Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Tả Húc mở cốp xe lấy túi
chơi golf sau đó đưa cho Lương Ưu Tuyền chùm chìa khóa.

“…” Lương
Ưu Tuyền tuy không tình nguyện nhưng vẫn phải cầm lấy. Ai bảo bây giờ cô là vệ
sĩ cho hắn chứ.

Ánh mặt trời tươi đẹp của
buổi trưa chiếu rọi đến mặt cỏ xanh mượt. Xã hội thượng lưu là cái gì? Chính là
những người túm tụm lại với nhau, những bước đi luôn bình thản, nếu có cần cái
gì thì chỉ cần mở miệng ra là sẽ được dâng đến tận tay.

Lương Ưu Tuyền biết có
rất nhiều doanh nhân thích đem việc công tác ra bàn tại sân golf, tuy nhiên cô
không hiểu lý do. Trong mắt Lương Ưu Tuyền đó toàn là những kẻ sĩ diện, cứ
thích tỏ vẻ cao quý, sang trọng.

Tả Húc đứng ở bên quầy
phục vụ, sau khi nghe người phục vụ thông báo khu vị đạo diễn kia đang ở liền
dắt Lương Ưu Tuyền ngồi lên một chiếc xe điện, lái đến bãi.

Lương Ưu Tuyền lần đầu
tiên ngồi xe điện nên rất thích thú, cười nói:“Này, cái này giống mấy cái xe điện đồ
chơi của lũ trẻ con nhỉ? Để tôi lái thử đi được không?!”

Tả Húc bèn đổi chỗ cho
cô. Hắn chỉ hai bóng người ở cách chỗ bọn họ không xa nói: “Chút nữa tôi
đi bàn công việc. Cô ngồi đây đợi tôi, nghe chưa?”

“A, tôi không được chơi sao?”

“Hôm nay không được. Lần sau tôi dắt cô đi
sau, nhé?” Tả Húc nhìn vẻ mặt Lương Ưu Tuyền thấy vọng, theo bản
năng xoa xoa đầu cô.

“…” Lương
Ưu Tuyền đột nhiên thấy hắn dùng giọng điệu dịu dàng an ủi mình, nhất thời
không quen.

Chỉ chốc lát sau đã đến
nơi cần tới. Tả Húc cầm túi golf đi xa, còn lại một mình Lương Ưu Tuyền ngồi
trên xe. Cô nhìn xung quanh khá vắng vẻ, trong lòng an tâm. Khu vực này tạm
thời an toàn.

Lương Ưu Tuyền chống cắm
nhìn về phía Tả Húc. Tả Húc đối với những người cùng giới tính thái độ đều rất
bình thường, rất thân thiết. Lúc này hắn đang cùng một người đàn ông trung niên
trò chuyện với nhau nhìn thật vui vẻ, giống như những người bạn thân thiết lâu
ngày không gặp vậy.

Đột nhiên

“Bụp!”… Một quả cầu đánh trúng
tấm kính trong suốt trước mắt Lương Ưu Tuyền, không những thế còn khiến tấm
kính bị một vết rạn.

Lương Ưu Tuyền tự véo má
mình. May mắn là có cái kính che chắn, bằng không chắc đầu cô không còn nguyên
vẹn nữa.

Tầm 5 phút sau mới thấy
một người con trai đeo kính râm chạy tới. Anh ta nhặt quả bóng lên, xoay người
bước đi.

“Vị tiên sinh này, quả cầu của anh đập vào
tấm kính rồi.” Lương Ưu Tuyền đi xuống xe.

Người đàn ông kia dừng
lại, nhìn tấm kính rồi lấy từ trong ví ra một tập tiền đặt lên nóc xe. Sau đó

quay người định bước đi.

Lương Ưu Tuyền nhảy lên
phía trước ngăn anh ta lại. Hai tay cô khoanh trước ngực, nghiêng đầu nhìn
người con trai tuổi trẻ mà “tài đại khí thô” (tiền nhiều như nước) ở trước mặt.

Người kia cũng nhìn cô
chằm chằm, dường như đang có ý đợi cô mở miệng.

“Trước hết anh phải xin lỗi, bởi quả bóng
kia xém chút nữa là đập vào đầu tôi rồi. Tiếp theo, tôi có yêu cầu anh bồi
thường chưa? Mặc dù đúng là anh phải bồi thường, nhưng ít nhất cũng phải để lại
tên họ. Khoản tiền nào tốt cũng là những khoản tiền xuất sứ rõ ràng.”

“Chẳng lẽ bây giờ caddie
nào cũng không biết lễ phép như thế này?” Người
kia hỏi lại, vẻ mặt khinh miệt.

Caddie chính là những
người phục vụ trên sân golf. Phần lớn caddie đều là nữ (đương nhiên cũng có
những người là nam, mỗi khu vực mỗi khác), các caddie phải luôn lễ phép với
những người đi chơi bóng, chịu trách nhiệm dẫn đường, quản lý gậy chơi golf,
lái xe, các nhiệm vụ rất đa dạng. Thái độ của các caddie là rất quan trọng vì
nó sẽ ảnh hưởng đến đánh giá của khách hàng về chất lượng của sân golf đó. Thu
nhập của các caddie có thể nói là tương đối khá. Căn cứ vào từng khu vực, thông
thường một trấn bóng có thể kiếm được mấy trăm riêng tiền boa.

Lương Ưu Tuyền luôn ngạo
mạn, cô tuyệt đối không cho phép kẻ nào nói năng lỗ mãng với chính mình. Cô
liền cầm tập tiền kia ném vào mặt người con trai trước mặt, sau đó nhảy lên xe
điện đi đến chỗ khác đợi Tả Húc.

Nhưng chiếc xe này tốc độ
chậm chạp, khiến người kia một bước nhảy lên xe. Anh ta gạt cần xe, nghiêm mặt
nói: “Thứ
nhất yêu cầu cô nói xin lỗi. Thứ hai mong cô có ý thức giữ gìn môi trường xanh
sạch đẹp, mau quay lại nhặt đống tiền kia lên.”

Lương Ưu Tuyền quay đầu
nhìn về đống tiền giấy ở phía sau. Một cơn gió thổi qua, cô cười mỉa: “Tiền của anh
cũng bị gió thổi đi hết rồi.”

Người con trai kia tháo
chiếc kính xuống, để lộ ra một đôi mắt rất đẹp đang phừng phừng lửa giận.

Nụ cười của Lương Ưu
Tuyền khựng lại. Cô chú ý đến vết thương ở khóe miệng của hắn, vừa nhìn là biết
đó chính là “kiệt tác” sau một vụ ẩu đả.

“Tuy anh nhìn khá hung dữ, nhưng tôi đây
cũng không phải hạng người dễ bị dọa đâu. Lập tức xuống xe!” Lương Ưu Tuyền không hề biến sắc nói. Chính xác thì cô
đang hy vọng anh ta không phong độ mà ra tay, như thế cô lại có cơ hội tập thể
dục.

Thế nhưng cuối cùng anh
ta lại làm một chuyện khiến cô thật dở khóc dở cười. Anh ta đi đến phía trước
của xe, sau đó…đẩy xe quay lại vị trí ban nãy.

Hai cánh tay hắn cường
tráng như hai cây Thiết Trụ (sắt), những tầng cơ bắp cuồn cuồn bắt đầu chuyển
động.

Lương Ưu Tuyền như trước
ngồi ở trên xe, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ta cầm một tay túm xuống. Cô
nhấc chân lên đá loạn xì ngậu nhưng lại bị tên kia túm được. Hắn ta túm mắt cá
chân của Lương Ưu Tuyền, đem cô xoay ngược lại, bộ dạng hắn thản nhiên như đang
xoay một chiếc chuông, mà cô lúc này là một cái “chuông” ngược.


“Nhặt.”

Lương Ưu Tuyền nghe thế
suýt thì thổ huyết. Cô một tay đặt trên mặt cỏ, tay còn lại cố gắng giữ cho cái
áo T shirt không bị tụt xuống. Đã thế hôm nay cô còn mặc short ngắn nữa chứ,
đúng là cái đồ lỗ mạng.

Vì thế, cô lợi dụng cái
chân còn lại vẫn chưa bị khống chế liền nhằm thẳng vào tên đó mà đá. Người kia
hình như không nghĩ tới cô tuy nhỏ nhưng có võ nên bị động. Nhân lúc anh ta vì
né mà buông lỏng tay, Lương Ưu Tuyền chân vừa chạm đất liền nhảy bật lên, dồn
hết sức vào đầu gối rồi đá vào eo tên kia. Nhưng mà anh ta đã có phòng bị, một
quyền đánh vào đầu gối của cô khiến Lương Ưu Tuyền hét lên vì đau. Ngẫm thấy
đánh cận chiến không có lợi, cô nhanh nhẹn lôi ra từ trong túi đựng gậy một cây
gậy golf. Tuy tức giận nhưng Lương Ưu Tuyền vẫn còn tình thương yêu nhân loại,
bởi thế cô cầm phán đầu cây gậy, sử dụng phần cán để đánh đối phương.

“Ách…” Người
kia trong lúc phòng ngự sơ suất đã bị trúng một gậy. Hắn vừa nâng tay lên che
chắn vừa mắng: “Cô đúng là đồ bạo lực!”

“Vốn là anh sai trước. Mau xin lỗi đi!”

Người kia nhìn vẻ mặt cô
phẫn nộ, không khỏi cười nhẹ, thái độ lập tức thay đổi 180 độ.

“Được rồi. Tôi xin lỗi.”

Đúng lúc đó cây gậy đánh
golf dừng lại trên đầu hắn.

Lương Ưu Tuyền hầm hừ thu
cây gậy lại, ngồi xổm xuống thu hồi tiền lại. Sau khi nhặt hết đống tiền đang
rơi lả tả, cô đưa cho người đàn ông kia: “Tôi cũng xin lỗi vì không bảo vệ
môi trường. Coi như hòa.”

Nam nhân kia thấy cô rất
có khí khái, trong lòng đột nhiên vui vẻ. Hắn cầm lấy tiền, nói: “Xe bị hư không
cần bồi thường?”

“Nếu như nơi này bắt đền thì đương nhiên,
tiền do anh trả.” Lương Ưu Tuyền lấy trong ví ra một quyển sổ nhỏ, theo
thói quen thẩm vấn nói:“Tên tuổi? Số điện thoại? Yêu cầu anh cho xem
giấy tờ tùy thân luôn.”

“…” Người
kia giơ tay lên, để lộ ra một vết sưng đỏ: “Cô làm tôi bị
thương, tôi cũng muốn cô bồi thường.”

“Lúc ban đầu nếu anh xin lỗi ngay thì cũng
đã không xảy ra việc đó. Gieo gió gặt bão, tôi không cần bồi thường anh tiền
thuốc men. Nếu không phục anh cứ đưa tôi đến đồn cảnh sát, kiện tôi cố ý đánh
bị thương người khác. Còn tôi tôi sẽ nói đó là hành vi tự vệ. Bởi vì anh to hơn
tôi, cảnh sát đương nhiên phải bảo vệ kẻ yếu.” Lương Ưu Tuyền nhướn mày, nhún nhún vai.

“…” Nam
nhân nhìn Lương Ưu Tuyền nhỏ con nhưng nhanh mồm nhanh miệng. Hắn cười cười,
bất đắc dĩ lắc đầu: “Coi như cô thắng.”

Lương Ưu Tuyền còn chưa
kịp lấy tư thế của người chiến thắng, khoan dung độ lượng tiếp tục giáo huấn
hắn thì cách đó không xa đã có một giọng lo lắng truyền đến.

“Thiên Khải, con đang làm gì đó?”


“Không có gì đâu ba, con đang cùng vị tiểu
thư này thảo luận kĩ thuật đánh bóng.” Ngô
Thiên Khải mỉm cười.

Cùng lúc đó, Tả Húc chạy
đến sau Ngô đạo diễn.

Lương Ưu Tuyền thấy thế
liền nhảy trở lại xe, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ngô đạo diễn gật đầu,
quay sang Tả Húc giới thiệu: “Tiểu Húc, đây là con bác, cháu nhớ không?
Ngày xưa các cháu cùng nhau đi bơi mãi.”

Tả Húc thân mật chào,
cười nói: “Nhớ
chứ ạ. Thiên Khải ca, đã lâu không gặp. Tôi vừa nghe bác Ngô nói anh đoạt được
giải quán quân league môn quyền anh. Chúc mừng chúc mừng.”

Ngô Thiên Khải đập nhẹ
vào vai Tả Húc một cái, sang sảng cười:“Nhoắng một cái cũng đã 15 năm không gặp,
đúng là cậu càng lớn càng đẹp trai. Còn tôi người toàn vết thương là vết
thương, chán thật. Thôi, chúng ta đi. Vừa ăn vừa nói chuyện sau.”

Tả Húc gật đầu, đi đến
bên xe cất túi gậy golf: “Tiểu
Tuyền, cô đem cất xe đi rồi ra cửa chờ tôi.”

“Vị tiểu thư này là?” Ngô đạo diễn nhíu
mày, cười xảo quyệt.

“Là bảo mẫu kiêm hoa tiêu của cháu. Giỏi
võ lắm đấy ạ.”

“…” Lương
Ưu Tuyền cúi đầu chào trưởng bối, vội vàng lái xe trốn đi. Oa oa, thì ra là cao
thủ quyền anh, thảo nào…

※※

Bọn Lương Ưu Tuyền ăn cơm
trong một nhà hàng kiểu châu Âu khá trang nhã. Thông qua nội dung cuộc trò
chuyện, Lương Ưu Tuyền biết được Ngô đạo diễn này danh tiếng không nhỏ. Nghe
nói ông ấy rất nổi tiếng ở Hollywood, hơn nữa phim của ông còn đoạt nhiều giải
thưởng nổi tiếng.

Ngô Thiên Khải ngồi đối
diện Lương Ưu Tuyền. Hắn vừa uống cà phê vừa đọc tin tức trên điện thoại, hoàn
toàn không có nhã hứng cùng cha mình và Tả Húc tham gia bàn luận. Toàn bộ sự
chú ý của Ngô Thiên Khải dồn hết lên Lương Ưu Tuyền lúc này đang sốt ruột như
ngồi trên một đống lửa, thần thần bí bí mỉm cười.

“Tiểu Húc, bộ phim này nếu không phải do
cháu làm diễn viên chính, bác nhất định sẽ gác kịch bản này lại.”

“Bác Ngô, bác biết cháu bỏ nghề diễn từ
lâu rồi mà. Kịch bản này cháu cũng xem qua rồi, thật sự là rất hay! Cháu cũng
có mấy diễn viên được lắm, hay cháu kêu họ tới đây cho bác duyệt qua vậy?” Tả Húc giúp Ngô đạo diễn vuốt lưng, giúp ông thở dễ
hơn.

“Không chọn không chọn, bác chỉ thấy cháu
diễn được thôi! Kịch bản này vốn là viết để dành cho cháu, nếu cháu không diễn
thì bác cũng không có hứng quay.” Ngô
đạo diễn buông nĩa xuống, hai tay bất mãn khoanh trước ngực.

Tả Húc lại đem nĩa đặt
vào tay ông, trêu chọc nói: “Bác thật là… Già vậy rồi sao vẫn còn dỗi bãi
như trẻ con thế? Trước ăn cơm đã, chuyện này tính sau.”

“Lương tiểu thư, cô nói xem. Tả Húc rút
khỏi giới có phải là rất lãng phí?” Ngô
đạo diễn giờ phút này không cần ăn uống, chỉ cần đồng minh thôi.

“…” Lương
Ưu Tuyền lúc này vẫn còn đang nhai bít tết. Cô biết Tả Húc đến lúc này vẫn rất
yêu sự nghiệp diễn xuất, nhưng không hiểu vì sao hắn nhất quyết lui về phía sau
sân khấu.


“Ba, Lương tiểu thư là vệ sĩ của Tiểu Húc
thôi mà. Ba đừng làm khó người ta chứ.” Ngô
Thiên Khải ra mặt giải vây.

Lương Ưu Tuyền nghe thế
chỉ biết cười gượng hai tiếng. Chuyện này cô vốn cũng không có quyền can thiệp.



Bởi vì Tả Húc nhất quyết
từ chối nên bữa cơm có phần hơi nặng nề. Ngô đạo diễn trước khi lên xe còn nói,
nếu Tả Húc nhất quyết không đóng, vậy ông sẽ trở về Hollywood luôn.

Tả Húc thấy thế rất khó
xử. Mời được Ngô đạo diễn là mơ ước của không biết bao nhiêu công ty nổi tiếng,
nay hắn đã mời được rồi thì lại xuất hiện vấn đề diễn viên chính. Tả Húc tuyệt
đối không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, vì thế hắn quyết định sẽ thay đổi
phương pháp, quyết định thương lượng với Ngô Thiên Khải, mong anh ta khuyên Ngô
đạo diễn thay đổi ý định.

Ngô Thiên Khải đương
nhiên đồng ý, nhưng hắn cũng đưa ra điều kiện:“Tiểu Húc, tôi ở trong nước cũng không có
nhiều bạn bè, hay cậu cho tôi “mượn” vệ sĩ của cậu kết bạn vài ngày đi, được
không?”

Tả Húc có chút nao nao: “Anh thích cô
ta sao?”

Ngô Thiên Khải sờ sờ mũi: “Ừ. Cô bé này
rất thú vị.”

“…” Tả
Húc càng thêm khó xử. Con nhóc kia đâu chỉ thú vị, còn bất trị nữa.

“Hay là thế này, tôi cho anh số điện thoại
cô ta, được chứ?” Nói xong, Tả Húc lấy điện thoại ra đọc số điện thoại
cho Ngô Thiên Khải:“Nhưng cô nàng này có hơi bướng bỉnh, nếu có làm
gì anh không vừa ý thì cũng đừng để bụng nhé?”

Ngô Thiên Khải cười không
nói gì. Hắn cũng đã thử nghiệm qua rồi, nhưng mà chính những cô gái bất trị như
vậy lại càng khiến đàn ông muốn chinh phục.

※※

Lúc quay về nhà trọ,
Lương Ưu Tuyền nhất định đòi lái xe, không cho không về. Bởi thế, Tả Húc đành
chuyển sang ngồi ở tay lái phụ. Hắn nghiêng đầu nhìn Lương Ưu Tuyền, nếu Ngô
Thiên Khải thật sự rủ cô ta ra ngoài, không biết cô ta có đồng ý không nhỉ?

“Anh nhìn tôi làm gì?”

“Cô thấy Ngô Thiên Khải thế nào?”

“Hả?… Cũng được. Anh ta không hay nhiều
lời.”

“Cô đang chê tôi nói nhiều đấy à?” Tả Húc không vui nhíu mày.

“Tôi nói thế bao giờ? Đúng là đồ suy
diễn.”

“…” Tả
Húc ho nhẹ một tiếng: “Tự nhiên tôi thấy nóng ruột. Có lẽ có
người sắp ám sát tôi rồi.”

Lương Ưu Tuyền lập tức
dừng xe: “Anh
đang bị theo dõi hả? Hay thấy người nào khả nghi?”

“Cũng không rõ lắm. Tóm lại cô một tấc
cũng không được rời xa tôi.” Tả
Húc hàm hồ nói.

“Hiểu rồi.” Lương Ưu Tuyền kiên định giữ vững tinh thần.

Tả Húc nhìn ra ngoài cửa
sổ, nở nụ cười nham hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận