Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Lương Ưu Tuyền chạy đến
sau khung sắt, thứ đầu tiên đập vào đáy mắt chính là xe moto. Xe ngã trên đất,
hơn phân nửa thân xe đã nằm trên thùng giấy trong đống phế tích sụp đổ, lốp sau
của xe vẫn còn đang xoay tròn trong không trung.

Chỉ thấy một vũng máu
tươi tràn ra từ sau thân xe.

Lương Ưu Tuyền rất muốn
chạy hơn để hất những cái thùng giấy và mảnh gỗ của đạo cụ đang đè lên Tả Húc
kia ra, nhưng chân tựa như đeo chì, hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng khuỵu
xuống trong đống bụi mịt mù. Cô dùng sức đánh vào đùi mình, dùng tay bám vào
những thanh sắt rải rác xung quanh để đứng dậy…

“Đừng chết, anh không thể chết được, em
vẫn đang chờ anh cưới em cơ mà…”

Lương Ưu Tuyền không biết
biểu cảm của mình lúc này như thế nào. Nước mắt làm tầm nhìn của cô mơ hồ, phía
trước bị che khuất bởi những đạo cụ đổ vỡ của vách núi, tiếng động cơ của xe
moto lấp kín thị giác của cô khiến cô không nghe được tiếng bước chân của những
nhân viên công tác đang đuổi theo mình, tưởng rằng không có ai đến cứu Tả Húc,
cô chỉ có thể kêu lên, gào thét cầu cứu.

Cuối cùng, Lương Ưu Tuyền
dùng toàn lực đẩy chiếc xe máy ra… Nhưng mà một cánh tay dính đầy máu tươi làm
cô muốn chết ngất.

Cô nằm rạp trên mặt đất
nắm chặt cánh tay huyết thịt mơ hồ cơ, chỉ mới kéo nhẹ một cái mà cánh tay đã
bị cô lôi hẳn ra, giống như không còn giữ níu giữ nó lại nữa.

Hiển nhiên, một cánh tay
của Tả Húc đã đứt rời.

Cô không dám kéo nữa,
những thứ trong bụng ọc lên đến tận họng lại không cách nào nôn ra, chỉ có thể
nuốt xuống. Lương Ưu Tuyền ngã khuỵu xuống đất, muốn ngất xỉu. Ngay sau đó, cô
giống như phát điên vứt tất cả những hòn đá và thùng giấy ra, lại sợ sẽ rơi vào
Tả Húc đang bị thương, cho nên bất kể vật gì cô cũng ném thật xa thật xa. Hai
chân cô nhũn ra, toàn thân run rẩy, dù mu bàn tay đã bị dây kẽm cứa rách cũng
không hề hay biết.

Cô muốn mắng chửi Tả Húc
thật to, nhưng những lời mắng mỏ lên án mạnh mẽ cứ kẹt trong cổ họng, một chữ
cũng không nói ra. Chỉ cần hắn còn sống, dù là tàn phế cũng được, cô sẽ chăm
sóc hắn cả đời, chỉ cần còn sống mà thôi.

“Có ai không, có ai không…” Lương Ưu Tuyền khản giọng la lên, đối mặt với khung
cảnh lộn xộn cao ngất trc mắt, một mình cô biến thành nhỏ bé. Nhưng không có
người đến giúp cô, không có ai giúp cô chuyển những mẩu đá vụn đủ khả năng đè
chết Tả Húc kia ra!

Vì thế, Lương Ưu Tuyền
luống cuống cầm điện thoại lên gọi cấp cứu, nhưng cô không phân biệt được nút
nào với nút nào. Chiếc điện thoại rơi xuống đất, chui qua những khe hở, không
biết rơi ở đâu.

Cô là cảnh sát hình sự,
đã nhìn vô số người bị thương, thậm chí có thể vừa xem những tấm ảnh chụp máu
me be bét vừa ăn cơm, nhưng hôm nay, đến dũng khí để nhìn cô cũng không có.

“Không được chết, anh nghe được em nói
không Tả Húc?! Mặc kệ anh biến thành dạng gì em cũng sẽ không bỏ anh, dù là
tiểu tam, tiểu tứ hay tình nhân nhị nãi gì tìm đến em cũng không bỏ cuộc! Tả
Húc anh không được bỏ cuộc! ~”

Lương Ưu Tuyền khóc đến
không thể hô hấp, động tác vận chuyển đá càng lúc càng nhanh. Cô sẽ không ngừng
lại, cho dù cô chỉ còn một hơi thở cũng tuyệt đối không dừng lại.



Đúng lúc này, một âm
thanh không vội không chậm vang lên sau lưng cô:

“Lương tiểu thư, đá sắp sập rồi, mau ra
đây ah, rất nguy hiểm đấy, không cần lo cho sống chết của Tả Húc nữa đâu…”

“Không muốn chết thì cút ra xa cho chị
đây!”

Lương Ưu Tuyền mạnh mẽ
quay đầu lại, tức giận mắng. Nhưng khi cô thấy rõ người trước mắt là ai, suy
nghĩ của Lương Ưu Tuyền đình trệ một giây.

Cô dùng sức dụi dụi mắt,
thế mới phát hiện Tả Húc vẫn còn sống sờ sờ đang đứng sau lưng mình.

Tả Húc nghiêng đầu, nhìn
cô cười, hai tay giơ lên xoay một vòng, chứng minh tứ chi của hắn vẫn hoàn hảo,
không tổn hại.


Lương Ưu Tuyền cứng nhắc
nhìn hắn, không nói được cảm giác lúc này là tức giận hay là may mắn, cô lau
nước mắt, rút cánh tay đang nằm trong đá vụn ra: Móa! Là hàng giả!

Cùng lúc đó, đám nhân
viên trốn sau đống phế tích nhao nhao đi ra, cùng nhau dọn dẹp 3 met vuông mô
hình phế tích.

Lương Ưu Tuyền chăm chú
nhìn đống “phế tích” đang chậm chạp di chuyển, bỗng dưng giật bắn người, đi đến
mô hình phế tích xem xét, giật mình phát hiện cái đống lổn ngổn này đều là làm
từ nhựa plastic, phía sau còn giấu một cái nệm khí phồng to, đương nhiên là
biện pháp bảo hộ Tả Húc không bị thương. Đương nhiên, mấy hòn đá và thùng giấy
thật chỉ có mấy cái đè lên cánh tay kia.

Nói đến giản một chút,
“vách núi” cao 5m và “phế tích” cao 3m tạo thành một hình tam giác, Lương Ưu
Tuyền bị nhét vào giữa hình tâm giác, hai bức tường ngăn cản, hóa ra khi cô ở
bên cạnh gào khóc thì những người khác vẫn đứng sau vách tường đạo cụ xem náo nhiệt?

Xoẹt xoẹt xoẹt, Lương Ưu
Tuyền tức đến sùi bọt mép, xắn ống tay áo lên tới gần Tả Húc.

“Anh biết em sợ thế nào không? Anh còn đùa
em?!~” Cuối cùng Lương Ưu Tuyền đã biết vì sao không có ai
đến cứu Tả Húc, bởi vì chỉ có cô là điên điên dở dở tin vào vở hài kịch này!

Tả Húc thấy cô khí thế
hung hung*, giơ cao hai tay lùi lại, giải thích:“Kịch bản do anh thiết
kế không tệ đúng không? Đừng nóng giận đừng kích động chứ, hơn nữa mấy cái đạo
cụ mô phỏng này là anh phải bỏ ra không ít tiền đấy, còn không phải là để thử
lòng em…”

(* bỏ dầu vào lửa, hay là
đang tóe lửa nhỉ?)

Cái đức hạnh đã lâu không
bị ăn đòn kia vẫn như vậy. Phải nói, cũng tại Lương Ưu Tuyền không để ý đến
điểm quan trọng nhất, phim về tình yêu của một người mù làm sao lại có cảnh bay
qua vách núi được chứ?

Lương Ưu Tuyền chỉ biết
là mình đã bị chơi xỏ. Cô dùng ánh mắt lướt qua đám nhân viên xung quanh, dùng
một chút lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy Tả Húc lùi về phía sau đống đạo cụ,
lập tức túm cổ Tả Húc: “Hôm nay em không đánh anh máu chảy đầu rơi, em không họ
Lương!”

Nói xong, cô giơ nắm đấm
lên. Tả Húc lập tức dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lôi ra một đống
phiếu, xòe ra trước mặt cô như đang xòe bài. Hắn rút trong đó ra một tờ, xé
toạc.

Nắm đấm của Lương Ưu
Tuyền dừng giữa không trung, trừng mắt nhìn mấy cái phiếu handmade xấu xí kia.

Nếu cô nhớ không lầm thì
đây là trò hề ngây ngô cô với Tả Húc làm lúc ở bệnh viện. Lúc ấy cô không biết
nên đối phó với sự truy vấn của bạn trai cũ Lâm Trí Bác như nên, cho nên đành
nhờ Tả Húc cứu giúp. Nhưng Tả Húc, do trường kì chịu đựng sự áp bức của cô, nên
không đồng ý giúp. Lương Ưu Tuyền vì để Tả Húc đồng ý giả làm bạn trai mình,
nên đã ra điều kiện: cho phép Tả Húc vẽ mười tờ phiếu miễn đánh, nếu trong lúc
cô không khống chế được cảm xúc mà giơ ra thì sẽ được hưởng “đặc xá”.

Mười phiếu đã dùng mất
ba, còn dư bảy cái, hắn lại vẫn còn giữ sao?!

Tuy làm người phải giữ
chữ tín nhưng Lương Ưu Tuyền không kiềm chế được cảm xúc muốn đánh hắn, vừa rồi
cô gần như bị hù chết ah. Hận không thể cùng hắn mai táng trong đống phế tích,
hắn lại nói với cô đây chỉ là một màn kịch!

Tả Húc chăm chú nhìn nắm
đấm nhanh nhẹn của cô, lập tức lấy tờ phiếu thứ hai, xé toang;

“Chẳng lẽ chỉ trước chuyện sống chết em
mới bằng lòng thừa nhận tình cảm đối với anh sao? Nếu lúc đó anh chết thật thì
sao? Em bây giờ sẽ không cảm thấy hối hận à?… Chờ anh nói xong sẽ cho em thời
gian lên án, giờ cứ nghe đi đã.”

Lương Ưu Tuyền nheo mắt
lại, tay nắm chặt đến mức xương kêu lên. Cô một tay nắm áo hắn đẩy lên tường
đạo cụ, nhưng còn chưa kịp phản bác, lời nói đã bị bao phủ trong lòng bàn tay
hắn.

Tả Húc lấy tờ phiếu thứ
ba, xé toang;

“Anh từng nói với em, dù gặp phải chuyện
gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ giải quyết. Hoặc nếu em có thể tự mình gánh vác áp
lực cũng được, em được không?”


Tả Húc xé tờ phiếu thứ
tư;

“Là em dạy cho anh một thứ tình yêu thuần
khiết không tạp chất, nhưng khi anh tin tưởng trên đời này thật sự có một loại
tình cảm sạch sẽ như vậy, em lại rút lui. Anh hiện giờ muốn hỏi em, em hiểu cái
gì gọi là yêu sao?”

“Em!…”

“Yên lặng.”

Tả Húc làm động tác không
được lên tiếng, rút phiếu thứ năm ra, cũng xé toang;

“Anh thừa nhận, chuyện đối tượng kết hôn
của em là do anh lên kế hoạch phá hư đấy. Nếu như em vẫn cố chấp như thế, anh
sẽ tiếp tục phá hư.”

Tả Húc bỏ qua sự tức giận
trong mắt cô, lôi tờ phiếu thứ sáu ra;

“Ai đảm bảo được cuộc sống sẽ không bao
giờ có sóng gió? Anh có thể vì em buông tha tất cả trước mắt, mà em vẫn nhút
nhát như vậy. Nếu em thật lòng đi theo anh, với dũng khí em của em, lẽ nào còn
sợ táng gia bại sản?”

Nói xong, Tả Húc xé toạc
tờ phiếu cuối cùng, thở dài mệt mỏi, chậm rãi giơ tay lên, vuốt ve gương mặt
cô…

“Dù anh không liên tục nói từ ‘yêu’ nhưng
chẳng lẽ em không cảm nhận được tình cảm của anh với em hay sao? Biết em thích
giả ngốc, anh chỉ còn cách nói trực tiếp cho em biết… Em nói chia tay, anh sẽ
tôn trọng em; em muốn quay lại, anh vẫn đợi em. Lý do chỉ có một, anh yêu em,
Lương Ưu Tuyền.”

Nắm đấm của Lương Ưu
Tuyền dừng trước không trung, đúng vậy, tại giây phút không biết Tả Húc sống
hay chết thế nào, cô chẳng cần gì, mặc kệ tất cả, chỉ cần hắn bình yên vô sự,
chỉ cần hắn không việc gì, chuyện gì cô cũng có thể đồng ý, dù là yêu cầu gì đi
chăng nữa.

Chậm rãi, cô rủ tay
xuống, đặt ở cổ Tả Húc, những giọt nước mắt nóng hổi làm ướt áo sơ mi của hắn,
giội tỉnh lòng cô.

Cái gì cũng không cần
nói, thiên hữu bất trắc phong vân*, người có sớm tối họa phúc, nếu một phút
trước tính mạng quý giá của Tả Húc đã thật sự mất đi, cô cũng không muốn sống
nữa.

(* đại loại là kiểu ‘tai
họa không lường được trước’.)

Cái gọi là khó khăn, đơn
giản chính là tự mình tạo ra những bức tường cao. Nếu đã có thể dựng lên, đương
nhiên có năng lực phá bỏ, hoàn toàn có thể tự mình dũng cảm hơn. Một khi đã phá
tan lớp vòng vây, mới phát hiện những phiền toái cùng phức tạp như vậy hoang đường
hài hước đến cỡ nào.

Cô phải thừa nhận, con
đường tình yêu gian khổ này chính là tự cô tạo ra. Khi cô phát hiện ra tương
lai mù mịt, cô có ý định chạy trốn, giống như chân lý “Trái Đất vẫn quay dù có
vắng bóng ai”.

Đúng vậy, Trái Đất rất
lớn, bao gồm tất cả mọi thứ. Không gian chúng ta đang sống dù không có Tả Húc
cũng chẳng sao, nhưng thế giới của cô rất nhỏ rất nhỏ, thiếu đi một Tả Húc, nó
thật sự không còn xoay chuyển nữa.

“Em cũng yêu anh… Rất yêu anh…”

Lương Ưu Tuyền ôm hắn
thật chặt, chậm chạp mở mắt.

Còn Đỗ Mai Mai lúc này
đang đứng sau lưng Tả Húc. Lương Ưu Tuyền nhìn thấy cô, cùng Đỗ Mai Mai nhìn
nhau vài giây. Cô đã không còn buông đôi tay đang ôm Tả Húc thật chặt ra nữa.

Trong mắt Đỗ Mai Mai ầng
ậc nước. Trong ánh mắt ấy của cô không có ghen ghét, càng không có oán hận, mà
chỉ là vì đã bị cảm động và thuyết phục bởi một màn trước mắt.



Quay ngược dòng thời gian

trở về buổi sáng hôm ấy, chính là buổi sáng Đỗ Mai Mai cố ý hãm hại Lương Ưu
Tuyền. Đỗ Mai Mai đoán được Lương Ưu Tuyền tính tình nóng nảy nhất định sẽ gọi
lại đòi công đạo, cho nên cố ý để Tả Húc nghe điện thoại. Kết quả quả nhiên
giống như dự đoán, Tả Húc đã hiểu lầm Lương Ưu Tuyền, hơn nữa vì thế mà sự việc
ồn ào này sẽ kết thúc trong buồn bã.

Sau khi Tả Húc cúp máy,
suy nghĩ một lát, nói với Đỗ Mai Mai trước ngồi thẳng dậy. Đỗ Mai Mai làm theo,
Tả Húc lập tức kéo chiếc khóa trên vỏ gối của cô, khiến một cái điện thoại khác
rơi xuống giường.

Đỗ Mai Mai tất nhiên
không nghĩ tới Tả Húc sớm đã biết cô còn một máy khác, kế hoạch bại lộ, cô cố
ngăn tiếng kêu, căng thẳng không được nói được nửa lời. Nhưng mà Tả Húc không
có xem nội dung tin nhắn, chỉ là cười, một nụ cười không nhìn ra cảm xúc, nói
những lời đủ khiến Đỗ Mai Mai hồn phi phách tán.

Hắn nói: “Số điện thoại này
chị chỉ dùng để liên lạc với hai số điện thoại khác. Một người là Lương Ưu
Tuyền. Một người khác tôi cũng biết, chính là thủ phạm của vụ buôn lậu súng
ống. Hơn nữa, chính tên thủ phạm này vì muốn tôi giữ kín như bưng, đã kích nổ
bom hẹn giờ. Sở dĩ tôi tha cho anh ta, lại cho ăn ta công ăn việc làm, là vì đó
là bà con xa của chị. Đương nhiên, tôi xác định chị cũng không biết rõ về vụ
buôn lậu. Nhưng mà, khó có thể tưởng tượng ra ah Đỗ Mai Mai? Tôi nghĩ, chị cố
gắng dấu diếm quan hệ của hai người đơn giản chỉ vì để hắn dễ dàng giám sát
nhất cử nhất động của tôi. Ba năm qua, vì để chị an tâm trị liệu, một chữ tôi
cũng không nói. Hôm nay tôi sẽ nói, là vì chị đang tổn thương người con gái tôi
yêu.”

“Hắn dùng boom nổ cậu? Vì sao cậu không
nói với tôi?!” Đỗ Mai Mai bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, cô cuối cùng
là đã để cho cái ma quỷ nào đến bên cạnh Tả Húc? Càng châm chọc là, cô tự cho
là mình thông minh, một chút thủ đoạn nhỏ đã sớm khiến Tả Húc trở thành một
người cần báo ân, thậm chí, Tả Húc vì chiếu cố tâm tình của cô, còn có thể giả
câm giả điếc nhiều năm như vậy.

Tả Húc vẫn bình tĩnh, hắn
thống hận tất cả những kẻ nhiễu loạn trị an xã hội. Chính như lời Lương Ưu
Tuyền, trong một khẩu súng có thể chứa ít nhất năm viên đạn, một viên là một
mạng. Ai đáng chết? Chính những kẻ vì thỏa mãn tư dục mà buôn bán súng ống,
thuốc phiện là đáng chết nhất!

Cho nên, sau khi hắn suy
nghĩ kĩ càng, liền sử dụng điện thoại công cộng tố giác, nhưng hắn không nói
với cảnh sát chủ mưu đúng là tài xế của hắn, Trương Cường. Hắn chỉ dùng cách
của bản thân để cảnh cáo những bọn phần tử xấu kia, đình chỉ a, đây là cơ hội
cuối cùng của mấy người đó. Tóm lại, xét đến cùng, hắn vẫn là vì bận tâm đến
tâm tình của Đỗ Mai Mai nên mới không tự mình bắt tất cả những kẻ đằng sau.
Đương nhiên, nếu Trương Cường gian ngoan mất linh, vậy đừng trách hắn “vong ân
bội nghĩa” nữa.

Sau khi nghe xong, cả
người Đỗ Mai Mai đều cứng lại. Cô trầm mặc rất lâu, chuyện cũ hiện ra rõ mồn
một trước mắt, cô không thể không đào ra những bộ mặt đen tối nhất đáy lòng.
Thật ra Tả Húc cũng chẳng thiếu nợ gì cô, năm năm qua hắn vẫn tận lực chăm sóc
cô, bất luận hắn mệt mỏi hay bận rộn cũng đều không tức giận với cô. Bất luận
cô cố tình gây sự hắn vẫn mỉm cười đối mặt. Đương nhiên, Đỗ Mai Mai cũng chưa
từng oán trách Tả Húc, chỉ là hi vọng lợi dụng bệnh tật này để có được một tình
cảm không dễ xuất hiện.

Nhưng mà, sự ích kỉ của
cô suýt nữa đã hại Tả Húc, hôm nay cô mới nhận ra, không biết có tính là chưa
muộn hay không.

Hiện tại, Tả Húc đã triệt
để biểu lộ thái độ, tuy cô không hiểu Lương Ưu Tuyền có bao nhiêu mị lực, nhưng
cô thật sự không phải toàn bộ là vì ghen ghét mà phá rối, cô cũng muốn bảo vệ
Tả Húc không bị tổn thương, sợ rằng Lương Ưu Tuyền là vì một mục đích nào khác
mới tiếp cận Tả Húc, nhưng mỗi lời nỗi, mỗi cử chỉ của Tả Húc đều chứng minh
rằng hắn yêu Lương Ưu Tuyền sâu đậm, mặc dụ Đỗ Mai Mai lo lắng nặng nề cũng chỉ
còn cách giơ cao cờ trắng lên hàng.

Cô nói: “Được rồi, nếu
Lương Ưu Tuyền cũng yêu cậu như vậy, vậy, chứng minh cho tôi đi…”



… Vì vậy nên mới có cái
tai nạn xe cộ được tỉ mỉ bày bố này, Tả Húc vì để có một màn ngã xe hoàn mĩ
không biết đã phải tập qua bao nhiêu lần. Không ai biết rõ về những vết sẹo dấu
trong quần áo kia.

Hắn luôn tuân theo một
tôn chỉ, cơ hội luôn dành cho người có chuẩn bị, tình yêu cũng vậy, không phải cứ
dùng miệng nói ba xạo liền có thể động tới trái tim đối phương.

Chính là bởi vì Tả Húc có
trách nhiệm tất yếu là cân bằng quan hệ hai người phụ nữ, vì để hai người có
thể hòa hợp ở chung, hắn không quan tâm bí quá hóa liều. Cũng chính bởi vì hắn
đối với tình yêu này có tự tin, hắn vững tin Lương Ưu Tuyền nhất định sẽ không
làm hắn thất vọng.

Cuối cùng, quả nhiên
Lương Ưu Tuyền so với dự đoán của hắn còn “dũng cảm quên mình” hơn. Lại nói, từ
khi cô chạy đến trường đến khi cô muốn đánh Tả Húc,… toàn bộ hành trình đều bị
quay lại. Sau này nha, dù Lương Ưu Tuyền muốn chối cũng không được ah, ha ha
ha.



Nhưng giờ phút này, Đỗ
Mai Mai dường như đã hiểu, nguyên nhân vì sao Tả Húc yêu Lương Ưu Tuyền…

Có một câu chuyện có lẽ
mọi người đều từng nghe qua: có hai người phụ nữ cùng tranh đoạt một đứa bé
trai, cả hai đều tự xưng mình là mẹ thằng bé, tri huyện ra mặt xử án, ra lệnh

hai người phụ nữ mỗi người giữ chặt một tay thằng bé, ai cướp được thì là con
người đó. Trong quá trình lôi kéo, đứa bé vì đau đớn quá mà òa khóc, vì thế, mẹ
đẻ của nó buông lỏng tay ra.

Đạo lý là muốn nói rằng,
ai yêu Tả Húc nhiều hơn chính là người chọn buông tay trước.



Tả Húc ngoái đầu lại
nhìn, bắt được ánh mắt thiện ý của Đỗ Mai Mai, hắn cười dịu dàng với cô, tựa
như lúc trước, hắn không vì đã có người yêu mà vắng vẻ bạn bè. Đỗ Mai Mai khoát
khoát tay với hắn, ra dấu mình đi trước, sau đó lắng lẽ rời đi.

Tả Húc nghiêng đầu qua
chỗ khác, ôm lấy eo Lương Ưu Tuyền, hôn lên trán cô.

Lương Ưu Tuyền đâu biết
rằng chính mình đã bị Tả Húc tính toán “đường đi nước bước” như vậy. Cô sụt sịt
mũi, mở mắt ra, kiễng chân, chủ động hôn lên môi hắn… Tuy hầu hết những lời Tả
Húc nói ra đều rất đáng hận, nhưng hắn đúng một câu, cũng tự tin đúng rồi,
Lương Ưu Tuyền đã có người đàn ông hiểu mình nhất lại tốt nhất, làm sao có thể
gặp được người thứ hai.

Tả Húc yên lặng giơ một
ngón tay lên, ý bảo cho phép đám quay phim ngừng máy. Sau này còn phải cho con
bọn họ xem nữa chứ, hạn chế hình ảnh người lớn đi.

Nhưng là Tả Húc đương
nhiên đã đắc ý quá sớm, may mắn tốc độc tắt camera rất nhanh, nếu không cảnh
Lương Ưu Tuyền túm cổ áo Tả Húc chỉ có thể dựa vào hậu kì xử lý rồi.

“Đúng rồi, anh còn nhớ anh từng cá cược
với em không?” Lương Ưu Tuyền cười đen tối.

“Không nhớ.” Tả Húc quyết đoán trả lời.

“Không nhớ cũng không sao, em nhắc anh
nhớ. Chính là một đêm trên xe, nếu em không hẹn hò với Cổ Ngọc, anh đứng trước
cửa Tinh Hỏa sủa ba tiếng chó sủa, ah há?”

“…” Tả
Húc nhìn quanh, tự hỏi ba câu rồi tự trả lời: “Anh đỗ xe ở chỗ
đó hả? Không phải hủy bỏ cá cược rồi sao? Anh có hủy không? Hình như có mà.”

Lương Ưu Tuyền vẫn lườm
hắn, giày vò, để chị hai đây ra sức giày vò đi.

“Em yêu, em nhẫn tâm để người đàn ông mình
yêu trước mặt mọi người học chó sủa sao? Tuy em không đành lòng, nhưng là nam
tử hán đại trượng phu, một lời đã nói, tứ mã nan truy, em nói đi, em nói đi,
muốn nghe loại chó sủa như thế nào?…” Tả
Húc môi run run, nước mắt lưng tròng.

“…” Lương
Ưu Tuyền nhe răng, tóm cổ áo hắn chất vấn.

“Nói! Bao giờ anh định lấy em?!”

“Ah?…”

“Em mang thai, lại không muốn phá, cho nên
mới sốt ruột lập gia đình.” Lương Ưu Tuyền sờ
sờ bụng dưới.

“?!”… Tả Húc thở dốc vì kinh
ngạc, lập tức mất đi sự tỉnh táo trước sau như một của mình, nâng hai nách
Lương Ưu Tuyền lên ôm vào ngực, căng thẳng chất vấn: “Sao em không
nói sớm?! Vạn nhất dọa hỏng con thì em chịu trách nhiệm được hả?”

Lương Ưu Tuyền gõ nhẹ
trán hắn một cái: “Ai
biết anh cho em cả một đoạn huyết tinh tuồng vậy ah!”

“Hiện
tại anh mới biết em âm hiểm thế nào, lại muốn để con của anh gọi người khác là
cha hả?” Tả Húc dùng một tay ôm trán, thống khổ muôn dạng.

Lương Ưu Tuyền cúi đầu không nói, chỉ thấy Tả Húc ôm
cô đi thật nhanh đến bãi đỗ xe.

“Đi
đâu vậy?”

“Còn
có thể đi đâu, đi công chứng trước, sau quay lại nhà em thương lượng chuyện hôn
lễ.”

“…” Lương Ưu Tuyền hé miệng cười trộm, thật ra cô đâu có
mang thai, cái này gọi là dùng kỳ nhân chi đạo, còn trị một thân chi thân*.

(* không biết luôn =v= chắc đại loại là kế dùng người,
tiện thể trả đũa =x=)

Ấy a, đi kết hôn thôi.

Cám ơn các bạn đã ở bên,
ủng hộ và theo dõi bộ truyện trong thời gian vừa qua . Sự ủng hộ của các bạn đã giúp đỡ
tôi rất nhiều trong quá trình biên tập, cám ơn mọi người.

Nếu có chỗ nào đó trong
truyện không hợp lý, không hay, không nuột, đó là do tôi chưa đủ sức để truyền
tải đến mọi người, không phải lỗi ở tác giả, tôi thật sự xin lỗi.

Chúc các bạn một ngày tốt
lành, tôi sẽ luôn dõi theo mọi người ^^!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận