Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Sau khi ăn xong bữa sáng,
Tả Húc liền cùng Lương Ưu Tuyền đi đến tầng ba của tòa nhà, cụ thể là studio
của tập đoàn Tinh Hỏa.

Đinh Đới Vĩ lúc này đang
đứng trước đèn flash bày ra đủ các loại tư thế quyến rũ. Nữ người mẫu của tập
đoàn Tinh Hỏa đứng bên cạnh hắn cũng rất phối hợp, khi thì tỏ ra ngây thơ ngơ
ngác, khi thì thể hiện sự quyến rũ hấp dẫn,… Nhưng dù là tư thế nào thì nhìn
cũng vẫn rất tình cảm.

Lương Ưu Tuyền nhìn thấy
cảnh đó không khỏi che miệng. Buồn nôn! Tuy bây giờ nhìn hắn như một straight
guy (thẳng nam) nhưng trong đầu cô vẫn đang diễn đi diễn lại cảnh hắn nũng na
nũng nịu với Tả Húc sáng nay đây này.

Đinh Đới Vĩ liếc Tả Húc,
ý bảo hắn chờ một lát nữa sẽ có phóng viên tới phỏng vấn.

Tả Húc biết thế nên ngồi
xuống, thoải mái nghỉ ngơi. Nhưng mà sự xuất hiện của hắn ở đây khiến cô người
mẫu của Tinh Hỏa kia cứ thấp thỏm không yên. Người trong giới không ai không
biết Tả Húc đối với cấp dưới của mình khắc nghiệt như thế nào. Đối với bọn họ,
Tả Húc là một bạo chúa lãnh khốc vô tình.

“Mỉm cười! Ngọt ngào hơn nữa!” Nhiếp ảnh gia hạ máy ảnh xuống chỉ đạo cô người mẫu.
Ban nãy vẫn tốt như vậy, sao tự nhiên cô ta lại căng thẳng thế này?

Tả Húc một tay đặt trên
bàn, lại thấy mãi vẫn có cà phê đưa tới liền ngẩng đầu lên mắng cô gái đứng bên
cạnh: “Cô
là bình hoa đấy à?”. Hắn vô tình đã hoàn
toàn quên mất cô gái này là cảnh sát chứ không phải trợ lý của mình.

Lương Ưu Tuyền mặt mũi
tối tăm nhìn hắn. May mắn là một người đại diện của một thần tượng nào đó đã
tiến lên đưa cho hắn một ly cà phê. Người đó tất nhiên không biết Tả Húc có mặt
ở đây là vì muốn giúp Đinh Đới Vĩ phỏng vấn, nên vẫn nịnh nọt mỉm cười: “Tả tổng giám,
được ngài đến giám sát thật là vinh dự cho chúng tôi.”

Tả Húc không đáp lại, chỉ
đơn giản nhấp một ngụm cà phê. Sự lãnh đạm của hắn khiến người đại diện kia
không biết nên nói gì nữa.

Lúc này Lương Ưu Tuyền
mới phát hiện ra tất cả những nhân viên trong studio đều tránh không đi qua chỗ
này. Bốn phía xung quanh Tả Húc trở nên trống trải không có một ai.

“Này. Bộ anh có bệnh truyền nhiễm hả?” Cô thì thầm hỏi.

“…” Tả Húc
nhướn mày “Đúng thế. Cô còn không tránh đi?”

Lương Ưu Tuyền ngược lại
đặt mông ngồi xuống, tay xoa bóp đôi chân mỏi nhừ của mình: “Dù sao cũng
không có ai để ý đến tôi, tội gì tôi cứ phải đứng từ nãy đến giờ?”

Nhưng mà việc Lương Ưu
Tuyền ngồi xuống cạnh Tả Húc ngược lại khiến toàn bộ nhân viên trong studio bị
shock nặng. Cô gái này thật to gan, dám ngồi gần Tả Húc đại nhân!? Trong giới
rất chú trọng địa vị, loại hành động này rõ ràng là không có phép tắc gì cả.
Huống chi Tả Húc từ trước đến nay không cho phép những cô gái trẻ tuổi tới gần
mình.

Mọi người đều căng thẳng
chờ Tả Húc mở miệng ra quạt Lương Ưu Tuyền một trận, không ngờ Tả Húc không hề
tỏ thái độ chán ghét. Thậm chí còn dịu dàng đẩy đĩa điểm tâm ngọt đến trước mặt

Lương Ưu Tuyền nữa. Mà Lương Ưu Tuyền cũng không khách khí, đơn giản là cầm dĩa
lên bắt đầu ăn.

“Hiện giờ trong mắt mọi người cô chính là
quái vật đấy, biết không hả?” Chẳng
ai đoán trúng suy nghĩ của Tả Húc bây giờ hết. Hắn vốn là muốn đuổi cô gái này
ra chỗ khác, nhưng không ngờ cô ta lại không những không tránh đi, thậm chí còn
phá hoại hình tượng “Hắc ám” hắn mất công xây dựng bao lâu nay.

“Hả?…” Lương
Ưu Tuyền liếm liếm môi, lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Quả nhiên tất cả mọi
người đều đang mắt to mắt nhỏ liếc liếc mình.

“Ý anh là sao?” Cô ngồi xuống là phạm pháp chắc? Sao ánh mắt mấy người
đó lại như đang nói cô đã phạm sai lầm lớn thế này?

“Không ai ép cô cứ đứng bên cạnh tôi, cô
hoàn toàn có thể về phòng xem tivi hoặc chơi điện tử.” Tả Húc mặt không biểu cảm nhìn cô“Hoặc là giống
như con gái bình thường vẫn làm, nghĩ xem bữa trưa nên làm món gì.”

“Làm cơm trưa là việc của
những người yêu nhau.” Lương Ưu Tuyền nhíu mày. Hắc hắc, người khác không
biết nhưng cô biết, Tả Húc đến đây không phải để giám sát, mà là để thăm “bạn
gái” của hắn.

“…” Tả
Húc cùng Đinh Đới Vĩ ngầm trao đổi ánh mắt. Bạn bè nhiều năm, đương nhiên hiểu
hàm ý sâu xa trong ánh mắt đó. Đến lúc hành động rồi.

Tả Húc ho nhẹ một tiếng,
liền đi đến đứng đằng sau nhiếp ảnh gia. Đinh Đới Vĩ thấy phóng viên đang đi
vào liền cố ý làm một động tác nhảy lên cao. Lúc tiếp đất liền bày ra bộ dạng
đứng không vững, rồi ngay lập tức ngã chòng vó trên mặt đất. Tả Húc bước lên
mấy bước, đỡ Đinh Đới Vĩ đứng dậy, còn thân thiết hỏi thăm hắn có bị thương
không.

Tất nhiên màn diễn này thành
công thu hút sự chú ý của phóng viên, thậm chí còn nhanh tay chụp được mấy kiểu
ảnh.

“Tả tổng giám, nghe nói ngài rất thân
thiết với nghệ nhân Đinh Đới Vĩ. Hiện nay Đinh Đới Vĩ đang nổi như cồn, có phải
tất cả là do ngài sắp đặt không?” Phóng
viên nọ sắc bén hỏi thẳng Tả Húc.

“Tôi chỉ có thể nói Đinh Đới Vĩ là một ca
sĩ rất xuất sắc, ít nhất cá nhân tôi cũng rất hâm mộ cậu ấy.” Tả Húc nói ra một đáp án rất mơ hồ.

“Lúc trước không kí hợp đồng với Đinh Đới
Vĩ, bây giờ ngài có hối hận không?” Phóng
viên tiếp tục hỏi.

“Sẽ không. Hợp tác cũng có nhiều cách thức
khác nhau. Vừa vặn gần đây chúng tôi đang tuyển diễn viên chính cho một bộ phim
truyền hình, sắp tới có thể cùng ngài Đinh Đới Vĩ đây nói chuyện.”

“Huh?! Tổng giám đốc Tả có phải đang nói
Đinh Đới Vĩ sẽ là diễn viên chính của bộ phim đó không?” Phóng viên kích động.

“Tạm thời chưa rõ, còn tùy vào yêu cầu của
đạo diễn thế nào. Tuy nhiên đương nhiên tôi sẽ đề cử Đinh Đới Vĩ.” Tả Húc hướng ống kính tươi cười.

Đinh Đới Vĩ xoay xoay cổ
tay, âm thầm ngưỡng mộ người bạn tốt của mình. Đúng là Vương Bài (Vua chúa),
chỉ mấy câu nói thôi mà đã ‘một mũi tên trúng nhiều con chim’ rồi. Thứ nhất,
công ty đĩa nhạc sẽ coi trọng Đinh Đới Vĩ hơn; thứ hai, album sắp tới của hắn

sẽ bán chạy hơn! Nhưng quả nhiên Tả Húc gian xảo, tên này nhân cơ hội giúp bạn
tốt mà cũng quảng cáo luôn cho bộ phim sắp tới của công ty mình. Đúng là đồ xảo
quyệt, lưu manh!

Lương Ưu Tuyền nhìn thấy
máy ảnh liền tránh đi chỗ khác, nhưng không biết tiếp theo mình phải làm gì. Cô
cúi xuống nhìn đồng hồ, quả thật đã đến giờ ăn cơm trưa rồi. Bởi thế cô nhìn Tả
Húc ra dấu, rồi đi lên tầng cao nhất của tòa nhà.

※※

Chuyện đầu tiên Lương Ưu
Tuyền làm khi quay về phòng chính là gọi cho đội trưởng tổ chuyên án Lương Ưu
Hoa nhằm thông báo tình hình.

“Hắc Miêu Hắc Miêu, em là Hồ Lô Oa.”

“…”

“Anh kiểm tra Lưu Na, thư ký của Tả Húc
nhé.”

“Không thành vấn đề.”

“Thế thôi. Nếu có tin gì thì gọi báo cho
em.”

“Chờ đã! Ba gọi em với Tả Húc về nhà ăn
cơm.”

“Không được. Em đang bận.” Lương Ưu Tuyền quả quyết cự tuyệt. Tả Húc có phải bạn
trai thật của cô đâu mà cô dẫn về nhà.

“Em… Hai người ở cùng một chỗ, đã xảy ra
chuyện gì chưa?…”

“Hắc Miêu, em đang làm việc mà.”

“Được rồi, Hồ Lô Oa… Em cùng nghi phạm
quan hệ “sâu sắc” kia đã tiến hành gì chưa? Ý anh muốn nói, em phải bảo vệ
chính mình, không được vì nhất thời xúc động mà tạo ra một tiểu nghi phạm, nghe
rõ chưa?”

“!”… Cạch,
Lương Ưu Tuyền ngắt điện thoại.

Cô lấy từ trong tủ lạnh
ra 3 túi sủi cảo đông lạnh, một bên chờ nước sôi, một bên đánh trứng gà gọt cà
chưa làm canh. Lương Ưu Tuyền tuy không giỏi nấu nướng, nhưng ít nhất cũng là
biết nấu.

Nửa giờ sau, đúng lúc sủi
cảo được vớt ra thì hai người kia quay về phòng.

Đinh Đới Vĩ thấy bữa cơm
trưa quá bình thường như thế liền cầm đũa lên càu nhàu: “Tiểu Tuyền
Tuyền, cô đã đuổi giúp việc của darling đi thì tốt xấu gì cũng phải nấu một bữa
cơm trưa đàng hoàng cho người ta ăn chứ?!”

Lương Ưu Tuyền bắn ra một
tia sắc lạnh: “Ai
cho anh gọi tôi là Tiểu Tuyền Tuyền? Ghê tởm.”


Đinh Đới Vĩ híp mắt lại.
Thái độ của Lương Ưu Tuyền như thế đã chứng minh cô rõ ràng không phải là fan
hâm mộ của hắn rồi.

“Darling, darling muốn ăn pizza không?
Người ta gọi nhé?”

“Tùy. Có thì ăn.” Tả Húc ngồi ở sô pha đọc kịch bản. Hắn còn một đống
thứ cần lo lắng đây này.

Lương Ưu Tuyền nâng một
đĩa sủi cảo lên ngồi xuống đầu kia của sô pha, mở tivi, vừa xem “Thực thi pháp
luật” vừa ăn bánh.

Tả Húc ngửi mùi thơm tỏa
ra từ bánh, há miệng ra. Lương Ưu Tuyền đang xem phá án thì, vô ý thức bón cho
hắn một miếng sủi cảo. Tả Húc nhai nhồm nhoàm, vừa nhai vừa đọc kịch bản.

Thấy sủi cảo khá ngon
liền không khỏi dịch lại gần, tựa vào người Lương Ưu Tuyền. Bởi thế, Tả Húc cứ
há miệng, Lương Ưu Tuyền lại bón cho hắn một miếng bánh.

Đinh Đới Vĩ ngồi trước
bàn ăn, vuốt vuốt cằm, quan sát hai người kia đang tự nhiên “hành động”. Hành
động kia chứng mình bọn họ không hề ngại ngùng hay đề phòng gì nhau, hơn nữa
còn khiến hắn có cảm giác như một gia đình. Chẳng lẽ hai người kia đã ở chung
với nhau lâu rồi?

Để thỏa mãn lòng hiếu kì
của mình, Đinh Đới Vĩ kéo Tả Húc vào phòng ngủ truy hỏi.

“Nói thật đi, cậu với con nhóc kia sống
chung bao lâu rồi?”

Tả Húc giật mình: “Khoảng một
tháng. Làm sao?”

“Cậu không phát hiện thái độ của cậu với
cô ta rất khác thường sao? Không biết đã bao lâu rồi tôi mới nhìn thấy cậu cùng
một người con gái thân thiết như thế nữa.”

Tả Húc nhíu mày: “Đừng có nghĩ
lung tung. Chẳng qua tôi không coi cô ta như con gái thôi.”

Đinh Đới Vĩ nắm chặt bả
vai Tả Húc, mờ ám hỏi: “Này,
cậu cấm dục bao lâu rồi?”

“…” Tả
Húc hất tay hắn ra, đi thẳng đến toilet.

Đinh Đới Vĩ thấy Tả Húc
không trả lời, liền bước lên chắn trước cửa toilet: “Sao không trả
lời? Đừng nói với tôi nhiều năm như vậy cậu vẫn tự mình giải quyết?”

“Cậu đừng có nhàm chán như thế được
không?” Tả Húc nhẹ giọng cười.

Đinh Đới Vĩ đột nhiên
thay đổi, thô bạo đánh mạnh vào cánh cửa, tức giận nói: “Tất cả là tại
người đàn bà kia! Cậu nghĩ cho kĩ đi, cậu căn bản vốn chẳng hề nợ nần gì cô ta,
cô ta lấy quyền quái gì đòi cấm cậu yêu đương?”

Nụ cười của Tả Húc cứng
lại: “Cậu
sao lại nổi giận lung tung thế này? Cô ấy cũng có cấm đoán gì đâu, chẳng qua là
tôi không muốn yêu đương.”

Đinh Đới Vĩ khinh thường
hừ lạnh: “Cậu
còn giúp cô ta bao biện? Chính cậu rõ hơn ai hết lý do khiến cậu phải lui về
phía sau màn ảnh, không phải sao? Cậu không coi trọng bản thân mình như thế,
tôi đương nhiên tức giận! Nếu là cậu, liệu cậu có thể chịu đựng bạn thân của
mình bị hành hạ ra như thế này không?”


Tả Húc cười trừ, vỗ vỗ bả
vai bạn hiền, ra vẻ ái muội nháy mắt: “Có cậu cùng tôi, thế là đủ rồi.”

“…” Đinh
Đới Vĩ vội đẩy hắn ra, “Tóm lại cậu nhìn lại chính mình đi, dù
chúng ta có thân thiết cỡ nào thì tôi cũng không thể thay thế tác dụng của một
người con gái được. Tôi nói cậu nghe, cậu mà không nhanh tìm người yêu, không
chừng sẽ thành đồng tính thật đấy. Huống chi hiện tại vừa vặn có một con dê béo
được dâng tận tay, có thằng ngu mới không làm thịt!”

Tả Húc vô vị giương khóe
môi lên, trong mắt lại xẹt qua một tia lo âu cùng bất đắc dĩ.



“Đinh Đới Vĩ, pizza đến rồi.” Lương Ưu Tuyền không có nghĩa vụ giúp hắn trả tiền,
chỉ có thể tốt bụng hướng phòng ngủ kêu to.

Đinh Đới Vĩ than thở một
tiếng liền bước ra ngoài. Trong lúc thanh toán tiền vô tình liếc qua Lương Ưu
Tuyền: “Cô
ở trong nhà sao còn mặc áo khoác?”

“Đây không phải nhà của tôi.” Lương Ưu Tuyền trả lời thản nhiên.

“Cứ thoải mái đi, cô dù không mặc gì… lượn
qua lượn lại trước mặt tôi với darling thì cũng chẳng có ai thấy sao đâu.” Đinh Đới Vĩ sử dụng hết khả năng của mình kích động
Lương Ưu Tuyền. Cởi đi cởi đi, tên đó cấm dục đã lâu, đương nhiên cần một phải
được thỏa mãn thị giác, hé hé hé.

Cũng đúng. Lương Ưu Tuyền
cũng từng lên mạng tìm hiểu về đồng tính luyến ái, nghe nói gay đối với con gái
hoàn toàn không có phản ứng gì hết. Dĩ nhiên bọn họ cũng chưa chắc đã căm ghét
nữ giới, thậm chí nếu hợp gu còn có thể cùng nhau làm tri kỉ, nhưng tuyệt đối
sẽ không có làm gì xa xôi hơn.

Nghĩ vậy, Lương Ưu Tuyền
liền cởi áo khoác ra, xắn ống tay sơ mi lên, dù sao ở nhà thì cũng nên thoải
mái một chút.

Đinh Đới Vĩ thấy cô có vẻ
thích đồ nam, liền vào phòng lấy ra một cái túi giấy đưa Lương Ưu Tuyền: “Đúng rồi. Công
ty thời trang mới tặng tôi mấy bộ, tôi không mặc đến. Chất liệu cũng khá tốt,
cô cầm lấy mà mặc ở nhà đi.”

“Ah, cám ơn!” Lương Ưu Tuyền cầm lấy, mở ra nhìn thử. Bên trong là
mấy cái T shirt rộng thùng thình.

Đinh Đới Vĩ đảo mắt. Cô
nam quả nữ ở cùng một chỗ mà không có gian tình thì đúng là không bình thường.
Hắn làm thế này chính là hy vọng người bạn tốt của mình sẽ vì kích động mà “làm
loạn”!

Hắn lấy trong ví ra một
ít tiền, dúi vào tay Lương Ưu Tuyền, tươi cười nói: “Để chúc mừng
hôm nay tôi thuận lời hoàn thành công việc, cô đi mua ít bia rượu để thả lỏng
chút đi. Cô cũng biết đấy, tôi không tiện xuất hiện ở bên ngoài, đành làm phiền
Madam đi siêu thị vậy.”

“Được. Anh đưa danh sách đồ cần mua đây,
tý nữa tôi sẽ mua.”

“Cô tửu lượng thế nào? Tôi sợ nhất là
những người mới uống một chén đã say đó.” Đinh
Đới Vĩ biết tửu lượng của Tả Húc không tệ, liền gián tiếp thăm dò Lương Ưu
Tuyền tầm mấy chén sẽ say.

“Tôi á? Một tá bia cũng không thành vấn
đề. Còn rượu thì chắc uống được khoảng nửa lít.” Lương Ưu Tuyền từ nhỏ đã được dạy uống rượu. Lương ba
thường nói, rượu phẩm như nhân phẩm. Điều tối kị nhất của cảnh sát đó là tửu
lượng kém, uống mấy chén đã say rồi để lộ hết chuyện cơ mật.

“…” Đinh
Đới Vĩ há hốc miệng ra kinh ngạc. Con mẹ nó, tửu lượng cao thế? Thế này thì mấy
chai vodka mới gục hả trời?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận