Vạn Tự Phá Thiên


"Sư tỷ, hôm nay vận khí không tệ, gặp được một đầu Thổ Tê".
Trước cửa hang Thổ Tê, có ba bóng người đang đứng vòng cung hình thành thế gọng kìm bao vây con vật to lớn vào giữa, Thổ Tê đang đứng trước cửa hang, chỉ cần nó nhảy xuống liền có thể trốn thoát, ba người kia mặc dù thực lực không tồi nhưng căn bản không biết đào hang, mà Thổ Tê lại là chuyên gia, đào hang vô cùng phức tạp không chút nào thua kém Mê Cung Tùng Lâm, chỉ cần nó trốn vào được hang của mình, ba nhân loại kia căn bản không dám tiến vào địa đạo của nó.
Trước mặt ba đối thủ không thể chiến thắng nó không những không trốn mà còn hướng một người trong đó nhe răng, chân muốn tiến lên lại chần chừ không bước, một tên thiếu niên trong đó nhìn về phía Thổ Tê cười cười nâng lên trong tay tê tê con đang sợ hãi cuốn thành một đoàn mà hướng về phía tê tê mẹ nói.
"Ngươi muốn con của mình sao".
Bên cạnh hắn hai người khác bắt đầu khởi xướng công kích, Thổ Tê vừa cắn răng chịu vừa lo lắng nhìn về phía con của mình, chỉ cần nó vừa làm động tác phản kích tên kia liền giơ lên dao nhỏ sắt nhọn trong tay, Thổ Tê liền rút lại đòn công kích, co người bị động để đối phương tấn công liên tục, không bao lâu trên lớp giáp dày của nó có vô số vết cắt chồng chất, nó chỉ có thể nắm dưới đất, giương đôi mắt đầy nhân tính nhìn chằm chằm tê tê con trong tay thiếu niên, khẽ rên vài tiếng.
"Đúng là loài da dày, kiếm của đệ muốn mẻ luôn rồi".
Hai người công kích hồi lâu mà không hiệu quả lắm, thiếu nữ trông có vẻ nôn nóng lấy ra một tấm phù, hai người còn lại vừa thấy phù chú con mắt liền tỏa sáng, không khỏi ánh lên chút ghen tỵ, trong lúc còn luyện thể cảnh mà muốn sử dụng thuật pháp chỉ có một biện pháp duy nhất là dùng linh phù, nhưng giá cả không hề thấp, một tấm phù cấp thấp nhất đã mười viên linh thạch, đối với đệ tử không có bối cảnh gì như bọn hắn căn bản không cách nào có được.

Bất quá hao tổn linh phù với một con dã thú quả là lãng phí, hai người âm thầm phỉ nhổ, nữ bại gia, nhưng ngoài miệng lại nhiệt tình tán dương
"Là linh phù, xem ra sư tỷ bắt đầu nghiêm túc".
"Không hổ là Vũ Văn sư tỷ, quá ngầu rồi".

Vũ Văn Tuyết có vẻ khá là hưởng thụ lời nịch nọt của hai sư đệ mình, dương dương đắc ý giơ linh phù hướng về phía Thổ Tê, nháy mắt từ trong đó có một đạo kim sắc quang mang hình bán nguyệt bắn ra, uốn lượn hình vòng cung cắt về phía con vật đang nằm trên đất.
"Éc éc"
Bên kia Thổ Tê cảm giác được nguy hiểm có lòng muốn tránh, đúng lúc này có tiếng tê tê con kêu lên, nhìn thấy tên thiếu niên kia đã cầm dao cắt một đạo vết thương trên vớp vảy tê tê con còn chưa thành hình, ánh mắt Thổ Tê đầy vẻ lo lắng, lại bắt gặp ánh mắt đe dọa của đối phương chỉ đành cuộn tròn chịu đòn.
— QUẢNG CÁO —
Thổ Tê kêu lên một tiếng đau đớn, pháp thuật dù sao cũng là tiêu chí của luyện khí cảnh, Thổ Tê dù lực phòng ngự cường đại nhưng chỉ trong phạm vi luyện thể cảnh, trước phù chú kim sắc công kích, trên thân nó vô số vảy hắc sắc rơi xuống đất, máu tươi theo vết rách dữ tợn trên lưng mà chảy ròng ròng, hơi thở yếu ớt nằm trên mặt đất, hấp hối sắp chết, mắt lại thủy chung không rời tê tê con nơi xa, tê tê con lúc này cũng nhìn về phía mẹ mình lo lắng gọi to vài tiếng, muốn xông ra nhưng lại bị thiếu niên giữ chặt, bảo bối như vậy bán được giá khá cao lý nào hắn để tê tê con chạy thoát.
"Còn chưa chết".
Thiếu nữ có vẻ không hài lòng nhìn thành quả của mình, lúc này muốn cầm kiếm đi qua cho nó đòn kết liễu thì từ đằng xa có tiếng rống to.
"Dừng tay".
Tiếng kêu đột ngột xuất hiện, âm thanh rền vang chấn nhiếp cả tâm thần, thiếu nữ thoáng khựng lại một nhịp, trước mặt đã có một bóng người xuất hiện, người kia giờ phút này sắc mặt dữ tợn, trong tay còn cầm một đầu lâu, đầu người kia mở to hai mắt không dám tin, phần cổ bị gọt vô cùng gọn gàng, máu tươi tí tách nhỏ xuống.

Thiếu nữ giờ mới kịp phản ứng, nhìn về phía đầu người kia, hai mắt mở to.
"Hồng sư đệ".

Trần Hạo ánh mắt nhìn xuống Thổ Tê đã tuyệt khí lại chuyển qua hai người đối diện, ánh mắt đầy vẻ băng lãnh, trên cổ hắn một cấm tự dần tiêu tan, không đợi thiếu nữ kia từ trong kinh ngạc tỉnh lại, hai chân Trần Hạo xuất hiện chữ "Tốc" gia trì, tốc độ bao tặng, nháy mắt đến trước mặt thiếu nữ, trọng kiếm trong tay chém tới, chữ "Sắc" lấp lánh, kiếm quang ẩn hiện mang theo sát khí chập trùng.
"Choang".
Thiếu nữ không kịp phản ứng.

đợi tới khi có tiếng ngọc vỡ vang lên, theo mặt dây chuyền trên cổ vỡ vụn nàng ta mới kịp phản xạ, nhón chân nhảy ra xa.
Nhát kiếm chém vào thân cây gọt cây to thành hai nửa, Trần Hạo nhíu mày nhìn thiếu nữ, khi nãy kiếm của hắn dường như bị một thứ gì đó cản lại làm chậm một nhịp nên để thếu nữ có thời gian lùi lại, mắt nhìn thiếu nữ muốn chạy hắn lại nhún chân, trên đất lưu lại hai hố nhỏ, cả người kéo theo tàn ảnh đuổi theo.
"Sư tỷ, tỷ làm ...."
Một kiếm cắt đôi vật cản đường làm hai nửa, Trần Hạo nhướng mày nhìn thiếu nữ lại kéo thêm một đoạn khoảng cách, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn thiếu nữ đi xa, thân thể lần nữa xê dịch.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Văn Tuyết thất kinh nhìn thanh niên kia như quỷ mị đuổi theo không bỏ, trong lòng hoảng sợ tột độ, hai sư đệ đều là luyện thể tầng bảy đều không chịu nổi một kích của đối phương, nàng tuy đã luyện huyết cảnh, nhưng đứng trước mặt hắn vẫn theo bản năng mà sợ hãi, chẵng lẽ là luyện khí cảnh.
"Không đúng, không phải luyện khí nhưng sức mạnh này thật sự là luyện thể sao".

Trong lòng hoang mang, mắt thấy Trần Hạo đã áp sát, Vũ Văn Tuyết vội vàng là lên.
"Từ từ, vị sư huynh này có gì từ từ nói".
Trần Hạo ánh mắt đầy sát khí cũng không quản đối phương nói gì, trọng kiếm trong tay đã nhắm ngay đầu Vũ Văn Tuyết bổ xuống.
"Khốn khiếp, lão nương liều với ngươi"
Thấy đối phương trả lời mình bằng lưỡi kiếm lạnh như băng, biết không thể trốn được Vũ Văn Tuyết vung kiếm ngăn cản, kiếm vừa chạm liền xuất hiện vết nứt, rồi dưới ánh mắt không dám tin của nàng bị gãy làm hai nửa.
"Không chết".
Thân thể Vũ Văn Tuyết bị chém làm đôi nhưng lại không có máu chảy ra, chỉ thấy sau đó liền hóa thành một hình nhân giấy đứt đôi phiêu phù trên không, Trần Hạo có chút bất ngờ, thiếu nữ này là con cháu nhà ai lại có nhiều trò như vậy.
Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ của mình, nhìn y phục Phần La Môn trên người nàng ta hẳn là con cháu đường chủ nào trong môn, bất quá dù là nàng ta thân phận là gì, dám đụng vào Thổ Tê đều phải chết.

Thổ Tê không chỉ là ân nhân cứu mạng hắn, Trần Hạo đối với Thổ Tê còn có một chút cảm tình đặc biệt không thể lý giải.

Khi nhìn thấy Thổ Tê bị người khác công kích gần chết, tê tê con bị tên kia nắm trong tay không ngừng gào khóc, Trần Hạo trong đầu thoáng chốc như chết lặng, suy nghĩ chỉ có một chữ "Sát".


Nhìn thiếu nữ đã ly khai, Trần Hạo tâm niệm khẽ động, trên mũi hắn có một cấm tự hiện lên, khẽ hít vài hơi hắn liền nhắm một hướng phóng đi.
— QUẢNG CÁO —
"Khốn khiếp, ngay cả Thế Thân phù cũng đã dùng, ngươi chờ đó, đợi về trong môn nhất định để gia gia xé xác ngươi ra làm trăm mảnh".
Núp sau một gốc cây, Vũ Văn Tuyết thở phì phò mắng, lòng hậm hực còn chưa phai, từ nhỏ tới lớn nàng chưa từng chịu uất ức lớn như vậy, vừa nghĩ những chuyện phát sinh nãy giờ liền có chút hối hận.
"Biết thế không nên trốn khỏi các sư huynh tự mình lịch luyện."
Nghĩ ngơi chưa được bao lâu, Vũ Văn Tuyết biến sắc vội vàng bò dậy, từ đằng sau nàng, thân cây to lớn bị cắt làm hai, từ từ trượt xuống lộ ra gương mặt dữ tợn của Trần Hạo, vừa nhìn thấy hắn ta nàng liền thất kinh.
"Ngươi, tại sao ngươi lại tìm được ta".
Trên người bảo vật giữ mạng đã không còn nhiều, nàng liền uất ức kêu lên.
"Khốn nạn, ta chỉ giết một đầu tê tê mà thôi, có cần đuổi cùng giết tận như thế không".
Trần Hạo nghe vậy gương mặt âm trầm nhìn nàng ta.
"Đối với ngươi nó chỉ là một con dã thú nhưng đối với ta nó là gia đình".
Thiếu nữ thấy phù chú sử dụng xong mà Thổ Tê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận