Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chu Độ cho rằng Hạ Nghiêu nói qua nhà hắn chỉ bởi vì cậu cố ý khiêu khích Triệu Văn Hoa mới nói như, đợi lúc Hạ Nghiêu thu dọn đồ đạc xong xuôi gọi hắn ra ngoài, dáng vẻ lúc này của Chu Độ như có được bánh từ trên trời rớt xuống: “Em thật sự muốn đi hả?”

Hạ Nghiêu nhìn hắn nói: “Nếu anh không tiện…”

Cậu còn chưa nói dứt lời, Chu Độ vội vàng lên tiếng: “Tiện chứ tiện chứ, rất tiện luôn, đi thôi đi thôi.” Tay hắn cầm chìa khóa đi mở cửa, Hạ Nghiêu mỉm cười lắc đầu, hai người cùng nhau ra ngoài.

Lúc đi ngang qua một cái siêu thị to, Hạ Nghiêu đột nhiên mở miệng nói với Chu Độ: “Tối nay chúng ta tự nấu cơm nha?”

Chu Độ tuy rằng không phải lần đi đầu tiên đi siêu thị mua đồ ăn, thế nhưng đây lại là lần hắn vui vẻ như vậy. Hắn dòm thứ gì cũng muốn lấy, Hạ Nghiêu nhìn chằm chằm xe đẩy dần dần đầy ắp, hỏi: “Tủ lạnh có để được hết không?”

Chu Độ suy tư giây lát rồi hỏi: “Không thì chúng ta mua thêm cái tủ lạnh nữa?”

Hạ Nghiêu cạn lời nhìn hắn, “Vậy không bằng dọn cái siêu thị về luôn thì sao?”

Không ngờ tới Chu Độ dừng lại suy nghĩ đến tính khả năng của kiến nghị này của Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu thấy dáng vẻ này của hắn, vội vàng năm lấy cánh tay hắn nói: “Em nói chơi thôi, nhiêu đây đủ lắm rồi, chúng ta về nhà đi.”

Chu Độ bị câu nói “Chúng ta về nhà đi.” của Hạ Nghiêu làm cho cảm động, hắn ngốc lăng nhìn cậu, Hạ Nghiêu cảm thấy có chút không hiểu, Chu Độ đưa ra nhéo nhéo mấy ngón tay Hạ Nghiêu nói: “Ừm, chúng ta về nhà.”

Đợi lúc về nhà đã sắp năm giờ rồi, vừa vặn là thời gian nấu ăn. Con chó lông vàng nhà Chu Độ lần đầu tiên thấy nhà bật lửa bếp, bị mùi hương của món ăn hấp dẫn cứ lởn vởn mãi quanh chân Hạ Nghiêu đang nấu ăn trong bếp.

Chu Độ đuổi nó ra mấy lần, cuối cùng quyết định dùng chính sách nhốt phòng tối, nhưng bị Hạ Nghiêu ngăn lại.

Con chó lông vàng cuối cùng cũng tìm thấy người chống lưng, nó ngẩng đầu lên, gương mặt ngu ngốc chảy nước miếng nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu. Hạ Nghiêu khom lưng xoa xoa đầu nó, Chu Độ không phục, cũng đứng ở một bên ngửa đầu lên nhìn Hạ Nghiêu bất động.

Hạ Nghiêu không để ý đến hắn, xoay người tiếp tục thái thức ăn. Chu Độ nắm lấy tay Hạ Nghiêu vỗ vỗ lên đầu mình, sau đó ôm lấy thắt lưng cậu ghé vào cần cổ cậu, đợi cơ hội lén lút hôn một cái.

Trong nhà tuy rằng đã mở điều hòa, thế nhưng trong phòng bếp vẫn có chút nóng. Hạ Nghiêu bị Chu Độ ôm chưa bao lâu, đã cảm thấy sau lưng nóng quá trời quá đất.

“Anh đừng có ở đây vướng chân vướng tay nữa.” Cậu đẩy Chu Độ ở phía sau ra, “Nếu anh không có việc gì thì giúp em rửa thức ăn đi, nếu không thì ra ngoài đợi đi.”

Chu độ cảm thấy dựa vào cái gì con chó ngốc nhà mình có thể ở trong phòng bếp mà hắn lại bị đuổi ra ngoài, vì vậy hắn cầm lấy bó rau cần, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hạ Nghiêu.

Hai người một người rửa một người thái, thỉnh thoảng Chu Độ sẽ cầm mấy món đồ trên tay hỏi Hạ Nghiêu có cần cái này không? Một hỏi một trả lời làm cho bầu không khí trở nên vô cùng ấm áp.

Qua không bao lâu, Hạ Nghiêu đã nấu xong ba món ăn một món canh, đều là mấy món ăn bình thường trong bữa cơm nhà, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên Chu Độ cảm thấy thì ra mùi vị của một bữa cơm tối thơm đến như vậy.


Mấy bữa cơm tối trước đây của hắn, không phải ở trên bàn nhậu, thì là ra ngoài mua cơm hộp về. Từ khi mua căn nhà này, trừ việc mở tủ lạnh lấy nước, hắn chưa bao giờ nấu nướng.

Lúc này cái tủ lạnh trống rỗng được những thức ăn mua về từ siêu thị dần dần lấp đầy, Hạ Nghiêu mở tủ lạnh ra, nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy liền phát sầu.

“Anh có thể tự nấu ăn không?” Cậu hỏi Chu Độ đang đứng sau mình.

Chu Độ dè dặt nói láo: “Không thể.”

Hạ Nghiêu khẽ cau mày, thức ăn vào mùa hè không thể giữ được lâu, Chu Độ không biết nấu ăn, vậy phần lớn những thức ăn sẽ bị ném vào thùng rác rồi.

Chu Độ tiến đến gần Hạ Nghiêu, kiến nghị nói: “Nếu không ngày may em lại đến?”

Hạ Nghiêu liếc hắn một cái hỏi: “Đến nấu ăn cho anh hả?”

Chu Độ vội vàng lắc đầu: “Sao vậy được, em đến, anh nấu cho em.”

Hạ Nghiêu hỏi ngược lại: “Không phải anh mới anh không biết nấu cơm sao?”

Chu Độ nghẹn lời, mới không để ý chút xíu là lỡ miệng liền: “Haizz, cái này không phải có thể học sao, chỉ cần em đến, mỗi ngày anh đều nấu cho em những món khác nhau.”

Hạ Nghiêu đóng tủ lạnh lại, sau đó nói với Chu Độ: “Mỗi ngày đều đến thì không thể.” Chu Độ lập tức lợi dụng cơ hội, một thấy ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu, tiến đến bên tai cậu nói: “Thỉnh thoảng đến cũng được mà, chỉ cần em đến, anh liền vui vẻ.”

Hạ Nghiêu bị hơi thở nóng ruẹc của Chu Độ phả vào làm cho lỗ tai có chút ngứa, vì vậy cậu quay đầu muốn trốn, này vừa hay đúng như mong muốn của Chu Độ, hắp lập tức hôn lên môi Hạ Nghiêu, nhưng chỉ một nụ hôn khẽ thoáng qua.

Hai người ôm ấp nhau trước tủ lạnh một hồi, Hạ Nghiêu cảm thấy trên người ra mồ hôi dinh dính, vì vậy đẩy Chu Độ ra nói: “Nóng, em muốn đi tắm cái đã.”

Chu Độ cười xấu xa một tiếng, mấy ngón tay ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu siết chặt lại: “Có muốn cùng tắm không?”

Kết quả đương nhiên là một mình Hạ Nghiêu đi vào phòng tắm, Chu Độ đứng ở ngoài cửa vô cùng tiếc hận thở dài.

Sau khi tắm rửa xong, Hạ Nghiêu mặc đồ ngủ của Chu Độ, tay áo có chút dài, chỉ lộ ra mấy đầu ngón tay.

Chu độ kéo Hạ Nghiêu đến cái ban công có nhìn ngắm cảnh sông, rót cho cậu một ly trà xanh ấm ép, “Uống chút trà tiêu thực đi, anh cũng đi tắm cái.”

Hạ Nghiêu “ừm” một tiếng, sau đó ngồi xuống chiếc ghê mây ở bên cạnh, thoải mái thở ra một cái.


Chu Độ nhìn thấy xương quanh xanh hơi lộ ra từ cổ áo của Hạ Nghiêu, lập tức tâm ý viên mã, cầm lấy đồ ngủ vọt vào phòng tắm, đương nhiên, vì để không quấy rầy một đêm tốt đẹp của hắn với Hạ Nghiêu, hắn nhốt con chó lông vàng vào phòng dành cho khách rồi.

Trong phòng vừa mát mẻ vừa yên tĩnh, Hạ Nghiêu yên lặng ngây người nhìn khung cảnh trước mắt, đợi lúc một cánh tay ấm nóng sờ lên gò má cậu, lúc này cậu mới hồi thần lại.

“Nghĩ cái gì đó?” Chu Độ ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi.

Hạ Nghiêu lắc đầu, “Không nghĩ gì hết, chỉ ngây người thôi.”

Chu Độ trơ trẽn nói: “Anh còn tưởng em đang nghĩ* anh.”

*từ 想 trong tiếng trung ngoài nghĩa nghĩ còn có nghĩ là nhớ nữa, câu này cũng có thể hiểu là Chu Độ nói: “Anh còn tưởng em đang nhớ anh.”

Hạ Nghiêu nhìn chằm chằm gương mặt của Chu Độ lúc lâu, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ lông mày hắn. Ngón tay cậu mang theo chút lạnh lẽo, Chu Độ ngẩng đầu lên nhéo nhéo ngón tay cậu hỏi: “Sao ngón tay lại lạnh như vậy, do điều hòa mở thấp quá sao?”

Hạ Nghiêu nhìn thấy đôi môi khép mở của Chu Độ, đột nhiên lại tiến gần đến bên khóe môi hắn nhẹ giọng nói: “Anh có thể làm cho em nóng lên mà.”

Chu Độ đơ người ba giây mới hiểu câu này của Hạ Nghiêu có ý gì, trong lòng hắn mừng như điên, thế nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu một hồi.

Hạ Nghiêu bị hắn nhìn đến cả gương mặt đều nóng lên, ngượng ngùng rụt tay về, nửa đường chợt bị Chu Độ bắt lại.

Chu Độ một tay ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu xoay một vòng, rồi ngồi xuống ghế mây, sau đó để Hạ Nghiêu ngồi lên đùi hắn.

Hai người trán áp trán, Chu Độ khàn giọng hỏi: “Em có phải bị hồ ly nhập vào người không, hửm? Câu dẫn anh như vậy.”

Hạ Nghiêu bị lời hắn nói làm cho xấu hổ vô cùng, giãy dụa muốn đứng lên, thế nhưng bàn tay không an phận của Chu Độ đã từ vạt áo trượt lên trên, ở trước ngực Hạ Nghiêu nhẹ nhàng khiêu khích.

Hô hấp Hạ Nghiêu lập tức cứng lại, Chu Độ thừa dịp tiến thêm bước nữa ngậm lấy đôi môi Hạ Nghiêu khẽ cắn một cái.

Hai người cũng không biết là ai đưa đầu lưỡi ra trước, đợi đến lúc thở hồng hộc tách ra thì có một sợ chỉ bạc được kéo ra ở giữa hai đôi môi.

Thắt lưng Hạ Nghiêu mềm nhũn, cậu đẩy lồng ngực Chu Độ ra, âm thanh bởi vì tình dục mà trở nên trầm khàn.

“Chúng ta vào phòng đi.”


Lúc này tuy rằng ở ban công nhà mình, thế nhưng ở bên cạnh có một cái cửa sổ sát đất lớn như vậy, bên ngoài cửa sổ còn có những dây đèn rực rõ, làm cho Hạ Nghiêu có một loại cảm giác xâu hổ như bị vây quanh trên đường lớn.

Chu Độ gục đầu vào cần cổ Hạ Nghiêu, vừa rải những chiếc hôn nho nhỏ vừa nói: “Ở đây không được sao?”

Cổ họng Hạ Nghiêu vừa phát ra tiếng rên rỉ vừa ngọt ngào vừa đè nén, những ngón tay Chu Độ không biết từ lúc nào tiến vào trong quần Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu gắt gao đè lại bàn tay đang làm loạn kia, hơi thở hỗn loạn đứt quãng nói: “Chu, Chu Độ, đừng như vậy.”

Cái hôn của Chu Độ theo xương quai xanh trượt xuống dưới, áo ngủ trên người Hạ Nghiêu sớm đã bị cởi ra vắt trên vai.

Hai người không biết lúc nào lăn được vào chiếc giường trong phòng, Hạ Nghiêu chỉ biết lúc mình bị cởi sạch cảm thấy có chút lạnh, thân thể lại lập tức được một thân thể ấm nóng khác bao phủ lên…

[Cua đồng cua đồng cua đồng cua đồng]

*Cua đồng: làm mờ

Hạ Nghiêu cuộn mình trong chăn, mồ hôi dinh dính trên người cũng với vô số dịch thể làm cho cậu rất không thoải mái, Chu Độ lại như một con chó chưa gặm đã xương, ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu rải những chiếc hôn nhỏ nho lên lưng Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu mấp máy môi, mới nhận ra âm thanh trở nên khàn đến đáng sợ. Cậu hắng hắng cổ họng, nghiêng đầu sang nói với Chu Độ: “Em muốn uống nước.”

Chu Độ cũng nghe thấy âm thanh của Hạ Nghiêu không đúng, lúc nãy dày vò cậu, hắn cực kỳ thích nghe những tiếng rên rỉ không ngừng của Hạ Nghiêu dưới thân mình, bây giờ nghe thấy giọng cậu trở nên khàn như vậy, lập tức đau lòng không thôi.

Chu Độ nhanh chóng hôn một cái lên môi cậu, sau đó cứ trần truồng như vậy đi rót nước cho Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu cảm thấy phía sau vô cùng không thoải mái, cậu độc thân bao nhiêu năm nay rồi, đột nhiên cơ thể bị cái thứ to khỏe kia mở ra, đến bây giờ vẫn chưa tìm được cách thích ứng.

Sau khi uống được chút nước, Hạ Nghiêu lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Cậu ngẩng đầu lên nhìn Chu Độ trần truồng ở bên giường, ánh mắt lập tức xấu hổ dời sang một bên: “Em muốn đi tắm.”

Lúc này đã hơn nửa đêm một chút, Chu Độ thấy Hạ Nghiêu muốn chui ra khỏi chăn, lập tức điều chỉnh điều hòa cao lên vài độ.

“Anh bế em đi cho.”  Chu Độ giơ tay muốn ôm lấy thắt lưng Hạ Nghiêu, Hạ Nghiêu ngọ ngoạy đẩy ra, cả người liền té xuống gường, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.

Chu Độ cảm thấy trái tim nhói lên, nhân lúc Hạ Nghiêu ngay người hắn ôm ngang lấy thắt lưng Hạ Nghiêu, bế cậu đến phòng tắm.

Đợi hai người dọn dẹp xong xuôi, đã hơn hai giờ sáng rồi. Chu Độ dịu dàng hôn lên trán Hạ Nghiêu, nỉ non: “Ngủ đi.”

Cơ thể Hạ Nghiêu mệt mỏi vô cùng, thế nhưng người thì vẫn còn tinh thần. Cậu quay sang đối mặt với Chu Độ, nhỏ giọng hỏi: “Chu Độ, anh… không hận em sao?”

Chu Độ nắm lấy mấy ngón tay Hạ Nghiêu đặt bên môi hôn hôn, chậm rãi mở miệng nói: “Năm đó em chia tay với anh, là hai ba năm sau đó,  lúc anh nghĩ tới em đều là hận đến ngứa răng.”


Sắc mặt Hạ Nghiêu hiện lên chút đau xót.

Chu Độ vội vàng mở miệng nói: “Thế nhưng, qua mấy năm đó, anh lại rất nhớ em. Không, phải nói là, anh cho rằng mấy năm anh hận em, thật ra anh cũng đang nhớ em.”

“Tối nào anh cũng nằm mơ, có lúc sẽ mơ thấy lúc chúng ta vẫn còn học cấp ba, em ngồi ở hàng thứ ba giữa lớp, mà anh cứ ngây người ra nhìn phía sau lưng em, đợi em quay lại cười với anh, anh sẽ cảm nhận được trái tim mình đập nhanh hơn. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc anh lại tỉnh khỏi giấc mơ ấy, bởi vì anh nhận ra, trong suốt những năm cấp ba, em chưa bao giờ quay lại nhìn anh cả.”

Trái tim Hạ Nghiêu giống như bị một cây kim nhỏ đâm vào từng chút một, từng chút đau đớn theo đường hô hấp mà vào đến tận đáy lòng.

“Anh đập biết bao nhiêu cái điện thoại, mỗi lần anh kìm không được muốn gọi điện thoại cho em, sẽ tức giận đến ném cái điện thoại ra thật xa. Anh có trở lại trường đại học để tìm em, tuần tiếp theo sau khi chúng mình chia tay anh đã quay lại, anh đứng một đêm dưới ký túc xá của em, thế nhưng em vẫn chẳng quay về.”

“Lúc đó anh cực kỳ hận em.” Âm thanh của Chu Độ nhỏ lại, “Anh cho rằng em thật sự…” Những lời phía sau hắn không nói ra, thế nhưng hai người cùng ăn ý nhìn nhau.

Hạ Nghiêu cười khổ một tiếng nói: “Lúc đó mẹ em xảy ra chuyện, là ông bố kia của em cứu bà ấy. Ông ta nhìn thấy hai chúng ôm nhau ở trên đường, ông ta uy hiếp em nói rằng sẽ nói chuyện này cho mẹ biết. Em cực kỳ sợ hãi, bởi vì mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý cho chúng ta bên nhau.”

“Em vốn định giấu mẹ, đợi mẹ xuất viện, sức khỏe tốt lên, em sẽ từ từ nói với mẹ. Thế nhưng ai biết được, mẹ đã sớm phát hiện rồi. Bà không ăn không uống, cùng với Triệu Văn Hoa ép em phải cắt đứt với anh, cho em ra nước ngoài học. Em không còn cách nào…” Giọng nói trầm khàn của Hạ Nghiêu mang theo chút nghẹn ngào.

Chu Độ ôm chặt Hạ Nghiêu vào lòng, ấn đầu cậu vào lồng ngực hắn, hôn lên đỉnh đầu cậu trầm mặc không lên tiếng.

“Vậy bây giờ mẹ nuôi, vẫn còn phản đối chứ? Nghiêu Nghiêu, về sau chuyện gì cũng phải nói cho anh, chúng ta cùng nhau đối mặt có được không?”

Mái tóc mềm mại của Hạ Nghiêu ở trước lồng ngực Chu Độ lắc lắc: “Mẹ em không phản đối nữa.”

Chu Độ kinh ngạc nâng mặt Hạ Nghiêu lên, cao hứng hỏi: “Thật sao?”

Hạ Nghiêu nhỏ giọng “ừm” một tiếng nói tiếp: “Có lẽ đã nghĩ thông rồi, hai năm trước mẹ vẫn luôn ngóng em đi xem mắt kết hôn, thế nhưng… em vẫn luôn không muốn.”

Chu Độ có chút kích động nắm chặt lấy tay Hạ Nghiêu.

“Tối hôm nọ, đột nhiên mẹ nói chuyện với em, nói không ép em nữa, nói em muốn kết hôn thì kết, không kết hôn bà cũng không ép em nữa. Chỉ là em… vẫn luôn cảm thấy mình không có mặt mũi đi tìm anh.”

Chu Độ siết chặt thêm cái ôm.

“Em cũng sợ hãi,” cậu chậm rãi mở miệng nói: “Em sợ mấy năm nay anh đã tìm được người mới, em sợ anh không yêu em nữa.”

Hạ Nghiêu đưa tay vuốt ve gương mặt Chu Độ, hôn lên môi hắn, lúc tách ra, cậu vô cùng thành kính nói với Chu Độ: “Em yêu anh, Chu Độ, đời này em chỉ yêu một người là anh, bất kể đời này hay đời trước, em đều yêu anh.”

Ngữ khí Chu Độ kích động, hắn run rẩy nói với Hạ Nghiêu: “Vợ ơi, anh cũng yêu em, mãi mãi yêu em.”

Ánh đèn màu cam ấm áp ở bên giường chiếu lên gương mặt hai người, khóe mắt Hạ Nghiêu trượt ra một giọt nước mắt, hạnh phúc ôm lấy người đàn ông trước mắt – người làm cho cậu lưu luyến si mê cả một đời.

==== Hoàn ====


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận