Vân Du Ca


Sau khi trở về phòng do Lý Á Anh và phu quân nàng sắp xếp Vân Ca nhanh chóng gọi hệ thống Tiểu Bồ Đào ra để mua cốt truyện.

Hệ thống đen mặt nhìn Vân Ca vung tiền như nước thì tặc lưỡi nói.
"Tiểu tổ tông của ta ơi, ngươi động não một chút được không?"
"Hễ gặp khó là ngưới đến đây mua cốt truyện, ta nói cho ngươi biết tiền không phải là vạn năng đâu, không phải cứ có tiền là mua được." Hệ thống lại nói thêm.
"Ta trả gấp ba." Vân Ca lạnh lùng nói.
"Được nha." Tiểu Bồ Đào lập tức trở mặt hớn hở nói.
"Hệ thống cập nhật, giao dịch thành công!"
"Khởi chạy phó bảng, Dị Giao Trường Sinh Mộng."
"Ký chủ, mời nhận cốt truyện."
"Lưu ý, cốt truyện chỉ đúng 40% so với tình huống thực tế, tùy tâm tác giả."
"Ký chủ, xin hãy xem qua các điều khoản phụ trước khi tiến hành mua gói combo đại thoại.."
Vân Ca cau mày, cô âm thầm mắng cái hệ thống hút máu ký chủ này.

Cô tốn biết bao nhiêu tiền để mua cốt chuyện nhưng hiện tại, nó chỉ đúng được 40% thật là tức chết cô mà.

Còn gói combo gì nữa chứ, chắc chắn lại là trò quỷ của bọn họ, thôi kệ mua đại luôn đi.

Dù sao cô đến đây cũng là để công lược nam chủ mà, biết đâu trong cái combo này có chỉ cách nắn thẳng lại thứ đã cong thì sao.

Vân Ca trầm tư suy nghĩ, qua một lúc cô quyết định mua hết những gì được giới thiệu.

Tiết kiệm mười năm cuối cùng cũng có chỗ hữu dụng.
"Vân Ca, ngươi đó, càng ngày càng có phong thái của người giàu nha." Hệ thông thấy Vân Ca dễ dãi tin người, bản thân lại chạy đủ doanh số nên lấy làm vui sướng trong lòng, bắt đầu nịnh nọt Vân Ca.
Vân Ca đã quá quen với cái nét diễn giả trân này của hệ thống nên thay vì nghe nó huyên thuyên mất thời gian.

Cô lựa chọn tắt luôn hệ thống, Vân Ca leo lên giường, cô mở cốt truyện ra đọc từng cái một.

Kết quả đọc đến lúc mắt mở không lên nữa mà vẫn chưa tìm ra mấu chốt giải quyết vấn đề.

Vân Ca bất lực, cô mơ hồ cảm thấy nhói đau ở bụng, hình như một khúc ruột của cô đã bán uổng hao tiền rồi hu hu.

Cô đau lòng tiếc của mà đi vào giấc ngủ.

Trong lúc mơ màng ngủ, cô cảm nhận được một vòng ôm quen thuộc.

Là hắn, hắn đang dịu dàng ôm lấy cô, Vân Ca thở phào nhẹ nhõm, hắn cho cô một cảm giác yên tâm đến lạ thường.

Cô rúc vào trong ngực của hắn, bất giác đã ngủ say.

Sáng hôm sau khi cô tỉnh lại đã thấy Hình Nguyên nằm bên mình.

Y phục hắn sộc sệch, lộ ra thân hình tráng kiện, vô cùng ngon mắt.

Vân Ca, nhìn đến nỗi chảy máu cam, cô vội vàng lấy tay che mũi lại quay sang một bên.

Lúc sau lại không nhịn được mà sờ nhiều thêm vài cái.
Làn da căng bóng, mịn màng này thật sự là của một nam nhân.

Còn đẹp hơn da của cô nữa, ganh tị quá đi, nên phải sờ thêm vài cái.

Hình Nguyên thức dậy đã lâu nhưng vẫn giả vờ ngủ, không ngờ lại nhận được một màn khinh hỉ như vậy.

Nha đầu này cư nhiên công khai thèm khát hắn, ôi cái mị lực chết tiệt của bản thân, hắn bắt đầu có chút tự luyến ở trong lòng.
"Phu nhân đã nhìn đủ chưa?"
"Hả, chưa, à đủ, đủ rồi." Vân Ca nghe giọng hắn thì bối rối thu tay về.
"Ta biết nàng luôn thèm khát ta, nào đến đây, vi phu từ đầu đến chân đều là của nàng, tùy nàng chà đạp." Hình Nguyên hài hước nói.
"Ai, ai thèm chứ, ta ta.." Vân Ca thích muốn chớt nhưng vì mặt mũi nên nàng vờ tỏ ra không cần đứng dậy chạy ra một bên rửa mặt súc miệng.
Bỏ lại Hình Nguyên đang nằm trên giường cười híp mắt.

Sau khi bình tính lại Vân Ca mới từ từ kể lại cho Hình Nguyên biết những chuyện bọn họ hôm qua đã bàn.

Hình Nguyên nghe xong cũng không có ý kiến gì, hoàn toàn chiều theo ý của Vân Ca.

Ba ngày sau nhóm bốn người gồm cô Hình Nguyên và phu thê Lý Á Anh bắt đầu lên đường đi tìm mộ giao nhân.

Quả nhiên khi bọn họ rời đi, suốt dọc đường đều bị người ta truy kích.


Hình Nguyên do cấm chế không thể giết nhân tộc mà bị thương nặng trong lúc giao tranh.
Bọn họ đưa hắn trốn vào một sơn động.

Lý Á Anh cùng Cẩm Phong tình nguyện làm mồi nhử dụ bọn sát thủ đi xa, để thời gian cho Vân Ca trị thương cho Hình Nguyên.

Vân Ca muốn mở hệ thống để mua thuốc nhưng lại phát hiên bản thân có làm cách nào cũng không mở được.

Hệ thống báo lỗi và yêu cầu cô đăng nhập lại.

Đăng nhập lại có phải cái hệ thông này đang chơi đùa cô đúng không? Lúc cần thì không có, lúc có cô chả cần.

Tiểu Bồ Đào ngươi đợi đó ta sẽ đánh giá ngươi một sao cho ngươi rớt luôn thi đua tháng này.

Vân Ca bực tức.
Sau cùng cô vẫn đành dựa vào sự hiểu biết và những gì mình có hiện tại để trị thương cho Hình Nguyên.

Vì vết thương ở ngực hắn quá lớn và quá sâu nên nửa đêm hắn bắt đầu phát sốt.

Cả người rung lên bần bật, ai mà biết được hắn đường đường là một ma quân lại có lúc thảm hại nhếch nhác đến như vậy.

Vân Ca có chút hối hận, cô lau mồ hôi trên chán của hắn, thầm nhủ nếu cô không đưa hắn theo có lẽ hắn sẽ không ra nông nỗi này, suy cho cùng nhân giới vẫn không phải địa bàn của hắn.

Nếu như không có cái cấm chế kia thì tốt biết mấy.

Vân Ca đau lòng nhìn hắn.
Qua hơn một ngày một đêm hôn mê, Hình Nguyên cuối cùng cũng đã có dấu hiệu hồi tỉnh, hơi thở của y cũng đã nhuận nhịp hơn nhiều.

Vân Ca lúc này mới có thể thở phào một hơi.

Phải biết một ngày một đêm kia nàng lo cho hắn biết chừng nào.

Vân Ca nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên chán hắn, nàng đem một viên linh đan Cửu Hoàn có tác dụng giúp hồi phục nguyên khí chữa nội thương mà nàng mới đổi được từ hệ thống, đem nói nghiền thành bột mịn, lại pha thêm một chút nước vào sau đó không e dè mà nhấp một ngụm.


Nàng cẩn thận mớn thuốc cho Hình Nguyên, lần đầu môi chạm môi thân mật nhưng trong tâm thức nàng lại ngập tràn lắng lo.
Đã hơn một ngày một đêm rồi mà Lý Á Anh và Cẩm Phong vẫn chưa có tin tức gì.

Nàng lo bọn đã gặp chuyện chẳng lành, sau khi mớn thuốc cho hắn xong, nàng giúp hắn vận khí đả thông kinh mạch toàn thân.

Đúng lúc này từ bên ngoài có một đám người lạ mặt xông vào, nhân lúc nàng đang giúp hắn vận công không thể ngưng trệ rời đi mà tấn công bọn họ.

Vân Ca vừa phải duy trì linh khí độ cho Hình Nguyên vừa phải đối phó với đám hắc y nhân.

Thế cục không tính cũng đã rõ ràng, chỉ sau hơn nửa canh giờ nàng đã chống đỡ không nổi mà bị phản phệ.

Toàn thân vô lực, đau đớn nôn ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Đến khi nàng tỉnh lại đã phát hiện bản thân mình bị giam trong một cái lồng sắt.

Bên dưới chân nàng là vực thẳm dung nham sôi sùng sục.

Nàng ngước mắt lên quan sát tứ phía lại phát hiện Hình Nguyên đang bị trói bởi Xích Hồng Tuyên vốn là thượng cổ huyền thiếc, có thể giam cầm hồn phách.

Hắn toàn thân đều là máu bị xích sắt trói chặt trên một trụ đá lớn.

Nàng sợ hãi lớn tiếng gọi hắn.
"Hình Nguyên!"
"Hình Nguyên!"
"Huynh tỉnh lại đi."
"Huynh mau tỉnh lại."
"Huynh trả lời ta một câu có được không?"
Mặc cho Vân Ca gào thét cả buổi trời nhưng Hình Nguyên vẫn không có dấu hiệu hồi tỉnh.

Nàng lo lắng sợ hãi đến phát khóc, nàng thật sự sợ hắn sẽ chết đi.

Nàng sợ bản thân sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.

Vân Ca lau nước mắt đang giàn giụa trên mặt, nàng cố gắng dùng sức muốn phát cái lồng giam này chạy đến bên hắn, nhưng nàng có làm cách nào chiếc lồng ấy vẫn y như cũ, chẳng chút hư hại hay tổn thương nào.

Vân Ca suy sụp nàng ngồi phịch xuống đất, bất lực nhìn Hình Nguyên đang hôn mê bị treo trên trụ đá bên kia.

Toàn thân nàng hiện tại đều vô lực, chút linh khí cuối cùng còn xót lại ban nãy nàng đã dùng nó để phá chiếc lồng này, tiếc rằng nó bất thành.


Vân Ca lê tấm thân đầy thương tích của mình tiến về phía song sắt.

Nàng cố gắng vươn tay bám vào hai bên song sắt mà đứng lên.

Lần nữa nàng lại gọi tên hắn.
"Hình Nguyên!"
"Hình Nguyên!"
"Phu quân!"
"Cái tên xấu xa nhà chàng chẳng phải nói muốn cưới ta làm ma hậu hay sao?" Vân Ca gào lên đầy bị thống.
"Chẳng phải đã hứa sẽ cùng nhau trọn kiếp hay sao?"
"Tại sao bây giờ chàng lại như vậy?" Nàng nhỏ giọng oán than.
"Chàng trả lời ta một câu đi có được không?" Vân Ca nỉn non van nài.
"Hình Nguyên, ta thật sự rất sợ."
"Ta sợ mất đi chàng."
"Hình Nguyên, chỉ cần chàng tỉnh lại, bất luận chàng muốn gì ta đều sẽ đáp ứng." Nàng vừa khóc vừa nói trong vô vọng, nàng từ từ khụy xuống đất ôm mặt khóc không thành tiếng.
"Ha ha!"
"Thú vị thật!" Từ phía xa truyền đến tiếng cười của một nam nhân.
Hắn từ trong một cánh cổng thời không bước ra với vẻ mặt kênh kiệu đầy đắc ý.

Hắn liếc nhìn Hình Nguyên rồi lại nhìn đến nàng sau đó nở một nụ cười đầy tà mị.

Hắn hỏi nàng.
"Ngươi muốn cứu hắn không?"
"Muốn." Vân Ca không trần chừ mà đáp.
"Được vậy ta sẽ giúp ngươi, nhưng có một điều kiện." Nam nhân kia nói thêm.
"Nói đi, ngươi muốn ta làm gì cho người?" Vân Ca hỏi hắn.
"Ta muốn có thứ các ngươi đang kiếm tìm." Hắn nói.
"Ngươi muốn tìm giao nhân?" Vân Ca nghi hoặc hỏi lại hắn.
"Không sai, ta không chỉ muốn có giao nhân, ta còn muốn có kho báu của người cá."
"Ồ, ngươi cũng ít có tham quá đấy." Vân Ca cố ý nói móc hắn nhưng hắn chỉ cười rồi đáp.
"Quá khen, ta không tin người không tham, nếu đã không có lòng riêng, ta tin ngươi cũng sẽ không cất công xa xôi từ ma giới đến đây tìm." Hắn tự đắc nói.
"Ha, cứ cho là ta có lòng riêng với kho báu, nhưng dựa vào đâu ta có thể tin ngươi sẽ cứu được Hình Nguyên, dựa vào đâu có thể tin sau khi ngươi có được kho báu của người cá ngươi sẽ buông tha cho chúng ta?" Vân Ca chất vấn hắn.
"Thông minh lắm, ta thích nói chuyện với những người thông minh như ngươi, cho ngươi thời gian suy nghĩ, nghĩ cho kỹ vào."
"Ta sớm sẽ lại đến tìm ngươi." Hắn cười lớn rồi biến mất trong vòng tròn thời không.
Tức thì cả không gian bao quanh nàng và Hình Nguyên đều sụp đổ, tất cả chìm vào trong bóng tối.

Vân Ca cũng vì vết thương quá nặng mà rơi vào hôn mê..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận