Vẫn Còn Rung Động


Dịch Sơ Ngữ không biết tại sao Dương Dụ Nguyên lại muốn vào phòng làm việc của Tiêu Sở Ngôn.

Tiêu Sở Ngôn từng nói phòng làm việc của anh chất đầy tài liệu quan trọng, hơn nữa dưới tình huống bình thường, Dịch Sơ Ngữ chưa từng thấy đội trưởng vào phòng làm việc.

Dương Dụ Nguyên vặn tay, cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra.

Bên trong tối đen như mực.

Bóng dáng hai người bọn họ kéo dài ở cửa thư phòng.

Dương Dụ Nguyên mở đèn, trong phòng lập tức sáng lên, mọi thứ bên trong đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Dịch Sơ Ngữ giật mình, túi đựng hộp cơm trượt khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất, phát ra tiếng leng keng.

Phòng làm việc có diện tích ngang với phòng ngủ, cũng hơn 20 mét vuông, rèm cửa kéo kín để ngăn ánh nắng chiếu vào.

Trong phòng làm việc chỉ có một cái bàn, một cái ghế, cùng một tủ sách gắn vào bức tường bên trái.

Kích thước tủ sách to bằng cả bức tường.

Dịch Sơ Ngữ cố nén nhịp tim đang đập loạn xạ, chậm rãi bước vào đứng ở giữa phòng làm việc.

Đầu óc cô như bị sét đánh, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đứng chết trân một chỗ.

Làm thế nào anh có thể làm được việc này?
Tủ sách khổng lồ chất đầy sách, nhưng chúng không phải là sách điều tra tội phạm hay tài liệu hồ sơ, mà là từng tập tiểu thuyết tình cảm nối tiếp nhau.

Tất cả đều được sắp xếp gọn gàng.

Tầng trên cùng là tiểu thuyết đầu tay của Dịch Sơ Ngữ, tầng thứ hai là tiểu thuyết thứ hai của cô, và tầng dưới cùng là tiểu thuyết mới nhất của cô.

Cẩn thận ước đoán, có thể lên tới cả trăm bản.

Bức tường bên tay phải thì dán đầy ảnh của cô.

Đều là ảnh cô tham gia một loạt hoạt động như ký tặng sách hay hội nghị tác giả, cách xa không nhìn rõ, nhưng trung tâm của mỗi bức ảnh đều là cô.

Dịch Sơ Ngữ đi sát đến nhìn bức ảnh đầu tiên.

Đây là lần thứ hai cô tham gia buổi gặp mặt tác giả do trang web tổ chức, khi đó cô không có người hâm mộ, xung quanh chỉ có vài người.

Bên cạnh là sự kiện ký tặng tiếp theo của cô, lúc ấy đã nhiều người hâm mộ hơn.

Đi một mạch đến gần cửa là hình ảnh một sự kiện do trang web tổ chức vào tháng 7 năm ngoái, cô khi này đã có một làn sóng người hâm mộ vây quanh.

Vì có quá nhiều người hâm mộ và bức ảnh được chụp từ một nơi tương đối xa nên hình ảnh không rõ ràng.

Đây là tất cả những sự kiện công khai mà cô đã tham dự trước khi họ gặp lại nhau.

Hốc mắt Dịch Sơ Ngữ đã ươn ướt, một tầng sương mù làm mờ tầm nhìn của cô.

Tay chân cô như mất kiểm soát của não bộ, ánh mắt rơi vào chiếc bàn duy nhất trong phòng.

Cô lại gần, trên đó chỉ có hai bức ảnh.

Một là ngày Tiêu Sở Ngôn đưa cô đi ký tặng sách mới sau khi hai người ở cùng nhau, hai là lần đầu tiên gặp mặt, anh từ chỗ cô lấy đi một bức ảnh không liên quan gì đến vụ án Trần Như Huyên.

Khi đó, anh nói với cô đây có thể là bằng chứng.


Nhưng sau khi vụ án kết thúc, anh không trả lại cho cô.

Tất cả những điều này khiến Dịch Sơ Ngữ quá sốc, thậm chí tay chân bủn rủn.

Hóa ra Tiêu Sở Ngôn yêu cô nhiều hơn cô tưởng tượng, đó là một cảm giác mà từ ngữ không thể giải thích được.

Đột nhiên, một hình ảnh lóe lên trước mắt cô, chuyện cũ nhưng như thể nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

Hai tháng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, họ đang ôn tập trong thư viện.

Thư viện đông đúc đầy những học sinh chăm chỉ.

Dịch Sơ Ngữ có chút lười, lấy một cuốn tiểu thuyết ngôn tình ra đọc.

Mới đọc mấy trang liền nhớ tới một chuyện, quay đầu nói với Tiêu Sở Ngôn đang suy nghĩ một bài toán khó: "Sau này nếu tôi thật sự trở thành tác giả tiểu thuyết, cậu nhất định là độc giả đầu tiên và trung thành nhất của tôi đúng không?"
Tiêu Sở Ngôn không ngẩng đầu, xoay xoay cây bút trên tay phải, chăm chú suy nghĩ, trả lời chiếu lệ: "Được.

"
Dịch Sơ Ngữ bĩu môi, tức giận: "Tôi thấy cậu chỉ chiếu lệ thôi, cũng không thật sự để tâm.

"
Lúc đó cô không ngờ lại có ngày anh dành hẳn một căn phòng cho sự nghiệp viết lách của cô.

Mọi thứ trong phòng này đều nói cho cô biết, một lời cô tùy tiện nói ra khiến anh giữ trong lòng đến tận bảy năm.

Trên thế giới này, thật sự sẽ có người đem lòng yêu bạn nhiều hơn bạn có thể tưởng tượng.

Dịch Sơ Ngữ ngẩn người, những cuốn sách trên kệ được sắp xếp theo một trật tự cố định từ trái qua phải, đúng như tính cách của đội trưởng.

Dương Dụ Nguyên đứng dựa vào cửa, nói: "Tôi biết sự tồn tại của căn phòng này, chắc là vào tháng 7 và tháng 8 hai năm truớc, khi anh ấy mới mua nhà ở đây".

Dịch Sơ Ngữ tâm tình phức tạp.

Cảm xúc lấn át lý trí.

"Tôi tình cờ đi công tác ở đây, dì đưa chìa khóa căn nhà này cho tôi ở nhờ, đêm đó không ngờ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, tôi đã mở cửa bước vào.

"
Dương Du Nguyên dừng một chút, nghiêm mặt nói: "Chị cũng biết, anh ấy chưa bao giờ uống rượu, tửu lượng cực kém, tôi đi vào liền thấy anh Sở Ngôn nằm ở nơi đó.

"
Anh ta chỉ vào chiếc bàn bên cạnh Sơ Ngữ.

"Say rượu, bất tỉnh, thậm chí không biết tôi đã ở đây.

"
Dịch Sơ Ngữ biết, ở cùng Tiêu Sở Ngôn lâu như vậy cũng không thấy anh chạm qua rượu để phòng khi vụ án xảy ra mà bản thân không thể đến hiện trường ngay.

Dương Dụ Nguyên nhớ lại cảnh tượng tối hôm đó, trong ký ức vẫn còn sống động, anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng, giả vờ như chưa từng đến.

Anh họ anh, người không bao giờ tỏ ra quan tâm đến bất cứ điều gì trước mặt người khác, vậy mà lại say khướt vì một cô gái.

Dù không thể tin được thì anh vẫn phải tin.

Đội trưởng Tiêu quá kín tiếng.

Dương Dụ Nguyên biết Tiêu Sở Ngôn có bạn gái từ thời trung học, nhưng họ chia tay vì bị dì của anh ngăn cản, đây cũng là nguyên nhân quan trọng dẫn đến sự lạnh nhạt giữa mẹ con họ.


Khi đó, anh đã nghĩ cô gái trong bức ảnh này nhất định là mối tình đầu của sếp Tiêu.

Đó là lý do tại sao sau này anh đã rất ngạc nhiên khi biết anh họ có bạn gái.

Mãi cho đến khi nghe Dương Dụ Hân nói, anh mới phát hiện ra.

Kết nối tất cả mọi manh mối.

Thì ra Dịch Sơ Ngữ chính là mối tình đầu của anh họ, hóa ra Dịch Sơ Ngữ không còn ở Lệ thị, mà đã chuyển đến Vân Thành, vì cô mà anh họ chuyển đến đây.

Dịch Sơ Ngữ nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở tấm hình anh lấy đi từ nhà cô.

Vào đêm đầu tiên gặp mặt, Tiêu Sở Ngôn hỏi cô chụp tấm ảnh này lúc nào.

Thì ra đấy là sự kiện duy nhất anh bỏ lỡ.

Dương Dụ Nguyên không nói nữa, chỉ dựa vào cửa.

Dịch Sơ Ngữ chạy ra khỏi phòng làm việc, mặc cho Dương Dụ Nguyên ở phía sau gọi, cô chạy không quay đầu lại.

Sau khi rời khỏi tiểu khu, cô nhìn dòng xe cộ nhộn nhịp trên phố hối hả.

Cô muốn gặp Tiêu Sở Ngôn, ngay bây giờ.

Dịch Sơ Ngữ cắm đầu chạy.

Gió lạnh thổi qua mặt, làm tóc cô rối tung.

Sự thờ ơ, sự quan tâm và đắn đo của anh dần hiện lên trong tâm trí cô.

Chạy không biết bao lâu, Dịch Sơ Ngữ mệt đến thở không ra hơi, tim đập loạn xạ.

Đứng trước thang máy trong bệnh viện, dùng sức nhấn nút, nhìn những con số nhấp nháy, thầm cầu nguyện cho nó đi nhanh hơn.

Cửa thang máy mở ra, Dịch Sơ Ngữ vội vàng bước vào.

Thang máy từ từ mở ra, cô chen ra khỏi thang máy đông đúc, vội vã đi đến phòng của Tiêu Sở Ngôn.

Không gõ cửa, cô trực tiếp mở cửa phòng bệnh.

Tiêu Sở Ngôn đang ngồi trên giường bệnh nói chuyện với cấp dưới đến thăm mình, bắt gặp ánh mắt của Dịch Sơ Ngữ, rõ ràng là sững người, trong đôi mắt sâu như lóe lên một tia nghi hoặc.

Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, Dịch Sơ Ngữ chạy tới, ôm lấy Tiêu Sở Ngôn, tựa cằm lên vai, áp mặt vào cổ anh.

Cơ thể anh run lên.

Dưới sự kinh ngạc của mọi người, Dịch Sơ Ngữ đã làm một động tác mà bình thường cô sẽ không dám làm.

Tất cả dè dặt đều bị cô bỏ lại phía sau.

Lúc này, cô chỉ muốn ôm lấy người đàn ông của cô.

Tiêu Sở Ngôn đưa tay vuốt lưng cô: "Sao vậy?"
Dịch Sơ Ngữ ủ rũ nói: "Em chỉ muốn ôm anh.


"
Mọi người trong phòng đưa mắt nhìn nhau và thì thầm.

Nghe Dịch Sơ Ngữ nói, bọn họ đều cười khẽ.

Tiêu Sở Ngôn nhất thời thay đổi sắc mặt, ánh mắt tối sầm lại, lạnh lùng hỏi: "Đẹp mắt lắm hả?"
Khí lực của đội trưởng lại đến rồi, đám nhân viên rụt cổ nói "đội trưởng, mong anh sớm bình phục" rồi lần lượt ra về.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Dịch Sơ Ngữ nghẹn ngào nói: "Sao anh lại có nhiều bí mật như vậy?"
Vị đội trưởng thông minh dũng mãnh liên kết tất cả manh mối lại một lúc liền hiểu ra.

Anh cười nói: "Không, bây giờ ở trước mặt em, anh không có bí mật nào nữa.

"
Giọng điệu rõ ràng so với bình thường càng lúc càng chậm.

Dịch Sơ Ngữ duy trì tư thế ôm anh, mặt áp vào cổ anh: "Không ngờ anh lại nhớ lâu như vậy.

"
Kể từ khi họ gặp lại nhau, kể từ khi cô biết về chứng mất trí nhớ của mình, cô luôn nghĩ rằng mình đang chạy về phía anh, rằng cô là người chủ động đi về phía anh.

Nhưng thực tế lại khác.

Chính là Tiêu Sở Ngôn đang đứng đợi tại chỗ chờ cô trở lại.

Không phải cô đến bên anh, mà là anh chưa từng rời đi.

Tiêu Sở Ngôn đặt tay lên gáy cô: "Anh chưa bao giờ thất hứa.

"
Dịch Sơ Ngữ bật cười thành tiếng, mang theo âm mũi.

Đứng dậy rồi ngồi xuống mép giường đối mặt với anh.

Lúc này hình tượng của cô có chút không tốt, mái tóc ngắn ngang vai do chạy quá nhanh mà rối tung, cổ áo bị gió thổi khiến cô trông có chút nhếch nhác.

Tiêu Sở Ngôn giúp cô vén tóc ra sau tai, vuốt mấy sợi tóc dựng đứng lên.

Anh định sau khi cưới mới nói cho cô bí mật này, không ngờ em họ anh đã giúp anh giải vây.

Có lẽ Dương Dụ Nguyên biết được bí mật này vào đêm anh say khướt đó.

Dịch Sơ Ngữ mấp máy miệng, cảm xúc hỗn loạn còn chưa hoàn toàn lắng xuống, nhẹ giọng nói: "Phòng làm việc của anh là chuyên dụng để chứa tiểu thuyết của em sao?"
Thanh âm càng lúc càng mềm, không phải bởi vì thiếu tự tin, mà là bởi vì quá mức tự tin.

"Ừ.

" Tiêu Sở Ngôn giúp cô chải tóc, nắm tay cô.

"Làm sao anh lại tốt như vậy?"
Tốt đến mức cô tự hỏi mình có xứng đáng với tình yêu của anh không.

Tiêu Sở Ngôn không trả lời, đôi mắt dịu xuống, chuyển sang chủ đề khác: "Trên đời ai cũng cầu được đền đáp.

"
Dịch Sơ Ngữ không hiểu sao lúc này anh lại nói ra đạo lý như vậy, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, thật sự là thái độ nghiêm túc.

Sau đó cô nghe anh tiếp tục nói: "Anh cũng chỉ là người bình thường, không thể thoát khỏi định luật này.

"
"Vâng"
Dịch Sơ Ngữ ngẩn ra, không hiểu, nhưng lại mơ hồ cảm thấy những lời tiếp theo chính là trọng tâm của câu chuyện.

Tiêu Sở Ngôn hai mắt sáng như ban ngày khóa chặt trên mặt cô, nói: "Vì vậy, em cũng phải cho anh một chút hồi đáp.


"
Không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định.

Có một cảm giác áp bức.

Dịch Sơ Ngữ chớp chớp mắt, khẽ mở miệng không biết nên trả lời như thế nào.

Thực sự từng bước một, đúng như tâm tư thâm trầm cố hữu của anh.

Dịch Sơ Ngữ liếm đôi môi khô khốc: "Vậy anh muốn đền đáp cái gì?"
Tay phải Tiêu Sở Ngôn đang khẽ vuốt eo Dịch Sơ Ngữ, đuôi mắt hẹp dài của anh cụp xuống, ánh mắt thâm thúy đang nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen thẫm kia ẩn chứa ý nghĩ kỳ lạ.

Dịch Sơ Ngữ cảm thấy động tác này của anh có chút quen thuộc.

Khi họ hôn nhau trước đây, anh đã từng vuốt eo cô như thế này.

Gợi ý là quá rõ ràng.

Đoán được suy nghĩ của anh, tim Dịch Sơ Ngữ đập loạn nhịp như thỏ trắng nhỏ gặp sói lớn xấu xa.

Cô cắn môi dưới, từ từ tiến lại gần cho đến khi mặt họ chỉ cách nhau vài cm.

Tiêu Sở Ngôn chậm rãi nói: "Dịch Sơ Ngữ, thứ anh muốn không nhiều lắm, chỉ hy vọng em có thể đáp ứng với anh! "
Dịch Sơ Ngữ dừng lại, ngẫm nghĩ ý tứ sâu xa trong lời nói của anh.

Nhưng cô có gì để hồi đáp cho anh đây?
Tiêu Sở Ngôn không vội, anh cực kỳ kiên nhẫn, chỉ nhìn cô.

Dưới bầu không khí tươi đẹp và hơi mờ ám, cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.

Âm thanh bên tai quá rõ ràng, Dịch Sơ Ngữ lập tức sợ hãi lùi lại, giữ khoảng cách thích hợp với Tiêu Sở Ngôn, quay mặt sang một bên, giả vờ vén tóc bên tai.

Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện, vừa rồi Tiêu Sở Ngôn đã giúp cô vén hết tóc ra sau tai.

Một động thái không thể nhầm lẫn.

Dương Dụ Nguyên ngơ ngác đứng ở cửa, do dự một chút, nói: "Ừm, em tới đưa chìa khóa.

"
Dưới ánh mắt hờ hững của Tiêu Sở Ngôn, cậu ta khó chịu bước hai bước, đặt chiếc chìa khóa trong tay xuống chiếc giường trống cạnh cửa, chạy khỏi phòng bệnh như chạy trốn kẻ thù.

Dịch Sơ Ngữ nghe động tĩnh phía sau, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu chần chờ: "Em về làm cơm.

"
"Để anh kêu Dương Dụ Nguyên đưa em trở về.

"
Nghe thấy chữ "Dương Dụ Nguyên", Dịch Sơ Ngữ lắc đầu.

"Không cần.

"
Dương Dụ Nguyên vừa rồi thấy cô đầu óc nóng lên, mặc kệ chạy đến bệnh viện, nhìn có chút kỳ quái.

Nếu còn gặp lại Dương Dụ Nguyên nữa, cô sẽ cảm thấy xấu hổ không thể ngẩng cao đầu.

Dịch Sơ Ngữ nói xong liền từ mép giường ngồi dậy, chợt bị Tiêu Sở Ngôn nắm lấy cổ tay.

Anh đang ngồi thẳng lưng, trên tay vẫn còn sót lại miếng dán sau khi tiêm hết lọ thuốc, trên mu bàn tay hiện rõ đường gân xanh.

"Dịch Sơ Ngữ, đừng để anh chịu thiệt.

"
Lời nói của anh mang theo một cơn gió lạnh.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận