Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL


Ừng — ực
Lưu Nhị Hỉ nuốt một ngụm nước bọt lớn, trong tay cầm theo chiếc khăn dùng để kì cọ, chậm rãi bước vào.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn tắm cho chị dâu sau khi cậu nhỏ của mình khỏe mạnh trở lại, mặc dù hắn không ít lần tắm cho chị dâu nhưng chỉ có thể nhìn ngắm một chút, vì cái thứ giời đánh ấy muốn lên cũng chả được, hơn nữa lần nào hắn cũng phải kiềm chế ham muốn bản năng của mình.

Không ngờ rằng, hắn giờ đây đã khỏi bệnh, vậy mà chị dâu vẫn kêu hắn vào giúp, chẳng lẽ, chị dâu đã biết chuyện xấu mà anh trai hắn gây ra ở trên thị trấn, nên mới muốn tìm hắn đến để an ủi một chút sao?
“Nhị Hỉ, em còn đứng ở đó làm cái gì, còn không mau tới đây”, Trương Ngọc Hương nhìn dáng vẻ ngây ngốc đó của Lưu Nhị Hỉ mà đỏ bừng mặt, nũng nịu nói.

“Ô… đến đây…”
Lưu Nhị Hỉ vội đáp một tiếng, cầm theo chiếc khăn, bước nhanh đến phía sau lưng của Trương Ngọc Hương.

Hắn giơ đôi tay to lớn đang run lẩy bẩy của mình lên tấm lưng bóng loáng trắng nõn nà của Trương Ngọc Hương, chậm rãi di chuyển.

“Phải rồi, Nhị Hỉ, thuốc Đông y mà buổi trưa nay chị sắc cho em uống có hiệu quả không?”
Trương Ngọc Hương nét mặt ửng hồng, chống hai tay lên tường của phòng tắm, cặp bưởi khổng lồ tròn trịa tùy ý mà phập phồng, nảy lên nảy xuống.

Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ trở lên nóng rực, lúc này hắn mới hiểu, hóa ra hôm nay chị dâu vẫn gọi hắn tới chà lưng là bởi vì không biết cái thứ đó của hắn đã trở lại bình thường rồi.


Trong lòng Lưu Nhị Hỉ không nhịn được mà vui sướng, thuận miệng bịa ra một lời nói dối: “Chị dâu, em cũng không biết, lúc ấy mới uống thuốc xong, không phải chị cũng trông thấy rồi sao, nhưng mà khi em ra ngoài đi dạo thì lại chẳng có cảm giác nữa rồi…”
“Ồ… xem ra, phương thuốc mà bác sĩ Đông y kia kê đơn, cũng không có tác dụng nhỉ…”, Trương Ngọc Hương không nhịn được mà nhẹ nhàng lẩm bẩm.

Lưu Nhị Hỉ thầm cười trộm trong lòng, giả vờ tỏ ra buồn bã, nhẹ nhàng nói: “Chị dâu, không sao đâu, chuyện này không thể nóng vội được, em đã đợi được bao lâu nay, đợi thêm mấy ngày nữa cũng không hề hấn gì”.

“Cũng phải…”, Trương Ngọc Hương thở dài, đột nhiên cảm thấy đau lòng thay cho người em chồng này.

“Đúng rồi, Nhị Hỉ, đợi khi anh trai em đi làm ăn trở về, chị sẽ bảo anh ấy đưa em đi bệnh viện thành phố, như thế mới có thể trị khỏi bệnh cho em được”.

Trương Ngọc Hương vẻ mặt dao động, vội vàng xoay người lại, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai của Lưu Nhị Hỉ, dịu dàng an ủi.

“Thôi quên đi, chị à, người anh trai tốt bụng đó, em cũng chả mong trông cậy được gì, em nghe lão Vương Gia Lạc nói.

Hôm nay trông thấy anh trai ở tiệm cắt tóc trên thị trấn…”, nói đến đây, Lưu Nhị Hỉ không nhịn được mà thở dài một hơi.

“Cái gì!”, Trương Ngọc Hương trong lòng run rẩy, gương mặt xinh đẹp không nhịn được mà nhăn lại.

“Nhị Hỉ, chuyện này có thật không, không phải là em đang gạt chị đó chứ”.

“Chị dâu, em làm sao có thể mang chuyện này ra đùa giỡn được”, Lưu Nhị Hỉ nghiêm mặt vội vàng nói: “Chị dâu, thái độ hiện tại của anh trai em đối với chị, em thật sự không thể chấp nhận được, chị à, thật là khổ cho chị”.

“Haizz…Ai bảo chị đã gả cho anh trai em rồi cơ chứ…”, Trương Ngọc Hương thở dài một hơi, nét mặt hiện lên sự mất mát sâu sắc…
Lưu Nhị Hỉ nhìn dáng vẻ mất hồn của Trương Ngọc Hương, sắc mặt nghiêm nghị chân thành nói: “Chị dâu, nếu thật sự không được, chị hãy ly hôn với anh trai em đi!”
“Vậy…vậy sao được, nếu như chị ly hôn thì những người ở trong thôn sẽ nhìn chị với ánh mắt như thế nào đây…”
Trương Ngọc Hương vội vàng lắc đầu từ chối, những người phụ nữ đã ly hôn ở trong thôn đều sẽ bị người khác nói ra nói vào, nhất là đối với kiểu người truyền thống ăn vào trong máu như Trương Ngọc Hương mà nói, chẳng phải càng khó hơn lên trời hay sao.

“Không nhắc đến chuyện không vui này nữa, em đi trước đi, Nhị Hỉ, chị muốn được yên tĩnh một mình…”, Trương Ngọc Hương cầm khăn lau cơ thể rồi nhìn Lưu Nhị Hỉ khẽ nói.

Lưu Nhị Hỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, trong lòng khẽ thở dài, chuẩn bị quay người rời đi.

“A!”, đột nhiên Trương Ngọc Hương thét lên một tiếng.


Hóa ra, lúc cô thoa sữa tắm, sàn nhà không may bị trơn, do đó bước chân không vững, cơ thể lảo đảo ngã ra phía sau.

“Chị dâu, chị không sao chứ…”
Còn may Lưu Nhị Hỉ lanh tay lẹ mắt, ôm lấy Trương Ngọc Hương, cơ thể trơn trượt không một mảnh vài che thân dựa sát vào trong lòng Lưu Nhị Hỉ.

Trương Ngọc Hương xấu hổ đỏ bừng mặt, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhỏ giọng đáp:” Không sao đâu, Nhị Hỉ…”
Ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ ngay lập tức trở lên hừng hực, ngập tràn ham muốn mãnh liệt, nhìn chăm chăm vào hai khối to tròn trịa trước ngực Trương Ngọc Hương, cặp đào trắng nõn nà ấy vô ý mà run rẩy kịch liệt như chú thỏ con.

Trương Ngọc Hương mặt đỏ bừng, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Lưu Nhị Hỉ, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang.

“Thằng ranh này, nhìn cái gì thế, cả ngày chỉ biết nhìn cái này, em nhìn còn chưa đủ sao…”
Lưu Nhị Hỉ gãi gãi đầu ngượng ngùng cười một tiếng, ngây ngô nói: “Đương nhiên là nhìn không đủ rồi, nhìn cả đời, cũng không đủ đâu…”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc lại mang một chút thật thà của Lưu Nhị Hỉ, Trương Ngọc Hương không nhịn được liền bật cười.

“Đồ ngốc, chị dâu xinh đẹp như vậy sao, chị dâu già rồi, làm sao có thể so sánh với những cô gái trẻ trung xinh đẹp…”, Trương Ngọc Hương tự mình nắn bóp cặp vú to tròn mềm mại, gương mặt đỏ hây hây thẹn thùng nói.

Nhìn thấy rãnh ngực sâu hun hút vô cùng gợi cảm của Trương Ngọc Hương, máu mũi của Lưu Nhị Hỉ suýt chút nữa đã phun ra như suối.

“Chị dâu, sao có thể chứ, chị đâu có già, cái này người ta gọi trưởng thành, mấy cô nhóc đó làm sao có thể so sánh được với chị!”
“Hừ, chỉ biết dẻo miệng”, Trương Ngọc Hương ngọt ngào hừ một tiếng, tức giận liếc Lưu Nhị Hỉ một cái, nhưng trong lòng lại đầy ắp sự ngọt ngào.

Trương Ngọc Hương quyến rũ nhìn Lưu Nhị Hỉ, sắc mặt ửng hồng, “Chụt”, đôi môi đỏ mọng vô cùng xinh đẹp, mạnh mẽ đặt lên mặt hắn một nụ hôn ngọt ngào.


“Ha ha…đây xem như là phần thưởng em đã dỗ ngọt làm chị vui…”
“Không được, chị dâu, chị hôn em một cái, em cũng muốn được báo đáp cơ!”
Lưu Nhị Hỉ trong lòng lay động, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này, bàn tay to lớn thuận tay ôm lấy eo của Trương Ngọc Hương, đầu hướng về phía đôi môi đỏ mọng tràn đầy kích thích kia mà hôn tới hôn lui.

Trong nháy mắt, một trận mát rượi cùng cảm giác mềm mại dễ chịu được đặt lên môi của hắn.

Trương Ngọc Hương xấu hổ đỏ bừng mặt, thân thể mềm mại dán chặt vào lồng ngực to lớn vô cùng cường tráng của Lưu Nhị Hỉ, tâm hồn thiếu nữ giống hệt như những chú nai con, tim không ngừng đập loạn nhịp.

Bàn tay to lớn của Lưu Nhị Hỉ như con rắn vô cùng điêu luyện mơn trớn, chỉ chốc lát, liền thăm dò đến cặp mông đầy đặn nở nang vô cùng xinh đẹp của Trương Ngọc Hương, hung hăng bóp nhẹ một cái.

“Ưm…”, Trương Ngọc Hương không nhịn được rên rỉ một tiếng, ánh mắt trở nên mê man, hai chân cũng không tự chủ mà kẹp chặt.

“A…ưm…Nhị Hỉ…không được…chị…là chị dâu của em mà…”
Đang lúc cao trào như vậy, Lưu Nhị Hỉ làm sao mà có thể chú ý đến âm thanh Trương Ngọc Hương nhỏ giọng nỉ non, đôi bàn tay thô kệch không nhịn được mò vào khu rừng sâu bí ẩn giữa cặp chân trắng nõn.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận