Vô Kiến Vô Quy


Thiên Cửu chậm rãi bước vào trong lãnh cung, đèn trung tay theo gió lắc lư như lòng nàng run rẩy nhưng vẫn cố gắng bước đi.

Ánh sáng le lói vàng nhạt tỏa ra trong đêm tối.

Gió thổi rì rào, đung đưa tán cây.

Trăng trên cao chiếu xuống ánh sáng phản chiếu hình ảnh từng tán cây rậm rạp đung đưa trông thật ghê rợn.

Qụa đen bay ngang trời, bi thương oai oán kêu.

Trong lãnh cung cỏ đã cao đến đầu gối, hoa màu héo rũ vì chẳng ai chăm sóc, tường bong gạch vỡ trông thật cũ nát.

Vài nơi còn có vết máu đã khô, thước lụa trắng treo trên cột nhà vẫn chưa gỡ xuống giống như muốn tưởng niệm.

Cây liễu héo rũ quắt queo trồng bên hồ đung đưa, sen cũng chẳng còn mà chỉ còn lại hồ nước đục.

Nơi đây từng là nơi phồn hoa giờ lại thành lãnh cung lạnh lẽo hôi hám.
Tiếng đàn tranh từ sâu trong lãnh cung vọng đến, tiếng cười điên dại vẫn chẳng lung lay sự tò mò của công chúa.
Cô gạt hết đi sự sợ hãi trong lòng mà bước vào trong điện, nhìn nữ nhân ngồi đàn phía trước.
Từng là tuyệt sắc mỹ nhân giờ đây lại trở nên hoang dại cùng điêu tàn.
Cây đàn tranh trên bàn được làm từ gỗ ngô đồng, bên trên mặt đàn khắc mai trắng.

Trong hậu cung của phụ hoàng, năm xưa từng có nam nhân nhập cung cùng với một chiếc đàn tranh khắc nhành mai trắng.

người đó vô cùng đẹp, dường như chính là sắc nước hương trời.

Tiếc rằng người đó một lòng si mê, dâng hết chân tình cho quân vương thế mà chẳng được đáp lại.

Cuối cùng tương tư đến bệnh, một ngày tuyết rơi rời khỏi nhân gian.
Cây đàn khắc nhành mai đó sau khi y rời đi, luôn được để trong Vân Lam Cung.


Sau này khi có chủ tử mới vào ở đã chú ý đến cây đàn, ngày ngày tấu khúc.
Chẳng biết thế sự thay đổi thế nào, cây đàn này lại lưu lạc đến lãnh cung.

Nhìn dáng vẻ của nữ nhân này, Thiên Cửu cũng lờ mờ đoán ra thân phận.
Tuy nàng chưa gặp qua chủ nhân của cây đàn này cùng vị chủ tử mới của Vân Lam Cung nhưng qua lời mẫu hậu kể cùng tranh vẽ lưu trữ trong Tàng thư các, người ngồi trước mặt nàng chính là tỷ tỷ của Huệ phi Diệu Uyên từng mất trong lãnh cung.

Nàng chính là Tô Nhược.
Năm đó Tuyên quốc gửi đến Thần Quốc hai vị công chúa, Diệu Uyên cùng Tô Nhược.
Diệu Uyên tính tình kiêu căng, luôn luôn muốn hoàng thượng để ý đến mình nên đã xin hoàng hậu được đến Diên Hoa cung ở chung cùng hoàng quý phi – cũng chính là hoàng hậu Diệp Liên hiện tại.

Tô Nhược thì ngược lại, chỉ muốn an phận không màng thị phi nên chọn dọn vào Vân Lam cung.
Diệu Uyên ở cùng hoàng quý phi như Diệp Liên đúng là tự đưa mình vào hang cọp.

Tuy Diệp Liên không ức hiếp mà còn đối xử tốt với Diệu Uyên nhưng Diệu Uyên nàng lại được xem là quân cờ trong ván cờ lật đổ hoàng hậu.
Nàng vướng tội mưu hại thái tử, chính là tội chết không thể tha.

Nàng bị đày vào lãnh cung, chết trong oan ức.
Tô Nhược âm thầm điều tra đã tra ra án oan, muốn tố cáo hung thủ thật sự là hoàng hậu nương nương giả hiền từ.

Nhưng nàng vốn yếu thế không thể đòi lại công bằng cho muội muội.
Nàng mượn tay hoàng quý phi, lật đổ hoàng hậu.

Khiến hoàng hậu cao quý chết trên giường bệnh, tuyệt vọng đến chết khi nhìn con trai cùng con gái mình lần lượt ngã xuống.
Trong hậu cung này, chẳng có ai là người tốt.
Hoàng thượng đau buồn, đẩy Tô Nhược vào lãnh cung.
Đến nay cũng đã hơn mười hai năm.

Năm đó nàng đang ở tuổi thanh xuân phơi phới, năm nàng chỉ vừa hai mươi.

Giờ đây đã tàn phai nhan sắc, sắp vào tuổi xế chiều.

"Ngươi là ai"
Tô Nhược nhìn người trước mắt, chỉ khẽ cười khinh giống như nhìn thấy chính mình năm đó, lại thêm một kẻ vào lãnh cung.
"Ta chỉ là một nô tỳ vô tình đi ngang qua đây, đã làm mất nhã hứng gảy đàn của nương nương."
Thiên Cửu kính cẩn thưa, không muốn nói ra thân phận là một công chúa.
"Ta không xứng nhận hai chữ nương nương này, nếu đã đi lạc thì theo cổng phía bắc ra ngoài đi"
Đôi mắt Tô Nhược giờ đã kém, không nhìn ra gấm hoa nàng mặc trên người cùng trâm cài vàng óng ánh.
"Nô tỳ hâm mộ cầm nghệ của chủ tử, không biết người có thể đàn cho nô tỳ một khúc hay không?"
Tô Nhược nhìn Thiên Cửu một hồi, sau đó đưa tay lên gảy đàn.

Từng ngón tay thon dài vì không được chăm sóc tốt nên có chút nhăn nheo cùng trầy xước như múa trên dây đàn, tạo ra một âm thanh trong trẻo như tuyết trắng.
"Ta vốn là công chúa, nhập cung mong hai chữ an phận, phạm lỗi mà vào đây.

Từng nghe chủ nhân cũ của Vân Lam cung là một cầm sư nổi tiếng, đã lấy đi đàn cùng cầm phổ trong Vân Lam cung đến lãnh cung này."
Tô Nhược vừa đàn vừa kể lại những kí ức buồn, những mảnh ghép xám màu trong cuộc đời u tối của cô.
"Khúc đang đàn tên là Tương Tư Vô Tỏ, thể hiện nỗi lòng khi người đó ở một mình trong Vân Lam Cung, chẳng có sủng hạnh mà chỉ có cô đơn cùng lạnh lẽo."
Ngồi trong lãnh cung hơn hai canh giờ trò chuyện cùng Tô Nhược công chúa, cô chỉ cảm thấy phụ hoàng mình cũng giống như bao vọ quân vương khác, họ đều bạc tình.

Chỉ cảm thấy thật tội nghiệp những cô gái bị đưa vào hậu cung, chỉ biết ngóng trông cùng mong chờ.

Tuổi trẻ dần trôi đi sắc đẹp cũng phai mờ, cuối cùng chết trong cô độc mà chẳng có được trái tim quân vương.

Trải qua bể dâu, nhìn thấu sinh tử nhân gian.
Quân vương vô tình, lưu truyền nhân gian quả không sai
Lời của mẫu hậu, nàng giờ đây đã thấm thía.

Đế vị kia chắc chắn phải thuộc về nàng.

Lật đổ quân vương vô đạo vô đức, trả một minh quân cho dân chúng, thiên hạ thái bình.
Ra khỏi lãnh cung, chỉ có một tâm hồn nặng trĩu tâm sự cùng ý chí quyết tâm.


Triều đại thay đổi, bắc đẩu xuất hiện, le lói ánh sáng trên bầu trời.
Trong Vệ Yên Cung, sau khi hoàng hậu rời đi nơi này đã trở nên thật náo nhiệt.
"Bệ hạ, hoàng hậu cấm túc.

Hậu cung không thể một ngày vô chủ, cần một vị quý phi nắm giữ phượng ấn."
Vương quý phi nhăm nhe thời cơ được cầm phượng ấn trong tay, khống chế những kẻ đã ức hiếp mình.
"Vương quý phi vội quá rồi, hậu cung đúng là không thể một ngày vô chủ nhưng hoàng hậu còn chưa chết, không thể nói là không có chủ"
Trang phi cười mỉm mỉa mai Vương quý phi, trong hậu cung này Vương quý phi chính là người mà nàng chướng mắt nhất.
"Vương quý phi mong muốn cầm phượng ấn như vậy, thần thiếp thật lo sợ cho bản thân mình.

Nhị công chúa chết thảm, không biết lúc đó Vương quý phi có vội vàng như vậy không?"
Thục phi chỉ nhắc nhẹ, đã khiến Vương quý phi giận tái mặt.
"Thục phi ngày càng gan lớn rồi, trước mặt bệ hạ lại dám phạm thượng.

Nhị công chúa là bảo bối trong lòng bệ hạ, so với Cửu công chúa còn quý trọng hơn.

Nhắc đến Nhị công chúa, Thục phi cô có ý gì?"
Vương quý phi hằn giọng nhắc nhở Thục Phi, chỉ nhận lại ánh mắt xem thường từ Tuệ quý phi.
"Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, Vương quý phi cẩn thận nha"
Tuệ quý phi khôn khéo nhắc nhở, Vương quý phi trong lòng có quỷ chắc chắn sẽ hành động rất nhanh.
Hoàng đế ngồi phía trên nhìn xuống đám hậu phi trong nhà cũng đã lờ mờ đoán ra cái chết của Nhị công chúa là do ai, chỉ ra một chiếu chỉ rồi trở về tẩm cung.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.

Tuệ quý phi đoan trang thục đức, trên thông thiên văn dưới tường địa lý xử phạt phân minh.

Sắp xếp việc hậu cung ổn thỏa, phong làm hoàng quý phi chấp chưởng phượng ấn quản lý chuyện hậu cung.

Khâm thử"
Thái giám đọc chiếu chỉ to rõ, bên dưới mỗi người một vẻ.
Tuệ quý phi vui vẻ đến nhận chiếu chỉ, cầm phượng ấn trên tay.
"Tạ chủ long ân"
"Vương quý phi có hành vi không đúng mực, vi phạm cung quy.

Giáng làm Vương tần, khâm thử"

Vương quý phi ngạc nhiên nhìn về phía thái giám, không cam lòng nhận chỉ.

Hậm hực trong lòng mà tạ chủ long ân.
"Chúc mừng Tuệ hoàng quý phi"
Chúng phi tần có mặt trong đại điện chúc mừng nàng.
Thiên Cửu sau khi rời khỏi lãnh cung, trên tay cầm một túi gấm.
"Ngươi làm nô tỳ bên cạnh hoàng đế, chỉ cần bỏ lọ độc này vào trong thức ăn là có thể khiến người chết sau hai canh giờ.

Độc không làm đen kim bạc, có thể qua mặt thái giám cùng thái y.

Đây là loại độc đặc biệt của Tuyên quốc chúng ta, không có thuốc giải mà còn phát tác sau hai canh giờ."
"Thay ta trả thù muội muội, cũng trả thù cho chính bản thân ta"
Xem ra ông trời cũng phù hộ cho nàng, một thời cơ tốt.
"Tỷ nghe gì chưa, hoàng hậu nương nương bị cấm túc cả đời trong Phượng Di cung rồi.

Tuệ quý phi lên làm hoàng quý phi, Vương quý phi giáng làm Vương tần.

Ta xinh đẹp như này cũng thật muốn lên làm chủ tử, chẳng phải Vương quý phi cũng từ nô tỳ đi lên làm quý phi sao?"
Một nô tỳ y phục hồng phấn, cầm đèn đi chung với một nô tỳ khác y phục thanh lam, trên tay cầm hộp đồ ăn.
"Chuyện này đã lan truyền khắp cả cung, giờ muội mới biết là muộn rồi.

Làm chủ tử cũng chẳng sung sướng như muội thấy, luôn luôn phải tránh người ta ám hại mình."
Nô tỳ thanh y kia lạnh lùng nói với nô tỳ hồng y.

Nhìn hai nô tỳ phía trước, chất liệu vải cùng trang sức trên người chỉ là loại tam phẩm nên địa vị của chủ tử chắc chắn chỉ là quý nhân an phận.
"Nghe nói thái tử mất tích, hoàng hậu thì thất thế chỉ còn mỗi Cửu công chúa."
Hồng y nô tỳ thở dài, đôi mày hơi nhíu lại nói với thanh y nô tỳ.
"tỷ tỷ, ngôi vị hoàng đế tương lai sẽ thuộc về ai?"
"Giữ miệng muội lại, cẩn thận tai vách mạch dừng.

Nếu bị nghe được là tội chém đầu"
"Ta biết rồi"
Thiên Cửu hoảng hốt, mẫu hậu bị cấm túc rồi sao? Vốn đang yên đang lành, sao lại thế này?
Sóng dội từng cơn, hậu cung sóng không ngừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận