Tuyết Hoa Thái Tử Phi


Trời cũng đã trễ lắm rồi, nàng không thể ở lại đây lâu như vậy được, liền quay sang nói với Linh Nguyệt: "Nguyêt Nguyệt tỷ, đã không còn sớm nữa, muội về đây, nếu không sợ là phụ mẫu sẽ lo lắng".

"Được rồi, muội về cẩn thận, Tiểu Châu ngươi nhớ bảo hộ thật tốt tiểu thư của ngươi đó", Nói xong liền quay người nhìn Tiểu Châu".

Nàng mỉm cười, nói: "Tỷ không cần phải lo lắng đâu, muội sẽ cẩn thận".

Nghe nàng nói vậy, Linh Nguyệt gật đầu vỗ tay nàng.

Nàng đỡ lấy tay Tiểu Châu đi ra tới xe ngựa lên đường trở về, nhưng vừa chuẩn bị đi lên xe ngựa trở về thì liền có người chặn lại.

"Thưa tiểu thư, thái tử điện hạ của chúng ta muốn gặp người có chuyện, mời tiểu thư sang bên này", Lên tiếng là Nhất Đằng thuộc hạ thân cận của Vũ Long Thần.

Nghe vậy, nàng lúc này quay người nhìn theo hướng mời đi thì thấy, nơi đó có một chiếc xe ngựa đang đợi ở đó, khi nhìn vào xe ngựa nàng liền biết chỉ có người trong hoàng thất mới có thể dùng thôi, bởi độ xa hoa của nó.

"Xin thứ lỗi, trời đã rất tối, bản thân ta là thân nữ nhi không thể nào tùy tiền ngồi trên xe của người lạ được, kể cả thái tử cũng là nam nhân đi, điều này thật không thích hợp", Nàng trầm tĩnh nhìn Nhất Đằng.

Nhất Đằng lần này nhìn vào nàng, nói: "Tiểu thư phản kháng cũng vô ích, người đích thân nhờ thuộc hạ tới chính là thái tử điện hạ, nếu như tiểu thư không đến, e rằng sẽ phải liên lụy đến phủ thừa tướng, như vậy cũng không tốt lắm cho tiểu thư".


Tiểu Châu tức giận: "Ngươi dám lấy phủ thừa tướng ra uy hiếp tiểu thư ta sao, theo ta thấy ngươi thật vô sỉ", Vừa nói Tiểu Châu, vừa chỉ vào mặt Nhất Đằng, định lên tiếng tiếp tục trách mắng thì nàng liền đưa tay ngăn lại.

"Ta đồng ý, chỉ là Tiểu Châu phải đi theo", Nàng nhìn thẳng vào mắt Nhất Đằng nói.

Nhất Đằng, mở miệng: "Xin mời tiểu thư đi hướng này", Vừa nói, Nhất Đằng đi tới xe ngựa đang đợi sẵn phía bên kia.

Tiểu Châu quay sang nhìn xe ngựa mình với tiểu thư đã ngồi xuất phát từ phủ đến nơi này liền bảo với người điều khiển xe ngựa: "Ngươi đi đi, đây là tiền tiểu thư ta gửi lại", Nói xong Tiểu Châu liền đỡ tay nàng đi về phía xe ngựa mà Nhất Đằng chỉ hướng.

Tới nơi xe ngựa đang đỗ tại đó, Tiểu Châu đưa tay, nàng đưa tay vịn vào tay Tiểu Châu bước vào bên trong xe ngựa, Tiểu Châu định đi theo vào thì liền bị Nhất Đằng cản lại:"Ngươi không được đi vào, người ngồi bên trong cùng tiểu thư ngươi chính là thái tử điện hạ của chúng ta, nếu ngươi muốn gây phiền toái cho tiểu thư nhà ngươi, thì cứ thử xem", Nhất Đằng không lạnh không nóng nói".

Tiểu Châu liền trừng mắt nhìn: "Vậy ta ngồi ở đâu chứ?".

"Tất nhiên là ở ngoài xe ngựa rồi", Nhất Đằng vẻ mặt lạnh lùng nói.

Tiểu Châu nghe vậy liền hừ lạnh một cái, leo lên ngồi ngoài trước xe ngựa, nhưng bên trong lòng cũng lo lắng cho tiểu thư đang ở bên trong, còn có thái tử điện hạ nữa chứ, nhưng khiến nàng tò mò là tiểu thư nhà mình quen biết thái tử điện hạ từ trước sao.

Thấy Tiểu Châu lên xe ngựa xong, hắn liền cưỡi ngựa tiến về phủ thừa tướng theo lời Vũ Long Thần đã dặn từ trước.

Ở bên trong xe ngựa lúc này nàng vào bên trong, liền nhìn thấy có một nam nhân trên mình là một y phục màu vàng sang trọng sáng trói, dung mạo anh tuấn bất phàm như vậy, tránh không được nhiều tiểu thư con nhà quyền quý của Vũ Long Quốc mơ mộng yêu thương như vậy, đang đánh giá thì.

"Cuối cùng đã đến rồi sao, hôm nay thật bất ngờ khi thấy người như nàng không thích đi ra ngoài, tham dự các bữa tiệc như này, lại xuất hiện ở sinh thần của biểu muội ta sao?, Vũ Long Thần cười nhìn vào nàng.

Nàng cười nhẹ: "Linh Nguyệt quận chúa là bàn hữu tốt của tiểu nữ, lần này sinh thần của quận chúa tiểu nữ được mời đến cũng là vinh dự của tiểu nữ, đương nhiên là phải đi rồi, nếu không đi quả thật có lỗi".

"Theo ta thấy, từ trước đến này nàng chưa từng có bàn hữu, vậy tại sao lại kết giao bàn hữu với biểu muội ta quả thật không ngờ trước được", Vũ Long Thần quan sát nét mặt nàng nói".

Nàng mỉm cười, bình tình mà trả lời: "Dù gì cũng phải kết giao bàn hữu thôi, có gì mà phải bất ngờ, phải rồi không phải là thái tử điện hạ mời tiểu nữ đến đây hay sao?, có chuyện gì thì cứ nói, sao lại phải dài dòng như vậy".

"Tuyết Hoa, không lẽ nàng không nhớ đến ta chút nào hay sao", Vũ Long Thần vừa nói, vừa đưa mặt tiến lại gần nàng.


Nàng liền đưa mắt nhìn lại hắn, không hiểu tại sao khi nhìn vào đôi mắt hắn nàng lại thấy được sự ôn nhu yêu thương của hắn dành cho nàng vậy, lúc này hai người gần nhau đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Đột nhiên lúc này xe ngựa không biết dẫm phải thứ gì đó, làm nảy lên một cái, khác với bên ngoài, bên trong hai người đang gần nhau đối mặt thì lúc này, nàng liền bị mất thăng bằng, Vũ Long Thần đưa tay vòng qua eo nàng ôm vào trong lòng, môi hai người chạm vào nhau không một khẽ hở.

Hai người lúc này nhìn vào nhau chưa kịp định thần lại, Vũ Long Thần đôi mắt hiện lên ý cười thỏa mãng, còn nàng vẫn còn đang ngẩn người nhìn vào hắn, hai người vẫn cứ giữ nguyên tư thế như thế.

Tiểu Châu lúc này ở bên ngoài, lên tiếng: "Tiểu thư, người không sao chứ".

Nghe thấy tiếng Tiểu Châu gọi mình, nàng lúc này liền thoát khỏi cái ôm của Vũ Long Thần, ngồi lại vị trí khi nãy giữ khoảng cách với hắn.

Sợ Tiểu Châu lo lắng, nàng liền nói vọng ra ngoài: "Ta không sao, muội không cần phải lo lắng trong này vẫn ổn".

"Nô tỳ, biết rồi", Nghe tiểu thư nói vậy, Tiểu Châu liền yên tâm.

Bên trong bầu không khí lúc này yên lặng đến đáng sợ, thì Vũ Long Thần lại, mở miệng: "Sao hả? Làm nàng sợ rồi", Vũ Long Thần ý cười nhìn nàng.

Nàng quay sang nhìn hắn: "Tiểu nữ vẫn ổn, thái tử điện hạ không cần bận tâm",Mặc dù là nói vậy nhưng trong lòng nàng lại khẩn trương đến kì lạ, lồng ngực nàng cứ đập liên tục, nhưng nàng cần phải bình ổn lại cảm xúc tinh thần của mình, nhớ lại những lời hắn nói ở buổi yến tiệc hôm đó nàng không khỏi rùng mình.

Gương mặt Vũ Long thần đầy ẩn ý, cười nhìn nàng: "Nghe nói sắp tới đã gần đến tuổi cập kê của nàng rồi không phải sao hửm?".

Nghe hắn nói thế nàng mặt dù lo lắng trong lòng, nhưng vẫn phải đáp lại: "Vẫn còn lâu mới đến, thái tử điện hạ không cần quan tâm đến chuyện của tiểu nữ nhiều quá".


"Vậy sao?, Tuyết Hoa nàng nên nhớ là trên tay nàng còn đeo vòng đính ước của ta, vị trị thái tử phi của bổn thái tử vẫn còn trống, chỉ dành cho nàng ngồi thôi, dù nàng có phản kháng thì cũng vô ích", Vừa nói, hắn vừa tới gần nhìn nàng nhếch miệng nói".

Nghe thấy hắn nói như vậy, lúc này nàng không thể nào ngồi yên được nữa rồi, thì thấy xe ngựa dừng lại đúng theo ý của nàng.

Tiểu Châu, nói: "Tiểu thư, đến phủ thừa tướng của chúng ta rồi, đi vào thôi".

Nghe vậy nàng liền thở phào nhẹ nhõm, liền quay sang nhìn hắn: "Tiểu nữ tạ ơn thái tử điện hạ, đã đưa tiểu nữ về đến nơi, tiểu nữ xin cáo từ", Nói xong nàng liền quay đi".

Thấy Tiểu Châu đưa tay ra, nàng liền vịn lấy tay Tiểu Châu bước xuống xe ngựa tiến vào phủ không hề quay đầu lại nhìn, bởi nàng biết vẫn luôn có một đôi mắt sắc bén đang quan sát theo nàng.

Vũ Long Thần lúc này cười nhìn vào nàng đã khuất xa đi vào phủ thì vén màn lại, nói vọng ra: "Hồi cung".

Tuyết Hoa, dù nàng đối với ta ra sao đi nữa, thì ta nhất định phải làm cho nàng thấy được ai mới là người tốt với nàng, có thể bảo vệ nàng, yêu thương nàng, chỉ có ta mà thôi, rồi nàng sẽ hiểu ra rằng trên thế gian này có một người luôn âm thầm bảo hộ cho nàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận