Vì Sơ Ý Tôi Lỡ Cướp Mất Kịch Bản Vai Nữ Phụ


Vân Thư ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy sắc mặt Phó Nhiên, lúc này cô mới cảm nhận được sự nguy hiểm cận kề.
Cô ngay lập tức thu tay lại, nở nụ cười đáng yêu: “Em, em đi ngủ đây…”
Nói xong, cô ngay lập tức đứng dậy bước xuống đất, định trốn vào trong ổ chăn của mình.
Phó Nhiên không hề ngăn cản cô, anh im lặng quan sát hành động của cô, một bước, hai bước, ba bước….

Anh đột nhiên đưa tay ra bắt lấy cánh tay nhỏ của Vân Thư, dùng sức, Vân Thư lại quay về chỗ cũ, vòng eo của cô bị cánh tay rắn chắn của anh giữ lại.
Vân Thư không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô trợn tròn mắt lên nhìn, một giây sau một khuôn mặt đẹp trai ngày càng tiến lại gần, đôi mắt của cô ngày càng trợn lớn hơn, nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu, giống như chú mèo nhỏ đã bị kẻ địch dồn đến chân đường.
Người đàn ông giữ lấy gáy của cô, không cho phép cô chạy trốn, giọng nói của anh rất u ám: “Thư Thư, lần đầu tiên anh cảnh báo em đáng lẽ ra em nên rút lui.”
Lần thứ hai cảnh cáo, em có trốn cũng vô dụng.

Vân Thư hoảng sợ, cô cố vùng vẫy, càng khiến người đàn ông kia siết chặt tay lại giống như xiềng xích gông cùm.

Cô cắn chặt môi lại, run rẩy nói: “Phó Nhiên, mau thả… Á!”
Dáng vẻ mong manh yếu đuối của Vân Thư, khiến cho anh không thể kìm chế được nữa, anh làm theo bản năng của mình, cúi đầu xuống hôn lên môi của cô.
Anh lướt nhẹ trên khóe môi của cô, hai bờ môi từ từ chạm vào nhau, sau khi hơi thở hai người dần hòa vào nhau, anh mới tiến vào bên trong, mang theo sự dịu dàng cùng ấm áp, Vân Thư từ bỏ kháng cự, cô từ từ đắm chìm vào trong nụ hôn.
Phó Nhiên vứt cái chăn ngăn cản giữa hai người ra, anh ôm chặt lấy Vân Thư, cả cơ thể cô dựa vào lồng ngực của anh, cô hoàn toàn bị anh khống chế.
Anh cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh muốn nhiều hơn.

Anh muốn mình cùng Vân Thư cùng nhau trải qua những cảm giác ngọt ngào.
Phó Nhiên mở mắt ra, bờ môi hơi hé mở.

Lúc này, Vân Thư cũng mở mắt ra nhìn, ánh mắt tràn ngập sự thắc mắc, giống như không hiểu vì sao anh lại dừng lại.
Nhìn thấy cảnh này, yết hầu của Phó Nhiên liên tục di chuyển, hơi thở nặng nề, anh đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Vân Thư, từ cái mũi nhỏ, bờ môi đỏ thắm.

Đôi mắt anh dần tối sầm lại, như đang ẩn giấu một cơn lốc xoáy.
Đột nhiên Phó Nhiên nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên anh nhìn thấy Vân Thư.
Và cũng kể từ đó, cốt truyện chính thức tan thành trăm mảnh.

Vào một ngày nọ, Phó Nhiên nổi hứng muốn đi ghé thăm một đoàn làm phim do công ty anh làm chủ đầu tư, khi đó Vân Thư cũng đang quay phim ở đó, chỉ là cô làm việc ở đoàn làm phim khác, nhưng hai đoàn làm phim lại rất gần nhau.
Ở trong cốt truyện, Phó Nhiên tình cờ đi ngang qua đoàn làm phim của Vân Thư.

Anh vô tình nhìn thấy Kim Viện đang cãi nhau với người đại diện.

Nhìn thấy cô gái trẻ dù bị sỉ nhục một cách thậm tệ nhưng vẫn kiên cường bất khuất.

Phó Nhiên nảy sinh lòng thương hại.

Anh đưa cho Kim Viện một tờ chi phiếu, từ đó làm chỗ dựa cho cô ấy, cho đến khi nữ chính xuất hiện.
Nhưng Phó Nhiên lại nhìn thấy Vân Thư trước khi gặp Kim Viện.
Đoàn làm phim đang quay một bộ phim cổ trang.


Vân Thư vào vai đệ nhất mỹ nhân thiên hạ, nên tạo hình của cô rất đẹp, mà bản thân cô vốn dĩ cũng đã sở hữu ngoại hình xinh đẹp, khiến cô càng đẹp đến mức không có từ ngữ nào để miêu tả.
Không biết chuyên viên trang điểm nào đã điểm giữa trán cô hình hoa đào, nhìn cô thực sự giống tiên nữ hạ phàm.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Vân Thư, còn trong lòng Phó Nhiên thì nảy sinh ra dục niệm, anh muốn hái bông hoa đào đó xuống, nghịch từng cánh hoa, cuối cùng cho bông hoa đó vào miệng ăn.

Để cơ thể cô và anh hòa trộn lẫn nhau.
Phó Nhiên bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ, anh vội vã rời đi.
Khi quay trở lại, trong tay anh không biết từ lúc nào đã cầm theo tấm chi phiếu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận