Vừa mở PDA, một thanh âm thê lương đã vang lên: “Quả như ta nói, chúng ta lại gặp nhau.”
Trên màn hình hiện ra một gương mặt, đúng là bộ dáng Marcus.
Thẩm Dịch mỉm cười: “Ta nghĩ không cần phải giải thích với ngươi lai lịch của chúng ta nữa đúng không?”
Zeus thở dài: “Đúng, từ giờ trở đi, ngài là chủ nhân của tôi.”
“Rất tốt.” Thẩm Dịch chậm rãi tắt máy tính.
Màn hình lớn rốt cục xuất hiện trong không gian, đô thị mở ra máy đếm, tính toán cống hiến của mọi người.
Hết thảy, rốt cục khôi phục lại trình tự bình thường.
Ngoại trừ nhiệm vụ chính tuyến, Thẩm Dịch tiêu diệt ba lượt truy kích, lấy được thêm 4800 điểm Huyết Tinh, hơn nữa 3000 điểm nhiệm vụ, tổng cộng được ban thưởng 7800 điểm, trừ một quyền đánh Kyle Reese kia, còn 7500 điểm…
Về phần những người khác, bởi vì thiếu một lần tiêu diệt Terminator, đồng thời nhiệm vụ chính tuyến một chỉ có 500 điểm ban thưởng, cho nên lấy được 4900 điểm.
Lần này nhiệm vụ điểm Huyết Tinh ban thưởng cũng không cao, cũng may Thẩm Dịch tồn trữ một ít điểm Huyết Tinh trước đó, hơn nữa bọn Kinh 12 trả tiền 800 điểm Huyết Tinh, trên tay Thẩm Dịch hiện sở hữu 11 nghìn điểm.
“Yêu cầu tổ hợp ba khối tinh thể năng lượng thông dụng cấp D, đồng thời hối đoái Terminator T-1000.”
Một luồng bạch quang nhu hòa xuất hiện, chiếu vào tay Thẩm Dịch. Ba khối tinh thể năng lượng thông dụng biến mất, thay vào đó là một người máy Terminator toàn thân kim loại sáng bóng —— T-1000.
“Terminator T-1000, lực phòng ngự 20, giá trị bọc thép 600. Terminator kim loại thể lỏng, đánh giá trình độ khoa học kỹ thuật: cấp C. Đánh giá công dụng: tinh anh. Đặc điểm: Không có nhược điểm, sở hữu năng lực biến hình tự do, bị thương tự động chữa trị. Tự động chữa trị sẽ hao pin, pin có 3000 điểm giá trị điện năng, điện năng cạn hết sẽ triệt để hư hao, vô phương chữa trị. Pin có năng lực tự động nạp điện, mỗi 20 giờ có thể nạp đầy điện năng. Dùng vật phẩm bổ sung năng lượng cấp C trở lên có thể tiến hành bổ sung điện năng cho T-1000.”
Chứng kiến T-1000 xuất hiện trước mặt, tất cả mọi người đồng thời hoan hô lớn tiếng. Tuy chương trình Skynet giá trị phi phàm, nhưng T-1000 lại có thể lập tức phát huy chiến lực.
Giá trị của nó không cần nhiều lời, mỗi người đều có thể hiểu.
Thời khắc này Terminator T-1000 đứng bên người Thẩm Dịch, kính cẩn chào hắn: “T-1000 ra mắt cấp trên!”
“Chúng ta nên cho nó một cái tên.” Ôn Nhu cười nói.
“Không cần phiền như vậy, cứ tiếp tục gọi nó số 1 đi.” Thẩm Dịch lắc lắc PDA trong tay.
“Không biết nó mạnh bao nhiêu?” Hồng Lãng nhìn số 1 đầy vẻ thèm khát, rất có ý muốn đọ sức một phen.
“Nếu không uống thuốc, ngươi không phải đối thủ của nó.” Kim Cương cười nói.
“Ta không tin, phải thử một chút đã.” Hồng Lãng không phục lắm.
“Chỗ này cũng không phải là nơi thí nghiệm.” Thu số 1 vào không gian văn chương, Thẩm Dịch nói: “Đợi trở về nói sau, còn nhiều sự tình cần làm. Chúng ta có đầy đủ thời gian nghiên cứu nó, thậm chí không chỉ riêng nó.”
Ngoại trừ T-1000, trong tay Thẩm Dịch còn có một ít tinh thể khác, bất quá hắn không có ý định tiến hành hối đoái ở chỗ này. Kẻ Thu Gặt cũng tốt, các loại Terminator khác cũng thế, muốn hối đoái đều cần tiêu hao đại lượng điểm Huyết Tinh. Cho dù thu hoạch không ít, nhưng điểm số trong tay mọi người hiển nhiên không đủ trang trải cho phí to lớn như vậy. Cũng may Thẩm Dịch không cần để ý chuyện này.
Lúc đi ra từ không gian, tất cả mọi người đồng loạt xuất hiện trên quảng trường Huyết Tinh đô thị, thần quan trị liệu đang đứng cách đó không xa. Chung quanh ngoại trừ thành viên tiểu đội 641, không còn bất kỳ người nào khác. Chu Nghi Vũ, Hòa Thượng đều không thấy xuất hiện. Không biết là bọn họ chưa đi ra, hay đã sớm đi ra rời khỏi.
Văn chương nhắc nhở: “Tiểu đội 641 hoàn thành nhiệm vụ, đẳng cấp tăng lên cấp 2, hiện tại có thể đặt tên cho đội ngũ của mình. Công năng định vị mở rộng ra thành 2 km. Huyết mạch tương liên mở rộng ra thành 20m. Chiến hữu tử vong khấu trừ {2500 x đẳng cấp độ khó khu vực} điểm Huyết Tinh. Các ngươi hiện tại có thể bước vào Khu Phổ Thông, đồng thời đạt được nhà ở nơi đó. Nhiệm vụ tiếp theo sẽ bước vào độ khó Khu Phổ Thông.”
Thẩm Dịch liếc qua Huyết Tinh văn chương, cấp bậc của hắn đã thăng lên hạ sĩ, không gian văn chương biến thành 20 mét khối.
“Rốt cục không cần tiếp tục làm dân nghèo.” Hồng Lãng cười ha ha.
Kim Cương lầm bầm: “Ta không cảm thấy có gì đáng ăn mừng đấy. Lão tử tình nguyện một mực lăn lộn dưới tầng chót.” Vừa nói vừa đi đến bên người thần quan tiếp nhận trị liệu.
Đích xác, trong mắt đa số người, đẳng cấp tăng lên cũng không phải chuyện gì tốt, nó đồng nghĩa khó khăn gia tăng, tỷ lệ tử vong gia tăng.
Một số người thậm chí sẽ tiêu cực với nhiệm vụ hòng kéo dài thời gian tiến vào khu vực độ khó cao, từ đó sống được lâu hơn.
Bất quá Thẩm Dịch đương nhiên chẳng quan tâm chuyện này, sau khi Kim Cương khỏi hẳn, hắn cũng đi đến bên người thần quan: “Rốt cục cũng phải làm phiền ngài một lần.”
Ông lão nhìn Thẩm Dịch, đột nhiên nói: “Ngươi nắm giữ một kỹ năng rất khá, nhưng ngươi vẫn chưa chân chính học được cách sử dụng nó.”
Thẩm Dịch ngẩn ngơ, trên người thần quan đột nhiên sinh ra một vầng sáng vàng óng đặc biệt, chậm rãi lan ra bốn phía.
Quầng sáng này rất lớn, bao phủ toàn bộ nhóm Thẩm Dịch bên trong, ngay cả những người khác cũng nhận ra điểm khác thường.
Thẩm Dịch chỉ cảm thấy một dòng nước ấm thấm vào miệng vết thương hắn, cánh tay cụt bắt đầu mọc ra thịt mới, từng đoạn từng đoạn tái sinh. Nhưng khiến Thẩm Dịch cảm thấy khiếp sợ chính là cảm giác quen thuộc kia —— đây rõ ràng là cảm giác khi được thuật chữa bệnh đê hèn từ liệu.
Mỗi một loại thủ đoạn khôi phục, đều có tác dụng bất đồng, cũng mang lại cho người ta cảm xúc khác nhau. Với tư cách là người hưởng thụ thuật chữa bệnh đê hèn nhiều nhất, Thẩm Dịch tuyệt không khả năng cảm nhận sai lầm.
Thế nhưng… Thuật chữa bệnh đê hèn làm sao có thể tái tạo tay chân đứt gãy? Phải biết rằng đặc điểm lớn nhất của nó là tiết kiệm tinh thần lực mà không phải cái gì cũng chữa.
Phảng phất như biết rõ tâm tư Thẩm Dịch, giọng thần quan ung dung truyền đến: “Ngươi là kẻ thông minh, sao lại không nghĩ đến, nếu kỹ năng có thể biến dị, vậy sao nó không thể trở lại như cũ?”
Trở lại như cũ? Chẳng lẽ ý ông ta là thuật chữa bệnh đê hèn đồng dạng có thể trở lại thuật chữa bệnh nguyên thủy, tiêu hao nhiều tinh thần hơn, đồng thời năng lực hồi phục mạnh mẽ hơn?
Thần quan nhắc nhở phảng phất như mở ra một cánh cửa trong lòng Thẩm Dịch.
Đúng!
Thuật chữa bệnh đê hèn là kỹ năng biến dị.
Nếu là kỹ năng biến dị, như vậy nó hẳn nên phát triển từ một kỹ năng có sẵn mới đúng.
Cái kỹ năng có sẵn kia, có lẽ chính là kỹ năng nào đó có thể khôi phục tay chân đứt gãy, có được độ ưu tiên trị liệu cao hơn. Nếu như có thể tự do chuyển Thuật chữa bệnh đê hèn trở lại như cũ, vậy chẳng phải ý nghĩa sau này sử dụng nó sẽ càng linh hoạt hơn nhiều hay sao?
Chẳng lẽ đây mới là ý nghĩa chân chính của cái tên Thuật chữa bệnh đê hèn? Dùng một kỹ năng đạt tới hiệu quả hai kỹ năng.
Thẩm Dịch cơ hồ muốn kêu lên.
Thế nhưng… tại sao thần quan phải nhắc nhở hắn?
Thời khắc này Thẩm Dịch nhìn ông lão, tựa hồ nghĩ ra cái gì, đột nhiên nói: “Ngài cũng là người chấp hành quy tắc!”
Tất cả mọi người nghe được câu này đồng thời quay đầu lại nhìn về phía trị liệu thần quan.
Ông lão vậy mà không phủ nhận: “Lần này sẽ không thu phí các ngươi, cộng thêm nhắc nhở vừa nãy, coi như là bồi thường cho các ngươi. Hi vọng thời điểm gặp được ngươi lần tới, ngươi sẽ không cần ta ra tay cứu trị.”
“Bồi thường này chưa đủ, ngài không thể chỉ dựa vào một câu nhắc nhở liền giải quyết tất cả vấn đề!”
Thần quan cười hắc hắc, thân ảnh dần dần nhạt nhòa đi, chỉ lưu lại một thanh âm mờ ảo: “Cái tên nhóc này, tham lam quá đấy, hạt giống đã gieo xuống cho ngươi, làm sao khiến nó nẩy mầm, phải xem bản lãnh của ngươi. Cuối cùng tặng ngươi một câu: Kỹ năng trở lại như cũ hay biến dị không nhất thiết phải phân chia quá rõ ràng. Có đôi lúc, bắt đầu chính là kết thúc, kết thúc chính là bắt đầu…”
“Đợi một chút!” Thẩm Dịch kêu to lên.
Thế nhưng quảng trường ở đâu còn bóng dáng thần quan.
Ôn Nhu lao đến, bắt lấy Thẩm Dịch: “Anh mới vừa nói gì ấy? Thần quan cũng là người chấp hành quy tắc?”
“Phải! Nhất định là thế! Lam Nhan đã từng nói qua, đô thị cần người chấp hành quy tắc! Lam Nhan là một, thần quan cũng là một, còn có vừa rồi ông ấy dùng chính là thuật chữa bệnh của anh. Anh có thể khẳng định, ông ấy vừa rồi dùng, không phải phương thức trị liệu trước đây, mà là kỹ năng, hơn nữa chính là Thuật chữa bệnh đê hèn của anh!”
Nếu như không phải người quản lý không gian xuất hiện, hắn thực sự không cách nào tưởng tượng thần quan trị liệu vậy mà cũng là người chấp hành quy tắc.
Nói cách khác, thần quan cũng là mạo hiểm giả!
Tất cả mọi người nghe được trợn mắt há hốc mồm.
Nhiệm vụ lần này là lần đầu tiên bọn hắn hiểu rõ Huyết Tinh đô thị nhiều đến vậy, nhưng càng hiểu ra nhiều, lại phát hiện mình càng không biết gì về đô thị.
“Sao có thể thế được? Thuật chữa bệnh của anh không có khả năng tái tạo cơ thể.”
“Vấn đề ở chỗ đấy.” Thẩm Dịch gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng thần quan biến mất: “Ông ấy có thể chuyển kỹ năng biến dị trở lại kỹ năng nguyên gốc. Một loại kỹ năng chữa bệnh khác, cường đại hơn, hiệu quả trị liệu toàn diện hơn.”
Kim Cương nói có vẻ chật vật: “Đứng nói với ta… thần quan là… người phát minh… thuật chữa bệnh đê hèn đi nha?”
“Tôi không biết… Tôi đã từng nghĩ kẻ phát minh loại năng lực này là sắc quỷ, có lẽ tôi đoán sai, cũng có lẽ không phải thần quan phát minh…” Thẩm Dịch cười khổ.
“Đúng thật hết nói nổi.” Ôn Nhu lắc đầu liên tục.
“Hết nói nổi còn chưa phải vụ này.” Thẩm Dịch nói.
“Còn cái gì nữa?”
“Mọi người không phát hiện sao? Thần quan cũng tốt, Lam Nhan cũng thế, trên cổ tay bọn họ đều không có Huyết Tinh văn chương.”
“…” Mọi người đều ngẩn ngơ, lúc này mới ý thức được sự tình có chỗ không đúng.
Nếu như hai người nọ giống như những mạo hiểm giả khác, chỉ đơn giản là nhân viên công tác được đô thị lựa chọn, vậy bọn họ cũng cần phải tiến vào thế giới nhiệm vụ đấy.
Thế nhưng trên tay bọn họ không có Huyết Tinh văn chương, đây cũng chính là nguyên nhân trọng yếu tại sao không ai cho rằng thần quan là mạo hiểm giả. Thẳng đến khi Thẩm Dịch gặp qua người quản lý không gian, lại nghe lời thần quan nói, mới xác định điểm ấy.
Đã như vầy, những mạo hiểm giả đặc thù này rốt cuộc là tồn tại thế nào đây?
***
Có chút vấn đề, trừ phi đối mặt, nếu không vĩnh viễn sẽ không chiếm được đáp án. Đã không chiếm được đáp án, chẳng bằng khỏi suy nghĩ, thản nhiên đối mặt.
Thời gian không còn sớm, mọi người cùng nhau đi đến cửa hàng.
Lúc này không ai có tâm tư đi quán bar uống rượu.
Có quá nhiều vấn đề cần lập tức giải quyết.
Trong cửa hàng, chàng thanh niên A Lực chứng kiến bọn Thẩm Dịch tiến đến, khuôn mặt lộ vẻ hưng phấn: “Thật tốt quá, các ngươi rốt cục còn sống trở về. Cả ngày ta đều lo lắng!”
“Ngươi nói lệnh treo thưởng à?” Thẩm Dịch hỏi.
“Ngươi đã biết? Đúng vậy, hiện tại tất cả mọi người đều biết rõ các ngươi bị đội Thứ Huyết truy nã. Ta muốn thông báo các ngươi, nhưng các ngươi đã vào thế giới nhiệm vụ, ta cũng hết cách.”
“Cảm ơn ý tốt của ngươi, không cần lo lắng, vấn đề này chúng ta đã giải quyết. Ta muốn hỏi, ngươi lấy được tình báo chưa?”
“Vẫn chưa, bất quá cũng sắp.”
Hồng Lãng xen vào: “Ngươi tốt nhất nhanh chút, ngươi đã lãng phí một tháng thời gian của bọn ta.”
A Lực rất bất mãn nhìn Hồng Lãng: “Ngươi nên cảm ơn ta chưa có bán đứng các ngươi trước. Ngươi tốt nhất nên hiểu, kẻ các ngươi muốn dò hỏi chính là đội Thứ Huyết cường đại nhất Khu Phổ Thông, ta phải cam đoan bản thân an toàn. Nói ngươi biết ta là người rất có nguyên tắc.”
“Buông tha cho nguyên tắc của ngươi đi.” Thẩm Dịch vỗ vỗ bả vai A Lực: “Khi nào rãnh hãy đi tìm Tạ Vinh Quân, nói cho hắn hết thảy tư liệu ngươi biết về chúng ta.”
“Gì cơ?” A Lực ngẩn người.
Thẩm Dịch ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ vài câu.
A Lực giờ mới hiểu được, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn: “Được, ta sẽ đi làm. Sau khi có tin tức sẽ thông báo ngươi.”
“Cứ vậy đi.”
A Lực nhìn lướt qua bọn Thẩm Dịch: “Như vậy từ hôm nay trở đi các ngươi phải tới Khu Phổ Thông rồi, kiềm chế một tí, sang bên đó, hết thảy phải bắt đầu lại lần nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...