Võ Đạo Đan Tôn

Chương 223: Điện Quang Hỏa Thạch. (1)

- Khai!

Ngụy Hưng Sơn cắn răng gầm nhẹ một tiếng, kiếm quang sáng lên, ngưng tụ lại bổ lên đao mang của Lâm Tiêu.

Trong tiếng nổ vang, thân hình hai người lui ra sau mấy bước.

- Hống!

Toản Địa Giáp nhân cơ hội gầm lên, móng vuốt vỗ về phía Ngụy Hưng Sơn.

- A a a...

Ngụy Hưng Sơn phẫn nộ gầm lên, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, bất chấp điều dưỡng nguyên lực, chỉ đành huy kiếm ngăn cản.

Oanh...

Liên tục rơi vào công kích, Ngụy Hưng Sơn không còn chịu nổi, phun ra ngụm máu tươi như diều đứt dây văng ra ngoài.

- Khống Thần Quyết – đi!

Hưu hưu hưu...

Ba mảnh Ô Nguyên Toa nhanh như chớp bắn về phía Ngụy Hưng Sơn.

Ngay trong thời điểm nguy cơ, Ngụy Hưng Sơn rốt cục thể hiện ra thực lực cường đại của hóa phàm cảnh, trường kiếm liên tục run lên, hóa thành ba đạo quỹ tích kỳ dị nháy mắt chém lên ba mảnh ô quang.


Nhưng ngay sau đó, thân hình Lâm Tiêu nhanh như quỷ mị xuất hiện bên người hắn, chiến đao chém xuống lần nữa.

- Đao Nhạc Thành Lục!

Đao mang thật lớn nháy mắt bao phủ toàn thân Ngụy Hưng Sơn, hết thảy đều biến mất, chỉ còn lại đao mang chói mắt càn quét tất cả.

- Con mẹ nó, lão tử chết thật oan!

Trong lòng Ngụy Hưng Sơn hiện lên một tia tuyệt vọng, nơi ngực truyền tới đau đớn, bóng tối nháy mắt ăn mòn ý thức của hắn.

Phác thông...

Hai đoạn thân thể rơi rụng xuống đất, Ngụy Hưng Sơn trừng lớn đôi mắt tuyệt vọng, chết không nhắm mắt.

Yêu thú cùng võ giả trời sinh là địch, vô luận là yêu thú hay Lâm Tiêu, trong mắt Ngụy Hưng Sơn đều không đáng lo ngại, đặc biệt yêu thú không có trí tuệ, chỉ biết tấn công theo bản năng, chỉ cần yêu thú đối chiến với Lâm Tiêu, hắn có thể chiếm cứ thượng phong sau đó nắm cơ hội đánh chết cả Lâm Tiêu lẫn yêu thú, bằng không cũng có thể bình yên rời đi.

Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ yêu thú cùng Lâm Tiêu phối hợp khéo léo như vậy, làm cho hắn không còn cơ hội thở gấp.

Mãi cho tới chết hắn vẫn chỉ còn nhớ lại cảnh tượng này, chết không nhắm mắt.

Trong núi sâu, từng đợt gió đêm thổi tới, mùi máu tanh lan tràn khắp nơi.

Lâm Tiêu dùng Toản Địa Giáp đứng trong khu hoang dã tràn đầy thi thể, liếc nhìn nhau, chợt cười ha hả.

- Phác thông...

Lâm Tiêu đặt mông ngồi dưới đất, lúc này mới cảm giác được toàn thân vô cùng đau đớn, trên người vết máu loang lổ, cơ hồ không có địa phương sạch sẽ.

Phân thân Toản Địa Giáp cũng không tốt, bị đám người Lãnh Chi Kiệt vây công, thân thể lân giáp phá nát, máu tươi chảy ra, cũng may hình thể khổng lồ, miệng vết thương không lớn, cũng không thương tổn tới yếu hại, không đến nỗi trở ngại, với lực khôi phục kinh người của nó chỉ sợ qua một hai ngày là có thể khỏi hẳn, chỉ có chút chật vật mà thôi.

Nuốt hai viên Liệu Thương đan, Lâm Tiêu ngồi xếp bằng dùng nguyên lực trị thương, vừa điên cuồng hấp thu thiên địa nguyên khí bổ sung cơ thể.

Qua một canh giờ sau, Lâm Tiêu đứng dậy, đau đớn cùng mệt mỏi biến mất, hai mắt tỏa sáng nhìn thi thể đám người Ngụy Hưng Sơn cùng Kiền Lê, như đang nhìn một ngọn núi vàng.

- Là thời điểm thu hoạch chiến lợi phẩm!

Lâm Tiêu nhanh chóng đi tới bên thi thể Ngụy Hưng Sơn, bắt đầu tìm kiếm.

Từng quyển công pháp, bí tịch, đan dược cùng ngân phiếu bị hắn lục soát đi ra, vô cùng hưng phấn, trong lòng tràn ngập chờ mong, mỗi khi thu được đồ vật đều bỏ vào Thương Long Tí, thậm chí kể cả vũ khí cùng đồ vật trên người tiểu mã tặc cũng không buông tha, hoàn toàn lục soát sạch sẽ.

Sau nửa canh giờ, hắn mới xem xét xong toàn bộ thi thể, mà thật nhiều thi thể cũng bị hắn ném sang một bên.

Đương nhiên, đầu của Huyết Ma Kiền Lê, phó đoàn trưởng Ngụy Cực đều bị hắn cắt xuống bao bọc lại, nhiệm vụ tiêu diệt Huyết Ma mã tặc đoàn là nhiệm vụ tứ tinh, thù lao là ba mươi vạn lượng bạc, mà tín vật giao tiếp nhiệm vụ là đầu của đám người này, hắn đương nhiên sẽ không lãng phí.

Cướp sạch tài vật trên người mã tặc, Lâm Tiêu bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.


- Nhiều ngân phiếu như vậy, ân? Còn có cả kim phiếu.

Nhìn xấp ngân phiếu trong tay, Lâm Tiêu không nhịn được hô nhỏ một tiếng, hai mắt tỏa sáng.

- Một vạn...

- Mười lăm vạn...

- Năm mươi vạn...

- Một trăm vạn...

Trải qua kiểm kê, miệng của hắn có chút phát khô, trợn mắt há hốc mồm.

Tổng cộng là hai trăm ba mươi sáu vạn bảy ngàn lượng, bên trong có trăm vạn lượng là lục soát trên người mã tặc, mà một trăm ba mươi sáu vạn lấy được trên người năm người Ngụy Hưng Sơn.

Ngoài ra hắn còn tìm được mười vạn kim phiếu, giá trị một trăm vạn lượng từ trên người Kiền Lê.

Nói cách khác, lần này hắn thu hoạch ba trăm ba mươi sáu vạn bảy ngàn lượng bạc, còn có thêm gần ngàn lượng bạc vụn.

- Ai nha, giàu to rồi đi?

Lâm Tiêu nuốt nước bọt, nhưng suy nghĩ lại ở trên người Ngô Ưng lấy được gần hai mươi vạn, tâm tình hắn bình tĩnh lại.

Đếm xong ngân phiếu, ánh mắt hắn dừng lại trên đan dược, tinh tế phân loại, lần này thu hoạch gần trăm bình đan dược, không ít nhị phẩm Nguyên Khí đan, giá trị kinh người.

Cuối cùng ánh mắt hắn mới dừng lại trên bí tịch.

Trước mặt hắn tổng cộng có hai mươi bảy quyển công pháp cùng vũ kỹ, đại đa số là thu thập được nhân cấp đê giai cùng trung giai công pháp vũ kỹ trên người mã tặc, hắn chỉ lật qua rồi đặt sang bên, những công pháp vũ kỹ này hắn không định tu luyện, nhưng có thể bán cho Võ Điện đổi lấy cống hiến trị.

Sau khi chọn lựa, trong tay hắn chỉ còn lại bảy quyển công pháp cùng bí tịch.


- Đây là Loạn Bát Phong côn pháp? Nhân cấp cao giai vũ kỹ luyện tới mức tận cùng có thể quét ngang vô địch, thích hợp cho người có thần lực trời sinh tu luyện.

- Ta tu luyện chính là đao pháp, ngay cả Phá Sơn Đao còn chưa hiểu rõ, tuy côn pháp mạnh mẽ nhưng chưa hẳn thích hợp ta, để một bên.

- Đây là Huyết Cấm công, nhân cấp cao giai công pháp, lấy máu thúc giục nguyên lực, luyện tới tận cùng uy lực mạnh mẽ, công pháp này tựa hồ không ít mã tặc tu luyện, ân, đích xác uy lực không sai, đáng tiếc còn kém Ngưng Nguyên công của ta, còn lấy máu thúc giục công pháp, có tác dụng phụ rất lớn, không thích hợp ta.

- Đây là... Huyết Ma đao pháp của Kiền Lê? Nhân cấp cao giai vũ kỹ, chú ý là giết người, thường xuyên tu luyện sẽ bạo ngược vô cùng, sát khí lẫm nhiên, ảnh hưởng tâm tính rất lớn, không thích hợp ta.

- Chiến Thiên phủ pháp... bỏ đi, không xem.

- Ân? Nhân cấp cao giai vũ kỹ Ám Ảnh Phiêu pháp, đây là vũ kỹ thi triển ám khí.

Đột nhiên hai mắt hắn tỏa sáng, đó là một quyển vũ kỹ thi triển ám khí tiêu pháp.

- Không sai, không sai, rốt cục tìm được một quyển thích hợp.

Lâm Tiêu hài lòng gật đầu, tuy hắn không chủ tu ám khí, nhưng sau khi có được Ô Nguyên Toa, có thể tu luyện Ám Ảnh Phiêu pháp, lúc đó thi triển Ô Nguyên Toa sẽ có biến hóa nhiều hơn.

- Xuân Vũ kiếm pháp, nhân cấp cao giai vũ kỹ, luyện tới tận cùng kiếm pháp kéo dài như mưa xuân, vô cùng vô tận, trảm địch nhân trong vô hình, tiêu hao rất ít nguyên lực, đồng dạng chỉ tiêu hao một nửa nguyên lực so với kiếm pháp khác.

Đây là kiếm pháp của Ngụy Hưng Sơn.

- Nói vậy có thể kiên trì lâu hơn người khác gấp đôi?

Lâm Tiêu giật mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận