Võ Đạo Đan Tôn

Thời điểm bọn người Lâm Tiêu phản hồi Tân Vệ thành, vô số dân chúng đều chen ở bên ngoài cửa thành, cả đám khẩn trương nhìn đoàn người trở về.

- Nhị ca…

- Tiêu nhi…

Phụ mẫu Lâm Tiêu cùng Lâm Nhu lập tức kích động xông lên, nước mắt lưng tròng.

Những chỗ khác…

- Ngươi thấy con ta La Tấn sao? Hắn là đệ tử của Nguyên Võ thánh địa, cũng đi tham gia chống lại thú triều.

- Tiểu Lưu, Thiên ca của ta đâu, không phải là cùng tiểu đội với ngươi sao? Hắn ở nơi nào?

- Các ngươi đừng sốt ruột, ở trong quân doanh còn có một nhóm võ giả bị thương nặng, tạm thời còn đang tiếp thu trị liệu không thể trở về, người nhà của các ngươi khả năng còn ở trong quân doanh chữa thương, ngươi đi chỗ ghi danh hỏi thăm một chút.

Ngày hôm nay đã định trước, là một ngày bi thống không gì sánh được của Tân Vệ thành.

Ngày này có đại lượng võ giả chết ở trong thú triều, dâng ra sinh mệnh quý giá của mình, toàn bộ Tân Vệ thành xuất động hơn mười vạn đại quân võ giả cùng quân đội, trong đó võ giả ngã xuống có chừng mấy vạn người, tuyệt đại đa số đều là chết ở dã ngoại cùng đợt thú triều tập kích thứ nhất.

Trong đó kể cả sáu mươi bảy Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ võ giả, bốn Hóa Phàm cảnh Trung kỳ võ giả.


Phải, lúc này trong thú triều cỡ nhỏ, Hóa Phàm cảnh Trung kỳ võ giả cũng ngã xuống bốn người, trong đó còn bao quát Tuyệt Diệt Cốc Lỗ Tư tổng quản một trong thập đại thế lực, mà ba gã Hóa Phàm cảnh Trung kỳ võ giả còn lại đều là bị bầy thú mênh mông bao vây, rơi vào bầy thú quần công đến chết.

Này chỉ là Nhị tinh, Tam tinh cùng Tứ tinh Yêu Thú điên cuồng tiến công, dĩ nhiên giết chết ba gã Hóa Phàm cảnh Trung kỳ võ giả.

Thời điểm Thú triều tiến công, hoàn toàn không có bất kỳ lý trí gì, nhìn thấy Nhân loại sẽ chém giết, thẳng đến đối phương chết mới thôi, Hóa Phàm cảnh Trung kỳ võ giả ở trong điên cuồng tiến công dù cường thịnh hơn nữa, chỉ cần bị Yêu Thú vây công, căn bản là không trốn thoát được, chỉ có phần hao hết Nguyên Lực bị chém giết triệt để.

Muốn không bị đánh chết chỉ có một biện pháp, đó chính là nghìn vạn lần không nên bị bầy thú vây quanh, chỉ cần Hóa Phàm cảnh Trung kỳ võ giả không gặp phải Ngũ tinh Yêu Thú, là sẽ không có bất kỳ nguy hiểm tánh mạng.

Có người nói về sau thời điểm tìm thi thể, phát hiện xung quanh Hóa Phàm cảnh Trung kỳ võ giả chết đi kia, thi thể Yêu Thú đạt hơn mấy vạn, phần lớn đều là một ít Nhị tinh, Tam tinh Yêu Thú, thậm chí cũng không thiếu Tứ tinh Yêu Thú.

Đáng tiếc, mấy vạn Yêu Thú đối với Thú triều nhiều tới mấy trăm vạn, hơn một nghìn vạn mà nói, không đáng kể chút nào.

Ùng ùng!

Chém giết qua đi, huyết khí nồng nặc, đại lượng thi thể chất ở trên bình nguyên của quân doanh Nam thành, rất nhiều binh sĩ đang chỉnh lý thi thể.

Đột nhiên lôi đình nổ vang, mây đen rậm rạp, một lát sau, mưa to tầm tả ầm ầm rớt xuống, như muốn gột rửa đại địa.

Trên quảng trường Vũ Điện, đại lượng đệ tử Vũ Điện tập hợp, tưởng niệm võ giả cùng binh lính chết đi.

Lâm Tiêu tự nhiên cũng ở trong đó.

- Ta vận khí không tệ, tuy rằng lúc đó ở bên ngoài, nhưng không có bị thú triều vây quanh, về sau liền gia nhập trong đội ngũ chống lại.

- Ta đương nhiên không có việc gì, Lữ Tuyết, ngươi không sao chứ?

- Lưu Phong, tiểu đội của ngươi có xảy ra vấn đề không?

Sắc mặt mỗi người đều tương đối trầm thống, mưa to như hạt đậu tương nện ở trên thân mọi người, nhưng mọi người lại hồn nhiên chưa phát giác ra, mặc cho mưa to xối ướt võ bào.

Đi tới chỗ thành viên tiểu đội của Lưu Phong, Lâm Tiêu lên tiếng hỏi.

Nghe Lâm Tiêu hỏi, thân thể Lưu Phong hơi chấn động.

Trong lòng Lâm Tiêu không khỏi trầm xuống, ánh mắt ở phía sau Lưu Phong tìm tòi.

Phí Thần Ninh còn, Vương Kiện cùng Triệu Phi còn, thời điểm Lâm Tiêu ở trong núi rừng lịch lãm đánh chết Huyết Ma mã tặc đoàn, Vương Kiện cùng Triệu Phi giao hảo với Lâm Tiêu rất tốt đã tấn cấp Nhất chuyển Chân Võ Giả, gia nhập vào Vũ Điện thiên tài doanh, trở thành một thành viên của tiểu đội Lưu Phong.


Mà trừ Vương Kiện cùng Triệu Phi ra, hai tên đệ tử khác cũng có mặt, nhưng trong bảy người lại thiếu Vương Vũ cùng Lâm Tiêu nhận thức ở lúc dã ngoại khảo hạch Chuẩn võ giả, tên thiếu niên dũng cảm cường tráng kia.

- Vương Vũ như thế nào rồi? Hắn ở đâu?

Một khả năng hiện lên ở trong lòng Lâm Tiêu.

Vương Kiện cùng Triệu Phi trầm thống lắc đầu.

Mà Phí Thần Ninh luôn luôn lạc quan rộng rãi, lúc này viền mắt cũng hồng hồng.

- Vương Vũ ở lúc cùng Yêu Thú chiến đấu, hi sinh.

Thanh âm nghẹn ngào của Lưu Phong vang lên.

Ầm ầm!

Một đạo ngân xà ở trong mây đen hiện lên, mưa to đập rơi xuống, đánh vào trên người Lâm Tiêu.

Lâm Tiêu kinh ngạc, nhớ tới thiếu niên ban đầu ở dã ngoại trắc thí kia, nhớ tới bọn họ gia nhập Vũ Điện, gia nhập thiên tài doanh, trong ba tháng vừa mới bắt đầu, hai người luận bàn lẫn nhau, đề cao lẫn nhau, nhớ tới lúc cùng Ổ Hạo là địch, hắn cổ vũ động viên, nhớ tới lúc thu được quán quân thiên tài đệ tử đại tái, hắn thoải mái cười to.

Nhưng thiếu niên dũng cảm kia, từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại.

Một bằng hữu, cứ như vậy từ bên cạnh Lâm Tiêu rời đi.

- Một thú triều cỡ nhỏ, lại chết đi nhiều người như vậy.


- Vậy thú triều cỡ trung thì sao?

- Đại hình thú triều trong truyền thuyết sẽ như thế nào?

- Thậm chí chiến tranh hủy diệt giữa Nhân loại cùng Yêu Thú sẽ ra sao?

Nhân loại cùng Yêu Thú chiến tranh, đó là hai chủng tộc chiến tranh, một khi bắt đầu, Yêu Thú trên toàn bộ đại lục sẽ từ trong núi sâu lao ra, tiến công nơi Nhân loại cư ngụ, hơn hai ngàn năm qua, Nhân loại co đầu rút cổ vào một góc, tảng lớn tảng lớn địa vực bị Yêu Thú chiếm đóng, phải biết rằng hơn hai ngàn năm trước, Nhân loại mới là chủ nhân chân chính của mảnh đại lục này.

- Yêu Thú, là tử địch của Nhân loại, hiện nay trên đại lục, tám mươi phần trăm địa vực đều bị Yêu Thú chiếm đóng, Nhân loại vẫn muốn đoạt lại lãnh địa, nhưng trên thực tế đại lượng thành trì của tứ đại đế quốc Nhân loại không ngừng bị thú triều công kích, nói không chừng lúc nào, một Vệ thành sẽ bị Yêu Thú chiếm lĩnh, nói không chừng lúc nào, một Quận thành sẽ tiêu thất, thậm chí thủ đô đế quốc sẽ tiêu thất!

Cho tới nay, tuy Lâm Tiêu nghe nói qua chiến tranh hủy diệt tàn khốc, thế nhưng hắn không có đích thân thể nghiệm qua, căn bản không cách nào lý giải loại cảm giác này, thậm chí ở trong lòng hắn, cảm giác Yêu Thú chỉ có phần bị các võ giả Nhân loại tàn sát, nhưng mà hôm nay hắn rốt cục ý thức được .

Kỳ thực Yêu Thú mới là chủ nhân của mảnh đại lục này, chúng nó hoàn toàn có khả năng hủy diệt Nhân loại khỏi đại lục.

Thậm chí nếu như năm đó không phải trong nhân loại xuất hiện mấy đại cường giả, lúc này Nhân loại đã sớm bị diệt sạch.

Nhân loại diệt vong, còn nói gì thủ hộ người nhà, còn nói gì thủ hộ phụ mẫu, muội muội, còn nói gì bằng hữu?

- Thực lực của ta còn chưa đủ, còn kém rất xa.

Lâm Tiêu cắn răng, nắm chặt song quyền, ánh mắt nhìn bầu trời đêm mênh mông kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận