Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL


“Không thành vấn đề, thím Xuân Hoa!”, Lưu Nhị Hỉ nuốt nước bọt, ánh mắt lả lướt, vội vàng nói.

Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ, có khi nào hắn cảm thấy mình là đồ phóng túng nên xem thường mình không….

“Nhị Hỉ, đây là lần đầu tiên thím để người đàn ông khác làm cho thím, có phải cháu cảm thấy thím là người phụ nữ đê tiện không…”, Ngô Xuân Hoa đỏ mặt vội giải thích một câu, nhưng sau khi nói xong vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

“Sao có thể chứ, thím Xuân Hoa, trong lòng cháu thím là một người phụ nữ vĩ đại, một mình thím gánh vác cái nhà này, hơn nữa, là người ai chẳng có dục vọng, không việc gì phải mất mặt.


Lưu Nhị Hỉ ngây người ra, nói với dáng vẻ chân thành.

“Nhị Hỉ, cháu không xem thường thím thật sao?”, Ngô Xuân Hoa xúc động, đột nhiên bà ta cảm thấy xót xa trong lòng.

“Đương nhiên là không rồi, thím Xuân Hoa, thím chính là người phụ nữ mà cháu khâm phục nhất đấy!”
“Hu hu…Nhị Hỉ…”
Khóe mắt đỏ hoe, những cảm xúc đau khổ, mệt mỏi dồn hết vào trong thâm tâm Ngô Xuân Hoa, cả người bà ta bổ nhào vào lòng Lưu Nhị Hỉ rồi òa khóc.

Bộ ngực khủng của bà ta áp sát vào ngực Lưu Nhị Hỉ, cảm giác mềm mại ấy khiến hắn thấy vô cùng sung sướng, dễ chịu.

Vỗ nhẹ bờ vai xinh đẹp của Ngô Xuân Hoa, nhìn dáng vẻ khóc lóc đáng thương của bà ta, Lưu Nhị Hỉ liền dỗ dành: “Thím Xuân Hoa, đừng khóc nữa, để người khác nghe thấy lại tưởng cháu cưỡng ép thím”.


Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, bực bội véo vào eo Lưu Nhị Hỉ một cái, bà ta trách móc: “Thằng nhóc này, nói vớ vẩn gì vậy chứ, là thím tự nguyện…”
“Thím, thím, thím nói gì vậy, tự nguyện cái gì chứ…”, Lưu Nhị Hỉ kích động, kinh ngạc nhìn Ngô Xuân Hoa rồi nói.

Ngô Xuân Hoa xấu hổ đỏ ửng mặt, liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ, bà ta kiễng chân lên, đôi môi quyến rũ lập tức chạm vào môi Lưu Nhị Hỉ.

Chụt!
Cảm giác tươi mát, mềm mại trong phút chốc truyền khắp môi Lưu Nhị Hỉ, Ngô Xuân Hoa dùng nước miếng ngọt ngào mút lưỡi Lưu Nhị Hỉ.

“Ư…”
Lúc này không đợi Lưu Nhị Hỉ phản ứng lại, Ngô Xuân Hoa đẩy hắn vào chiếc giường nhỏ của mình, nhanh chóng cởi thắt lưng của hắn.

“Nhị Hỉ ngoan, hôm nay cháu có thể an ủi thím được không, thím, thím buồn quá…”, Ngô Xuân Hoa nhìn Lưu Nhị Hỉ với vẻ mặt thèm khát, giọng điệu có chút gấp gáp.

Lưu Nhị Hỉ thấy kích thích, lúc này cái ấy của hắn đã cương cứng từ lâu, sao có thể từ chối yêu cầu của Ngô Xuân Hoa chứ, hắn vội gật đầu.

Ngô Xuân Hoa đỏ ửng mặt, mau chóng lột bỏ quần áo của Lưu Nhị Hỉ.

Nhìn cái ấy với kích thước khiến bà ta bất ngờ, hai chân của Ngô Xuân Hoa kẹp lấy, chầm chậm cúi người xuống, khe rãnh sâu trước ngực vừa hay ép vào phần dưới của Lưu Nhị Hỉ, bà ta lả lướt nhìn hắn, tay nâng cái thứ mềm mại đó, chuyển động lên xuống.

Hự….

Lưu Nhị Hỉ nằm mơ cũng không ngờ rằng, cảnh tượng trước đây chỉ nhìn thấy trên tivi, bây giờ lại xảy ra trên người mình, hơn nữa lại là người phụ nữ trưởng thành xinh đẹp như Ngô Xuân Hoa.

“Nhị Hỉ, thoải mái không…”, Ngô Xuân Hoa đỏ ửng mặt, nhìn chằm chằm Lưu Nhị Hỉ rồi hỏi.

“Thím à, sung… sung sướng quá…”, Lưu Nhị Hỉ chỉ cảm thấy bản thân giống như được bao bọc bởi hai cái bánh bao lớn vừa ra lò, cảm giác đàn hồi, phê sướng lạ thường truyền khắp người Lưu Nhị Hỉ.

Ngô Xuân Hoa đỏ ửng mặt, từ từ dừng chuyển động, liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ một cái rồi đột nhiên lao đến ngồi trên eo hắn.

“Nhị Hỉ, cháu thoải mái rồi, có phải nên đến lượt cháu làm thím thoải mái rồi không…”, Ngô Xuân Hoa trêu ghẹo nhìn Lưu Nhị Hỉ rồi nói.

“Hi hi, thím muốn thoải mái kiểu gì…a…”, Lưu Nhị Hỉ cười hi hi, ranh mãnh nhìn Ngô Xuân Hoa.

Ngô Xuân Hoa trừng mắt với Lưu Nhị Hỉ, bà ta chậm rãi chống chân, bờ mông khẽ nhấc lên, tay nắm lấy cái ấy đang nóng bỏng của Lưu Nhị Hỉ, chuẩn bị ngồi xuống.

……

Cốc cốc!
Lúc Lưu Nhị Hỉ và Ngô Xuân Hoa đang mây mưa quấn quýt lấy nhau, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

“Mẹ ơi, mẹ có thấy anh Nhị Hỉ không, con đun xong nước rồi mà sao không thấy người đâu!”
Triệu Nhã Lệ xách bình nước ấm vừa đun xong, gõ cửa phòng đang đóng chặt của Ngô Xuân Hoa, khẽ hỏi.

Ngô Xuân Hoa run người, đang hưng phấn thì bị Triệu Nhã Lệ làm phiền, bà ta thấy hơi bực mình, lần trước cũng bị con bé này quấy rầy.

Ngô Xuân Hoa nhanh chóng lùi ra khỏi người Lưu Nhị Hỉ, thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Ờ, mẹ, mẹ đang nhờ Nhị Hỉ giúp chút việc, ra ngay đây….


“Ờ… hai người ở trong phòng làm gì vậy, còn khóa trái cửa nữa….


Triệu Nhã Lệ tò mò lén nhìn qua khe cửa, nhưng bên trong tối om, chẳng nhìn thấy gì cả.

Ngô Xuân Hoa lo sợ, lập tức ngây người ra, nếu như bị Triệu Nhã Lệ nhìn thấy mình quyến rũ Nhị Hỉ, vậy thì bà ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa, mặt bà ta nghệt ra, không biết trả lời Triệu Nhã Lệ thế nào.

“Nhã Lệ, anh đang giúp mẹ em thay bóng đèn, em để nguội nước cho anh trước đi…”, may mà đầu Lưu Nhị Hỉ nảy số nhanh, vội bịa ra một lý do cho qua chuyện.

“Ừm, vậy được, anh Nhị Hỉ, anh nhớ chú ý an toàn nhé…”, Triệu Nhã Lệ xách bình nước ấm đi về phía phòng khách.

“Phù, sợ gần chết….


Ngô Xuân Hoa sợ hãi vỗ ngực, bà ta thở dốc khiến hai bầu vú mềm mại khẽ rung rinh.


Lưu Nhị Hỉ ở bên cạnh nhìn thấy thế, không nhịn được bèn nói: “Thím Xuân Hoa, chúng ta tiếp tục thôi….


“Tiếp tục cái đầu cháu, Nhã Lệ vẫn còn ở bên ngoài, để nó nhìn thấy là toi đấy…”
Ngô Xuân Hoa xấu hổ, trừng mắt nhìn Lưu Nhị Hỉ, bà ta cầm quần áo ở trên giường của Lưu Nhị Hỉ, ném qua chỗ hắn, bực dọc nói: “Mau mặc quần áo vào đi, tý nữa để Nhã Lệ nhìn thấy, xem cháu giải thích thế nào…”
“Thím Xuân Hoa, thím đây là qua cầu rút ván rồi…”
“Thằng ranh này, cháu còn nói nữa!”, Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, đấm vào ngực Lưu Nhị Hỉ.

Lưu Nhị Hỉ cười hi hi, nhanh chóng mặc quần áo chỉnh tề rồi đi đến phòng khách.


“Anh Nhị Hỉ, đây, mau uống nước đi, đây là nước bạc hà em đặc biệt sắc cho anh, giải khát tốt lắm…”, vừa vào phòng khách, Triệu Nhã Lệ liền đứng dậy đưa ly nước cho Lưu Nhị Hỉ.

Lưu Nhị Hỉ thấy xúc động, vội đưa tay nhận lấy ly nước, bàn tay thô ráp của hắn vừa hay nắm lấy đôi tay nhỏ mềm mại của Triệu Nhã Lệ.

Triệu Nhã Lệ rung động, mặt đỏ ửng lên.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận