Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL


Vừa bước vào trụ sở, Lưu Nhị Hỉ đã nhận ra không ít người quen!
Ngô Xuân Hoa, Tống Tuyết Mai, còn có chị dâu xinh đẹp của mình, đều đứng trong đám người.

Lúc này, Hàn Tố Phân và mấy người ứng viên cho trưởng hội phụ nữ đang đứng trên sân khấu, có điều biểu cảm trên mặt cô ta có chút kỳ quái.

“Nào nào, chủ nhiệm Ngô, mời uống miếng nước, trà này là đặc sản của thôn chúng ta, cô mau thử đi…”, Vương Gia Lạc cười nịnh bợ, nhìn bí thư Ngô Tình xinh đẹp đứng bên, vội đưa cốc trà ra.

Lúc này Ngô Tình ngồi bên cạnh, nhìn người dân trong thôn cười đùa ồn ã, ánh mắt không khỏi lơ đãng, tên nhóc gặp trong rừng hôm nay không biết có phải người trong thôn này không, “cậu nhóc” to lớn như vậy, thật sự làm người ta khó mà nhịn nổi.

“Chủ nhiệm Ngô? Cô nhìn gì thế?”
Vương Gia Lạc đứng bên cạnh thấy Ngô Tình tâm hồn treo ngược cành cây, trong lòng ngây ra, không nhịn được cất tiếng hỏi.

“Không, không có gì? Tôi chỉ là thấy người thôn mình nhiệt tình như vậy nên vui thôi…”, sắc mặt Ngô Tình hơi ngây ra, khuôn mặt xinh đẹp vừa ngoảnh qua, lại biến về biểu cảm lạnh như băng.

“À, đấy chẳng phải do làn gió mới là bí thư Ngô đây, vô cùng được lòng dân trăm họ hay sao”, Vương Gia Lạc cười nịnh bợ, lại vuốt đuôi ngựa.

Ngô Tình cười nhạt, nghe mấy lời vo ve của Vương Gia Lạc, trong lòng cũng không khỏi khó chịu, tên Vương Gia Lạc này làm việc với nói chuyện đúng là cùng một kiểu cách, nếu mà gặp đúng lãnh đạo thích nghe lời ngon ngọt, chắc hẳn sẽ rất vui vẻ.

Nhưng Ngô Tình không phải là loại phụ nữ đó, đối với mấy lời vuốt ve của Vương Gia Lạc này, cô ta thật sự không hề để tâm, cười nhàn nhạt, bình tĩnh gật đầu, coi như là đáp lời gã.


Lưu Nhị Hỉ định thần lại, cũng đã phát hiện ra tên khốn Vương Gia Lạc này, ặc!
Người phụ nữ ngồi cạnh hắn, sao lại có vẻ giống ngươi đẹp hôm nay hắn gặp trong rừng thế nhỉ, nhìn dáng điệu có vẻ giống như lãnh đạo, Vương Gia Lạc còn cung kính cô ta như vậy.

Lưu Nhị Hỉ nắm tay Triệu Nhã Lệ và Tiêu Sở Sở đi giữa đám đông, người dân trong thôn đang ầm ĩ đột nhiên bị vẻ kinh diễm của Tiêu Sở Sở làm cho đứng người, cô gái nhỏ ăn mặc thời thượng lại xinh đẹp như thế, những người dân nghèo trong núi thật sự rất ít khi gặp được.

“Nhị Hỉ, đây là bạn gái cháu à, trông xinh xắn thật đấy!”, một người phụ nữ trung niên có hơi đứng tuổi khẽ giọng hỏi.


“Ha ha… Nhị Hỉ, mày dắt một cô gái xinh đẹp như vậy về, cái đó của mày bất lực, cô gái đó không biết đúng không!”, tên lưu manh trong thôn đỏ mắt, Nhị Cẩu Tử thấy Lưu Nhị Hỉ dắt một cô gái xinh đẹp như vậy, trong lòng không khỏi đố kỵ.

“Thôi cậu biến hộ đi Nhị Cẩu Tử, Nhị Hỉ người ta khỏi từ lâu rồi, tôi thấy là cậu đố kỵ người ta kiếm được vợ rồi, cậu vẫn là tên lưu manh ấy!”, lúc này Trương Ngọc Hương đứng bên cạnh cũng đã nghe được lời chọc ngoáy, sắc mặt trở nên tức giận, liền phẫn nộ nhìn Nhị Cẩu Tử mà mắng lớn.

“Đúng đấy, Nhị Cẩu Tử, tôi thấy là cậu ghen ghét người ta tìm được vợ, còn cậu vẫn là tên côn đồ nên ghen tị chứ gì!”, Ngô Xuân Hoa bên cạnh cũng vội nói đỡ.

Nhị Cẩu Tử thấy Trương Ngọc Hương với Ngô Xuân Hoa đều nói giúp Lưu Nhị Hỉ, lòng đố kỵ càng tăng lên, nói Trương Ngọc Hương người ta là chị dâu, đỡ lời cho Lưu Nhị Hỉ cũng thôi đi, nhưng bà Ngô Xuân Hoa này là cái thá gì, lại còn giúp hắn, không lẽ tên này với bà ta còn có dây dưa gì với nhau?
“Ngô Xuân Hoa, con mụ này nói cái rắm gì thế, đây có việc của bà à, mau cút sang một bên cho tôi, chọc vào ông đây là ông xử luôn đấy!”
Nhị Cẩu Tử trợn mắt hung dữ nhìn Ngô Xuân Hoa, cơ thể yêu kiều của bà ta, tên này từ lâu vốn đã muốn sờ thử.

Nhị Cẩu Tử tức giận làm càn, vươn tay sờ hai khối mềm mại trước ngực của Ngô Xuân Hoa.

“Nhị Cẩu Tử, cậu dám!”, Ngô Xuân Hoa mặt kinh ngạc nhìn bàn tay thô ráp của Nhị Cẩu Tử đang hướng đến, tinh thần đột nhiên có chút kinh sợ.

“A!”
Trong lúc mọi người đang tưởng rằng Nhị Cẩu Tử sắp sờ đến ngực Ngô Xuân Hoa, đổ nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

“Lưu Nhị Hỉ, mày dám lấy gạch chọi tao!”, Nhị Cẩu Tử ôm lấy cánh tay của mình, mặt kinh sợ nhìn Lưu Nhị Hỉ mà gào lớn.

Hóa ra, vừa nãy sắc mặt Lưu Nhị Hỉ gấp gáp, vội cầm lấy một viên gạch đỏ, hướng về phía bắp tay Nhị Cẩu Tử mà ném, tên này đột nhiên bị ném vào điểm yếu hại, liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.

“Chọi mày đấy, ai bảo mày mồm thối, lần sau mà tao còn nghe mày nói linh tinh nữa, tao đảm bảo sẽ chọi trúng đầu mày, không tin thì đợi đấy mà xem!”
Lưu Nhị Hỉ cười lạnh, sắc mặt lộ rõ vẻ dữ dằn, động tác trên tay lại mạnh lên mấy lần, cầm lấy viên gạch vỡ mất một nửa, đập mạnh nó xuống đất nát tan.

Viên gạch kiên cố bị Lưu Nhị Hỉ đập một phát vỡ tan, Nhị Cẩu Tử bên cạnh thấy Lưu Nhị Hỉ mặt mày dữ dằn, cũng có chút sợ hãi, im ỉm trừng mắt với Lưu Nhị Hỉ, ỉu xìu lủi đi.

“Đúng rồi”.


Lưu Nhị Hỉ đập trán một cái, vội bước đến trước mặt Ngô Xuân Hoa, lấy từ trong túi ra một ngàn tệ.

“Nè, thím Xuân Hoa, thím cứ cầm số tiền này trước đi, đây là tiền bán nấm rừng mà lần trước chúng ta đi hái”.

“A! Nhiều tiền như vậy ư, Nhị Hỉ!”
Nhìn thấy xấp giấy đỏ tươi bắt mắt cao cao kia, nói Ngô Xuân Hoa không động lòng là không thể, không ngờ mình làm một buổi sáng là đã kiếm được một ngàn tệ, này quả thực đáng sợ quá đi!
Ngô Xuân Hoa mặt mũi hớn hở nhét tiền vào túi áo, khuôn mặt xinh đẹp kìm nén tới đỏ hồng, bà ta còn chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy.

“Nhị Hỉ, cháu đây là làm ăn gì với thím Xuân Hoa của cháu thế, kiếm được nhiều tiền như vậy, có thể đưa bác theo nữa không?”
Một thôn phụ năng nổ đứng bên cạnh thấy chồng tiền dày cộp trong tay Ngô Xuân Hoa, ngưỡng mộ không thôi, vẻ mặt thành khẩn nhìn Lưu Nhị Hỉ hỏi.

Lưu Nhị Hỉ cười nhạt, vốn lần này về là muốn nói với người trong thôn tìm chút việc làm, không phải có câu nói này sao: một người giàu, không tính giàu, mọi người cùng nhau giàu, mới là giàu.

“Ôi! Bên đó ồn cái gì thế, không thấy ta đang bầu chọn sao, cười đùa cái gì không biết!”
Đúng lúc Lưu Nhị Hỉ đang định nói gì đó, Vương Gia Lạc gần đó thấy đám người bên này cứ ồn ào ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt, sắc mặt chuyển giận, vội hướng đến bên đó lớn giọng gào lên.

“Ờm! Lưu Nhị Hỉ, tên nhóc này lại dẫn đầu làm loạn cái gì thế, không thấy bên này đang bầu chọn sao”, mặt Vương Gia Lạc hơi ngây ra, bỗng từ trong đám người nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ, liền cười lạnh, giận dữ nạt nộ.

Lưu Nhị Hỉ cười nhạt, ngẩng đầu lên nhìn sang.

Ế, người phụ nữ bên cạnh Vương Gia Lạc sao trông giống Ngô Tình thế nhỉ, không lẽ cô ta chính là bí thư Ngô mà trên huyện cử xuống sao.

“Bí thư Ngô, thứ lỗi nhé, người trên núi chưa từng thấy cảnh đời, mong cô rộng lòng chút…”
Vương Gia lạc cúi đầu nhìn Ngô Tình cười đầy xu nịnh, trông rõ là đang nịnh hót.

Ngô Tình cười nhạt, lộ rõ vẻ tùy tiện, bỗng cô ta thấy một dáng hình bản thân rất quen thuộc đứng giữa đám người.


Ái chà, tên nhóc Lưu Nhị Hỉ này thế mà lại là người trong thôn, hai người chúng ta cũng có duyên phết, xem ra hôm nay mình phải tìm lúc rảnh rỗi, đi ăn tên nhóc này mới được.

Ngô Tình nhìn Lưu Nhị Hỉ từ trên xuống dưới một lượt, bỗng nhìn thấy Tiêu Sở Sở với Triệu Nhã Lệ ở bên cạnh hắn, cười thầm trong lòng, không ngờ tên nhóc này cũng có năng lực phết, thế mà cũng tán được hai cô bé xinh đẹp như vậy.

Lúc này, Lưu Nhị Hỉ đứng giữa đám đông cũng đang đánh giá Ngô Tình, hai người họ như có tâm linh tương thông mà đối mắt với nhau.

Lưu Nhị Hỉ nhếch mép cười, nhướn lông mày ghẹo Ngô Tình một cái rồi lại quay về trong đám người, ánh mắt ấy như muốn nói, buổi tối tôi đợi cô.

“Mọi người ơi, trật tự một chút nào, sắp bầu chọn trưởng hội phụ nữ rồi, mong mọi người bỏ phiếu công bằng công chính, điền xong phiếu chọn rồi thì bỏ vào trong thùng”.

Đột nhiên, Vương Gia Lạc nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh, gân cổ lên gào lớn.

Thấy trưởng thôn lên tiếng, đám dân thôn vốn định hỏi Ngô Xuân Hoa kiếm đâu nhiều tiền thế, cũng dần giải tán.


Tiêu Sở Sở ở bên cạnh kéo tay Lưu Nhị Hỉ, mặt đỏ hồng, ghé tai hắn hỏi nhỏ: “Anh Nhị Hỉ, bọn họ nói cái đó của anh bất lực, rốt cuộc nó là cái gì thế?”
“Hề hề… đó là thứ mà tối đến con gái các em ai cũng thèm ấy!”, Lưu Nhị Hỉ cười hư hỏng, nhỏ giọng trêu chọc.

“A?”
Tiêu Sở Sở nhìn Lưu Nhị Hỉ đang cười xấu xa, lập tức nghĩ ra thứ mà hắn nói là gì, khuôn mặt thanh tú ửng hồng, nguýt hắn một cái!
“Anh xấu quá đi, Nhị Hỉ, lần nào cũng trêu em!”
“Ha ha…”
Triệu Nhã Lệ đứng bên cạnh thấy dáng vẻ Tiêu Sở Sở cười nói với Lưu Nhị Hỉ, không khỏi cười góp, đồng thời trong lòng cũng nổi lên một chút cảm giác ghen tị, mình so với cô ấy, thật sự là thua kém quá nhiều.

“A lô a lô… bà con cô bác trong thôn thân mến, hôm nay là ngày thôn chúng ta sẽ bầu ra trưởng hội phụ nữ, tôi vinh dự mời được cô Ngô Tình, bí thư xã chúng ta, đến thôn thăm hỏi và khảo sát, sau đây chúng ta mời bí thư Ngô lên phát biểu, mọi người vỗ tay!”
Vừa mới dứt lời, dân thôn dưới khán đài lập tức nổ tiếng vỗ tay.

“Khụ khụ… chào mọi người, tôi tên là Ngô Tình, là bí thư của xã ta, mọi người sau này gặp khó khăn gì, có thể đến tìm tôi, hôm nay tôi đến làm khách, mọi việc đều do bí thư chi bộ Vương Gia Lạc của chúng ta dẫn chương trình”, Ngô Tình ho nhẹ mấy tiếng, khẽ giọng nói.

“Bí thư Ngô nói hay lắm, mọi người vỗ tay!”
Vương Gia Lạc cười hề hề, xun xoe nhìn Ngô Tình nói, ánh mắt tràn đầy sự xu nịnh.


“Được rồi, nếu bí thư Ngô đã nói vậy thì chúng ta bắt đầu bầu chọn đi!”
Điền phiếu cũng là điền trước rồi, Lưu Nhị Hỉ đoán phiếu của mình cũng bị Trương Ngọc Hương điền tên Hàn Tố Phân, nên cũng không hỏi nhiều.

Lưu Nhị Hỉ bước nhanh đến bên Trương Ngọc Hương, cười hề hề nói nhỏ: “Chị dâu, em về rồi đây, đây là tiền em kiếm được, chị đếm thử xem!”
Lưu Nhị Hỉ lấy từ túi áo ra mười ngàn tệ, lén lút nhét vào tay Trương Ngọc Hương.

“Nhị Hỉ, em lấy đâu ra nhiều tiền thế hả?”
Trương Ngọc Hương cảm nhận độ dày của cục tiền trong tay, trong lòng kinh ngạc, không nén được hỏi lại.

“Hề hề, thế thì phải hỏi quý cô nhà giàu bên cạnh em rồi, em nói đúng không Sở Sở…”
“Hở? Thế là sao?”, Trương Ngọc Hương ngơ ra, nhìn Tiêu Sở Sở trẻ trung xinh đẹp bên cạnh, cũng cười nhạt chào hỏi, ánh mắt khó hiểu nhìn Lưu Nhị Hỉ.

“Chào chị dâu ạ, em tên Tiêu Sở Sở, là bạn của Nhị Hỉ, em nghe Nhị Hỉ nói, ở chỗ này của mọi người nấm rừng rất nhiều, nên đầu tư một số tiền cho Nhị Hỉ, để anh ấy mở một trạm thu mua nấm rừng, sau đó mọi người cùng nhau kiếm tiền!”, Tiêu Sở Sở cười ngọt ngào, vẻ mặt vô cùng đắc ý.

“À, ra là thế à”, Trương Ngọc Hương gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dù sao đây cũng là quý nhân của Lưu Nhị Hỉ, nếu mình không cẩn thận đắc tội người ta, để sự nghiệp của Lưu Nhị Hỉ hỏng mất, thế lại không tốt.

Nhưng nhìn Tiêu Sở Sở trẻ trung xinh đẹp, hơn nữa ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ lại tràn đầy tình ý, làm trong lòng Trương Ngọc Hương có chút không vui, âm thầm nổi lòng ghen.


“Thế bí thư Ngô này chúng ta kiểm phiếu đi?”, lúc này, Vương Gia Lạc đứng trên đài mặt đầy vẻ xu nịnh, nhẹ giọng hỏi.

“Ừ… anh bắt đầu đi…”, Ngô Tình gật đầu, ra hiệu.

“Khụ khụ, mọi người yên lặng một chút, tôi bắt đầu kiểm phiếu nhé…”
Vương Gia Lạc ho khan một tiếng, bước chậm đến trên sân khấu, đứng trước thùng bầu phiếu, bắt đầu kiểm phiếu.

“Hàn Tố Phân, một phiếu!”
“Trương Hiểu Nguyệt, một phiếu!”
“Hàn Tố Phân, một phiếu!”
“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận