Vợ Tôi Là Bang Chủ


Cả hai gần như không mảy may để ý, tình cảm của mình dành cho đối phương đã khác đi một tý, họ yêu thích sự êm đềm khi ở cạnh nhau thế này.Đột nhiên, Cổ Tịnh cảm nhận được nguy hiểm theo giác quan thứ sáu của mình, ngay sau đó một quả bóng rổ phi thẳng theo hướng Điền Tú Chân, lực bóng rất mạnh, từ phía trong quầy, Cổ Tịnh chòm người gạt Điền Tú Chân sang một bên, quả bóng xoẹt ngang qua phóng thẳng đến kệ chứa hạt cà phê, tiếng đổ vỡ của các chai lọ lần lượt vang lên.

Cổ Tịnh chống tay lên quầy bar nhảy nhào lộn sang vị trí Điền Tú Chân và đẩy mạnh cô ấy ra xa.Liền sau đó, hung thủ phi thân đến phía Cổ Tịnh và giơ liên hoàn cước, Cổ Tịnh sử dụng vịnh xuân quyền đỡ hết tất cả mọi chiêu thức, trong lúc tay qua chân lại, hung thủ vẫn luôn kiếm đủ cách để tiến lại Điền Tú Chân, và cứ mỗi lần như thế, hắn lại bị Cổ Tịnh kéo lại, phản đòn mạnh hơn, phút cuối, Cổ Tịnh tay trái gạt chân hắn ra, tay phải giơ thẳng lên đánh mạnh vào cầm hắn, rồi xoay người kẹp lấy cánh tay hắn quật nguyên người hắn lộn thẳng lên bàn, lưng hắn tiếp mặt bàn mạnh đến bàn gỗ vỡ tung, hắn đau đớn hô lên:“Dừng, dừng tay lại… em chịu thua! Xì… đau quá…”Lúc này Cổ Tịnh cau mày nhìn dáng vẻ lăn lộn của anh ta, lạnh nhạt nói:“Cho chừa!”“Chị chơi vậy ai chơi lại, vừa vịnh xuân vừa taekwondo lại xà quyền, lung tung lên, ôi, lưng và gương mặt đẹp trai của tui…”Đến lúc này, Điền Tú Chân nhanh chóng tiến lại gần Cổ Tịnh, Cổ Tịnh ngay lập tức kiểm tra xem cô ấy có bị gì không, vì lúc nãy thằng nhóc này mấy lần túm lấy áo của Điền Tú Chân, cũng may Cổ Tịnh đã kịp ngăn lại.


Điền Tú Chân lắc đầu, vẻ mặt lo lắng:“Em có sao không? Thằng nhóc này ra đòn mạnh quá, để chị xem có chỗ nào bị chày không chị thoa thuốc cho…” - Vừa nói, Điền Tú Chân vừa xoay người của Cổ Tịnh qua qua lại lại, kiểm tra từng chi tiết - “Lần sau nguy hiểm như vậy em cứ bỏ mặt chị biết không? Ai bắt chị thì bắt đi, cũng chỉ vì tiền thôi, chị có tiền để tự chuộc lại mình.”“Chỉ trong vòng chưa đầy ba tháng mà tiệm cà phê của em xảy ra ba lần ẩu đả, chị thật sự không biết chỗ này bị phong thủy hay gì, vắng vẻ, không an ninh, giang hồ quanh quẩn, đã kêu em dọn đi chỗ khác rồi mà nói hoài không nghe!”Điền Tú Chân lại bắt đầu căn bệnh lảm nhãm của mình.


Thằng Nhóc kế bên nhìn hai người mà lòi luôn con mắt, anh ta từ từ lết dậy, nhéo má liên tiếp để chắc rằng không phải đang nằm mơ, anh nói:“Thật kinh khủng, nãy em tưởng em nhìn nhầm, ai ngờ là thật, chị hai chuyển tính rồi, có phải chị bị bệnh mãn tính…”Chưa nói hết câu, thằng nhóc đã bị Cổ Tịnh phóng cái ly thủy tinh thẳng vào người, nhưng thằng nhóc né kịp.Điền Tú Chân quay sang nhìn thằng nhóc có nét hơi giống Cổ Tịnh, nhưng dáng người cao hơn nhiều và mặc dù ngũ quan khá giống nhưng cảm giác khác nhau, trông hoạt bát hơn và dễ gần hơn, điều tất nhiên là, rất soái khí bãnh trai, hoàn toàn là mẫu bạn trai lý tưởng mà các cô gái yêu thích.

Đang định hỏi ra đầu đuôi sự việc, thì thằng nhóc lại nói với Cổ Tịnh:“Từ ngoài cửa là em thấy chị hai nhìn chị đẹp này ăn cơm với cái miệng cười chúm chím rồi, em chỉ muốn thử vài chiêu với chị đẹp này vì nghĩ rằng chị ấy chắc là cao thủ môn phái nào đó đã điểm huyệt chị, nên mới dám ăn cơm trước mặt chị như thế, cũng tại em quan tâm chị nên mới tò mò chớ bộ, chị làm gì mà căng, quýnh em trai mạnh bạo vậy mà xem được à? Em về méc bố mẹ cho mà xem.”Gì, cười chúm chím? Cổ Tịnh tự nhũ, có sao? Cô có cười sao, sao cô không biết?Em… em trai? Vậy là hai người này là chị em? Điền Tú Chân tự hỏi, chị em mà quýnh lộn với nhau như kẻ thù? Ủa ủa, nhà gì mà nuôi được hai chị em xì-tai kỳ cục như vậy?“Hey!” - Cổ Tịnh nói với mặt lạnh lùng như bao ngày -”Muốn chơi vài chiêu với chị, ok! Nhưng cấm có những hành vi quá giới hạn với chị ấy, hiểu không?”“Ối chà chà” - Vừa nói, thằng nhóc vừa quay qua nhìn Điền Tú Chân với vẻ mặt soi mói, rồi anh nhanh chóng nở nụ cười soái khí của mình để làm quen - “Chào chị, em là Cổ Thiên, em trai của Cổ Tịnh, em có thắc mắc muốn hỏi chị, là nghị lực gì đã khiến chị chịu làm bạn với chị hai em thế, chị có bị uy hiếp không? Có vấn đề khó khăn gì, chị cứ nói em, đừng sợ."Cổ Thiên nói với vẻ mặt lo lắng và đồng cảm với nổi khổ của Điền Tú Chân.


Điền Tú Chân mỉm cười trả lời:“Chị tên Điền Tú Chân, rất vui được gặp em, Tịnh Tịnh rất tốt, chị cảm thấy thật may mắn khi được làm bạn với em ấy.”Nghe thấy thế, hai anh em nhà họ Cổ đều nhìn chằm chằm vào Điền Tú Chân, nhưng ánh mắt của Cổ Thiên là thật bất ngờ và muốn ói, cái gì mà “Tịnh Tịnh”, ọe ọe, ói đây!Riêng ánh mắt của Cổ Tịnh, là sự trìu mến, “Tịnh Tịnh”, xưng hô nghe cũng hay phết.“Cầu trời chị hai em không phải bị bệnh mãn tính, vì từ lúc em chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên em gặp được một người bạn, à không, chính xác là một người bạn gần gũi với chị hai em như thế.

Chị biết không? Chị còn là người duy nhất khiến chị em mỉm cưới, hơn nữa chị còn được đụng vào người chị em, á ,á...!không thể tin được!” - Cổ Thiên nghĩ đến cảnh tượng khi nãy mà rùng mình.Anh nói tiếp:“Nếu là người khác chắc giờ này đã thành xác chết rồi, chị hai em là ác quỷ nổi tiếng cả dòng tộc.”“Ác quỷ?” - Điền Tú Chân nghi ngờ - “Tịnh Tịnh rất hiền lành, chỉ là hơi ít nói nên dễ dàng bị bắt nạt và chịu thiệt thòi về ngôn ngữ, mà không sao, từ nay đã có chị.”Cổ Thiên nghe những lời đánh giá của Điền Tú Chân về chị hai mình, anh trợn mắt, thở dài bất lực, nhún vai bảo:“Hiền lành, bị bắt nạt? My god, chị đừng nói nữa, em nổi da gà mất, chị tỉnh táo lên được không? Lý trí của chị đâu?”Bất chợt anh rợn tóc gáy, vì lúc này Cổ Tịnh đã đứng sau lưng Cổ Thiên với không khí băng giá, chỉ cần chậm một chút là anh sẽ bị nhừ đòn, Cổ Thiên phóng ngay ra xa, giữ khoản cách 3 mét với Cổ Tịnh.“Ngậm mồm lại, đi dọn dẹp!” - Cổ Tịnh ra lệnh.Sực nhớ Cổ Thiên đột nhiên tới đây, chắc sẽ có vấn đề gì quan trọng, bèn hỏi:“Em tìm chị làm gì?”“À, ăn cơm chó của tụi chị làm em xém quên mất, khuya mai sẽ có trận đấu mô tô tự phát do 5 đại bang ph…”“E hèm!” - Cổ Tịnh ngắt ngang lời Cổ Thiên, ra dấu anh phải nói chuyện cẩn thận.Cổ Thiên nuốt chữ “bang phái” vào bụng, ráng rặn sang chữ khác:“Do 5 đại ban tổ chức từ nhiều thành phố khác phát ra lời mời, chị cũng biết đấy, truyền thống giao hữu mỗi năm một trò của mấy bang… đó, nhất là nhà mình cũng là một trong năm ban tổ chức thì càng không thể không tham gia, về đua mô tô thì trong nhà mình chỉ có chị là ghê gớm nhất, nên mẹ kêu em cùng đi với chị.”Cổ Tịnh biết, mỗi năm một lần Ngũ đại bang phái sẽ tổ chức giao lưu các môn thể thao hoặc võ thuật, các bang phái lớn nhỏ đều sẽ cử người tham gia, một phần là tìm kiếm người tài trẻ tuổi gia nhập, một phần khác chỉ để bành trướng sức mạnh của bang phái mình.


Cô không thích những trò này, nhưng nếu mẹ đã giao nhiệm vụ cho cô, cô cũng không có cách nào khác.“Chị biết rồi.”Điền Tú Chân nghe lời trao đổi của họ, ngay lập tức sáng mắt ra đòi đi theo, nhưng Cổ Tịnh kiên quyết không cho đi cùng, cô không muốn Điền Tú Chân dính líu gì với các bang phái hoặc tổ chức ngầm, và còn có khả năng bại lộ thân thế của mình.Điền Tú Chân không thuyết phục được, nhưng với sự nhạy cảm của cô, cô nghĩ cuộc đua này không hề đơn giản, bèn quay sang nói nhỏ với Cổ Thiên:“Kết bạn zalo với chị nha.” - Hai người trao đổi thông tin qua lại và cười nói dưới ánh mắt hình viên đạn của Cổ Tịnh.Nhìn đóng bầy nhầy vì sự ẩu đả khi nãy, cả ba cùng bắt tay dọn dẹp, Điền Tú Chân nói:“Ngày mai chị kêu thư ký cho người đến sửa chữa lại những thứ đổ nát nhé, à, hay là em dọn đến gần công ty chị mở quán cà phê đi, như vậy chị sẽ dễ ghé hơn."Cổ Tịnh lắc đầu, Điền Tú Chân mỉm cười nói:“Hay là chị cho thư ký thiết kế mới lại chỗ này nhé, nhiều thứ cũng cũ rồi, thôi, cứ giao hết cho chị, yên tâm là sẽ luôn theo phong cách của em.”Cổ Tịnh gật đầu, cười nhẹ, trong khi Cổ Thiên nhìn hai người ngơ ngác, anh bị phớt lờ như không khí, hai người đó cứ thủ thỉ cười nhỏ với nhau, anh nghĩ chị hai ác quỷ của mình chắc chắn đang đội nốt nai con, để tìm cơ hội ăn tươi nuốt sống người phụ nữ nhẹ dạ này.Anh nhìn Điền Tú Chân, rồi than thở trong lòng:“Tội nghiệp ghê!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận