Vị Tầng Vọng Ký

Ngày hôm sau mở mắt ra, ánh nắng rực rỡ chiếu rọi vào mắt Mạc Dực. Ổ chăn bên cạnh chăn trống không, Trương Quý đã rời đi rồi.

Mạc Dực chống tay lên nệm, chậm rãi ngồi dậy, hàng mi anh tuấn chau lại.

Hắn ngủ quên.

Ngủ chung một giường với nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên ngủ không hề hay biết gì để Trương Quý thoát khỏi tầm nhìn của mình. Bình thường Trương Quý sáng sớm đã thức, rón ra rón rén thu soạn đầy đủ rồi xách túi rời khỏi phòng. Mạc Dực luôn thích tiếp tục giả bộ ngủ, âm thầm quan sát cậu cũng là một thú vui nho nhỏ.

Nhưng hôm nay, ngay cả Trương Quý rời giường khi nào hắn cũng mờ mịt không rõ.

Phản ứng của mình hôm nay trì độn hơn thường ngày gấp bội lần.

Mạc Dực ngửa cổ, sờ tay lên trán.

Lòng bàn tay nóng như phỏng, Mạc Dực thu tay về, che miệng nhỏ giọng ho khan vài cái, sắc mặt nhợt nhạt.

Hắn cười khổ.

Người như hắn nhất định không thể nói đến lãng mạn được.

Tối hôm qua liều lĩnh tắm nước lạnh xối đi hết phiền não, thật không ngờ việc này lại tặng cho hắn một món quà bất ngờ – sốt cao.

Vì nhảy vào hồ nước mà viêm phổi mà bị cha nghiêm khắc cảnh cáo, nếu còn để lộ sau đó tắm nước lạnh dẫn đến sốt cao, không biết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này sẽ bị những người khác ở trước mặt cha phóng đại lên thành gì nữa đây. Nhưng dù có thành gì thì bảy chữ ‘Khổ vì tình, không biết cầu tiến’ thể nào cũng không tránh được đâu.

Buồn cười, Mạc Dực hắn làm sao có thể là người cam chịu chứ?

Mạc Dực mặt lạnh xuống giường, đi vào phòng tắm, mở tủ y tế dễ dàng tìm được một vỉ thuốc nhộng.

Uống thuốc xong, quay trở lại giường.

Vừa nhắm mắt dưỡng thần được một chút, cửa phòng vang lên tiếng đập cửa quen thuộc của An Lăng.

Không đợi Mạc Dực trả lời, An Lăng đã tự tiện mở cửa, đi thẳng vào trong “A Dực, sao không xuống ăn sáng?”

Cợt nhả một câu, hắn mới nhìn rõ sắc mặt suy yếu của Mạc Dực, đi đến bên giường, nhíu mày nửa đùa nói “Đừng nói là tối qua vận động kịch liệt quá nên gãy lưng rồi nha?” Dòm dòm Mạc Dực.

“Đi chết đi.”

“Bệnh à?”

“Không sao cả.” Mạc Dực biểu tình không có gì to tát “Tối hôm qua ngủ không ngon, mệt rã rời.”

“Không sao cái đầu cậu ấy.” An Lăng nhìn hắn thô lỗ phun một câu, từ trên cao nhìn xuống đưa tay đặt lên trán hắn, nét mặt chắc như in “Bị A Quý làm cho sốt luôn kia? Hừ, đáng lắm.”

Hai tay khoanh trước ngực, còn tính trêu chọc đôi câu, bất quá ngó thấy sắc mặt lạnh lùng ẩn chứa nguy hiểm của Mạc Dực liền ngậm tăm, cả tiếng hỏi “Đã uống thuốc chưa?”

“Rồi.”

“Tôi gọi bác sĩ của gia đình cậu tới, để ổng xem xem có sao không.”

“Không cần.” Mạc Dực cự tuyệt, ánh mắt cảnh cáo quét qua An Lăng, hắn không muốn chỉ vì một cơn sốt cỏn con mà kinh động đến cha.


An Lăng cũng bị lão cha theo dõi suốt ngày, lập tức hiểu được, nhún vai “Tôi kêu quản gia bưng cháo lên cho cậu.”

“Tôi không đói.”

“Cút xuống địa ngục đi!” An Lăng bỗng nhiên như bị chọc tiết mắng một câu “Vừa viêm phổi vừa sốt, cậu con mẹ nó lại còn muốn tuyệt thực nữa hả? Ngoan ngoãn nằm đó cho tôi, đừng có mang bộ dạng nửa sống nửa chết ấy mà lết ra gặp người!” Hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Mạc Dực cả người mềm nhũn, đơn giản nằm bẹp xuống giường, chờ đợi bom oanh tạc.

Quả nhiên, An Lăng đi xuống không đến vài phút, tiếng bước chân đã dồn dập truyền tới.

“A Dực, cậu bị bệnh thật à?” Nhạc Trừng đẩy cửa đi vào, Mộ Dung Duy theo phía sau hắn.

Nhạc Trừng đứng bên giường, cúi người sờ sờ trán hắn, nhíu mày, lại có vẻ buồn cười “Tôi còn cho rằng cậu bách độc bất xâm chứ, hóa ra cũng bị bệnh. A Dực, biết đâu năm nay là năm hạn của cậu đó.”

“Nhạc Trừng, sao cậu nói chuyện giọng điệu càng ngày càng giống An Lăng.” Mộ Dung Duy tỳ lưng vào tường, khoanh hai tay “A Dực, sốt cao cũng không phải vấn đề quá lớn, nhưng cậu viêm phổi còn chưa khỏi, đồng thời bị cả hai thì thành chuyện nghiêm trọng rồi. Nếu không muốn gọi bác sĩ nhà cậu thì chi bằng như vậy, tôi gọi bác sĩ nhà tôi tới đây khám cho cậu coi có gì không. Ông ấy rất kín miệng, đảm bảo bác Mạc sẽ không biết.”

Mạc Dực lắc đầu “Chỉ là cảm sốt bình thường thôi, có gì phải quýnh lên thế?”

Mộ Dung Duy toan cất tiếng, Mạc Dực đã chặn hắn trước “Tôi đã uống thuốc rồi. Thế này đi, buổi tối sẽ hết sốt thôi. Còn nếu chưa hết, sẽ gọi bác sĩ nhà cậu sau. Với thể chất của tôi, phỏng chừng tới buổi tối là tự động hạ sốt thôi. A Quý đi học rồi à?” Câu cuối cùng đột nhiên thay đổi đề tài.

Mộ Dung Duy gật gật đầu “Ừm, hôm nay cậu ấy có tiết.”

“Lúc đi chắc vui vẻ lắm nhỉ?”

Mộ Dung Duy đang tính gật, chợt cảnh giác dừng lại, bất mãn nhìn Mạc Dực “A Dực, đừng luôn tự suy bụng mình ra bụng A Quý như vậy. Cậu ấy vui chắc gì vì cậu bị ốm, biết đâu vì chuyện khác thì sao?”

Mạc Dực thản nhiên hỏi “Cậu ta thì còn có thể vui chuyện gì kia chứ?”

Mộ Dung Duy nhớ lại sáng nay Trương Quý đi học dáng vẻ rất thoải mái nhẹ nhàng, thầm đoán, đương nhiên là vì trong túi xách có tập tranh mà cậu yêu thích rồi.

Bất quá hắn cũng không tính để cho Mạc Dực biết hắn và Trương Quý có bí mật nho nhỏ này, khẽ quét mắt nhìn Mạc Dực một cái “Cậu là con giun trong bụng cậu ấy, cậu còn không biết thì sao tôi biết?”

Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, xẹt tia lửa điện.

Nhạc Trừng làm bộ không nhìn thấy, điềm nhiên như không giúp Mạc Dực kéo chăn lên ngang vai “Nhắm mắt lại dưỡng thần trước đi, bọn tôi không quấy rầy cậu nữa. Đợi quản gia bưng cháo lên, cậu ăn xong rồi ngủ tiếp.”

Đoạn, xoay người dắt Mộ Dung Duy rời đi.

Đến cửa phòng, còn chưa đưa tay mở cửa, cửa đã tự động mở ra, An Lăng vừa vặn tiến vào “Có ổn không? Có cần tôi tìm nhiệt kế…”

“Không cần làm phiền người bệnh.” Nhạc Trừng một bên kéo Mộ Dung Duy, một bên túm An Lăng ra ngoài, vừa đi vừa nói “Để A Dực nghỉ ngơi đi.”

Mạc Dực nằm trên giường, nghe tiếng bước chân bọn họ càng ngày càng xa, chầm chậm khép mắt lại.

Sốt cao làm cho đầu óc hắn hỗn loạn, trước nay luôn rất khó ngủ, bây giờ ngược lại buồn ngủ không chịu nổi.

Vốn tính nhắm mắt một xíu thôi, thế mà bất tri bất giác lại ngủ mất, trong cơn mơ mơ màng màng, Mạc Dực nghe thấy quản gia cẩn thận gọi mình, hóa ra là đã bưng cháo và đồ ăn sáng lên.

Tuy rằng phát sốt nhưng thể chất Mạc Dực vốn tốt, ăn uống cũng khá.

Hắn ngồi dậy, ăn hết một tô cháo lớn, rồi lại nằm xuống vùi đầu ngủ tới chiều.


Vừa đặt đầu xuống gối đã chìm vào giấc ngủ say, giống như thân thể tự giác ý thức được việc mượn giấc ngủ để khôi phục tinh lực. Mạc Dực không biết mình ngủ bao nhiêu lâu, mơ màng có người gọi hắn “A Dực, A Dực.”, rồi lại như có người lay lay bả vai hắn.

Hắn từ từ theo bóng đêm mịt mùng tỉnh dậy, sau khi ăn cháo cùng ngủ một giấc, cảm giác cả người uể oải rã rời, tay chân mệt mỏi vô lực đã biến mất hơn phân nửa.

Hình như cũng đã hạ sốt.

“A Dực?”

Mạc Dực mở mắt ra, trên đình đầu đồng thời xuất hiện ba gương mặt quen thuộc đầy vẻ lo lắng.

Mộ Dung Duy, Nhạc Trừng, An Lăng đều ở đó.

“A Dực, có khỏe hơn tí nào chưa?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Mạc Dực ngồi dậy, vươn vai duỗi thắt lưng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài không trung đã chi chít sao trời.

Thuốc công dụng thật, lâu rồi không được ngủ ngon lành như vậy.

Thật là trong cái họa cũng có cái may.

“Giờ là mấy giờ rồi?”

“Tám giờ tối.”

“Tôi ngủ lâu vậy à.” Mạc Dực cười nhẹ.

Chung quanh một trận trầm mặc kỳ quái.

Không ai hưởng ứng nụ cười của hắn.

“Sao vậy?” Mạc Dực nhanh nhạy thu liễm nụ cười, ánh mắt từ từ đảo qua ba người bạn thân “Có chuyện gì thì nói.”

An Lăng nhìn Nhạc Trừng, Nhạc Trừng nhìn An Lăng.

Cuối cùng, người lên tiếng vẫn là Mộ Dung Duy “A Dực, A Quý không về.”

Mạc Dực sợ run, hồ nghi hỏi “Cậu nói cái gì?”

“A Quý sáu giờ vẫn không trở về.” Lo lắng vừa rồi trên mặt ba người, cũng không phải vì Mạc Dực.

Không thấy A Quý đâu!

Tim Mạc Dực như đông lại, rồi chợt tỉnh táo “Đến trường tìm chưa?” Hắn trấn định hỏi.

“Tìm hết rồi.”

Mạc Dực nhìn chằm chằm Mộ Dung Duy “Không phải cậu giữ thiết bị GPS của tôi sao?”


Mộ Dung Duy khẽ cắn răng, thấp giọng nói “Máy theo dõi cũng vô dụng.”

Mạc Dực dùng ánh mắt sắc như ưng xoáy vào hắn.

An Lăng không thể không chen vào “A Quý lúc sáu giờ không về, Mộ Dung Duy liền lập tức dùng máy theo dõi tìm vị trí của cậu ta, thông tin cho thấy địa điểm là ở trong hồ.”

Mạc Dực cơ hồ nháy mắt dựng phắt lên.

Nhạc Trừng nhanh tay đè hai vai hắn lại “Nghe An Lăng nói đã, A Dực!”

“Rút kinh nghiệm từ vụ Lâm Thiếu lần trước, nhà trường đã lập một đội cứu hộ dưới nước. Bọn tôi đã lập tức liên lạc với đội cứu viện, cũng đã chia nhau đi tìm quanh hồ.” An Lăng dừng một chút, hừ lạnh nói “Nhưng kết quả, chỉ tìm được túi xách của A Quý.”

Nhạc Trừng nói “A Dực, cậu gắn thiết bị theo dõi ở túi xách cậu ấy, phải không?”

Mạc Dực ánh mắt sắc nhọn lạnh lẽo như dao, hắn không trả lời người khác, chỉ nhìn chòng chọc vào Mạc Dực, hỏi “Lúc sáu giờ, vì sao không đánh thức tôi dậy?”

Ngữ khí chất vấn rõ ràng, khiến kẻ khác không khỏi hờn giận.

Ngay cả An Lăng cũng nghĩ Mộ Dung Duy không đáng phải chịu điều đó, thở dài một tiếng, nói với Mạc Dực “Là do cậu bị sốt chứ gì nữa. Huống hồ mấy ngày nay A Quý không về đúng giờ cũng là dựa vào máy theo dõi mà lần ra, ai ngờ cậu ta bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi, lại còn quăng túi xách vào hồ đâu? Cái tên chết tiệt bụng dạ khó lường, không chừng lại muốn lừa chúng ta nhảy vào hồ lần nữa đó?”

Mạc Dực bất ngờ phản ứng lại, sẵng giọng hỏi “Mấy ngày nay? Các cậu nói là mấy ngày nay cậu ta đều đùa chiêu này à?! Hừ, trách sao cậu ta không biết trên người mình có gắn thiết bị theo dõi!” Hung ác cười lạnh, ánh mắt như xé toạc Mộ Dung Duy.

Mộ Dung Duy đã đánh mất Trương Quý, đã sớm điên cuồng đến độ giận sôi gan, nay Mạc Dực vừa tỉnh dậy đã đấm vào mặt hắn, nếu không vì trông cậy vào để tìm A Quý trở về, hắn đã sớm trở mặt, nhẫn nại đến trên trán hằn gân xanh, cố gắng áp chế nói “Cậu ấy có ngày về đúng giờ, có ngày lại ở lại thư viện hoặc nằm trên bãi cỏ, tôi làm sao mà biết cậu ấy đang thử trên người mình có thiết bị theo dõi hay không? Được rồi, chuyện này là do tôi không cẩn thận, trách nhiệm về sau hẵng nói. Cậu rốt cuộc có muốn tìm cậu ấy về hay không?” Chờ đợi câu trả lời của Mạc Dực.

Mạc Dực cuối cùng cũng dời ánh mắt sang chỗ khác, dường như đang cố gắng kiềm nén tức giận, lấy điện thoại ở dưới gối ra, ấn ấn vài phím, trầm thấp ra lệnh với người trong điện thoại kia “Tìm cách giữ đám em Trương Quý ở trong nhà cho tôi!”

Không biết đầu dây bên kia nói gì, người Mạc Dực bỗng chốc chợt căng ra, hàng mi anh tuấn cau chặt lại “Cái gì?”

An Lăng cùng Nhạc Trừng dựng thẳng lỗ tai nghe hắn nói chuyện, nhận thấy tình hình không ổn liền trao đổi ánh mắt.

“Chuyển nhà hôm nay? Được lắm, lần trước em gái cậu ta nói với tôi muốn chuyển nhà, nhưng vì sao lại đến khách sạn? Nhà mới có vấn đề gì? Tra ngay mau!” Ngữ khí của hắn càng thêm âm trầm “Bọn họ ở khách sạn nào? Lập tức liên hệ với khách sạn đó, tìm bọn họ đem về nhà hết cho tôi! Tôi mặc kệ các anh dùng lý do gì, dẹp sạch bọn bảo vệ đi! Dù gì đi nữa tôi cũng sẽ tra hỏi các anh!” Câu cuối cùng cất cao tràn ngập đe dọa bất an.

Mạc Dực ngắt cuộc gọi, tay cầm điện thoại vẫn còn run run vì kích động.

Hắn cố gắng hít thở, bên cạnh ai cũng im re không dám hó hé.

Một hồi lâu, Mạc Dực mới buông điện thoại ra, ngẩng đầu mệt mỏi chậm rãi quét một vòng, nhẹ nhàng nói “Em gái A Quý hôm nay chuyển nhà, bởi nhà mới thuê gặp vấn đề gì đó nên dẫn theo đám em tới khách sạn ở tạm. Chẳng qua đều là…” Môi mấp máy một chút, hắn cười khổ, mang theo cỗ khinh thường “Đều là lừa mình dối người cả thôi. Không cần tra, tôi đoán chừng A Quý và mấy đứa em của mình đã gặp được nhau rồi, bé Hai đã sớm dẫn mấy đứa khác rời khỏi khách sạn. Tôi nuôi phải một đám ăn hại ngu xuẩn.” Hàm răng trắng nõn, hung hăng nghiến ken két.

Mộ Dung Duy khó mà tin nổi, hắn luôn nghĩ Trương Quý có thể trốn khỏi mình nhưng không thể chạy khỏi Mạc Dực, không ngờ ngay cả Mạc Dực cũng nhận thua.

“A Dực.” Mộ Dung Duy mở miệng “Trước đừng kết luận vội, ít nhất hãy chờ đến khi người của cậu đến khách sạn kiểm tra rồi nói sau. A Quý có lợi hại đến mức nào cũng chỉ là một sinh viên bình thường thôi.”

Nhạc Trừng thấy Mạc Dực biến sắc, nhanh miệng đoạt lời “Sẽ không việc gì đâu, A Dực. Chẳng phải cậu nói A Quý căn bản không biết em cậu ấy ở đâu kia mà, ngay cả số điện thoại cũng đổi hết rồi, A Quý làm sao liên hệ với bọn họ được?”

An Lăng cầm lòng không đặng phụ họa Nhạc Trừng, đứng một bên gật đầu nói “Đúng đấy, ở xa nhau vậy, ngay cả điện thoại cũng phải thông qua Mạc Dực cậu, đây không phải đòn sát thủ của cậu sao?”

Mạc Dực trầm mặc không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng không một chút biểu tình.

Trong phòng tĩnh mịch hệt như mộ phần.

Không biết đợi bao lâu, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, giữa không gian lặng ngắt khiến kẻ khác phải giật thót.

Mộ Dung Duy không tự chủ được trở nên căng thẳng.

Mạc Dực ngược lại bình tĩnh hơn, cầm di động lên, nghe xong câu trả lời từ trong điện thoại, chỉ vỏn vẹn nói hai chữ “Đã biết.”

Ngắt máy, nâng mắt lên, nhìn Mộ Dung Duy “Đã đến khách sạn, trong phòng không một bóng người.”

Trương Quý chẳng những chạy thoát, mà ngay cả đám em của mình cũng mang đi nốt.


Mộ Dung Duy nháy mắt hít vào một hơi thật sâu, nhưng không có cách nào thở ra nổi.

Tia hy vọng cuối cùng của hắn, cứ như vậy bị dập nát.

A Dực luôn nắm chắc phần thắng, từ khi bắt đầu đã bức A Quý đến không còn đường phản kháng, thế mà trong tình huống này cũng không chịu nổi một kích.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung Duy mới tìm được giọng của mình, môi khẽ giật “Chúng ta có thể tìm cậu ấy về, thể nào cũng còn sót lại dấu vết.”

An Lăng tuy rằng hiện tại không còn hứng thú với Trương Quý, nhưng mắt thấy Trương Quý vẫn luôn bị giám sát chặt chẽ bỗng nhiên trốn thoát thành công, dường như cũng sinh ra bất mãn, rất có nghĩa khí huynh đệ khuyến khích Mộ Dung Duy “A Quý có trốn cũng không thể chạy đến mặt trăng được. Trò truy bắt tiểu hồ ly này cũng có cái thú của nó. Ngày mai chúng ta bắt đầu điều tra từ trường học, xem xem cậu ta rốt cuộc trốn bằng cách nào. Chờ đến khi chúng ta tóm được cậu ta rồi, hừ, rồi cậu ta sẽ được nếm mùi dạy dỗ của chúng ta.”

“Đúng vậy, chắc chắn sẽ tìm được thôi.” Nhạc Trừng nói một câu, nhìn Mạc Dực “A Dực, cậu nói gì đi? Ấn theo lời An Lăng, trước hết cứ bắt đầu tra từ nơi cậu ta đào tẩu, tôi tin cậu ta không bỏ trốn đơn giản như vậy đâu.”

Mạc Dực không nói lời nào.

Nhạc Trừng tiếp “A Dực, đừng để tôi tự hỏi nữa, cuối cùng cậu có muốn tra xem sao không?” Đẩy vai Mạc Dực một cái.

Mạc Dực lạnh lùng “Tra cậu ta trốn như thế nào à? Càng biết chỉ càng khó chịu thôi!”

“Cái gì?” An Lăng không rõ, mặt mày nhăn lại “Khó chịu cái gì?”

Mạc Dực cười lạnh một tiếng, không nói lời nào nữa.

………

Một đêm này, Mạc Dực, Mộ Dung Duy, Nhạc Trừng, ai nấy đều ngổn ngang tâm sự, trắng đêm không ngủ.

Chỉ có An Lăng vô tâm vô phế, nửa đêm ôm gối chui vô phòng Nhạc Trừng, cười vô lại “Tôi nghĩ, A Quý là thằng nhóc chỉ mang lại tai họa, chạy trốn cũng không có gì không tốt, nói không chừng A Dực với Mộ Dung ngày mai liền bình thường trở lại, không còn mê muội nữa ấy chứ.”

Nhạc Trừng hai tay chắp sau gáy, quay sang liếc hắn một cái “Khuya khoắt thế này cậu còn mò sang đây làm gì?”

“Chỉ là vết xe đổ thôi.” An Lăng đi tới quăng gối lên đầu giường bên cạnh Nhạc Trừng, vỗ vỗ lên gối “Hoa dại cỏ dại bên ngoài có thể có độc, không thể ăn bậy bạ, con thỏ cứ nên ăn cỏ gần hang, so ra sẽ tốt hơn.”

“An Lăng.”

“Ừ?”

“Cút!”

“Tuân mệnh.” An Lăng bỗng nhiên nhảy lên giường, ấn bả vai Nhạc Trừng xuống, hơi thở hỗn loạn, thấp giọng nói “Cậu xem tôi nghe lời như vậy, không nói hai lời liền cút lên giường cậu. Kế tiếp có phải muốn tôi cút vào lòng cậu không? Hay vẫn là cậu cút vào lòng tôi, hửm?”

Chữ “hửm” cuối cùng, ngữ điệu kéo dài chưa kịp chấm dứt, đã bị Nhạc Trừng đạp một phát lăn cù cù xuống giường.

—————————

.

.

.

Các cháu sợ A Dực một phép =)))) cái cảnh các cháu đứng xung quanh thi nhau nói hùa để A Dực không bùng lên thiệt thương quá chừng =))

Mà vậy là cũng đã tạm kết thúc bộ này rồi. Chỉ có 50 chương không quá dài thôi nhưng mình lê lết gần hai năm =)))))) Cám ơn các bạn đã theo mình đến tận đây nhiều nhiều nhiều lắm (ღ˘⌣˘ღ)

Hết bộ này mình sẽ tập trung làm bộ Trừng phạt và bộ Dạ Hoặc (post bên trang Kinh Thần Bang *bang thần kinh =)))*). Trừng phạt cũng của thị Lộng luôn, lưỡng công 3P SM siêu hót =)))))). Còn Dạ Hoặc là bộ nhân thú, cường cường, trung khuyển thụ, ngụy phụ tử, mà em báo trong này dễ thương vô đối, bị tiểu công bắt nạt thôi rồi, bạn nào có hứng thú thì ghé đọc nhé ^^

Mà mình cũng muốn nhắn nhe là nếu có bạn nào biết tiếng Bông thì có thể nào lượn qua weibo thị Lộng hỏi thăm tình hình bộ này giùm mình được không? Huhu không lẽ drop luôn bộ hay thế này ư ಥ_ಥ mà trong khi còn dừng ở đoạn gay cấn nữa chứ. Mình mún biết A Dực tìm A Quý làm sao và sau đó sẽ xảy ra chuyện gì *ý là phạt em nó như thế nào =)))))))))))*

Cuối cùng cám ơn mọi người một lần nữa vì đã ủng hộ mình trong thời gian qua nha. Ôm hun tất cả mọi người (❁´◡`❁)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận