Vì Hoà Bình Tiên Giới


Từ đó về sau Phương Hoài cứ cách mười ngày nửa tháng là sẽ tới thăm một lần, một là giúp vợ chồng sư thúc truyền tin, hai là đem tình hình Dư Tiêu dạo gần đây báo cáo trở về.

Phương Hoài thấy Dư Tiêu ở trên đỉnh núi, phạm vi hoạt động hẹp, ngoại trừ tu luyện cũng chỉ có ngắm cảnh đến phát ngốc.

Vì thế hắn liền thường xuyên mang đến cho y những thứ mà hắn cho là thú vị.

Hắn nhập môn cùng với Dư Tiêu không lâu, tuổi lớn hơn không nhiều, sư huynh sư tỷ của bọn họ lại nhiều lần xuất môn rèn luyện trở về.

Phương Hoài liền mang một chút đồ bọn họ mang về từ bên ngoài lên đỉnh núi đưa cho Dư Tiêu để y thấy được chút gì đó mới mẻ.

Mấy thứ này phần lớn được mua từ chợ của phàm nhân, cái gì tượng đất mặt người, cửu liên hoàn, đèn kéo quân linh tinh.

Có một đợt khi Phương Hoài lên đỉnh núi, hắn thần thần bí bí mà nói với Dư Tiêu: "Ta mang theo cho ngươi mấy thứ tốt lắm."
Dư Tiêu đối với chuyện hắn mang một thứ trẻ con thích cho y thì cũng chẳng còn lời gì để nói, nghĩ thầm phần lớn là do Phương Hoài từ lức sinh ra tới lớn lên đều sống trong nhung lụa, ngăn cách với thế nhân, chưa từng bước một bước vào thế gian, cho nên mới coi máy vật này như là vật quý hiến cho y mà không nghĩ rằng khi y cùng cha nương còn ở Ma giới, Ma tu thường dống lẫn lộn với phàm nhân, mấy cái như này y thấy rất nhiều rồi.

Nhưng Phương Hoài lại tưởng rằng Dư Tiêu tuổi còn trẻ mà lại ít lời như lão già như vậy, nói không chừng mấy thứ này có thể giúp y trở nên hoạt bát một chút thì như vậy trong tương lai y mới có thể trở thành một thanh niên tốt nội tâm ấm áp hướng quang.

Nhưng mà lúc này đây, Phương Hoài lại không móc ra từ trong túi bảo cái gì mà rối gỗ, cửu liên hoàn, châu chấu cỏ linh tinh, mà là móc ra mấy quyển sách.

Dư Tiêu nhìn chăm chú hơn một chút, chỉ thấy tên mấy quyển sách: 《 Ngọc Kinh Ký 》, 《 Đăng Tiên Truyện 》, 《XX bảo điển 》......!
Dư Tiêu nhíu mày nói: "Đây là cái gì?"
Phương Hoài cười nói: "Đây là sách Chu sư huynh Khô Diệp phong đi rèn luyện trộm mang về, đều là phàm nhân viết, tuy rằng có chút không đúng sự thật, nhưng có rất nhiều chỗ thực sự thú vị.

Ta tới đưa cho ngươi nhàn rỗi giải buồn."
Thực ra là Chu sư huynh tặng cho Phương Hoài, hắn nghe xong hai câu liền hiểu được, cái này chả phải là tiểu thuyết X thời hiện đại mà hắn đọc sao! Chẳng qua mở đầu còn muốn viết phong cảnh làm thơ, nghiền ngẫm từng chữ một một phen.

Xem ra bất kể là ở thế giới nào, luôn có tay bút nỗ lực thỏa mãn nhu cầu YY của quần chúng..

- ----------------Ở ĐÂY CHÚNG TÔI NÓI KHÔNG VỚI RE-UP----------------------
Thái Bạch Cung tàng thư cực có nhiều sách nhưng nó lại được quản chế cực nghiêm nên chỉ toàn là đạo pháp tâm kinh.

Sách giải trí như này thì một quyển chắc chắn cũng không có.


Phương Hoài chọn ra mấy quyển từ chỗ Chu sư huynh, đều mang đến đưa Dư Tiêu.

Dư Tiêu tiếp nhận tới lật vài tờ, liền tùy tay đặt ở một bên.

Phương Hoài nói: "Sao vậy? Không thích?"
Dư Tiêu nói: "Không có, sư huynh thật vất vả tới một chuyến, chẳng nhẽ ta cứ như vậy đọc sách rồi vứt sư huynh sang một bên?"
Phương Hoài cười nói: "Cũng đúng." Sửa sang lại xiêm y, ngồi ở bên bàn đá, bàn đá ghế đá này, cũng là lần nọ hắn mang đến, còn có một cái thạch giá, ở trên chứa đầy đồ chơi hắn mang tới cho Dư Tiêu, một cái giường đá, đơn giản dải đệm chăn ra, đem Đào Hoa Nham trụi lủi này bố trí đến giống như là gian phòng đỉnh thiên.

Hắn kể lại tình hình một chút chuyện lặt vặt gần đây ở nhà của Dư Tâm Nham, Dương Tiên Nhạc.

Nói được một lúc lại không nhịn được mà ngáp một cái.

Nếu như trước mặt là người khác, hắn sẽ không có nửa điểm thất thố.

Nhưng mà đây là trước mặt Dư Tiêu, hắn liền lười không thèm che dấu.

Thân là thủ tịch chân truyền, điều cần thiết phỉa làm là trở thành một người gương mẫu đoan chính.

Chính vì vậy mà thời thời khắc khắc phải bảo trì sự cẩn thận tỉ mỉ cũng như trên mặt luôn treo một nụ cười, thật sự bất lợi cho cả sức khỏe của thể xác lẫn tinh thần mà.

Dư Tiêu thấy thế nói: "Sư huynh mệt mỏi, ở chỗ này nghỉ tạm một lát đi."
Phương Hoài dừng một chút nói: "Nhưng ta ngủ.

Không phải sẽ đem gạt ngươi sang một bên sao?"
Dư Tiêu cười: "Nhưng nhìn sư huynh mệt mỏi như vậy, lòng ta bên trong thực sự rất băn khoăn."
Phương Hoài nói: "Có cái gì mà băn khoăn." Cũng liền đứng dậy nói: "Ta đây ngủ một hồi, ngươi nhớ kĩ đánh thức ta."
"Vâng."
Phương Hoài nằm trên chiếc giường đá kia, quả thật hắn có chút mệt, mới nhắm mắt một lát liền ngủ rồi.

Dư Tiêu ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn hắn, vươn tay ra, ngón tay chậm rãi lướt qua mi tâm Phương Hoài, đầu ngón tay chạm nhẹ một cái vào mi tâm hắn, người sau ngủ càng sâu hơn.

Dư Tiêu tay cứ như vậy không rời đi, mà thuận sống mũi, đến môi, cảm thụ từng đường gân sống động dưới làn da.


Vị sư huynh này của y, đích xác là sinh ra có một bộ túi da hoàn mỹ không tỳ vết.

Bạch Hổ nguyên bản nằm úp sấp ở phía xa, thấy chủ nhân ngủ, liền thong thả bước tới.

Dư Tiêu liếc nó một cái, duỗi chỉ một nơi, Bạch Hổ liền nằm sấp xuống giường đã, cũng ngủ say.

Y rời khỏi giường đá, đi đến bên cạnh cự nham.

Ở mỗi góc của Đào Hoa Nham đều có một tiểu huyền kiếm hoạt động, tạo thành một cái kết giới chắc chắn trên đỉnh núi.

Dư Tiêu khinh thân nhảy một cái, liền rời khỏi sự che chở của nó, thân ảnh ở trong gió lạnh lên xuống mấy lần, rồi biến mất trong ánh trăng mây mù.

Giấc ngủ này của Phương Hoài thập phần thơm ngọt, chờ đến lúc tỉnh dậy mới cảm thấy có gì không ổn, lập tức ngồi dậy.

Dư Tiêu ngồi ở mép giường nói: "Sư huynh?"
Phương Hoài ngẩng đầu lên, có thể cảm giác được mặt trời mới mọclơ lửng chân trời, nắng sớm nhào vào trên mặt, hắn cậy mà ngủ suốt một đêm!
Hắn vội vàng sửa sang lại vạt áo, xuống giường nói: "A Tiêu, ta ngủ lâu như vậy, sao ngươi không gọi ta?"
Dư Tiêu nói: "Sư huynh ngủ say sưa, ta gọi ngươi vài câu ngươi không có tỉnh lại, ta chỉ muốn ngươi được nghỉ ngơi thật tốt......"
Phương Hoài thì thầm trong miệng: "Hỏng chuyện, hỏng chuyện."
"Chuyện gì hỏng?"
Phương Hoài đi ra vài bước, Bạch Hổ ở bên chân hắn tỉnh lại, đứng lên lắc lắc đầu.

"Hôm nay trong môn có một đám đệ tử mới đến, vốn là ta nên chủ trì nhập môn thí luyện.

Canh giờ này, mắt thấy cũng muộn rồi."
Một người một hổ vội vàng hướng tới lỗ hổng dưới sơn đạo Đào Hoa Nham, Phương Hoài cưỡi lên Bạch Hổ nói: "Ngươi ngoan ngoãn ở yên đây, một lát nữa ta trở lại!"
Nói Bạch Hổ súc thế xuống phía dưới chạy đi, chớp mắt đẫ không thấy bóng dáng đâu.

Phương Hoài vội vàng chạy tới Linh Giám Phong, chiếu dự định an bài, lúc này tân đệ tử vào núi đã xếp thành đội ngũ xong xuôi ở trên đỉnh Linh Giám Phong chờ đợi thí luyện.

Còn chưa tới Linh Giám Phong, đã có hai cái đệ tử cưỡi bạch hạc đi đến trước mặt hắn nói: "Phương sư huynh! Chưởng môn truyền triệu!"
Phương Hoài nói: "Chuyện gì? Ta phải lập tức đi Linh Giám Phong chủ trì tân đệ tử nhập môn thí luyện......"

Đệ tử nói: "Chính là đám đệ tử này xảy ra vấn đề rồi."
Phương Hoài trong lòng cả kinh, chuyện gì xảy ra mà kinh động đến cả ông ngoại? Lập tức theo đệ tử đến gặp Tam Xuân chân nhân ở Trầm Vụ Phong.

Bước vào cửa cung Tam Xuân chân nhân, chỉ thấy không khí đình trệ bên trong trong đại điện.

Phương Hoài tiến lên hành lễ: "Đệ tử bái kiến chưởng môn."
Tam Xuân chân nhân nói: "Ừm.

Đây là Ngọc Hư sư thúc tổ của ngươi, còn không bái kiến."
Ở dưới bên phải Tam Xuân có một vị râu tóc bạc trắng ngồi, lão nhân râu dài hơn ba thước.

Chính là nhị đại trưởng lão Ngọc Hư chân nhân của Thái Bạch Cung, luận bối phận Tam Xuân chân nhân còn phải kêu một tiếng "Sư thúc", Thái Bạch Cung tam đại trưởng lão bất quá mười người, nhị đại trưởng lão chỉ có hai người, vị này đó là kia hai người chi nhất.

Phương Hoài đứng dậy tuy phát hiện ở đây có người thứ ba, nhưng lại không biết thân phận đối phương.

Vội lại thi lễ nói: "Đệ tử bái kiến sư thúc tổ."
Lão nhân kia hừ một tiếng.

Tam Xuân chân nhân nói: "Hoài Nhi, hôm nay ngươi là chủ trì đệ tử nhập môn, tại sao lại đến chậm?"
Phương Hoài chột dạ nói: "Đệ tử......!Đệ tử có chút việc tư, trì hoãn."
Ngọc Hư chân nhân hừ lạnh: "Tiểu tử tuổi nhỏ, ngươi đem rất nhiều đại sự trong môn phái đều giao cho hắn, khó tránh không khỏi có chỗ sơ suất."
Phương Hoài nói: "Đệ tử tuổi trẻ vô tri, hôm nay chậm trễ nhập môn thí luyện người mới, cam nguyện lãnh phạt."
Tam Xuân chân nhân khoát tay một cái nói: "Việc này không phải ngươi lãnh phạt liền có thể giải quyết."
Phương Hoài nói: "Đệ tử cả gan hỏi chuyện gì xảy ra?"
Tam Xuân chân nhân nói: "Tân nhân nhập môn đệ tử, chạng vạng hôm qua chạy tới ngoài Bích Sơn ta hơn một trăm dặm, ban đêm tá túc nghỉ ngơi, có một người không biết vì sao bị giết."
Ngọc Hư chân nhân nói: "Đâu chỉ là bị giết! Là ném cho dã thú xé xác đến chết!Thi thể hoàn chỉnh cũng không thể giữ lại được."
Phương Hoài trong lòng cả kinh, hỏi: "Chết chính là......"
"Lương Quốc thế tử." Tam Xuân chân nhân dừng một chút, lại nói, "Sư thúc tổ ngươi vốn đã nói rõ nhận hắn làm đệ tử, ai ngờ trên đường lại xảy ra chuyện này."
Phương Hoài nheo mắt nói: "Người này có phải gọi là Lương Nguyên Trung?"
"Không sai.

Xem tình huống thi thể, phảng phất là Ma tu gây nên."
"Ma tu?" Phương Hoài giật mình nói, "Ma tu sao dám giết người ở nơi cách Bích Sơn gần trăm dặm?"
Ngọc Hư chân nhân cười lạnh: "Đừng nói là ngoài Bích Sơn một trăm dặm, nơi đây chính là Tiên giới, Ma tu dù cho có lớn gan thì làm sao dám chạy đến Tiên giới giương oai?"
Phương Hoài nghe lão có ý riêng, nhíu mày nói: "Ý của sư thúc tổ là......"
Ngọc Hư chân nhân lạnh lùng nói: "Tam Xuân sư điệt, ngươi dung túng đồ đệ lưu lại Ma nữ kia, đúng là sai lầm lớn."
Tam Xuân chân nhân nói: "Ý của sư thúc là, kẻ giết người chính là đồ tức (*) của ta?"
(*) Đồ tức: tức phụ của đồ đệ
Ngọc Hư chân nhân hiển nhiên rất muốn một mực chắc chắn, nhưng ngại với mặt mũi của Tam Xuân chân nhân, cuối cùng âm trầm nói: "Ngươi là chưởng môn, tất nhiên để ngươi quyết định."

Tam Xuân chân nhân nói: "Ngày đầu tiên nàng vào Bích Sơn liền ở trước mặt ta tự phế tu vi, cấm túc ở Minh Kính Phong, nếu nàng có nửa điểm dị động, sư thúc cho rằng ta nhìn không ra?"
Ngọc Hư chân nhân hừ lạnh một tiếng, Tam Xuân chân nhân tuy nhỏ hơn đồng lứa của lão nhưng tu vi lại cao hơn lão, lại là chưởng môn tôn sư, lão cũng không thể không thoái nhượng.

Phương Hoài ở dưới lẳng lặng nghe, trong lòng lại cuồn cuộn không ngừng.

Lương Nguyên Trung? Người này, tại sao lại chết ở trên đường?
Mặc dù khi hắn ở trên danh sách để tử nhập môn nhìn thấy gã, liền nheo mắt, nhận ra gã là ai.

Lương Nguyên Trung này còn chưa nhập môn đã được chỉ định làm đệ tử thân truyền Ngọc Hư chân nhân, kỳ thật thân thế của gã cùng Ngọc Hư chân nhân có ngọn nguồn rất sâu.

Mà Lương Nguyên Trung là nhân vật xuất hiện trong nguyên văn tiểu thuyết, tuy rằng phần diễn không nhiều lắm, nhưng cùng vai chính lại là huyết hải thâm thù.

Gã bức tử Dương Tiên Nhạc.

Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, sau khi người này nhập môn, trở thành đệ tử thân truyền của Ngọc Hư chân nhân, bởi vì có nhị đại trưởng lão che chở, ở trong môn cực kỳ ương ngạnh, Tam Xuân chân nhân kiêng kị với bối phận của Ngọc Hư chân nhân, cũng không lớn tiếng quản chuyện của hắn.

Mà Dư Tiêu phát sinh tranh chấp cùng một đệ tử, vung tay đánh nhau khiến đối phương trọng thương, trong sách đương nhiên không có Phương Hoài đúng lúc ngăn lại, cho nên đối phương bị thương càng nghiêm trọng, Dư Tiêu chịu phạt cũng càng nghiêm khắc.

Tam Xuân chân nhân sau khi xem xét thương thế đệ tử, phát hiện thủ pháp y đat thương người không phải ở trong bổn môn, liền đem Dương Tiên Nhạc triệu tới, chất vấn nàng có hay không lén lút dạy Ma tu công pháp cho Dư Tiêu.

Kỳ thật dị thường của Dư Tiêu, đều là do Kim Đan trong người y tạo nên, bản thân y cũng không phát hiện ra.

Dương Tiên Nhạc đi đến Trầm Vụ Phong tiếp thu chất vấn, lại bị Lương Nguyên Trung liếc mắt nhìn thấy.

Dương Tiên Nhạc xuất thân Ma môn, dung nhan vĩnh trú, cho dù đã là mẫu thân của thiên niên mười bảy mười tám tuổi, trâm mận (trâm gỗ cây mận) váy bố, rũ mắt cụp mi, lại khó nén tú lệ quyến rũ, so ra còn thanh tao hơn cả nữ tử chính phái tiên gia.

Lương Nguyên Trung liền bởi vậy động sắc tâm.

Nhưng Dương Tiên Nhạc quanh năm cấm túc ở trên Minh Kính Phong.

Dư Tâm Nham cùng Dư Tiêu đều bầu bạn ở bên cạnh hắn, Lương Nguyên Trung có sắc tâm lại không có gì cơ hội.

Thẳng đến một ngày Dư Tiêu kết thành Kim Đan bị người bắt đi, Dư Tâm Nham một đường đuổi theo, chỉ để lại Dương Tiên Nhạc một người ở trong Bích Sơn.

Chờ đến Dư Tiêu bị mổ Kim Đan, ném ở đất hoang, một mình nỗ lực chống đỡ trở về Bích Sơn thì lại biết được phụ thân tung tích không rõ, mẫu thân không cam lòng chịu nhục, đã rút kiếm tự vận.

...........


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận