Võ Đạo Đan Tôn

Ầm ầm!

Trong trời đêm mây đen rậm rạp, tiếng sấm nổ vang, từng đạo Thiểm Điện như ngân xà từ trên bầu trời không ngừng rũ xuống, mơ hồ rọi sáng thế giới xung quanh.

Nhìn lôi đình kia, trong lòng Lâm Tiêu như là chạm tới cái gì, một loại xung động cường liệt từ trong cơ thể, ở sâu trong nội tâm hắn dâng lên.

- Lâm Tiêu!

Ở trong tiếng hô của đám người Lưu Phong, thân hình Lâm Tiêu hóa thành một đạo lưu quang, trong nháy mắt ly khai võ đạo tràng.

- Điện Quang Phi Thệ!

Dưới chân Nguyên Lực nổ tung, thân hình Lâm Tiêu biến ảo thành một đạo tàn ảnh, tốc độ đề thăng tới cực hạn, thời gian nháy con mắt liền đến cửa thành Tân Vệ thành.

Trong ánh mắt ngạc nhiên của vệ sĩ thủ thành, Lâm Tiêu thả người lướt vào trong bình nguyên mênh mông.

Hoa lạp lạp!

Giọt mưa không ngừng đánh xuống, ở trên mặt đất đập ra từng cái bọt nước, khắp nơi thương mang, ngân xà loạn vũ, tiếng sấm ù ù như Thiên Địa tức giận, mưa to phảng phất như nước mắt của lão Thiên.

Vô tận thương mang, trên đồng bằng hoang vắng hôm nay chỉ có một mình Lâm Tiêu.

Mưa không dừng lại, Lâm Tiêu ở trong mưa to rút đao.


- Giết!

- Giết hết tất cả Yêu Thú trên thế gian này!

- Giết! Giết hết tất cả bất bình trong thế gian này!

- Giết, lấy chiến đao trong tay ta, mở ra một Càn Khôn sáng sủa, vì Nhân loại mở ra một mảnh Niết bàn!

Lâm Tiêu ở trong mưa điên cuồng xuất đao, đao mang không ngừng sáng lên, cùng lôi đình ở trên không trung mơ hồ phù hợp.

Sau khi phát tiết sát ý, một loại cảm giác tinh thuần đến mức tận cùng từ trong nội tâm Lâm Tiêu bay lên.

Giờ khắc này, Lâm Tiêu đã quên mất hết thảy xung quanh, ở trong lòng hắn chỉ có chiến đao lần lượt huy chém, vĩnh viễn không ngừng.

Ùng ùng!

Hạt mưa điên cuồng rơi đập, Lâm Tiêu ở trong mưa to không ngừng xuất đao, tâm linh cùng đao, cùng Thiên Địa hoàn toàn phù hợp.

Một cổ đao ý thăng hoa cực hạn từ trên người Lâm Tiêu chậm rãi hiện lên, lúc đầu cực kỳ mơ hồ, phảng phất như yên vụ khó có thể chạm, nhưng dần dần, ở dưới lần lượt xuất đao, cổ đao ý kia càng ngày càng cô đọng, càng ngày càng rõ ràng, sau cùng hóa thành một cổ đao ý như thực chất, ngưng tụ ở trên chiến đao của Lâm Tiêu, vô pháp tiêu tán.

Lần lượt xuất đao, trong lòng Lâm Tiêu một mảnh tinh thuần, không còn có chút tạp niệm nào, cả người hoàn toàn rơi vào trong không minh.

Căn bản không biết qua bao lâu.

Mưa dần dần nhỏ, thiên không nổi lên một tia bạch sắc, một mùi vị thảo nguyên tươi mát sau cơn mưa truyền vào mũi Lâm Tiêu.

Hừng đông!

Hưu!

Một đạo đao mang hiện lên, như ngân xà loạn vũ, lại như sương mù phiêu đãng, đao mang này cho người một loại cảm giác nắm lấy bất định, nhẹ nhàng chém vào trên mặt đất lầy lội sau cơn mưa.

Oanh!

Một cổ lực lượng thuần túy từ trong thân đao mạnh mẽ tuôn ra, như bảo kiếm ẩn dấu phong mang chợt ra khỏi vỏ.

Răng rắc!

Toàn bộ mặt đất ở dưới một đao kia ầm ầm hé ra, xuất hiện một khe rãnh dài đến mấy chục thước, sâu không thấy đáy.


Một đao này, không có bất luận chiêu thức gì, không có bất luận kỹ xảo phát lực gì, thậm chí không có dùng hết toàn lực, chỉ là một đao bình thường nhất, nhưng một đao bình thường như thế, so với bất luận đao pháp chiêu thức gì của Lâm Tiêu còn muốn đáng sợ.

Một cổ đao khí nồng nặc ở trong khe rãnh ngưng tụ không tan, một ít cây cỏ xung quanh đều ở dưới cổ Ý Cảnh kia héo rũ, tử vong.

- Đây là đao ý sao?

Thu đao đứng thẳng, Lâm Tiêu ngẩng đầu, lẩm bẩm nói.

Đông phương, một vòng Thái Dương màu lửa đỏ dựng lên, ánh nắng ấm áp kia chiếu sáng cả đại địa.

Ánh mắt Lâm Tiêu dần dần kiên định, tay nắm chiến đao càng thêm chặt chẽ.

- Tại sinh thời, ta nhất định sẽ đem Yêu Thú đuổi ra ngoài đại lục, để Nhân loại một lần nữa trở thành chủ nhân của mảnh đại lục này.

Quay về phía mặt trời, trong lòng Lâm Tiêu phát ra thệ ngôn, một loại cảm giác tâm linh thấu triệt không gì sánh được cấp tốc lan tràn toàn thân hắn.

Ngày hôm qua chém giết một ngày mệt mỏi, đêm qua tu luyện một đêm khổ cực, vào giờ khắc này tất cả đều biến mất, sau khi sống lại, ở trong lòng Lâm Tiêu nguyên bản chỉ có tín niệm bảo hộ người nhà, tuy rằng kiên định, nhưng nhỏ bé, lúc này phát ra chí nguyện to lớn, tâm tình của hắn lập tức thấu triệt lên, như là được tẩy lễ.

- Di!

Từ trong nhập thần tỉnh lại, tâm cảnh của Lâm Tiêu thông linh rất nhiều.

Nguyên trì trong Đan Điền, từng cổ Nguyên Lực không ngừng lưu chuyển, dĩ nhiên hùng hậu rất nhiều, hôm qua mới vừa tấn cấp Tam chuyển Trung kỳ, Nguyên Lực hùng hậu kia phảng phất đã trải qua thiên chuy bách luyện, nồng nặc thâm trầm.

Phun ra một ngụm trọc khí, Lâm Tiêu cũng không có trở về Tân Vệ thành, thân hình trực tiếp hóa thành một đạo Thiểm Điện bay vút về phía Liên Vân sơn mạch.

Rống!


Sau nửa canh giờ, Lâm Tiêu bay vút cực nhanh đã đi tới chỗ Toản Địa Giáp phân thân ẩn dấu.

Khống chế Toản Địa Giáp phân thân mở miệng khổng lồ, Lâm Tiêu đem Yêu Đan của Tứ tinh Huyết Nhím cùng Thiết Lân thú ở trên chiến trường đạt được cho nó nuốt vào trong bụng.

Oanh!

Một cổ Yêu Nguyên đáng sợ ở trong cơ thể Toản Địa Giáp phân thân nổ tung lên, Yêu Nguyên nồng nặc lan tràn qua toàn thân Toản Địa Giáp phân thân, làm lực lượng cả người nó điên cuồng tăng lên.

Đại lượng Yêu Nguyên ở dưới sự khống chế của Thú Nguyên Quyết, điên cuồng tụ tập đến bụng Toản Địa Giáp, chỗ đó, đại lượng Yêu Nguyên không ngừng ngưng tụ, mơ hồ có cảm giác thành hình, một viên Yêu Đan ẩn chứa đại lượng Yêu Nguyên đang chậm rãi hình thành.

Hôm nay Toản Địa Giáp phân thân đã là Tam tinh đỉnh phong, sau khi hấp hút thu đại lượng Yêu Đan của Tứ tinh Yêu Thú, rốt cục bắt đầu đột phá Tứ tinh!

Ào ào…

Trong cơ thể Toản Địa Giáp phân thân, từng cổ Yêu Nguyên nồng nặc không ngừng đánh thẳng vào kinh mạch, ở trong cơ thể Toản Địa Giáp phân thân trải qua lần lượt tuần hoàn, sau cùng hội tụ đến Đan Điền, hình thành một viên cầu trong suốt.

Viên cầu này trong suốt, lúc đầu chỉ lớn chừng ngón cái, nhưng theo không ngừng vận hành chu thiên, viên cầu trong suốt kia không ngừng biến lớn, cấp tốc từ ngón cái biến thành quả trứng bồ câu, sau đó lại lớn như bóng bàn, lớn chừng trứng gà, quả đấm ….

Sau khi trải qua ba mươi sáu chu thiên tuần hoàn, đại lượng Yêu Nguyên không ngừng ngưng tụ vào Đan Điền, sau cùng hình thành một viên cầu màu đỏ lớn chừng quả bóng rổ, bên trong tràn ngập nồng nặc Yêu Nguyên.

Bất quá Lâm Tiêu biết cái này còn không phải Yêu Đan, bởi vì tuy viên cầu màu đỏ kia ẩn chứa Yêu Nguyên nồng nặc, nhưng kết cấu không ổn định, trong đó Yêu Nguyên cũng có vẻ cuồng bạo không gì sánh được, tùy thời có khả năng bạo liệt.

Đại lượng thiên địa Nguyên khí bị Toản Địa Giáp phân thân hấp thu, dũng mãnh tràn vào trong cơ thể nó, đây là một quá trình tự chủ, Nguyên khí xung quanh phương viên mấy ngàn thước đều không tự chủ được bị dẫn dắt, hình thành một khí tràng khổng lồ, đặc biệt xung quanh Toản Địa Giáp phân thân, Thiên Địa Nguyên khí nồng nặc dĩ nhiên đạt đến trình độ mắt thường có thể thấy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận