinh dị, Tôn Lan Đình nói tiếp:
‐ Giáo chủ chuẩn bị, mời tiếp một chiêu Tam Thanh Nhất Khí thần công của tại hạ đây!
Quân Vạn Lý lại bị giật mình vội vàng đứng trên ngọn cây ngưng thần tụ khí đẩy Thiên m công lên bảo vệ toàn thân, hữu chưởng ngầm ngưng tụ m Băng chưởng lực còn tả chưởng ngầm chuẩn bị Huyền Thiên chỉ hai mắt nhìn Tôn Lan Đình không chớp chuẩn bị tiếp nghênh Tam Thanh Nhất Khí thần công mà lão nghe truyền tụng đã lâu.
Nguyên sau khi nghe Hạ Hầu Vân buộc phải xác nhận lão chính Quân Vạn Lý, Tôn Lan Đình đã quyết tâm trừ diệt mầm ác tận gốc rễ bằng cách thi triển Tam Thanh Nhất Khí thần công, nhưng vì đứng chung quanh chàng đều có người, chàng lại sợ thần công đánh lạc hướng trúng kẻ vô tội nên chưa dám xuất thủ.
Sau đó thấy Hạ Hầu Vân phi thân lên đỉnh cây chàng nảy ra ý nghĩ: “Bây giờ mà không sử dụng Tam Thanh Nhất Khí thần công đả thương lão thì còn chờ dịp nào nữa?”. Tính tình chàng vốn thuần phác minh bạch không muốn ngầm hại người, bấy giờ thấy Quân Vạn Lý đã đủ thời gian chuẩn bị bèn quát to:
‐ Tiếp chưởng!
Thân chàng hơi ngửa ra hai ánh mắt như điện song chưởng vẽ vòng một đẩy tới, Tam Thanh Nhất Khí thần công theo chưởng lực phát xuất. Đầu tiên nó không hình không dáng, thình lình khí tam thanh rít lên như xé lụa từ trên không trung lồng lộn phát uy lực. Chúng nhân chung quanh đột nhiên có cảm giác không khí bị nén lại bị một luồng kình lực vô hình ép phải đua nhau lùi bước. Bọn năm lão ma đầu buộc phải lùi về sau tám bước.
Thân hình Quân Vạn Lý đứng trên ngọn cây đã thấy hình khí bức bách khó khăn, tuy đã sẵn chuẩn bị, nhất thời lão không biết nên chế ngự bằng cách nào, trong lúc rối loạn, lão bắn thân từ ngọn cây lên cao định tránh sức ép của khí tam thanh ập tới.
Thân hình lão vừa bắn lên nào ngờ ba luồng kình lực vô hình như bóng theo hình nhất tề vọt nhảy theo, lão thấy thế nguy vội nghiến chặt răng phát xuất toàn thân công lực phối hợp Thiên m công và m Băng chưởng đẩy mạnh song chưởng ra nghênh tiếp. Sau một tiếng nổ long trời lở đất, Quân Vạn Lý lơ lửng giữa không trung xoay thân liên tiếp hai lần rơi xuống trên bức tường vây vườn hoa, miệng và mũi lão đều đầy máu giữa ngực có một lỗ thịt nát bầy nhầy. Lão vẫn chưa chết hẳn nhưng bao nhiêu tâm đảm đều tan, lão giơ tay ra hiệu rút lui cho các Hắc Y giáo rồi cố vận một hơi chân lực, thân hình rơi hẳn ra ngoài tường, lão chạy như bay về phía sau sơn trang.
Thân hình Quân Vạn Lý vừa động, đột nhiên ngoài vườn có tiếng hổ gầm liên tục, hơn ba mươi con cọp từ bốn phương tám hướng vươn thân nhảy tới, tức thì trật tự đại loạn, chúng người vội vàng rút hết đao kiếm biến thành trận quyết tử giữa người và cọp.
Năm lão ma Thác Bát Tiên Ông Trác Bất Quần theo chân Độc Giác Thần Đà trong cơn hỗn loạn kéo chạy về phía sau sơn trang. Tiếng người gầm thét tiếng hổ gào biến thành một khối hỗn loạn. Nam Bắc Song Tẩu, Cùng Thần Phong Cái Ngô Ất, Cốc Tang Điền và Mạnh Ngọc Trân đứng thành năm góc bảo vệ cho Tôn Lan Đình, Lưu Linh Hư, Công Tôn Cừu và đồ đệ Mạnh Ngọc Trân là tiểu cô nương Quế nhi.
Nguyên vì khi Tôn Lan Đình vừa phát ra Tam Thanh Nhất Khí thần công chàng liền thấy hai mắt tối sầm lật thân ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, vì vậy chân lực của Tam Thanh Nhất Khí thần công không được tiếp tục giảm bớt bảy thành uy lực mới giúp Quân Vạn Lý thoát thân đào tẩu chưa chết hẳn. Khi bọn lão ma đầu rút lui, Thiên Ảo Thần Luân Tạ Bá Đào, Võ Lâm Song Hung và bốn trong Thất Tuyệt không bị những con cọp ngăn cản vì mỗi người đã giết chết hai con cọp dữ, tức thì họ tung thân ra khỏi vườn đuổi theo về phía sau lưng sơn trang. Khi họ đuổi tới một cốc núi bí mật ở dãy núi sau sơn trang không còn thấy tông tích Quân Vạn Lý và bọn Pháp Nguyên đâu nữa, chỉ thấy ba mặt đều là vách núi dựng sừng sững hai thước, trước cửa ấy đứng chắn bốn nhân vật kỳ hình quái trạng. Bốn người đứng thành hai hàng cách nhau chừng ba bước chừa một lối đi chật hẹp.
Tạ Bá Luân quy ẩn đã lâu không biết bốn người vật ấy là ai, lão vội dừng thân đang định quát hỏi bỗng nghe Chu Thục Tuyền, bốn luồng kình phong cùng cuộn tới hình thành một vực xoáy gió bão, vực xoáy ấy càng chuyển càng mau cuốn đất đá bay mù lên cao ba trượng tạo thành một con rồng đất rất hùng vỹ. Mấy tiếng rít rợn gáy nổi lên, kình lực của Chu Thục Tuyền bị xoáy bật qua bên “bình” một tiếng đập vào vách đá tức thì đá vụn dội lại phát ra tiếng kêu không ngớt.
Chu Thục Tuyền nhìn thấy xoáy kình phong buột miệng kêu to:
‐ Lần trước ta gặp bốn tên bịt mặt trên Kim Đỉnh sơn, thì ra là Tứ Đại Thần Ma các ngươi!
Túy Lý Càn Khôn Lã Quảng Tài đảo lộn cặp mắt đỏ ngầu:
‐ Chúng ta chẳng có gì để nói, hãy tiếp mỗi người mỗi một chưởng cho biết Vạn Lưu Quy Tông của Lãnh Diện Tú Sĩ truyền lại có uy lực tới đâu!
Trừ Tạ Bá Đào, tất cả đều đồng ý, Lã Quảng Tài lại nói:
‐ Các người nghe ta đếm tới ba chúng ta cùng xuất chưởng đó!
Sau đó hắn đếm liền:
‐ Một... hai... ba...
Tiếng “ba” vừa ra khỏi miệng, tứ tuyệt, Song Hung cùng xuất sáu chưởng, sáu luồng kình phong rít lên cuộn gió bão táp như núi đổ đá rơi nhắm vào Tứ Đại Thần Ma đứng giữa cốc núi. Sáu người đều là những nhân vật cao thủ, bấy giờ hợp lực lại đừng nói tới công lực của Tứ Đại Thần Ma dù có là Quân Vạn Lý cũng chưa chắc chống cự nổi.
Tứ Đại Thần Ma lại cùng nhau xuất chưởng, hình thành một vực xoáy không khí trước mặt. Sáu luồng kình lực chạm vào vực xoáy ấy liền phát ra một tiếng quái dị, một chưởng lực bị bật sang bên tiếp đó một tiếng nổ sầm như sấm sét nhân ảnh đảo chuyển tiếng rú liên thanh luồng gió xoáy kia bay lên tung tóe biến thành vô số những xoáy gió nhỏ tứ tán bốn bên, Tứ Đại Thần Ma bị sức bật văng ra xa sáu trượng ngã xuống đất bất động.
Lại mấy tiếng kinh thiên động địa nữa, dư lực của kình phong đánh tan núi đá rơi xuống lấp cả nửa cốc. Trước khi đó, chỉ trong một nháy mắt các bóng nhân ảnh đã di động chớp nhoáng vào trong cửa cốc.
Bên trong cốc có một tòa lầu nhỏ rất tinh xảo, họ vào tiểu lâu lục soát không thấy một bóng người chỉ phát giác được sau tiểu lâu có ba sơn động tối như hũ nút và quanh co khúc khuỷu không biết dẫn thông đến đâu.
Tạ Bá Đào nói:
‐ Địch ẩn ta lộ không nên phân tán thực lực, Tang bang chủ và Ác Phách hãy ở ba cửa động này cảnh giác, ta và các người khác vào động tìm kiếm xem sao.
Tất cả vọt thân vào cửa động. Qua mấy khúc quanh, đã thấy lối ra bị rất nhiều đá tảng và cây cối rậm rạp che kín, nếu ở phía ngoài rất khó phát hiện đây là cửa động.
Năm người ra sau cửa động nhìn kỹ, phương hướng cửa động chính nhìn ra hướng đông bắc nằm giữa một hoang cốc, chỉ thấy cây cỏ xanh rì chẳng có dấu hiệu nào đã có dấu chân người. Năm người quay trở về đường cũ, tiếp tục quan sát động thứ hai, động nào cũng có lối ra khác nhau nằm ở các phương hướng khác nhau chẳng thể nào phán đoán được định nhân đã đào tẩu về hướng nào, chúng người bất lực đành quay trở về. Đang lúc họ ra khỏi miệng cốc bí mật ấy, Tứ Đại Thần Ma vẫn nằm bất động dưới đất. Đoán định là chúng đã chết, không ai dừng chân phi hành quay về Phi Vân sơn trang.
Khi tới sơn trang bầy cọp dữ đã bị giết chết hết, một bộ phận lớn võ lâm anh hùng cũng đã giải tán, hơn ba mươi tráng đinh đang dọn dẹp vườn hoa,
Tôn Lan Đình đã được mang vào hoa sảnh đặt nằm trên cái giường tre, hai mắt chàng vãn nhắm chặt hôn mê.
Mọi người vào sảnh thấy đủ mặt Nam Bắc Song Tẩu, Ngô Ất, Cốc Tang Điền, Mạnh Ngọc Trân, Quế Nhi nhưng không thấy Lưu Linh Hư và Sấu Gia Sư Công Tôn Cừu đâu.
Tạ Bá Đào bước đến bên giường Tôn Lan Đình thấy nét mặt chàng vẫn còn anh khí, hơi thở vẫn đều đặn chẳng giống gì với người mới thụ thương hoặc lâm bệnh, lão vội cầm lấy mạch môn chàng chuẩn đoán, tất cả đều bình thường không nhận ra một thương chứng nào, lão kinh ngạc “a” một tiếng:
‐ Thật là kỳ lạ, không thương không bệnh sao lại hôn mê?
Cốc Tang Điền đứng cạnh đáp:
‐ Chúng tôi không ai đoán được nguyên nhân sao.
Tạ Bá Luân xoay thân lại hỏi:

‐ Sao không thấy hai người Lưu Linh Hư và Công Tôn Cừu?
Nam Tẩu Gia Cát Nguyên đáp:
‐ Hai người ấy đã trị thương xong Công Tôn Cừu nghe lời khuyên giải quyết tìm hết góc bể chân trời cho đến khi gặp mặt Lãnh Diện Tú Sĩ để hỏi cho minh bạch, bây giờ không biết đã đi tới đâu, còn Lưu Linh Hư đã về Nam Dương lữ điếm đón con gái lão, chút nữa sẽ quay về.
Chu Thục Tuyền bên cạnh hỏi:
‐ Chẳng lẽ chúng ta ở mãi trong Phi Vân sơn trang này ư?
Chính vậy, các tráng đinh ở trong trang này đều là người lương thiện chẳng ai biết Hạ Hầu Vân là Hắc Y giáo chủ, vả lại Tôn Lan Đình còn chưa hồi tỉnh, chúng ta chưa biết đi đâu, chi băng cứ tạm ở lại đây cũng chẳng sao.
Chúng người bàn tán hồi lâu vừa lúc Lưu Linh Hư dẫn một đoàn người nam nữ quay về, khi đến trước hoa sảnh hắn ra lệnh cho tất cả ở lại bên ngoài chỉ dẫn một thiếu nữ vào sảnh. Thiếu nữ rất diễm lệ nhưng vẻ mặt lại như si ngốc đầy nét u oán phong cách rất đáng thương.
Thiếu nữ vừa bước vào phòng đã phát hiện ra Tôn Lan Đình nằm trên giường, nàng không nói một lời uyển chuyển bước đến, cúi đầu nhìn sững vào mặt chàng, thoáng chốc nàng rên lên mấy tiếng cực bi thương nước mắt ứa ra dàn dụa trên gương mặt ửng hồng. Thiếu nữ xoay thân hỏi Lưu Linh Hư:
‐ Gia phụ, chuyện xảy ra thế nào? Sao lại đưa nữ nhi đến đây?
Lưu Linh Hư nhìn vào mắt con gái nhận ra bệnh tình nàng đã khỏi hẳn, hắn cả mừng đáp:
‐ Con gái yêu của ta, có lẽ bệnh tương tư của con khỏi hẳn rồi chứ?
Mặt thiếu nữ đỏ gay ngẩng đầu lên nhìn Nam Bắc Song Tẩu và Cốc Tang Điền, nàng hơi nghiêng mình thi lễ:
‐ Điệt nữ Lưu U Hương tham kiến ba vị thúc thúc.
Bắc tẩu Hạ Hầu Đan cười ha hả:
‐ Hiền điệt nữ, chúng ta đồng hành với nhau mười mấy ngày nay rồi mới nhận ra chúng ta sao?
Lưu U Hương lại đỏ mặt, nàng nhìn thấy trong phòng có cả Võ Lâm Song Hung kinh ngạc hỏi Lưu Linh Hư:
‐ Hai lão nhân kia lần trước đến nhà ta tìm thù đó!
Lưu Linh Hư chỉ “hừ” lạnh một tiếng không đáp, Song Hung vẫn ngồi nguyên bất động cũng “hừ” lạnh hai tiếng thay lời đáp, Lưu Linh Hư nhìn thấy có cả Thiên Ảo Thần Luân Tạ Bá Đào liền mỉm cười:
‐ Lão Tạ, mấy chục năm chúng ta chưa gặp nhau, các hạ vẫn giữ tính tình hung dữ như trước chứ?
Tạ Bá Đào trừng hai mắt:
‐ Lão Lưu, hãy lo việc các hạ cho ổn thỏa đi, khỏi cần chú ý tới lão Tạ này làm chi!
Cả hai bật cười ha hả, không khí trở nên vui vẻ thoải mái. Đang lúc ấy một tráng đinh có vẻ như là tổng quản bước vào phòng cung thân trước mặt Cốc Tang Điền:
‐ Cốc gia, các anh hùng ở lại đây xin theo tiểu nhân đến Nghênh Tân quán nghỉ ngơi, từ nay việc trong sơn trang xử lý như thế nào?
Cốc Tang Điền trầm ngâm hồi lâu mới đáp:
‐ Đợi mọi việc xong xuôi ta sẽ đem tài sản đất cát sơn trang chia cho các tráng đinh làm kế sinh nhai. Đợi khi tệ đồ Tôn Lan Đình tỉnh dậy tất sẽ biết Hắc Y giáo...
[mất vài dòng]
Nàng cũng được ở lại. Tôn Lan Đình vẫn nằm hôn mê trên giường chưa có dấu hiệu gì hồi tỉnh.
Cốc Tang Điền nhỏ giọng nói với Mạnh Ngọc Trân:
‐ Hôm nay tên Hắc Y giáo chủ buộc phải rút chạy khỏi Phi Vân sơn trang chắc chưa cam tâm, chúng ta nên cẩn thận đề phòng chúng lén tập kích.
Câu nói chưa dứt, ngoài sảnh gió đêm lay động những cành cây bóng lá tạo thành những tiếng thê lương. Bấy giờ đèn đuốc đã tắt chỉ trong hoa sảnh còn thắp một ngọn đèn nhỏ tỏa ra bóng mờ ảm đạm, không khí tựa như trầm hẳn xuống.
Thình lình, Cốc Tang Điền và Mạnh Ngọc Trân dường như nghe có tiếng động, hai người đưa mắt ra hiệu cho nhau, Cốc Tang Điền vẫy nhẹ tay tắt luồng ánh đèn duy nhất, thân hình hai người chuyển động tách ra hai bên lướt ra hai song cửa sổ ẩn thân vào bóng tối.
Ngay lúc ấy một bóng đen đã lọt vào vườn hoa. Người ấy có vẻ rất quen thuộc với sơn trang nên không cần dừng thân lướt ngay tới hướng hoa sảnh.
Đột ngột nghe sau một gốc cây có tiếng quát:
‐ Người nào nửa đêm do thám, Mạnh Ngọc Trân ở đây xin đón tiếp.
Tên ấy nghe tiếng lập tức vọt tới thân cây, Mạnh Ngọc Trân cũng kịp nhìn rõ đối phương, bà vội lướt thân ra, người ấy nhảy vào lòng bà khóc tấm tức tựa như bị chuyện gì oan uổng. Mạnh Ngọc Trân đưa tay vuốt tóc người ấy xuống giọng an ủi:
‐ Sương nhi, đừng trẻ con nữa nào, hôm nay Tôn Lan Đình đòi tìm con khắp góc bể chân trời. Đến đây, hãy theo ta vào trong hoa sảnh gặp y.
Cốc Tang Điền cũng vừa tới vừa nói:
‐ Thì ra là cô nương, vào trong sảnh cái đã.
Nguyên là sau khi rời Thiếu Lâm tự. Vương Mai Sương đem lòng oán giận Tôn Lan Đình, trong lúc giận dữ nàng định vĩnh viễn không gặp Tôn Lan Đình nữa, khi về đến Phi Vân sơn trang trong lòng nàng đem mọi chuyện xảy ra ở Thiếu Lâm tự thuật lại cho Hạ Hầu Vân nghe, sau đó nàng lập tức lên đường.
Tôn Lan Đình đã hôn mê ba ngày ba đêm, đến sáng sớm ngày thứ tư thình lình bị một tiếng thở dài u oán kinh động tỉnh lại, chàng mở mắt ra nhìn thấy thân đang nằm trong hoa sảnh, ánh nắng buổi sáng chiếu vào cửa sổ chung quanh tĩnh mịch lặng yên không khí rất thoáng đãng.
Chàng ngẩng đầu lên nhìn, Vương Mai Sương chính đang ngồi trước giường, Lưu U Hương đứng sau giường hai mắt long lanh như nước hồ thu nhìn chàng. Tôn Lan Đình vội vàng phiên thân ngồi dậy, cảnh tượng cuối cùng khi động thủ cùng Quân Vạn Lý vẫn còn như in trong óc chàng, bây giờ mọi cảnh đều biến đổi, chàng ấp úng hỏi:
‐ Sao lại thế này?... Lẽ nào ta bị thương rồi ư?
Hai nữ nhân thấy chàng tỉnh dậy đột ngột vội đáp:
‐ Ca ca vừa tỉnh dậy, hãy nằm nghỉ ngơi chốc lát có lẽ hay hơn.
Bấy giờ Tôn Lan Đình đã thấy đầu óc tỉnh táo nào chịu nằm nữa, chàng bước chân xuống giường trước tiên nhìn Vương Mai Sương rồi chuyển đầu ngó lại Lưu U Hương, ngạc nhiên hỏi:
‐ Hai cô nương cũng ở đây cả sao?
Hai nữ nhân đều cúi đầu mặt đỏ bừng như quá e thẹn. Vừa lúc ấy bỗng nghe tiếng cười ha ha của Cùng Thần Phong Cái Ngô Ất ngoài cửa:

‐ Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi một giường ba người cái ấy lão khất cái ta không biết đâu đấy!
Vừa nói đùa lão vừa tiến vào lớn tiếng:
‐ Thực là kỳ duyên, tiểu tử ngươi hôn mê ba ngày hình như công lực càng thêm tăng tiến.
Mạnh Ngọc Trân và các lão nhân đã nhất tề kéo đến nghe câu nói của Ngô Ất, toàn bộ chú ý nhìn Tôn Lan Đình, quả nhiên không sai, thần thái chàng tỏa sáng, hai mắt như điện chẳng giống gì người vừa bệnh dậy, rõ ràng công lực chàng có phần tinh tiến hơn xưa.
Chúng nhân nào biết chàng có phải bị bệnh gì đâu, chẳng qua đây chỉ là lần cuối cùng hiệu năng của cây Tiên Chi kia phát động, sau khi trải qua ba ngày ba đêm hôn mê, công lực chàng đã tăng gia thêm ba mươi năm nữa. Tôn Lan Đình thấy các lão nhân tiến vào nhất nhất thi lễ bái kiến. Lễ xong chàng hỏi Mạnh Ngọc Trân:
‐ Tiền bối, vãn bối như vừa trải qua giấc mộng lớn, sao lại hôn mê tới ba ngày?
Mạnh Ngọc Trân cho chàng nghe mọi tình hình vừa qua, cuối cùng bà nói:
‐ Đêm qua Sương nhi lẻn vào đây nhìn con được chúng ta khuyên giải mới chịu lưu lại đây. Nào ngờ ở chung với Lưu U Hương cô nương ba ngày qua, hai người lại thân thiết với nhau như hai chị em, ta, sư phụ con và Lưu Thần Quân đã bàn định cho con gái họ Lưu lấy con, cả hai đều là chính thất không ai là thứ cả.
Từ sau khi Lưu Linh Hư biết mối quan hệ giữa Vương Mai Sương và Tôn Lan Đình vốn có quyết tâm bỏ qua vì lão nhận Vương Mai Sương làm nghĩa nữ, bấy giờ lão bước lên nói với chàng:
‐ Hiền tế, lão phu đã định ra đi chỉ vì cố đợi đến hiền tế tỉnh lại, bây giờ có đôi câu cần căn dặn hiền tế chớ coi thường cả hai, nếu như hiền tế sau này phụ bạc họ... hắc hắc... đừng trách lão phu hạ thủ vô tình. Lời dặn chỉ có thế, lão phu đi đây.
Nói xong lão vẫy tay với Nam Bắc Song Tẩu chứ chẳng cáo từ một ai vọt thân ra ngoài sảnh, hú một tiếng dài gọi các thủ hạ, lão bước lên kiệu được chúng nhân hộ vệ lên đường. Lưu U Hương thấy nghĩa phụ đã đi vội gọi theo:
“Gia gia” hai tiếng nhưng không hề động thân, đứng yên để hai hàng lệ rơi xuống. Thiên Ảo Thần Luân Tạ Bá Đào “hừ” một tiếng:
‐ Lão tiểu tử này vẫn cổ quái như vậy chục năm trước thực chẳng coi ai ra gì!
Nói đến đó, lão bước lại một bước nói với Tôn Lan Đình:
‐ Nếu không nể tình thiếu hiệp lão phu sẽ đuổi theo lão ấy so tài cao thấp xem sao!
Đột nhiên lão chuyển câu chuyện:
‐ Lần này lão phu xuống núi vì muốn tương trợ quần hùng tiêu diệt bọn Hắc Y giáo, nay thiếu hiệp đã được chân truyền của lão thần tiên Tư Mã Tử m, không cần lão phu phải tham dự nữa, núi xanh còn đó nước biếc còn kia, sau này sẽ còn tương ngộ.
Vì lần trước Tôn Lan Đình được lão tặng Khí Công Ảo Thiên Hình đang định mở lời cảm tạ, lão đã xoay sang chúng nhân thi lễ, thân hình vọt ra phi hành mất dạng. Tạ Bá Đao đi rồi, Tôn Lan Đình thuật qua chuyện chàng gặp Lãnh Diện Tú Sĩ cho quần hùng nghe qua, vì tính toán riêng chàng không đề cập đến phụ mẫu chàng.
Khi bàn đến việc truy lùng Hắc Y giáo chủ, Tôn Lan Đình nói:
‐ Vãn bối đã được thông báo mật mấy hôm trước tên Quân Vạn Lý đã sai thủ hạ bố trí khắp vùng sơn động Kinh Tử Quan, theo suy đoán của vãn bối, lần này hắn có thể ẩn thân trong vùng các cơ quan bí mật bố trí sắn ấy.
Chàng thuật qua về tình hình trong sơn động lúc chàng bị Ủy Lão Lão bắt giữ. Bấy giờ chúng nhân quyết định, bất kể Hắc Y giáo chủ ẩn thân nơi đâu đêm ngày thứ ba sẽ tấn công vào sơn động truy đuổi lão, nếu quả không có Hắc y giao chủ ở đó cũng sẽ có cơ hội trục xuất Ủy Lão Lão ra khỏi Trung Nguyên.
*
*
*
Thời gian qua mau, chớp mắt đã đến ngày thứ ba.
Đêm hôm ấy trăng mờ gió lộng khắp vùng Kinh Tử Quan núi non vẫn âm trầm u tĩnh. Đêm trong hoang sơn đột nhiên có nhiều bóng đen chuyển động hình thành một cục diện vây chặt cả một vùng. Phía bắc do lão phương trượng Thiếu Lâm Giác Minh đại sư lãnh suất hơn mười võ lâm cao thủ lục soát khắp nơi ẩn dấu. Phía nam do quyền chưởng môn Võ Đang Kinh Địch thư sinh Lã Bất Hủ suất lãnh mười anh hùng tiềm phục chờ đợi. Hai mặt đông tây do Võ Lâm Song Hung suất lãnh quần hùng sẵn sàng xuất trận.
Một phương hướng khác có Nam Bắc Song Tẩu, Cùng Thần Phong Cái Ngô Ất, Võ Lâm Lục Tuyệt, Tôn Lan Đình và hai ái thê Vương Mai Sương, Lưu U Hương tất cả gồm hai mươi người đề khí khinh thân nhẹ nhàng tiến gần đến sơn động.
Tôn Lan Đình vừa khinh thân phi hành vừa phân biệt phương hướng, không lâu sau, chàng đã dẫn chúng nhân đến vùng núi khi xưa chàng thoát ra khỏi động, chỉ thấy cây leo chằng chịt cỏ mọc um tùm không biết cửa động ở chốn nào. Kỳ lạ là suốt đường họ chẳng gặp ngăn trở nào mà đến những con độc xà do Ủy Lão Lão luyện cũng chẳng thấy đâu. Đang lúc chàng quanh quẩn theo van hốc núi tìm dấu vết cửa động bỗng nhiên sau lưng chàng có âm thanh nữ nhân nho nhỏ:
‐ Phải là Tôn đại ca không? Tiểu muội ở đây này!
Tôn Lan Đình vội dừng thân nhìn quanh không hề trông thấy ai, âm thanh ấy tựa như phát ra từ trong vách núi và hình như là thanh âm của Xú Nữ Lý Mỹ, cho rằng cửa động tất lẩn khuất đâu đây, chàng đang định trả lời đột nhiên nghe “ầm” một tiếng lớn, cửa động đã hiện ra và trong vùng tối ám của cửa động chạy ra hai người thân thể to lớn khác thường, một người trong ấy hô lên tiếng to như sấm:
‐ Tôn huynh đệ, lại gặp được nhau rồi, thật làm Xú Tiểu Tử đây nhớ đến chết được!
Đa số các lão nhân không biết Trương Đồng kinh dị lùi lại, Trương Đồng thấy có cả Lưu U Hương đứng cạnh Tôn Lan Đình, hắn bật cười ha hả:
‐ Ồ muội tử, muội tử cũng đến đây nữa ư?
Bấy giờ Tôn Lan Đình đã kéo Xú Nữ Lý Mỹ qua một bên hỏi:
‐ Phải chăng giáo chủ các người có ở trong động?
Thần thái Lý Mỹ rất hoảng loạn đáp:
‐ Giáo chủ chính đang ở thân trong động, lúc nãy tiếng mở cửa động chắc cũng đã kinh động người rồi, các người hãy mau chẩn bị đón địch, chúng ta còn việc gấp phải quay vào động ngay đây.
Nói xong, không đợi Tôn Lan Đình đáp, cũng chẳng gọi Trương Đồng nàng vội vàng quay vào trong động khuất thân vào khoảng tối đen. Vừa lúc ấy trong động vọng ra tiếng người:
‐ Bọn tiểu tử này gan lỳ thật. Xem chưởng!
Lời vừa dứt, chúng nhân nhận ra liền đó là thanh âm của Quân Vạn Lý, tất cả vội vàng chuyển thân tránh ra hai bên cửa động. Tôn Lan Đình kéo mạnh Trương Đồng qua một bên, vừa rời cửa động, một tiếng rít gió đập tới chưởng phong lanh như băng từ trong động bắn ra trúng sườn núi đá khiến cát đất bay tung tóe quả là nguy hiểm trong đường tơ kẽ tóc.
Quân Vạn Lý không hề xuất hiện, lão quát lớn từ trong động:
‐ Cao nhân phương nào đến đây có đảm lượng xin mời vào trong này gặp mặt.
Quần hùng ngoài động vì địch ẩn ta hiện cũng chẳng biết tình hình trong động ra sao nên không ai dám mạo hiểm vào trong, Cùng Thần Phong Cái Ngô Ất đứng bên ngoài cửa động quát to:
‐ Lão tiểu tử ngươi có gan hãy ra ngoài này tỷ thí.
Cốc Tang Điền cũng xen vào:
‐ Hạ Hầu Vân... không, Quân Vạn Lý ngươi chớ hòng đào tẩu, từ xưa làm ác tất bị ác báo, hôm nay là ngày cuối cùng của đời làm ác ngươi đó!
Trong động Quân Vạn Lý buông ra chuỗi cười hăng hắc:
‐ Động này rộng đến bảy tám dặm cơ quan bí mật trùng trùng, nếu các ngươi dám tiến vào trong động ta sẽ vét sạch một mẻ. Bản giáo chủ không ra khỏi động, các ngươi làm gì được bản giáo chủ ta?
Đợi lão dứt lời, Tôn Lan Đình lớn tiếng đáp:
‐ Quân Vạn Lý chớ hòng ngông cuồng, kẻ vào động chính là ta đây!
Theo tiếng chàng chuyển thân đến trước cửa động, đứng sừng sững nhìn vào sâu. Quân Vạn Lý vừa nhìn thấy Tôn Lan Đình tự biết nếu chỉ bằng chân tài thực học lão không thể đả thương chàng, lão vẫy tay gọi chàng:
‐ Tiểu tử ngươi ta gan hãy vào đây!
Tôn Lan Đình uống chất dịch của con Tích Dịch nhãn lực cực mạnh trong động tuy hắc ám chàng vẫn nhìn thấy rõ từng chi tiết, chàng thấy Quân Vạn Lý đứng trong một góc tối nhưng không thấy bóng dáng Thác Bát Tiên Ông, Cưu Trượng Bà và các thuộc hạ cao thủ đâu cả, chàng tự nghĩ: “Không hiểu lão ma đầu ấy vì sao chưa xuất hiện, chẳng lẽ chúng còn âm mưu gì khác chăng?”.
Khi lướt thân ra cửa động chàng đã vận Tam Thanh Nhất Khí thần công lên bảo vệ thân, đang định tiến vào động thình lình chàng nghe trong động dội ra một tiếng lớn chàng vội tránh thân nhìn vào thấy sau lưng Quân Vạn Lý còn có một cửa động khác nữa. Quân Vạn Lý đứng trước miệng động ấy, trong động đột nhiên biến hóa, không biết nguyên nhân vì sao hắn lại dừng thân nghe ngóng động tĩnh. Vì cửa động sau lưng đã bị một tảng đá chặn lại. Quân Van Lý vốn định ý dụ hoặc Tôn Lan Đình vào sâu trong động rồi với các loại cơ quan đã sắp đặt trước hắn tiêu diệt toàn bộ, bỗng thấy đường lui đã bị chặn, lão nhận ra trong động đã có nội gián, trừ con đường chạy ra ngoài động không còn đường nào khác, bất giác lão bồn chồn lo lắng. Nhưng vì đã dày kinh nghiệm đối địch và là người rất cơ trí, tuy lòng vội như lửa đốt, ngoài mặt lão vẫn trầm tĩnh nói vọng ra:
‐ Tôn Lan Đình, bản giáo chủ xưa nay là người quang minh lỗi lạc, với các cơ quan này bắt giữ các ngươi dễ dàng như trở tay nhưng như vậy tất các ngươi không phục, ngươi có dám không dùng Tam Thanh Nhất Khí thần công đối đầu với bản giáo chủ không?
Mấy lần lão đã đối chưởng với Tôn Lan Đình tự biết trừ Tam Thanh Nhất Khí thần công công lực chàng chẳng hơn lão bao nhiêu, chỉ cần chàng không thi triển thần công ấy lão có khả năng chiến thắng, nếu thắng chàng rồi các người khác không còn đáng kể nữa.
Quân Vạn Ly nghĩ vậy là chính xác nhưng lão đâu ngờ Tôn Lan Đình vừa qua ba ngày đêm hôn mê công lực đã tăng thêm ba mươi năm tu luyện, hiện thời đã hơn lão rất nhiều.

Tôn Lan Đình bản thân chưa biết điều ấy nhưng bị lão khiêu khích hùng tâm nổi lên hào khí ngắt lời lớn tiếng đáp:
‐ Tại hạ nguyện đem chân tài thực học tỷ thí cùng các hạ!
Cốc Tang Điền biết về công lực Tôn Lan Đình chưa thể hơn Quân Vạn Lý nhưng không thể tỏ ra nhu nhược trước địch nhân, lão nhân chỉ “hừ” khẽ một tiếng không nói gì. Quân Vạn Lý trong động hỏi:
‐ Sau khi bản giáo chủ ra động, các ngươi đấu riêng từng người hay là quần đấu?
Tôn Lan Đình ngạo nghễ đáp:
‐ Suốt đời tại hạ chưa biết đến hai chữ “quần đấu”!
Quân Vạn Lý hú dài một tiếng từ trong động bước từng bước ra, quần hùng lập tức tránh qua một bên diên sắc nghiêm trang.
[Mất 4 dòng]
‐ Xin mời giáo chủ xuất thủ!
Quân Vạn Lý không đáp vội đề xuất m công lên bảo vệ toàn thân, song chưởng ngưng tụ mười hai thành công lực gầm lên một tiếng dữ dội bắn thân tới xuất chiêu liền. m Băng thần chưởng thập bát chiêu mà khi xưa đã khiến Lãnh Diện Tú Sĩ dương danh giang hồ, trong chiêu hàm chưa hàng chục thức, thức nào cũng liên hoàn, chưởng phong lạnh giá như băng, kình khí tỏa ra không hổ là người kiêu hùng một đời và là lãnh tụ quần ma, quả là chiêu thức ngụy dị, công lực thâm hậu, Tôn Lan Đình lập tức bị cuốn vào trong vòng gió lạnh nhân vì thế chiêu tấn công của đối phương quá lợi hại chàng bắt buộc phải lùi lại mấy bước.
Chàng thi triển Thần Long chưởng pháp, tuy chưởng pháp nay được xưng tụng là nhất tuyệt đương kim nhưng so với chưởng pháp được Lãnh Diện Tú Sĩ truyền thụ chưa thấm vào đâu, chiêu thức đã kém đối phương, tiên cơ cũng bị đối phương đoạt trước thoáng chốc chàng đã bị đẩy vào thế cục cực kỳ hiểm nguy.
Quân Vạn Lý thấy Tôn Lan Đình đang bị lâm vào thế hạ phong nhưng nhất thời lão cũng chưa thể giải quyết được chàng ngay, lão gầm lên một tiếng chưởng xuất ào ạt như gió cuốn, mười ngón tay đều vươn ra ngầm bắn Huyền Thiên chỉ mười luồng kình khí nhỏ sắc bắn tới Tôn Lan Đình giữa lúc chưởng phong vẫn tới tấp.
Tôn Lan Đình đang lúc toàn lực chống đỡ thình lình toàn thân chàng chấn động mười luồng chỉ phong đã xuyên qua bức tường khí bảo vệ thứ nhất, sợ bị ám toán, chàng vội dùng ý điều động chân khí đẩy bức tường khí vô hình chuyển qua một bên, tâm thần vừa phân tán, chưởng Quân Vạn Lý đã thừa kế xông vào nổ một tiếng lôi đình chụp xuống đầu chàng. Tôn Lan Đình vừa tránh được chiêu Huyền Thiên chỉ đầu tiên thân hình chỉ hơi chậm một chút không còn cách nào tránh được chưởng phong, chàng nghiến răng, hữu chưởng lật lên trên xuất mười hai thành công lực đánh ngược lên đối địch.
Chưởng ấy của Quân Vạn Lý đã xuất hêt công lực bình sinh với ý định giết chết chàng ngay lập tức. Song chưởng chạm nhau “bình” một tiếng dữ dội, Quân Vạn Lý rú lên một tiếng thảm khốc đảo lộn người văng ra tay chưởng lão đau như xé, xương cốt đã bị chấn vỡ, lão nằm mộng cũng không ngờ công lực Tôn Lan Đình lại thâm hậu đến thế.
Sau khi ổn định cước bộ trong ngực lão máu huyết nhộn nhạo, cổ họng đắng nghét “oẹ” một hơi ói ra búng máu. Bấy giờ lão đã bị nội thương khá trầm trọng, Tôn Lan Đình vốn định dừng tay nhưng chợt bên tai chàng như có tiếng nói của Si Tình Cư Sĩ khi gặp chàng trên đỉnh núi sau lưng Thiếu Lâm tự: “Trừ ác nên trừ cho hết, chỉ cần lưu lại một tên ác nhân là đã hủy hoại rất nhiều thiện nhân”. Nhớ đến câu ấy không để cho đối phương có cơ hội nghỉ ngơi chàng quát to:
‐ Hãy tiêp thêm một chưởng nữa!
Chưởng chàng cách không đánh tới, một luồng tiềm lực đập thẳng vào người Quân Vạn Ly. Lão Hắc Y giáo chủ còn muốn đào tẩu nhưng chưởng lực đã tới, lão miễn cưỡng cố vận song chưởng ra. Thương thế lão vốn không nhẹ làm sao đối chưởng nổi toàn lực của đối phương, lão lại rú lên một tiếng thảm khốc nữa nội phủ vỡ nát gục xuống đất dãy dụa hai ba cái thất khiếu đều xuất huyết chết liền.
Cốc Tang Điền sau khi xác định Hắc Y giáo chủ đã chết liền gọi Tôn Lan Đình:
‐ Tên thủ lãnh tuy đã bị ác báo nhưng bọn quần ma vẫn còn đó, chớ nên ngạo mạn khinh địch.
Đột nhiên trong động nổi lên một tiếng động lớn chúng nhân ai nấy cả kinh vội tránh khỏi cửa động nhất tề ghé mắt nhìn vào trong động, cửa động nhỏ bên trong tự động lộ ra vọng tới tiếng chân hỗn loạn nhưng vì cửa động tối đen nên không ai nhìn rõ là gì.
Chúng nhân chuẩn bị chờ địch, Tôn Lan Đình căng nhãn lực nhìn vào.
Chàng kêu lớn vội vàng:
‐ Xin các vị tiền bối chớ xuất thủ, người sắp ra là Xú Nữ Lý Mỹ.
Quả nhiên Xú Nữ từ trong động chạy ra đầu vai nhuộm đỏ máu hai tay vác một người. Chạy ra ngoài động, nàng nhìn xác Quân Vạn Lý một cái nhẹ nhàng đặt người trên vai xuống. Tôn Lan Đình cúi nhìn, trên đất chính là Ủy Lão Lão sắc diện xám đen có lẽ chết đã từ lâu rồi, chàng đang định vặn hỏi bỗng nghe Xú Nữ Lý Mỹ nói:
‐ Giáo chủ chúng ta thực ác độc, vì Ủy Lão Lão không chịu tham gia Hắc Y giáo, lão đã ngầm thi hành ngụy kế giết chết Ủy Lão Lão rồi!
[Mất mấy dòng]
‐ Sư tỷ ta bị Quân Vạn Lý giết chết ư?
Chàng đáp:
‐ Chính vậy, sư tỷ của cô tuy chết nhưng đã cứu được không ít anh hùng võ lâm, chết như thế nặng như Thái sơn, tuy chết mà vinh. Ồ! Vai cô nương vì sao bị thương thế?
Xú Nữ Lý Mỹ vỗ nhẹ vào vết thương:
‐ Khi giáo chủ đang nói chuyện với các vị, tiểu muội ở sau lưng lén mở cơ quan chặn đường rút lui của lão, sau đó tiểu muội lại mở cơ quan giam giữ một tên hòa thượng, hai lão Phiên tăng và ba lão ma đầu trong một thạch thất khác, vừa lúc ấy tiểu muội bị sư muội Hồng Y tiên tử Dương Tuệ Trinh phát hiện động thủ với tiểu muội và cuối cùng tiểu muội bị trúng một kiếm nhưng con sư muội ấy cũng bị giết chết rồi, sau đó tiểu muội thấy lão giáo chủ bị đại ca giết mới dám ra khỏi động đây.
Lúc ấy bên cạnh Xú Nữ còn có Trương Đồng đứng ngẩn người, nàng ta ngoác miệng cằn nhằn:
‐ Còn ca ca nữa, giáo chủ đã nhận ra ca ca là cùng bọn với Tôn đại ca định giết chết ca ca, nhờ muội muội bảo chứng đoan quyết mãi lão mới bỏ qua đấy.
Chính đang lúc ấy đột nhiên bên cạnh Tôn Lan Đình có một tiếng hú lảnh lót cất lên thanh âm keo rất dài vọng đi rất xa, thì ra đó là tiếng hú của Cốc Tang Điền gọi các quần hùng mọi phương hướng về và là dấu hiệu báo đã thắng.
Tiếng hú vừa dứt bỗng có ba bóng nhân ảnh thân pháp hết sức nhẹ nhàng rơi xuống, đó là ba lao nhân râu tóc bạc phơ đeo kiếm mặc áo bào như các đạo sĩ. Cốc Tang Điền nhận ra đó là Võ Đang tam kiếm đang bế quan luyện công, lão nhân kinh dị:
‐ Ba vị đang bế quan vì sao lại dừng lại, lẽ nào đã xảy ra biến cố gì chăng?
Thiên cơ chân nhân cúi đầu đáp:
‐ Bọn bần đạo biết tin Tôn thiếu hiệp đêm nay tận diệt Hắc Y giáo nên đặc biệt tạm dừng đến đây mong được góp sức một tay, mà cũng nhân cơ hội này chúc mừng Tôn thiếu hiệp đã học được võ học tuyệt thế của lão thần tiên u Dương Tử m.
Khi họ nhìn thấy xác Quân Vạn Lý nằm trên đất, cả ba chặt lưỡi:
‐ Tiếc thay đến chậm một bước mọi chuyện đã chấm dứt.
Trong khi đối đáp từ bốn phương tám hướng vô số bóng đen đều tập trung đến vì lòng núi không lấy gì làm lớn không thể chứa được hằng trăm anh hùng nên khắp nơi đầy đặc người đứng.
Lão phương trượng Thiếu Lâm Giác Minh đại sư lớn tiếng nói:
‐ Nơi này địa thế chật hẹp mời các vị qua sườn núi bên hữu khá rộng rãi.
Trước khi Tôn Lan Đình động thân, Xú Nữ Lý Mỹ hỏi chàng:
‐ Hai xác người dưới đất và sáu lão ma đầu đang bị giam trong thạch thất phải xử trí làm sao?
Tôn Lan Đình không dám tự ý quyết định, chàng quay sang hỏi ý Nam Bắc Song Tẩu:
[Mất nửa trang]
Giác Minh đại sư đứng trên một tảng đá cao cất giọng sang sảng:
‐ Lần này quét sạch quần ma đều là do công lao của Tôn Lan Đình thiếu hiệp, công lao ấy tuyệt thế và Tôn thiếu hiệp cũng là người anh hùng cái thế hiệp nghĩa xung thiên xứng đáng với hai chữ Hiệp Vương, ý kiến của bần tăng là đem tôn hiệu Nhân Nghĩa Hiệp Vương của tên ngụy quân tử Hạ Hầu Vân tặng lại cho Tôn thiếu hiệp, không biết chư vị có đồng ý?
Câu hỏi vừa dứt tiếng hàng trăm người cùng gào lên như sấm sét chấn động cả một góc rừng:
‐ Tán thành!... đồng ý...
Trong lúc mọi người đang kích động sôi nổi không ai thấy Tôn Lan Đình đâu nữa, kể cả Vương Mai Sương và Lưu U Hương cũng biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại Cốc Tang Điền, Mạnh Ngọc Trân và Lý Mỹ cúi đầu chẳng nói gì.
Sau đó nửa tháng các đại môn phái bị Hắc Y giáo tiến chiếm đã được các đệ tử chân chính tiếp thu lại, Đại Đầu Quỷ Vương Cường đã sớm đào tẩu biến mất, phân đàn của Hắc Y giáo các nơi đều bị triệt hạ, từ đấy Không Động phái không chấn hưng lên nổi và bị liệt vào loại tà phái.
Hôm ấy trên ngọn núi cao nhất trong dãy Tần Lãnh có năm người chầm chậm bước đi, trước tiên là một đôi phu phụ trung niên, sau lưng lại có một thiếu niên anh tuấn và sau cùng là hai thiếu nữ đẹp như hoa nở. Năm bóng người khuất dần vào trong đám sương núi bốc lên mù mịt chỉ còn thừa lại bóng núi trơ vơ và vài tiếng chim cô độc.
HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận